Công Chúa Ngốc Cùng Hoàng Tử Liệt
Chương 1
1.
Tôi là một kẻ ngốc.
Nhưng bản thân tôi lại không cảm thấy điều đó.
Tôi cảm thấy mình rất bình thường.
Nhưng phụ hoàng cùng mẫu hậu đều bảo tôi ngốc.
Vậy thì tôi liền ngốc đi.
Nhưng người ngốc cũng có phúc của người ngốc.
Phụ hoàng đã hứa tìm cho tôi một phu quân tốt.
Hoàng tử nước láng giềng.
Nghe có vẻ như chức quan rất lớn.
Tôi rất chờ mong được gả đi.
2.
Tôi rất vui mừng chuẩn bị xuất giá.
Nhưng nha hoàn thiếp thân của tôi hình như không được vui lắm.
Nàng nói tôi thật ngốc, chuyện này thì có gì vui, cái này gọi là hòa thân.
Người hoàng tử kia bị liệt đã nằm trên giường nhiều năm, đồ đần mới đồng ý gả cho hắn.
Hòa thân là cái gì?
Ai là đồ đần?
3.
Trên đường đi xuất giá, tất cả mọi người đều muốn tôi khóc.
Tại sao tôi phải khóc?
Tôi cười hì hì, căn bản không khóc được.
Tôi lại nghe mọi người nói thầm, đúng là cái kẻ ngốc.
Bị xem như công cụ mang đi hòa thân, còn tưởng là mình gả được cho người tốt?
Tại sao mọi người đều nói tôi ngốc? Tôi cũng không hiểu rõ.
Sau khi lậy phụ hoàng cùng mẫu hậu tôi liền lên đường.
4.
Trước khi xuất giá, các ma ma trong cung đã dạy tôi.
Khi nhìn thấy nam nhân mình muốn gả, phải ngọt ngào gọi phu quân.
Tôi thắc mắc hỏi ma ma, như thế nào là ngọt ngào.
Mama không nói nên lời, nói tôi là gỗ mục không thể khắc thành ngọc.
Không nói thì không nói, sao lại mắng tôi là khúc gỗ?
Nhưng tôi đã nhớ kĩ những gì ma ma dậy.
Gọi phu quân, cởi quần áo và ngoan ngoãn nằm trên giường là được.
Cái này cũng không khó, tôi chắc chắn có thể làm được cả hai!
Trên đường xuất giá, trong đầu tôi cứ nghĩ mãi về hai chuyện này.
Gọi phu quân, cởi quần áo.
Xem ra việc lấy chồng cũng không phải rất khó!
5
Lần đầu tiên nhìn thấy phu quân tương lai của mình.
Hắn ngồi trên giường.
Người này trông còn đẹp hơn trong những bức tranh tôi từng nhìn thấy nữa nha.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người đẹp như vậy.
Tôi nhìn chằm chằm thêm vài lần nữa.
Nhưng……
Tại sao một người lớn như vậy thế nào còn không chịu dậy, giữa ban ngày mà vẫn còn ngủ?
Có thể tôi ngốc, còn hắn thì lười đi!
Tôi nhìn hắn như đang nhìn một tên ngốc.
Nhưng trông hắn có vẻ không vui lắm.
Lông mày gần như nhíu lại với nhau.
“Lăn ra ngoài”
Câu đầu tiên hắn nói với tôi.
Mọi người đều nói tôi ngốc nhưng tôi không ngốc.
Muốn tôi lăn, tôi liền lăn.
Tôi thực sự đã lăn ra khỏi phòng, trên đường lăn còn quay đầu hỏi: “Phu quân, chàng muốn ta lăn như này đúng không?”
6.
Tôi gả đến đây chỉ gặp qua phu quân một lần.
Nhưng tôi cảm thấy sống ở đây thoải mái hơn ở hoàng cung nhiều.
Trước kia tại hoàng cung, mọi người đều ở trước mặt nói tôi là kẻ ngốc.
Ở chỗ này, mọi người đều chỉ nói sau lưng.
Người chỗ này thật lễ phép nha!
Nghe nói, phu quân thân thể không tốt, chân không thể bước đi.
Thật đáng thương!
7.
Tôi hỏi nha hoàn thiếp thân của mình, làm thế nào để khiến người khác vui vẻ.
Nàng giả vờ như không nghe thấy.
