Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Công Chúa Ngốc Cùng Hoàng Tử Liệt

Chương 4



Trong phủ tôi thường ăn mặc rất tùy tiện, trước kia là sợ lăn qua lăn lại, Tiểu Đào nói có sửa soạn thì cũng uổng phí.

Về sau thì tôi thực sự quá lười, Tiểu Đào nói, dù sao Tam hoàng tử nhìn tôi cũng đã quen.

Vậy sao hôm nay lại ăn mặc long trọng như vậy?

Tiểu Đào nói, cái này gọi là thua người không thua trận.

Tôi không có hiểu, Tiểu Đào nói, người cái gì cũng đừng nói, cũng không được làm cái gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hoàng tử là được.

Có thể làm được không?

Tôi gật đầu, cái này đơn giản, tôi có thể làm được!

28.

Lần thứ nhất nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của phu quân.

Dáng dấp của tôi rất đẹp, tôi biết.

Bởi vì hoàng tỷ, hoàng muội thường xuyên nói, chỉ là một tên ngốc thôi đẹp như vậy để làm gì.

Ngay cả các cung nữ trong cung cũng sẽ xì xào rằng thật đáng tiếc cho Tam công chúa, bộ dáng đẹp như vậy đều uổng phí.

Cho nên, đại khái là tôi nhìn cũng khá xinh đẹp đi.

Nhưng hôm nay đồ trang sức cùng quần áo nặng quá.

Cổ tôi đều sắp cứng lại.

Ngước cổ lên nhìn phu quân.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy phu quân có tinh thần tốt như vậy.

Trước kia hắn nằm ở trên giường, cả người đều có vẻ bệnh tật, sắc mặt cũng rất khó coi.

Hôm nay ăn mặc rất đẹp, cả người cũng tràn đầy năng lượng.

Chẳng trách có nhiều người muốn gả cho phu quân tôi như vậy.

29.

Lần đầu tiên tôi được tham gia một yến hội lớn như vậy.

Trước kia thời điểm ở hoàng cung, phụ hoàng sợ tôi ngu ngốc làm mất mặt, không cho tôi tham gia yến hội.

Tôi giả vờ làm cung nữ vụng trôm nhìn, kết quả là bị phạt đánh bàn tay.

Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống, ghi nhớ lời Tiểu Đào đã nói.

Không ăn, không uống, không di chuyển, không nói chuyện.

Rất nhiều người kính rượu phu quân.

Một số người chúc cho cơ thể hắn nhanh hồi phục, người thì chúc hắn phong vương.

Yến hội thật tốt, còn có những cô nương xinh đẹp đang khiêu vũ.

Trước kia tôi cũng biết nhảy múa, nhưng phụ hoàng rất ít gọi tôi khiêu vũ.

Cô nương xinh đẹp này nhảy thật đẹp, nếu không phải là không cho tôi động, tôi chắc chắn sẽ vỗ tay tán thưởng.

Sau khi cô gái mảnh mai nhảy múa xong, quỳ xuống cùng phụ hoàng nói rất nhiều.

Quanh co vòng vèo tôi nghe không hiểu.

Một lúc sau, liền cầm chén rượu đến kính phu quân.

“Hôm nay ta hiến một điệu múa, chúc mừng thân thể của Cần Vương khôi phục.”

Cô nương này thật xinh đẹp.

“Mỹ nhân mời rượu, tam đệ cũng không thể lạnh nhạt người ta nha.”

Tôi không biết người này, nhưng hẳn là huynh trưởng của phu quân tôi.

Nói thật, đều cùng chung một cha, thế nào mà lại chênh lệch lớn như vậy?

“Bản vương nhà có hãn thê, sợ là uống chén rượu này xong, về nhà sẽ không được bình yên.”

Hãn thê là cái gì?

Vì sao đều nhìn tôi?

Tôi thật sự không có lén ăn vụng cái gì, không tin mọi người có thể nghe bụng tôi còn kêu ùng ục đây.

“Có người có thể làm cho Cần Vương sợ sao?”

“Không tin, không tin!”

Mọi người trong yến hội đều đang bàn tán.

Phu quân mỉm cười không nói chuyện, ngược lại là cô nương đang quỳ thì sắc mặt rất xấu

Tôi lặng lẽ kéo kéo quần áo của phu quân.

Thành thật mà nói, tôi thực sự đói.

Phu quân giúp tôi gắp thức ăn, tôi chỉ dám ngồi thành thật đợi thức ăn gắp vào chén mới dám ăn.

