Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Công Chúa Ngốc Cùng Hoàng Tử Liệt

Chương 2



Trước kia ở trong cung tôi từng nhìn thấy các công chúa khác ăn, tôi cũng muốn ăn, thế nhưng các nàng không cho, còn mắng tôi là kẻ ngu.

Phu quân thật tốt!

Ngươi chưa từng ăn nó à?

Đây là câu đầu tiên phu quân nói với tôi hôm nay.

Tôi lắc đầu, lại gật đầu.

“Hoàng tỷ không cho ta ăn, nàng ăn thừa ta có liếm một chút, không có ngon bằng cái này!”

Tôi nhìn thấy rõ ngón tay phu quân đang cầm sách dùng sức siết chặt.

Về sau ta sẽ mua cho ngươi.

Đây là câu thứ hai phu quân nói với tôi hôm nay.

Lấy chồng thật tốt!

12.

Ban đầu tôi nghĩ mình sẽ khẩn trương khi gặp cha ruột của phu quân.

Tôi không nghĩ tới so với phụ hoàng tôi thì ông tốt hơn nhiều.

Để cho tôi ngồi, để cho tôi ăn kẹo còn đối với tôi mỉm cười.

Mọi người ở đây thật là tốt!

“Phụ hoàng, đừng nuông chiều nàng!”

Phu quân tôi lên tiếng.

Ý gì? Tôi vội vàng đem viên kẹo trong miệng phun ra.

Quy củ đứng lên, một cử động nhỏ cũng không dám.

Trước kia ở hoàng cung, phạm sai lầm thì sẽ bị đánh bàn tay.

Tôi run run rẩy rẩy vươn tay…

Đang chờ trừng phạt.

Một nắm kẹo chợt xuất hiện trong lòng bàn tay.

Phu quân tôi cho tôi.

“Mang về phủ ăn.”

Lần đầu tiên tôi đưa tay không có bị đánh, lại có kẹo.

Tôi nhất định phải trở về nói cho các tỷ muội trong cung!

Trước khi xuất giá bọ họ còn cười nhạo tôi, nói tôi gả đi nhất định sẽ bị bắt nạt.

Nhìn đi, ở đây không ai khi dễ tôi!

Phụ hoàng của phu quân liên tục hỏi tôi mấy vấn đề.

Nhưng tôi ghi nhớ lời phu quân, không được nói chuyện.

Chỉ có thể khoa tay biểu đạt.

Chỉ nghe phụ hoàng nói: “Con bị câm?”

Tôi lắc đầu, xua tay… dùng tay chỉ vào phu quân, rồi chỉ chỉ miệng mình.

Phu quân mới chậm rãi nói: “Nói chuyện đi.”

Phù, nín chế/t tôi!

13.

Phu quân đem thiếp thân nha hoàn của tôi gọi vào.

Không cho tôi vào.

Tôi an ổn ngồi ở cửa đợi.

Mama nói, cô nam quả nữ ở cùng một chỗ là người nam nhân đang sủng hạnh nữ nhân.

Phu quân tôi là đang sủng hạnh tiểu Đào sao?

Thiếp thân nha hoàn của tôi ban đầu không phải tên gọi này, nhưng tôi luôn nhớ lầm.

Nàng thỏa hiệp, nói vậy cứ gọi là Tiểu Đào đi.

Chờ thật lâu, cũng không thấy hai người ra.

Tôi thật sự là không thể đợi được nữa, dùng ngón tay chọc một cái lỗ hướng gian phòng bên trong nhìn vào.

Tiểu Đào quỳ trên mặt đất, không biết nói cái gì, còn không ngừng khóc.

Trong trí nhớ của tôi, Tiểu Đào chưa bao giờ khóc.

Phu quân tôi bắt nạt Tiểu Đào rồi?

Tôi dùng sức gõ cửa, hô: “Phu quân, người sủng hạnh Tiểu Đào xong rồi sao? ta muốn vào.”

Cái này một tiếng hô xong, cả viện người đều nghe được.

Tôi thấy rõ, khuân mặt của phu quân tối sầm lại.

“Lăn tới đây!”

Được thôi, người ở chỗ này không tệ, chính là vừa đi vừa về lăn qua lăn lại, thật sự rất phiền phức.

14.

Tiểu Đào nói tôi mệnh tốt, cũng không tốt.

Tôi không hiểu ý của nàng lắm.

Cái gì số mệnh tốt rồi lại không tốt?

Nàng một bên vừa giúp tôi thu dọn đồ đạc, vừa nói thầm.

Nói thầm, tôi có hơn phân nửa nghe không hiểu.

Nhưng là tôi cũng nghe hiểu nàng nói, phu quân tôi đã hỏi nàng rất nhiều chuyện của tôi.

Rồi xong…

“Chuyện ta rút lông đuôi của không tước trong vườn, ngươi nói?”

Tiểu Đào gật đầu.

Tôi không nhớ thời điểm đó tôi được mấy tuổi.