Tôi hỏi làm sao để có thể gặp được phu quân.
Nàng trợn trắng mắt.
Nói tôi không nhìn rõ tình hình, thành thành thật thật ở lại trong phủ tốt bao nhiêu.
Không lo ăn uống, cũng không ai quản, cứ sống như vậy cả đời là tốt rồi?
Nha hoàn của tôi nói chuyện rất thẳng thắn nhưng lại đối xử với tôi rất tốt.
Ví dụ như, những cung nữ khác trong cung cười nhạo tôi là kẻ ngốc.
Nàng sẽ đem người đánh cho một trận sau đó nói cho tôi biết.
Công chúa, lần sau người đối các nàng hung dữ một chút, trừng phạt các nàng thật nặng, bọn họ sẽ không dám tái phạm nữa.
Tôi làm một biểu cảm, thế này đã đủ hung dữ chưa?
Tôi lại làm biểu cảm hung thêm một chút!
Như vậy đã được chưa?
…Quên đi, người cứ giả vờ như không nghe thấy gì đi.
Nói tôi là cái kẻ ngu thì có làm sao, tôi không thèm quan tâm chút nào.
Trước khi gả đi mama đã dạy dỗ tôi, tôi đây là người có trí tuệ lớn.
Tôi rất đồng ý với những gì bà nói.
Tôi quyết định vẫn là dùng cách đó để lấy lòng phu quân.
Mama dạy tôi, gọi phu quân, cởi quần áo, tôi không tin không bắt được hắn!
8.
Không biết có phải hay không là bởi vì tôi là kẻ ngốc.
Gã sai vặt trong phủ, lính canh, nha hoàn đều coi tôi như người trong suốt.
Không quan tâm cũng tốt, tôi sẽ thuận tiện đi lấy lòng phu quân hơn.
Nửa đêm, thừa dịp mọi người đang ngủ.
Tôi rón rén bước vào phòng phu quân.
Lần trước đã đến đây một lần, tôi chắc chắn có thể nhớ kỹ!
Nhưng tại sao trong phủ lại có nhiều phòng như vậy, hơn nữa cái nào cũng giống nhau?
Đúng! Chính là phòng này!
Đẩy cửa ra, tôi sờ soạng lên giường.
Cởi quần áo, gọi phu quân.
Hai điều này tôi đặc biệt nhớ rõ.
Nhưng tôi chưa kịp gọi phu quân thì đã có người hét lên trước.
“Cứu mạng! Có thích khách!”
Ai? Ai là thích khách?
Một đám người đồng loạt vọt vào trong phòng.
Khi ngọn nến được thắp lên, tôi mới có thể nhìn rõ người trên giường.
Cái này cũng quá khéo đi?
Giống như tôi, cũng là nữ, vậy phu quân của tôi đâu?
Việc này, rất xấu hổ.
Mặc dù tôi ngốc, nhưng vẫn biết xấu hổ nha.
Dù sao tôi hiện tại cả người đều trần như nhộng, mỹ nữ đối diện đoán chừng cũng không có mặc cái gì.
May mắn có tấm rèm che lại.
9.
Phu quân tôi tới, hắn ngồi trên xe lăn.
Hóa ra hắn không phải lười nhác xuống giường, mà là bị liệt.
“Mặc y phục đàng hoàng, lăn xuống đây!”
Đây là câu nói thứ hai mà phu quân nói với tôi.
Tôi vội mặc quần áo nhưng có chút không hiểu, sao lúc nào hắn cũng kêu người lăn?
Lăn thực sự rất cần kỹ xảo, lần trước lăn xong trên người tôi còn bị đau vài ngày.
“Không lăn có được hay không?”
Tôi hỏi.
Phu quân không nói gì.
Tức giận? Được rồi, lăn thi lăn.
Tôi cuộn người giống như quả bóng vừa định lăn xuống giường, liền bị phu quân tiếp được.
Oa, phu quân tôi thật lợi hại, ngay cả khi bị liệt cũng có thể đỡ được tôi!
Mỹ nữ trên giường mặt đỏ bừng.
Có lẽ là đang xấu hổ đi.
Phu quân hỏi tôi vì sao khuya khoắt không chịu đi ngủ, còn chạy đến trên giường trắc phi của hắn.
Tôi ăn ngay nói thật.
