Con Gái Tôi Biến Mất - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
1
"Vợ ơi, anh có cuộc họp gấp, em có thể đưa con trai đến trường giùm anh được không?"
Chồng tôi, Chu Hạo, vừa nói vừa vội vàng nhét tài liệu vào túi công văn.
Tôi lạnh lùng liếc nhìn đứa bé đang ngồi ăn sáng trên bàn—Chu Tử Hàng.
"Nó không phải con tôi. Tôi chỉ có một đứa con gái, tên là Chu Thi Hàn."
Dù tôi đã hỏi hết tất cả mọi người quanh mình.
Cũng đã đến đủ loại cơ sở xét nghiệm.
Tất cả kết quả đều chỉ về một hướng—Chu Tử Hàng là con tôi.
Nhưng tôi vẫn không tin.
Tôi chỉ có một đứa con gái.
Trước sự cố chấp của tôi, Chu Hạo thở dài bất lực:
"Em định làm loạn đến bao giờ nữa?"
"Tử Hàng là đứa con mà em mang nặng mười tháng, suýt mất mạng mới sinh được ra. Trước kia em còn yêu nó hơn cả mạng sống mình, sao bỗng nhiên lại không nhận con?"
Ánh mắt anh ta nhìn tôi như thể đang nhìn một người phụ nữ điên không biết điều.
Đúng vậy.
Khi mang thai, cái bụng nặng nề khiến tôi khó thở mỗi ngày, chân phù đến mức không mang nổi giày.
Ngày sinh, tôi bị băng huyết nguy hiểm, suýt chết trên bàn mổ.
Nhưng tôi nhớ rõ ràng—đứa bé tôi liều mạng sinh ra, là con gái tôi, là Thi Hàn!
Còn thằng bé lạ mặt trước mắt tôi…
Tôi hoàn toàn không quen biết.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Chu Tử Hàng đã vội kéo tay Chu Hạo, giọng run run:
"Bố đừng mắng mẹ. Chắc con làm sai chuyện gì khiến mẹ giận nên mẹ mới như vậy."
Cậu bé bước lại gần tôi, nắm lấy tay tôi, lí nhí:
"Mẹ ơi, sau này con sẽ ngoan ngoãn, mẹ đừng giận con nữa được không?"
Đôi mắt cậu bé ngân ngấn nước, cố kìm nén cảm xúc.
Trông thật đáng thương.
Nhưng tôi lại chẳng thấy động lòng chút nào.
Ngược lại, tôi lạnh lùng hất tay nó ra, dứt khoát:
"Đừng gọi tôi là mẹ. Tôi không quen biết cậu."
Câu nói của tôi khiến nụ cười gượng gạo của cậu bé cứng đờ.
Nước mắt trào ra không thể kìm được nữa.
Chu Hạo xót con, vội vàng dỗ dành rồi đưa nó đến trường.
Họ vừa rời đi, bố mẹ tôi đã lập tức kéo đến:
"Thanh Trúc, sao Tử Hàng khóc thảm như thế? Có phải con lại nói gì làm tổn thương nó không?"
"Con đã hỏi rồi, tra cũng đã tra, thậm chí làm xét nghiệm ADN đến mấy lần, con vẫn cho rằng nó không phải con con sao?"
"Tử Hàng là cháu ngoại duy nhất của chúng ta! Từ nhỏ chúng ta đã nuôi nấng nó, chẳng lẽ còn nhận nhầm được sao? Nó đã làm gì sai mà con đối xử với nó như vậy?"
Nói rồi, bố tôi quăng một quyển album ảnh lên bàn.
Vì bố mẹ tôi đã lớn tuổi, họ luôn sợ có chuyện gì bất trắc.
Nên mỗi năm đều dẫn cả nhà đi chụp ảnh gia đình.
Trong ảnh, tôi ôm Chu Tử Hàng, nụ cười trên mặt ngập tràn yêu thương.
