Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Con Gái Tôi Biến Mất - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Tôi lạnh lùng liếc nhìn Chu Hạo.


Lúc này, anh ta mang vẻ mặt đau buồn, ánh mắt đầy vô tội và thất vọng nhìn tôi.


Tôi phớt lờ sự bi thương trong mắt anh ta, nghiêm túc từng chữ:
“Anh ta đã giec con gái tôi – Chu Thi Hàn.”

 

Lời tôi nói khiến cả khán phòng náo động.

 

“Lại là cái cô con gái không tồn tại đó!”


“Cô ta hết thuốc chữa rồi à? Cứ nhai đi nhai lại cái nhân vật do mình tưởng tượng ra là sao?”


“Mười tám năm rồi, không chán à?”


“Bệnh càng lúc càng nặng, trước kia chỉ nói mình có con gái, giờ còn vu cho người khác giec con cô ta nữa.”


“Không thể hiểu nổi, một kẻ t â m t h ầ n thế này sống trên đời chỉ tổ phí không khí!”

 

Mọi người mắng nhiếc không ngớt.


Chỉ có Chu Hạo, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.


Anh ta vội che giấu đi, cất giọng buồn bã:
“Thanh Trúc, trong mắt em, anh thật sự tệ đến mức đó sao?”

 

Tôi và Chu Hạo yêu nhau từ thời đại học.


Bao năm qua, anh ta luôn đối xử tốt với tôi.


Anh ta biết cách chuẩn bị những bất ngờ ngọt ngào, chăm sóc tôi từng li từng tí khi tôi bệnh, chỉ cần tôi nhíu mày thở dài, anh ta đều hiểu tôi đang nghĩ gì.


Tôi từng tin rằng, như anh ta nói, anh yêu tôi hơn cả bản thân mình.

 

Nhưng giờ đây, tôi mới nhận ra mình đã sai.
Sai đến mức không thể tha thứ.

 

Tôi nhìn anh ta, lạnh lùng nói:
“Đừng giả bộ vô tội nữa, chiêu này vô dụng với tôi.”
Bởi vì... tôi đã biết hết rồi.

 

Nghe vậy, Chu Tử Hàng vội vàng nói:
“Mẹ, con không biết mẹ đã biết chuyện gì, nhưng chắc chắn có hiểu lầm ở đây!”


“Bố không thể là kẻ giec người như mẹ nói được!”

Vừa dứt lời, một nhóm cảnh sát bất ngờ ập vào.
Cả khán phòng sững sờ.


Chu Hạo nhìn tôi như không tin nổi: “Em gọi cảnh sát thật sao?”

 

Thấy anh ta bắt đầu hoảng loạn, trong lòng tôi dâng lên một niềm hả hê báo thù:


“Đúng vậy. Hôm nay, anh phải trả giá cho những gì anh đã gây ra!”

 

Tôi chỉ vào Chu Hạo, nói lớn với cảnh sát:
“Chính anh ta giec con gái tôi! Bắt lấy tên tội phạm này ngay đi!”

 

Trước ánh mắt mọi người, cảnh sát nhanh chóng tiến đến.


Tôi cứ tưởng họ sẽ còng tay Chu Hạo.
Không ngờ, họ lại đi thẳng đến trước mặt tôi, rồi cạch, còng tôi lại.

 

7

 

Cảm giác lạnh buốt trên cổ tay khiến tôi chec sững vài giây.


Tôi nhìn chiếc còng tay trên tay mình, rồi ngước lên nhìn Chu Hạo.


Một lúc sau mới hoàn hồn lại, tôi nghiêm nghị nói với cảnh sát:
“Các anh bắt nhầm người rồi! Kẻ giec người là Chu Hạo, sao lại bắt tôi?!”

 

Nhưng đội trưởng cảnh sát – Triệu Quân – chỉ lạnh lùng đáp:
“Cô nhiều lần báo án giả, cản trở công vụ, còn bôi nhọ người khác. Mời cô theo chúng tôi về hỗ trợ điều tra.”

 

Nói xong, cảnh sát dẫn tôi rời khỏi hiện trường giữa ánh mắt bàn tán của mọi người.

 

Tại phòng thẩm vấn, tôi liên tục kêu oan.
Tôi không hiểu nổi tại sao cảnh sát lại bắt tôi, mà không đi bắt kẻ giec người.

 

Giữa lúc tôi gào thét, đội trưởng Triệu bước vào, mặt nặng như chì:
“Nói đi, vì sao cô vu khống chồng mình giec con gái?”

 

Tôi nghiêm túc:
“Tôi không vu khống! Tất cả đều là sự thật!”


“Con gái tôi bị c h ô n dưới gốc cây thông sau vườn nhà tôi! Các anh cứ đào lên là thấy!”

 

Kể từ lúc nhặt được con búp bê Barbie dưới gầm giường, những ký ức về con gái ùa về như thác đổ.


