Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Con Gái Tôi Biến Mất - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Vừa mở mắt, tôi đã thấy Chu Hạo và Chu Tử Hàng đang ngồi quanh giường mình.

 

"Mẹ tỉnh rồi ạ?"

"Em thấy thế nào rồi?"

 

Hai người đồng loạt thốt lên, Chu Hạo còn nắm chặt tay tôi, như thể lo lắng đến phát điên. Tôi theo phản xạ rút tay lại, lạnh lùng nói:

"Đừng chạm vào tôi."

 

Ánh mắt buồn bã lướt qua gương mặt anh, nhưng anh vẫn cố gượng cười: "Được, anh không chạm. Em muốn gì, anh cũng làm."

 

Tôi nhớ lại giấc mơ vừa rồi, khuôn mặt con gái đầy nước mắt hiện lên rõ mồn một. Tôi nhìn thẳng vào Chu Hạo:

 

"Thật muốn làm gì cũng được?"

 

"Vậy đi tìm con gái tôi về."

 

"Nếu không tìm được, thì lấy mạng anh đổi cho con bé."

 

"Được chứ?"

 

Chu Hạo sững người, á khẩu không nói nên lời.

Lúc này, bố tôi đứng bên cạnh như không thể chịu đựng thêm nữa, nghiêm giọng nói với Chu Hạo:

"A Hạo, đến nước này rồi, con hãy nói thật với Thanh Trúc đi."

 

"Dù con bé là con gái bố, nhưng nhìn con bị tổn thương thế này, bố hật sự không đành lòng."

 

"Mọi chuyện đều do nó gây ra, sao con phải chịu khổ vì nó suốt bao năm qua?"

 

Ngay cả mẹ tôi cũng lau nước mắt nói:

"Đúng vậy A Hạo, vì con gái mẹ, con đã làm tất cả rồi."

 

"Nhưng giờ con bé hiểu lầm con ngày càng sâu, không nói rõ ràng thì nửa đời còn lại của con sống thế nào đây?"

 

Tôi nghe mà thấy khó hiểu:

"Ý mọi người là gì?"

 

"Sao lại bảo tất cả là lỗi của tôi?"

 

"Sao lại nói anh ta chịu đựng vì tôi?"

 

"Rốt cuộc mọi người đang giấu tôi điều gì?"

 

Dưới sự truy vấn của tôi và lời thúc giục từ bố mẹ, Chu Hạo im lặng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng anh lấy điện thoại ra, mở album ẩn và đưa cho tôi.

 

"Chúng ta thật sự từng có một đứa con gái, tên là Chu Thi Hàn, đúng như em nhớ."

 

Tôi nhìn vào điện thoại, trong album là vô số ảnh của con bé.

 

Gương mặt đó, giọng nói đó, y hệt như trong ký ức tôi.

Tôi biết mà.

 

Tôi biết con gái mình tồn tại thật sự!

Tôi run rẩy hỏi:

"Vậy con bé đâu?"

 

"Tại sao suốt 18 năm qua, mọi người đều giả vờ như chưa từng có nó?"

 

"Sao lại chia cắt mẹ con tôi suốt ngần ấy năm?"

 

Tôi không hiểu, càng nghĩ càng phẫn uất.

Con tôi còn sống rành rành, vì sao mọi người lại lừa tôi? Lại phủ nhận sự tồn tại của con bé?

 

Chu Hạo đỏ hoe mắt, giọng run run:

"Thanh Trúc, bọn anh không nói sự thật vì... Thi Hàn đã mất khi mới năm tuổi."

 

Câu nói như một lưỡi d a o đ â m thẳng vào tim tôi.

 

Tôi trừng mắt nhìn anh, không dám tin:

"Anh nói linh tinh gì vậy? Con bé vẫn ở đây! Đây chẳng phải ảnh của nó sao? Vừa rồi trong mơ, nó còn gọi tôi là mẹ mà!"

 

Tôi không tin.

Con gái tôi vẫn sống, sao có thể chec từ khi mới năm tuổi?

Chu Hạo nhắm mắt, giọng nghẹn ngào:

"Không phải bịa đâu. Mấy bức ảnh đó là chụp trước kia."

 

"Năm Thi Hàn lên năm, con bé gặp tai nạn... ra đi rồi."

 

Tôi siết chặt tay, giọng run rẩy: "Tai nạn gì?"

Chu Hạo nhìn tôi, nói khẽ:

"Hôm đó em lái xe đưa con bé đi học, giữa đường con bị lên cơn hen."

 

"Em dừng xe lại, chạy vào tiệm thuốc gần đó mua thuốc."

 

"Đúng lúc đó, một chiếc xe tải mất lái tông thẳng vào xe em."

 

"Lúc ấy con bé đang ngồi trong xe."

"Em tận mắt nhìn thấy xe bị cán nát, nhìn thấy con bé chec trong vũng máu..."

 

Tôi nghe mà như sét đánh bên tai, đầu óc trống rỗng, hơi thở dồn dập.

 

"Không... Không thể nào!"

Tôi lắc đầu điên loạn, nước mắt tuôn trào:

"Con bé chưa chec!"

"Nó chắc chắn còn sống!"

"Các người đều đang lừa tôi!"

 

Tôi gào lên, không thể chấp nhận sự thật.

Nếu thật như lời anh nói, thì tại sao tôi lại không nhớ gì hết?