Không chỉ có ảnh gia đình, điện thoại tôi còn lưu hàng ngàn tấm hình và video của cậu bé.
Từ lúc mới sinh, lúc bú sữa, lúc bi bô gọi mẹ, đến lúc bị bệnh tôi ôm nó mà khóc—tất cả đều là nó.
Tôi lật hết tất cả ảnh.
Không có lấy một tấm về con gái tôi.
2
"Thanh Trúc, Tử Hàng từ nhỏ đã quấn lấy con nhất."
"Thời gian này con lạnh nhạt với nó, khiến thằng bé ngày nào cũng khóc, cứ nghĩ mình làm sai điều gì khiến mẹ không thương nữa."
"Nó chưa bao giờ trách con nửa lời. Một đứa trẻ ngoan như thế, sao con nỡ lòng tổn thương nó mỗi ngày?"
Giọng bố tôi nặng nề, ánh mắt ông đầy trách móc và lo lắng.
Mẹ tôi cũng thở dài:
"Con à, mẹ biết con luôn ước mình có con gái. Nếu thật sự muốn, con có thể sinh thêm mà."
"Hà cớ gì lại tưởng tượng ra một đứa con gái chưa từng tồn tại, rồi giả vờ không quen biết Tử Hàng?"
Nghe bố mẹ cứ bênh vực cho Chu Tử Hàng, tôi lại cảm thấy đau đớn lạ thường.
Rõ ràng con gái tôi, trong trí nhớ tôi, tồn tại rất rõ ràng!
Làm sao có thể là do tôi tưởng tượng ra?
Tôi không muốn nói thêm gì nữa, tự nhốt mình vào phòng.
Trong tủ đồ, ngoài quần áo của tôi và Chu Hạo, toàn là đồ trẻ con cho bé trai.
Trên tủ đầu giường, khắp nơi đều là ảnh tôi và Chu Hạo ôm Chu Tử Hàng.
Tường dán đầy giấy khen mẫu giáo của cậu bé.
Tất cả, tất cả… đều như mọi người nói—tôi chỉ có một đứa con trai.
Chưa từng có con gái.
Nhưng tôi vẫn không tin.
Chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh con gái lại hiện lên rõ mồn một.
Giọng nói ngọt ngào, đôi mắt cong cong, cái ôm nũng nịu…
Tất cả niềm vui nỗi buồn, tiếng cười nước mắt ấy, sao có thể là giả?
Tôi điên cuồng lục tung mọi ngóc ngách trong nhà.
Nhưng không hề tìm được bất kỳ dấu tích nào về con gái tôi.
Nỗi bất an ngày càng bao trùm lấy tôi.
Tôi đến đồn cảnh sát trình báo mất tích.
Nhưng sau một hồi điều tra, họ chỉ lạnh nhạt nói:
"Chúng tôi đã xác nhận, cô chỉ có một đứa con trai. Không hề có con gái nào cả."
Cuối cùng, trong ánh mắt ngờ vực và chỉ trích của mọi người, Chu Hạo đón tôi về nhà.
Tất cả bằng chứng đều nói Chu Tử Hàng là con ruột tôi.
Nhưng tôi vẫn không thể thân thiết với cậu bé.
Tôi không muốn nghe nó gọi mẹ, không muốn nó đến gần.
Chỉ cần thấy nó, tôi lại nhớ đến con gái—đứa con gái biến mất không dấu vết trong tâm trí tôi.
Ban đầu, Chu Hạo còn khuyên tôi.
Bảo tôi đừng vì một người không tồn tại mà làm tổn thương con, phá nát gia đình.
Khi thấy tôi ngày càng bài xích Tử Hàng, anh ta mời bác sĩ tâm lý đến chữa trị cho tôi.
Cuối cùng, tôi bị chẩn đoán mắc chứng hoang tưởng nặng.
3
Tờ chẩn đoán như giáng một đòn chí mạng vào tôi.
Tôi bắt đầu lẫn lộn giữa thực và ảo.