Đó là món quà sinh nhật năm năm tuổi tôi tặng con bé.


Tôi nhớ như in hôm đó con bé ôm búp bê cười mãi không thôi.
Suốt ngày, nó chẳng rời tay khỏi con búp bê.

 

Vậy mà mười tám năm trôi qua.
Búp bê nằm dưới gầm giường, còn con tôi thì biến mất không một dấu vết.

 

Tôi đã nghiên cứu kỹ con búp bê – và phát hiện tóc nó dính bùn đất, cùng phấn hoa thông.


Trong vườn nhà tôi có đúng một cây thông.
Nó mọc cực kỳ um tùm, thi thoảng còn bốc mùi thối rữa.

 

Mỗi lần nhìn thấy Chu Hạo ngẩn người nhìn cây thông đó, tôi càng chắc chắn hơn.


Con gái tôi – có thể đã bị c h ô n dưới đó.

 

Xác định được rồi, tôi lập tức chạy đến tiệc cưới, và gọi cảnh sát ngay trên đường.


Thế nhưng, đội trưởng Triệu lại lật ảnh chụp sân vườn lên trước mặt tôi:
“Chúng tôi đã đến nhà cô, cũng đào rồi. Dưới gốc cây chẳng có gì cả.”

 

Nhìn bức ảnh sân sau trống trơn, tôi ngẩn người.
Không thể nào... Chẳng phải mọi dấu hiệu đều chỉ đến đó sao?


Chẳng lẽ Chu Hạo đoán trước, đã chuyển x á c đi rồi?
Hay là hắn cố tình gài bẫy, đợi tôi tự đ â m đầu vào?

 

Trong lúc tôi còn mơ hồ, đội trưởng Triệu lại lấy ra một tập hồ sơ cá nhân:
“Chúng tôi điều tra rất kỹ. Cô hoàn toàn chưa từng sinh con.”


“Cô đã uống thuốc t â m t h ầ n suốt nhiều năm, cũng thường xuyên khám bác sĩ tâm lý.”


“Bác sĩ của cô xác nhận, hiện tại trạng thái tâm thần của cô hoàn toàn bình thường.”


“Vậy thì nói đi, tại sao trong khi đầu óc tỉnh táo, cô lại dựng nên một đứa con không tồn tại, rồi vu khống chồng mình giec người?”

 

Tôi lập tức đáp:
“Không! Con gái tôi không phải do tôi tưởng tượng ra! Con bé có thật!”


Tôi lấy con búp bê trong túi ra:
“Đây là món quà sinh nhật năm năm tuổi tôi tặng con bé, là thứ nó yêu thích nhất!”

 

“Nó từng nói, chỉ thích con búp bê này. Ăn cũng ôm, ngủ cũng ôm.”


“Vậy mà bây giờ nó biến mất, còn con búp bê thì bị bỏ dưới gầm giường.”


“Tôi nhớ rõ khuôn mặt, giọng nói, nụ cười của con bé.”


“Nhưng nó đã mất tích suốt mười tám năm rồi!”

 

Tôi bật khóc, không thể kiềm chế.
Tôi rất chắc chắn – tôi có một đứa con gái.
Là tôi đã sinh ra nó.

 

Nó biết gọi “mẹ” từ rất sớm.
Vậy mà giờ đây, không ai còn nhớ đến nó nữa.
Con bé biến mất ngay trước mắt tôi, suốt mười tám năm.

 

Nếu nó còn sống, tôi không dám tưởng tượng, nó đã sống cô đơn ra sao.


Nếu nó đã chec, thì cái chec của nó hẳn đáng sợ đến mức nào?

 

Thấy tôi khóc không ngừng, đội trưởng Triệu im lặng nhìn con búp bê trong tay tôi rồi lấy ra một đoạn video:
“Mười tám năm trước, chúng tôi từng thẩm vấn cô vì con búp bê này. Cô quên rồi sao?”


“Chủ tiệm đồ chơi báo cáo cô đập vỡ cửa kính và trộm con búp bê.”


“Khi đưa cô về đồn, cô ôm chặt con búp bê, không chịu buông.”


“Con búp bê này không phải quà sinh nhật gì cả, mà là thứ cô trộm về.”

 

 

8

 

 

Lời của đội trưởng Triệu như sét đ á n h ngang tai.
Tôi chec lặng nhìn đoạn video giám sát – trong đó ghi lại cảnh tôi dùng đá đập vỡ kính, rồi ôm búp bê bỏ chạy.

 

Họ còn mở đoạn ghi hình lúc thẩm vấn tôi.
Tôi khi đó như một người điên, bất kể ai nói gì, tôi chỉ ôm búp bê lẩm bẩm tự nói.

 

Khung cảnh trong video quá xa lạ.
Nhưng người trong đó… đúng là tôi.


Con búp bê ấy cũng giống hệt con tôi đang cầm.
Nhưng tôi không hề nhớ những chuyện này.