Hoàng tỷ nói nếu tôi có thể nhổ được chiếc lông đuôi đẹp nhất trên người con khổng tước, thì liền chơi cùng tôi.

Tôi đã bị khổng tước mổ mấy lần.

Thật vất vả mới rút được một cọng lông, liền bị mẫu hậu phạt quỳ vài ngày.

“Ta…ta đi đào củ sen ở Ngự hoa viên, ngươi cũng nói?”

Tiểu Đào tiếp tục gật đầu.

Tôi sắp sụp đổ rồi.

Tiểu Đào tiếp tục gật đầu.

Tôi sắp sụp đổ.

Năm đó, hoàng muội nói muốn ăn củ sen.

Để tôi vào trong hồ đào một ít, ai biết mùa đông không có củ sen.

Tôi từ trong hồ đi lên, lạnh đến run rẩy, bọn tỷ muội trên bờ đã sớm giải tán.

Sau khi biết chuyện này, phụ hoàng liền phạt tôi ba tháng không được ra khỏi cửa.

“Kia… vậy ta… ta cùng nhi tử của lão đầu Hàn Lâm viện, ngươi cũng đã nói?”

Một tấm mà che cuối cùng…

Tiểu Đào mặt không đổi sắc, gật đầu.

Cái này tôi nhớ được.

Nửa năm trước khi gả tới đây.

Nhi tử của lão đầu Hàn Lâm viện tiến cung.

Lâm Thù Nguyên, dáng dấp đẹp mắt, người cũng thông minh.

Hắn từ nhỏ đã vào cung làm thư đồng, nhưng sau mười sáu tuổi hiếm khi vào cung.

Trước đây, nói là cùng tôi có hôn ước, nhưng về sau tôi trở nên ngốc, hôn ước cũng bị hủy bỏ.

Sau khi tôi biết tin, hoàng tỷ nói, tôi đi cầu xin Lâm công tử, nói không chừng hôn ước còn có thể giữ lại.

Tôi vừa cùng Lâm Thù Nguyên gặp mặt, còn chưa kịp nói cái gì, không kịp dừng lại cả người nhào vào trong ngực hắn.

Ừm… Lâm Thù Nguyên trực tiếp đem tôi đẩy ra, khiến tôi ngã phịch một cái mông chạm đất.

Rất nhiều người nhìn thấy.

Lúc đó Tiểu Đào còn nói, may mắn là tôi ngốc, nếu không nhất định sẽ xấu hổ không mặt mũi gặp người.

Vậy mà cái gì ngươi cũng nói? Tôi ảo não ngồi trên giường.

Xong, nhất định phu quân sẽ càng ghét tôi hơn!

Tiểu Đào lại không thèm để ý, hoàng tử là người tốt, người về sau có thể hưởng phúc.

Tôi hiện tại không phải đang hưởng phúc đó sao?

Không lo ăn không lo uống, cũng không ai nói tôi là kẻ ngốc.

15.

Tôi hơi canh cánh trong lòng, khi không có cùng phu quân viên phòng.

Dự định rón rén đi hỏi trắc phi của phu quân một chút.

Không nghĩ tới, tôi trực tiếp sợ ngây người.

Viên phòng là miệng đối miệng? Không mặc quần áo sao?

Cái này… thật xấu hổ!

Người kia từ trên giường Trắc Phi xuống tới…

Vậy mà đi xuống!

Chân của phu quân đã tốt? Không bị liệt?

Tôi kích động hô to, phu quân người có thể đi sao? Không bị liệt?

Kết quả, cái này không phải làm cho người ta xem chuyện cười sao?

Người kia căn bản không phải phu quân tôi.

Những thị vệ ngầm lần nữa bao vây căn phòng, tôi hình như lại gây rắc rối.

Lần này phu quân tới, nhìn tôi bằng ánh mắt rất tức giận.

Tôi bị dọa đến trực tiếp nằm trên mặt đất, cuộn tròn giống quả bóng, vội vàng lăn đến trước mặt phu quân, tôi thực sự không phải cố ý!

Sắc mặt phu quân càng đen hơn, tôi cảm giác như hắn đang muốn giết người.

Sẽ không giết tôi đi!

Tôi bị dọa đến run lẩy bẩy.

Phu quân gọi người đem nàng đưa đi.

Xong, phu quân không muốn gặp tôi.

16.

Tiểu Đào nói tôi ngốc là một người ngốc có phúc khí.

Trong phủ chỉ có một cái Trắc Phi, bị tôi mèo mù gặp cá rán vậy mà còn đuổi được người đi.

Nhưng tôi không có!

Tôi là đi học hỏi!

Trắc phi, một người phụ nữ dịu dàng lại xinh đẹp.

Biến mất.

Toàn bộ người trong phủ ai cũng không dám nhắc đến chuyện đó.

Tiểu Đào nói với tôi, Trắc Phi cùng người khác tư thông, bị bỏ.

Tôi hỏi Tiểu Đào, bị bỏ là có ý gì.