Mọi người đều cho rằng tôi bị điên.
Đến cả chính tôi cũng bắt đầu nghi ngờ…
Liệu con gái trong trí nhớ của tôi—có thật sự tồn tại?
Bố mẹ không còn khuyên tôi chấp nhận sự thật.
Chu Hạo cũng không thuyết phục nữa.
Họ chỉ âm thầm đưa Tử Hàng về nhà ông bà chăm sóc.
Chu Hạo thì ở lại, một mình lo cho tôi.
Anh ta nấu ăn, nhắc tôi uống thuốc, chăm sóc từng li từng tí.
Như thể quay lại thời còn yêu nhau, cố gắng làm tôi vui.
Thỉnh thoảng, bố mẹ sẽ dẫn Tử Hàng đến thăm tôi.
Cậu bé lúc nào cũng nhìn tôi đầy mong đợi, cố gắng thân thiết.
Nhưng cuối cùng, vẫn bị tôi lạnh nhạt gạt bỏ.
Dù đau lòng, nó vẫn gượng cười:
"Mẹ ơi, dù mẹ đối xử với con thế nào, mẹ vẫn là người con yêu nhất."
"Con tin, sẽ có một ngày mẹ nhớ lại tất cả và chấp nhận con."
Mười tám năm thoáng chốc trôi qua.
Hôm nay là ngày cưới của Chu Tử Hàng.
Chu Hạo dậy sớm chuẩn bị, trên mặt là vẻ háo hức khó giấu.
Trước khi đi, anh ta quay sang tôi:
"Hôm nay là ngày trọng đại của con trai chúng ta. Nó nói điều ước lớn nhất là được mẹ chúc phúc."
"Em thật sự không đi sao?"
Tôi chỉ lắc đầu, bình thản:
"Không."
Thấy tôi kiên quyết, Chu Hạo cũng không ép.
Anh ta chỉ thở dài, rồi rời đi.
Tôi ngồi một mình trong phòng, lòng bỗng bất an lạ thường.
Bao năm nay, tôi uống thuốc đều đặn, tinh thần ổn định hơn nhiều.
Chưa từng có cảm giác nào khiến tôi sợ hãi như lúc này.
Nhìn ảnh cưới gia đình đăng trên mạng, tôi cảm thấy như có thứ gì đó rất quan trọng… đang bị cướp mất.
Tôi run rẩy tìm thuốc, nhưng tay quá run khiến chai thuốc rơi xuống gầm giường.
Khi cúi xuống nhặt, tôi bất ngờ nhìn thấy—một con búp bê Barbie màu hồng.
Trong khoảnh khắc đó, mắt tôi kinh hoàng mở to.
Tất cả ký ức về con gái như thủy triều ào ạt quay về.
Từng chi tiết, từng kẽ hở bị lãng quên… giờ đã rõ ràng.
Tôi bừng tỉnh.
Hóa ra, sự thật lại là như vậy!
4
Sau khi làm rõ tất cả, tôi lập tức chạy đến nơi tổ chức hôn lễ của Chu Tử Hàng.
Hội trường đầy ắp khách khứa, náo nhiệt vô cùng.
Chu Tử Hàng mặc vest chỉnh tề, tay trong tay cùng cô dâu đi mời rượu khắp nơi.
Vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt cậu ta liền sáng bừng.
Cậu ta lập tức chạy đến chỗ tôi, vui mừng hớn hở:
"Mẹ ơi! Mẹ đến thật sao? Mẹ đến dự lễ cưới của con à?"
Gương mặt cậu ta không giấu được sự kích động, cứ như sự xuất hiện của tôi là món quà bất ngờ lớn nhất mà ông trời ban tặng.
Chu Hạo cũng đi tới, cười tươi:
"Vợ à, cuối cùng em cũng nghĩ thông rồi."
"Hôm nay từ sớm đến giờ Tử Hàng cứ ngóng trông mãi, chỉ chờ em tới dự đám cưới thôi."