 

Chu Hạo nghẹn ngào nhìn tôi:

"Hôm đó em nhìn thấy con chec, liền ngất xỉu. Tỉnh lại thì tinh thần đã sụp đổ."

 

"Em không chấp nhận việc Thi Hàn đã mất, nên tự huyễn rằng con vẫn còn sống."

 

"Em mua đồ chơi, quần áo cho con, để bát đũa cho con trên bàn, trò chuyện và chơi đùa với không khí..."

 

"Bác sĩ bảo em bị rối loạn sau sang chấn, cần điều trị lâu dài."

 

Mẹ tôi cũng gật đầu:

"Đúng thế. Khi ấy con lúc nào cũng buồn bã, không ra khỏi cửa. Bố mẹ lo lắm."

 

"Là A Hạo luôn ở bên chăm sóc con từng chút một."

 

Tôi run rẩy, móng tay bấu chặt lòng bàn tay:

 

"Vậy còn Chu Tử Hàng thì sao?"

Chu Hạo hít sâu:

"Sau vài năm điều trị, em ổn định hơn, anh quyết định sinh thêm một đứa con."

 

"Nhưng em vẫn hay nhắc đến Thi Hàn, nửa đêm khóc đòi con."

 

"Để tránh kích thích em, khi em mang thai Tử Hàng, anh đưa em chuyển nhà, đổi tên mới."

 

"Những ký ức đau buồn kia, anh đều giấu đi."

"Với người xung quanh, em chỉ có một đứa con trai là Tử Hàng."

 

"Thời gian em không nhớ đến Thi Hàn, em sống vui vẻ bên con, đưa con đi học, đi chơi..."

 

"Cho đến một ngày, em đi ngang tiệm đồ chơi, thấy con búp bê Barbie từng mua cho Thi Hàn."

 

"Ngay khoảnh khắc đó, ký ức về Thi Hàn trỗi dậy."

 

"Em đập vỡ kính tiệm, lấy búp bê về."

 

"Từ đó, em quên Tử Hàng, chỉ nhớ đến con gái."

 

"Và đã quên suốt mười tám năm."

 

Chu Tử Hàng cũng nghiêm túc nói:

"Mẹ, trong những năm mẹ quên chị, mẹ vẫn thường ôm con, bảo rằng mẹ mãi yêu con."

 

"Mẹ còn nhớ không?"

 

"Ảnh và video trong điện thoại là bằng chứng mẹ từng yêu con."

 

"Mẹ ơi, khi nào mẹ mới nhớ ra, con cũng là đứa con mà mẹ từng cưng chiều?"

 

Cậu bé luôn tỏ ra mạnh mẽ, giờ cuối cùng cũng bật khóc.

 

Trước kia dù tôi lạnh nhạt, cậu vẫn cười nói không sao, tin rằng một ngày nào đó tôi sẽ nhớ ra cậu.

 

Nhưng giờ đây, khi mọi kỷ niệm dần hiện về, nỗi đau hiện tại càng trở nên sắc lẹm.

 

Tôi nhìn cậu bé đang khóc, suýt nữa đã đưa tay ra ôm lấy cậu, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.

 

Tôi tiếp tục lật xem ảnh trong điện thoại của Chu Hạo.

 

Đến tấm cuối cùng, tôi lưu luyến trả lại điện thoại, hỏi:

"Mộ Thi Hàn ở đâu?”

 

Chu Hạo đáp:

"Gần công viên ngoại thành mà trước kia em hay đưa con đến."

 

"Nếu em muốn, anh đưa em đi."

 

Tôi lắc đầu: "Không cần, để tôi đi một mình."

 

Sau khi hoàn tất thủ tục xuất viện, tôi một mình đến mộ con gái.

 

Trước bia mộ ghi dòng chữ "Mộ của con gái yêu Chu Thi Hàn", tôi đưa tay khẽ vuốt lên mặt đá lạnh lẽo.

 

"Thi Hàn, mẹ đến rồi."

 

Tôi thì thầm, sợ rằng nói to sẽ đánh thức con.

 

Tôi đứng đó rất lâu, nói với con rất nhiều điều.

 

Mười tám năm nhớ thương.

 

Khiến tôi không nỡ rời đi.

 

Nhưng... tôi cứ có cảm giác mọi thứ không đúng.

 

Nếu cái chec của Thi Hàn đơn giản vậy, sao Chu Hạo lại giấu tôi suốt mười tám năm?

 

Sao tôi không có chút ký ức nào về vụ tai nạn?

 

Vì sao trong giấc mơ, Thi Hàn lại nói những lời đó với tôi?

 

Từng câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu.

 

Tôi run lên, ánh mắt dừng lại ở ngôi mộ.

 

Rồi như phát điên, tôi dùng tay đào lớp đất trên mộ lên.

Tôi cần biết sự thật.

 

Dù móng tay gãy, máo chảy giữa các kẽ ngón, tôi cũng không dừng lại.

 

Cuối cùng, một chiếc quan tài mới toanh hiện ra trước mắt.

Tôi hít sâu, giật mạnh nắp quan tài.

 

Bên trong... trống không.

Không có hũ tro cốt, không có quần áo.

Chỉ có chiếc quan tài mới nguyên.

Quả nhiên...

Họ vẫn đang lừa tôi.

 

【Hết】

Loading...