Tiểu Đào mắt trợn trắng, ngài từ hành tinh nào rớt xuống trái đất vậy, ở chỗ nào tới thì nên về chỗ đó thôi, ngài rõ ràng sao?

Lần này, tôi lại có thêm một điều phải lo lắng mỗi ngày.

Tôi sợ bị bỏ!

Tiểu Đào nhìn tôi càng giống đồ đần.

Luôn luôn nhắc tới, người ngốc có phúc của người ngốc, là người ngốc có phúc nha.

17.

Phu quân muốn gặp tôi.

Tôi không dám gặp.

Cuối cùng chính hắn đẩy xe lăn tới, xuất hiện trước mặt tôi.

Hắn nói tôi không giống một nàng công chúa.

Không có công chúa nào sẽ lăn để gặp người.

Hỏi tôi tại sao lại nghĩ việc lăn để gặp người là chuyện bình thường.

Tôi có vài lời muốn nói về điều này.

Khi còn nhỏ, tôi thường xuyên làm như vậy để đến gặp hoàng tỷ, hoàng muội.

Các nàng nói đây là lễ phép.

Sau khi lớn lên, phụ hoàng cùng mẫu hậu phát hiện.

Không cho tôi làm như vậy, nhưng là cũng không có trừng phạt hoàng tỷ, hoàng muội.

Mỗi một câu tôi nói, nắm đấm của phu quân tôi lại siết chặt thêm mấy phần

Tôi cười hì hì: Lúc lăn có hơi đau một chút.

Nhưng nếu nắm giữ kỹ xảo tốt thì sẽ đỡ hơn!

Dứt lời tôi liền muốn biểu diễn cho hắn xem.

Phu quân nhìn tôi, tôi có thể nhìn thấy chính mình trong mắt của chàng

Trong một khoảnh khắc, tôi không biết mắt hắn đẹp, hay là do chính tôi xinh đẹp.

Phu quân tức giận: “Về sau ai bảo ngươi lăn, ngươi cũng không được phép lăn!”

“Không phải ngươi kêu ta lăn sao?”

Câu tiếp theo tôi không dám nói ra, vẫn luôn là ngươi để cho ta lăn, được chứ?

“Về sau sẽ không.”

18.

Phu quân thật thảm, không thể bước đi.

Tôi đang chạy loạn xạ trong sân, còn hắn chỉ ngồi trên xe lăn nhìn tôi.

Tôi nhìn ra được hắn rất muốn bước đi.

Điều này cũng giống như việc tôi nhìn các hoàng tỷ hoàng muội làm thơ được phụ hoàng, mẫu hậu khen ngợi, tôi cũng muốn biết làm thơ.

Nhưng phu quân cùng tôi không giống nhau.

Tôi là một kẻ ngốc, nhưng hắn không phải!

Bệnh ngu thì không thể chữa khỏi, nhưng tàn tật có thể chữa trị được đi.

Tôi hỏi Tiểu Đào tại sao không có đại phu chữa trị cho phu quân.

Tiểu Đào nói, từ khi phu quân bị liệt, không chịu gặp bất kì một đại phu nào!

Ai khuyên cũng không nghe, khuyên hắn, hắn liền phát cáu.

Tôi không sợ phu quân phát cáu.

Tiểu Đào nói tôi ngốc, một kẻ ngốc cùng một kẻ bị bại liệt vừa lúc xứng đôi.

Người này biết đi sẽ chạy, lại là hoàng tử, nhất định sẽ không còn quan tâm đến tôi.

Nói đến không quan tâm tôi, tôi có chút sợ hãi.

Tiểu Đào nói, cùng với phu quân so ra, cái tiểu quốc kia của chúng tôi nhỏ bé không đáng kể.

Chúng tôi bất quá chỉ là một cái nước chư hầu của Đại Uyên.

Mà phu quân tôi, lại là tam hoàng tử của Đại Uyên, văn võ song toàn, rất nhiều người tranh giành nhau bể đầu để được gả cho hắn.

Vậy, tại sao lại hòa thân cùng tôi, chuyện tốt như vậy cũng có thể rớt đến trên đầu tôi?

Tiểu Đào mắt trợn trắng, còn không phải do người ta bị liệt.

Thời điểm hoàng đế Đại Uyên chọn chân dung, người có khuân mặt rất đẹp, liền vung tay chọn người, ai biết đâu lại chọn trúng một kẻ ngốc?

Miệng vàng lời ngọc đều nói ra, còn có thể trở mặt không nhận?

Tiểu Đào tiếp tục nói, cho nên, người tốt nhất là nên thắp nhang cầu nguyện tam hoàng tử đừng khỏi bệnh, vừa khỏi bệnh người là người đầu tiên sẽ bị bỏ.

Tôi biết Tiểu Đào tốt với tôi.

Thế nhưng, tôi muốn chân của phu quân thật tốt.

Bằng cách này, hắn sẽ không phải ghen tị với những người có thể đi bộ, có thể cưỡi ngựa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...