"May mà em đến, nếu không, hôm nay chắc nó tiếc nuối lắm."
Ánh mắt Chu Hạo đầy ấm áp, nhìn tôi như thể đang nhìn một đứa trẻ cuối cùng cũng hiểu chuyện.
Tôi nhìn anh ta, lại quay sang nhìn Chu Tử Hàng.
Sau đó khẽ bật cười, giọng mỉa mai:
"Thật ra, người các anh sợ xuất hiện nhất hôm nay—chính là tôi, đúng không?"
Câu nói khiến sắc mặt cả hai đông cứng.
Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào:
"Người phụ nữ này có bệnh à? Con trai mình cưới vợ, không tới chúc phúc thì thôi, còn tới đây nói lời khó nghe, phá hoại không khí?"
"Nghe nói cô ta bị hoang tưởng, mấy năm nay cứ điên điên khùng khùng, khi thì nói Tử Hàng không phải con mình, khi thì báo công an tìm con gái thất lạc, khiến cả nhà họ phát điên lên!"
"Chồng và con đối xử với cô ta tốt như thế, vậy mà cô ta vẫn không biết điều. Loại đàn bà như vậy sao xứng có chồng yêu thương, có con hiếu thảo?"
"Đúng rồi đó, tôi ghét nhất mấy kẻ đầu óc có vấn đề, ngoài làm phiền người khác thì chẳng có ích gì!"
Ánh mắt khinh miệt và chỉ trích đồng loạt đổ dồn về phía tôi.
Như thể tôi là tội đồ, là kẻ tàn nhẫn hủy hoại hạnh phúc của người khác.
Chu Hạo vội bước ra chắn trước mặt tôi, nói:
"Mọi người đừng nói thế, Thanh Trúc chỉ là bị bệnh. Cô ấy không phải người xấu."
"Tôi hy vọng mọi người có thể bao dung với cô ấy một chút. Khi khỏi bệnh, cô ấy nhất định sẽ quay về làm một người vợ, người mẹ tốt như xưa."
Chu Tử Hàng cũng gật đầu:
"Đúng vậy. Dù mẹ có thế nào, bà vẫn là người sinh ra và nuôi lớn tôi, là người tôi yêu thương nhất trên đời."
"Nếu mọi người có điều gì bất mãn, hãy trút lên tôi. Xin đừng tổn thương mẹ tôi."
Những lời chân thành đó khiến đám đông xúc động.
Ai nấy đều vỗ tay tán thưởng, ca ngợi hai cha con tình sâu nghĩa nặng.
Còn tôi thì bật cười giữa tràng pháo tay đó.
Tiếng cười lạnh như băng, khiến cả hội trường lặng đi.
Tôi nhìn thẳng vào Chu Hạo và Chu Tử Hàng, từng chữ rõ ràng:
"Đừng giả vờ nữa."
"Tôi… đã biết hết rồi."
5
Chu Tử Hàng sững sờ:
"Mẹ đang nói gì vậy? Mẹ biết cái gì?"
Nhìn vẻ mặt ngây ngô kia, tôi cười khẩy:
"Biết cái gì trong lòng cậu rõ nhất!"
"Cậu đã cướp đi cuộc đời của ai, hưởng thụ mọi thứ thuộc về ai, cậu không thấy hổ thẹn à?"
Tôi nhìn cậu ta bằng ánh mắt căm hận tột độ.
Tôi thực sự không hiểu, cậu ta làm sao có thể mặt dày đến mức ngày nào cũng gọi tôi là mẹ?
Thấy tôi kích động, Chu Hạo vội kéo tay tôi, căng thẳng:
"Em quên uống thuốc rồi đúng không?"
"Hôm nay là ngày vui của con trai chúng ta, bao nhiêu người thân bạn bè đều ở đây. Em đừng gây chuyện nữa."
"Có gì từ từ về nhà rồi nói, đừng làm loạn lên."
Anh ta vội vã kéo tôi ra khỏi hội trường.