Trong trí nhớ tôi, đó là món quà sinh nhật tôi tặng con gái.


Con bé từng ôm búp bê quay vòng vòng cả ngày, còn chăm chút chải tóc, thay đồ cho nó.

 

Tất cả rõ ràng đều rất thật mà.
Tại sao lại thành như thế này?

 

“Không thể nào... Nhất định có gì đó sai!”


“Nhất định có người đang lừa tôi!”

 

Tôi lắc đầu liên tục, miệng lẩm bẩm không ngừng.
Không thể chấp nhận được.

 

Đội trưởng Triệu thở dài:
“Thẩm Thanh Trúc, chấp nhận sự thật đi.”


“Cô chưa từng có con gái.”


“Chuyện này chỉ là hoang tưởng do bệnh lý t â m t h ầ n gây ra.”

 

Không.
Tôi không tin.
Con gái tôi là thật.


Chắc chắn có ai đó đang đứng sau che giấu tất cả.
Con gái tôi vẫn còn sống, đang bị giam ở đâu đó.

 

Tôi phải tìm lại con bé.
Tôi phải cứu nó!

 

Suy nghĩ ấy khiến cảm xúc tôi hoàn toàn mất kiểm soát.


Cả cơ thể như sụp đổ.


Cảnh sát lập tức kết thúc thẩm vấn và đưa tôi vào bệnh viện t â m t h ầ n khẩn cấp.

 

Thuốc an thần ngấm rất nhanh.
Tôi thấy cơ thể mình nhẹ bẫng như không còn xương.


Tai nghe loáng thoáng giọng bác sĩ:
“Cô Thẩm, thư giãn nhé, cô sẽ ổn thôi.”

 

Giọng cô ta càng lúc càng xa.
Mắt tôi sụp xuống dần.

 

Trong lúc đó… một mùi sữa thơm ngọt quen thuộc lướt qua chóp mũi.

 

Tôi mở mắt ra – và thấy con gái năm tuổi của mình đang ngồi bên giường, chống cằm nhìn tôi bằng đôi mắt to tròn, long lanh.

 

“Mẹ ơi, mẹ tỉnh rồi!”

 

Giọng nói ngọt ngào ấy khiến tôi rùng mình.
Tôi bật dậy, run rẩy nhìn con bé:
“Thi Hàn?”

 

Cô bé đã biến mất mười tám năm nay – giờ lại xuất hiện trước mắt tôi, sống động như thật.

 

Tôi ôm chầm lấy con bé, không ngừng rơi lệ.
Sợ rằng chỉ cần buông tay, nó sẽ lại biến mất.

 

Không biết đã ôm bao lâu, con bé dè dặt nói:
“Mẹ ơi, con lỡ làm mất búp bê mẹ tặng rồi…”

 

Tôi buông con ra, thấy gương mặt lo lắng sợ hãi của con bé mà lòng đau như cắt:
“Không sao đâu, để mẹ mua cái mới cho con.”

 

Nhưng nó lắc đầu, nghẹn ngào:
“Không… Đó là quà sinh nhật mẹ tặng, là món con thích nhất… Con không muốn cái mới… Con chỉ muốn cái đó…”


“Mẹ ơi, mẹ giúp con tìm được không?”

 

Tôi vội gật đầu đồng ý.
Chúng tôi bắt đầu tìm kiếm con búp bê.

 

Nhưng đang tìm, con bé đột nhiên hoảng sợ níu lấy áo tôi, giọng nghẹn ngào hỏi:
“Mẹ ơi… Nếu một ngày con cũng biến mất như con búp bê… mẹ sẽ làm gì?”

 

Câu hỏi ấy khiến tim tôi nhói lên.


Tôi ôm con chặt hơn:
“Ngốc à, có mẹ ở đây, con sẽ không biến mất.”


“Nếu con thực sự biến mất, mẹ sẽ đi khắp thế gian tìm con.”


“Dù có phải đi đến tận chân trời góc bể, mẹ cũng sẽ tìm thấy con.”

 

Tôi nghĩ lời mình sẽ xoa dịu con bé.
Nhưng nó lại òa lên khóc nức nở:

 

“Mẹ nói dối.”


“Con biến mất lâu vậy rồi, mẹ có bao giờ đi tìm con đâu…”


“Mẹ quên con rồi đúng không?”


“Con sợ lắm, mẹ ơi… cứu con với…”

 

Dứt lời, cơ thể con bé dần trở nên trong suốt.
Tôi hoảng loạn nhào tới ôm nó.
Nhưng tay tôi chỉ xuyên qua một làn khói.

 

Tôi điên cuồng tìm kiếm khắp nơi.
Nhưng dù tôi có tìm thế nào, cũng không tìm thấy con bé nữa.

 

Nỗi đau mất con gái lần nữa bao trùm lấy tôi, khiến tôi bật khóc tỉnh giấc giữa đêm.

Loading...