Tôi tới đây để tìm hắn.
“Tìm ta làm gì?”
Giọng điệu của phu quân rất tệ, tôi không biết hắn tại sao lại hung ác như thế.
Gọi phu quân…
Chuyện này tôi nhớ được!
Sau đó thì sao?
Cởi quần áo……
Mama thật sự nên khen tôi, trí nhớ của tôi thật tốt!
? ? ?
Khuân mặt của phu quân lúc xanh lúc trắng.
Sau lưng mấy cái thị vệ cũng đang vụng trộm cười.
“Lăn!”
Thế nào lại nói tôi lăn?
Đi đi, có lẽ người chỗ này thích đi lại bằng cách lăn.
Thế là tôi lại êm dịu lăn ra ngoài.
Đang lăn được nửa đường, tôi đột nhiên nhớ lại, hô to.
“Phu quân, chúng ta còn chưa viên phòng đâu!”
…Hoàn toàn yên tĩnh.
Bị liệt liền không thể viên phòng sao?
10.
Vừa lúc đó có một đám người tới.
Nói phải giúp tôi chuẩn bị trang điểm đẹp một chút, một lát sẽ đi gặp hoàng thượng.
Gặp phụ hoàng tôi?
Nha hoàn của tôi nói, là đi gặp phụ hoàng của phu quân tôi.
Vậy thì tôi phải thể hiện thật tốt.
Trước kia phụ hoàn cùng mẫu hậu giống như có chút không thích tôi.
Sẽ không chủ động gặp tôi, cũng không chủ động nói chuyện với tôi.
Vị hoàng thượng này sẽ không, không thích tôi đi.
Phu quân đến gặp tôi.
Nói cho tôi biết, một hồi gặp phụ hoàng đừng nói chuyện.
Tôi phản đối, tôi cũng đâu có phải bị câm, như thế nào lại không cho tôi nói chuyện.
Phu quân nói, nếu tôi dám nói bậy, sẽ không cho tôi ăn cơm.
Cái này không thể được.
Trong cung tôi đói bụng mấy ngày, mùi vị không dễ chịu chút nào.
Tôi thỏa hiệp, không nói thì không nói!
Không cho nói chuyện, tôi khoa tay thì được đi.
Tôi thật thông minh, vì sao lúc nào cũng nói tôi là kẻ ngu?
11.
Đây là lần đầu tiên tôi mặc đồ đẹp như vậy.
Soi gương một chút tôi suýt không nhận ra được chính mình.
Nha hoàn thiếp thân của tôi luôn nói, nhìn dáng dấp của tôi rất đẹp, nếu không phải là một kẻ ngốc thì tốt rồi.
Tôi cùng phu quân ngồi trên một chiếc xe ngựa.
Phu quân lúc thì đọc sách, lúc thì nhắm mắt đi ngủ, dù sao chính là không nhìn tôi.
Tôi nhìn không đẹp sao?
Tôi hỏi nhưng hắn không có trả lời.
Bên ngoài có tiếng rao bán đồ rất lớn.
Tôi nhịn không được vén tấm màn xe ngựa lên.
Cái thứ đo đỏ, sáng lấp lánh ánh đường chính là kẹo hồ lô?
Tôi muốn ăn, nhưng không có tiền.
Cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Ngươi có thể cho ta một cái được không?”
Thật xấu hổ…nhưng cái thứ này nhìn cũng ngon quá đi!
Người bán hàng bên ngoài xe ngựa có lẽ cũng không nghĩ tới.
Một cỗ xe ngựa cao quý, một tiểu thư xinh đẹp như vậy.
Lại mở miệng xin hắn một cây kẹo hồ lô.
“Tiểu thư, ngươi… ngươi nói cái gì?”
Tôi nhìn người bán hàng càng lúc càng đi xa, lớn tiếng hô: “Cho tôi một cây!”
Sau khi hô xong tôi liền hối hận, vì phu quân đang trừng mắt nhìn tôi một cách hung dữ.
Tôi cúi đầu, nhưng tôi muốn ăn.
Chỉ chốc lát sau, người bán kẹo hồ lô bị bắt đến trước mặt.
Phu quân ném cho hắn một cái túi tiền.
Kẹo hồ lô thuộc về tôi.
Phu quân tôi thật giàu có!
Tôi gặm mứt quả, cái thứ này ăn ngon thật.