Tôi giật mạnh tay ra, cười chua chát:
"Chu Hạo, bây giờ anh mới thấy sợ sao?"
"Đêm về nằm ngủ, anh có bao giờ mơ thấy ác mộng không?"
"Trong lúc hân hoan mừng cưới cho con trai ‘anh’, lương tâm anh có từng nhói lên chút nào không?"
Ba câu hỏi, như từng nhát d a o đ â m thẳng vào lòng Chu Hạo.
Anh ta chec lặng, cứng đờ người, môi mấp máy nhưng không nói ra lời.
Mọi người xung quanh lại ồn ào:
"Đúng là hết thuốc chữa rồi. Chồng con tốt thế còn chưa vừa lòng, còn tới đây phá hoại!"
"Có bệnh thì trị, không trị được thì cút đi! Đừng làm bẩn lễ cưới người khác!"
"Đúng là đồ ăn cháo đá bát! Nhìn cái mặt là biết kiểu không biết điều!"
Thấy không ai chịu nổi nữa, mẹ tôi kéo tôi lại, khẽ khàng:
"Thanh Trúc, bình thường con có phát điên thế nào chúng ta cũng chịu. Nhưng hôm nay là ngày cưới của Tử Hàng, con đừng gây rối nữa."
"Chẳng lẽ con muốn hủy hoại cả đời thằng bé sao?"
Bố tôi cũng bực bội:
"Những năm qua, vì bệnh của con, bố mẹ ngày đêm vất vả chăm sóc Tử Hàng."
"Chu Hạo thì nhẫn nhịn đủ đường, lo cho con từng chút một."
"Tử Hàng biết con không thích nó, nó vẫn luôn nhịn, lén lút đến thăm con, chỉ sợ làm phiền con."
"Vì con, cả nhà phải cẩn thận dè dặt từng li từng tí. Con có thể vì mọi người, mà bình tĩnh một lúc được không?"
Trong giọng nói của bố mẹ, toàn là trách móc.
Ánh mắt nhìn tôi tràn đầy thất vọng.
Tôi nhìn gương mặt đã nhiều nếp nhăn của họ, tim nhói lên:
"Đúng, những năm qua, mọi người quả thật vất vả."
"Nhưng, mọi người làm vậy, là vì tôi…"
Tôi cười gượng, đưa tay chỉ về phía Chu Hạo:
"Hay là vì… tên s á t n h â n này?”
6
Lời buộc tội bất ngờ của tôi khiến tất cả mọi người trố mắt kinh ngạc.
“Chuyện gì vậy? Ý cô ta là chồng mình là kẻ giec người á?”
“Trông có vẻ là vậy… Nhưng hắn giec ai chứ?”
“Đừng đùa! Chồng cô ta nổi tiếng là người tốt mà, tôi làm cùng anh ta bao năm, rất hiểu nhân cách của anh ta. Anh ta lương thiện, rộng lượng, còn thường xuyên đi làm từ thiện nữa kìa. Là người tốt nhất mà tôi từng gặp!”
“Người phụ nữ này đúng là điên rồi. Gây rối không được thì giờ quay sang bôi nhọ người khác.”
“Quá ghê tởm! Cô ta không biết xấu hổ à? Chồng đối xử với cô ta tốt thế mà cô ta lại như con chó vong ân bội nghĩa!”
Tiếng chỉ trích ào ạt hướng về phía tôi.
Ánh mắt căm ghét của họ như đang nhìn một kẻ điên vô phương cứu chữa.
Ngay cả mẹ tôi cũng sững sờ nhìn tôi, hỏi: “Thanh Trúc, con đang nói linh tinh gì thế?”
“Tiểu Hạo đối xử với con tốt như vậy, sao con có thể nói ra những lời vu khống như thế?”
Bố tôi thì giận dữ, trợn mắt quát:
“Cứ mồm năm miệng mười nói Tiểu Hạo là kẻ giec người, vậy con nói đi, nó giec ai?”