Phu quân gắp, tôi ăn, cả đám người đều ngạc nhiên.

Tam hoàng tử, một người sát phạt quyết đoán, văn võ song toàn.

Tiêu diệt quân địch không chớp mắt thế mà có thể chăm sóc người khác giỏi như vậy.

Con tôm! Tôi thích nhất!

Thế nhưng là Tiểu Đào không cho tôi ăn, nói tôi ăn tôm bất nhã.

Tôi đã nhìn chằm chằm vào đĩa tôm thật lâu rồi.

“Há miệng.”

Phu quân đối với tôi thật tốt!

Trong miệng nhét đầy tôm, thật thỏa mãn.

30.

Tôi ăn, còn phu quân thì bóc vỏ tôm.

Cung nữ ở bên cạnh sợ hãi, có thể là phu quân tôi đã đoạt mất công việc của nàng.

Phu quân lại nói không có việc gì.

Tôi đang ăn rất ngon miệng, nhưng cô nương xinh đẹp giống như không được vui lắm.

Đột nhiên quỳ gối trên điện.

“Từ lâu ta đã nghe nói Công chúa Chu quốc giỏi khiêu vũ ca hát, tinh thông cầm kì thi họa. Thần nữ bất tài, muốn so tài cùng công chúa một lần.”

Ừm… Chu Quốc, mẫu quốc của tôi.

Câu này tôi nghe rõ, muốn cùng tôi so tài.

Từ nhỏ tôi liền biết.

Tôi có thể mất mặt, nhưng tôi không thể làm cho quốc gia mất mặt.

Tôi dù có ngốc, cũng là một công chúa.

Phụ hoàng nhìn tôi, rất xấu hổ, có vẻ ngượng ngùng, ông hẳn là biết tôi chỉ biết ăn kẹo.

Vào thời điểm quan trọng, còn phải nhìn phu quân tôi.

“Nữ nhi của Liễu Thượng Thư, vì sao không tuân theo xưng Khánh Dương một tiếng Hoàng tử phi?”

Câu nói này khá gay gắt, tôi đã hiểu, phu quân hiện tại đang rất tức giận.

“Bản vương tàn phế, các ngươi cứ như vậy không có quy củ?”

Cô nương nũng nịu này nói chuyện cũng nhẹ nhàng êm ái, lần này tôi có thể nghe hiểu.

Nói chúng tôi không có cử hành hôn lễ.

Cô nương này nói rất đúng, không có gì sai cả.

Mama nói, cử hành hôn lễ, sau đó động phòng mới thực sự là vợ chồng.

Tôi ngược lại muốn trước tiên viên phòng, nhưng phu quân không chịu.

31.

Bầu không khí rất xấu hổ.

Phụ hoàng cũng rất xấu hổ.

Thời gian trước vừa tới một nàng công chúa, nhưng lại là kẻ ngốc.

Mặc dù không có nói rõ nhưng đoán chừng mọi người ai cũng biết.

Hiện tại người khác khiêu chiến, cũng không dám ứng chiến.

Mất mặt! quá mất mặt.

Phu quân nhìn tôi chằm chằm, tôi giống như bị hắn nhìn thấu.

Tôi muốn đi tỉ thí một chút nhưng lại sợ mất mặt.

Tôi đã tự mình luyện tập rất lâu.

Tiểu Đào đều nói tôi khiêu vũ so với các hoàng tỷ đẹp hơn rất nhiều.

Thế nhưng là tôi đã nói với phụ hoàng rất nhiều lần, ông đều không tin.

Ông không tin, còn đuổi tôi đi, nói đừng làm mất thể diện.

Khiến cho tôi cũng không biết trình độ khiêu vũ của mình như thế nào.

“Nàng muốn chơi một chút không?”

Phu quân nói chuyện rất ôn nhu còn hỏi thăm ý kiến của tôi.

“Nếu nàng không thích thì không cần để ý đến nàng ta”

Có lẽ sợ tôi nhát gan, nên lại nói thêm một câu.

Khi hắn nói câu này, tôi có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô nương nũng nịu bỗng tái xanh.

“Ngươi không sợ ta làm mất mặt?”

Tôi cẩn thận từng li từng tí nói, giọng nói rất nhỏ.

Tiểu Đào nói, nói ít đi, giọng càng nhỏ càng tốt.

Trước kia tôi còn ở hoàng cung, phụ hoàng không cho tôi gặp khách, mẫu hậu cũng không thích tôi.

Các hoàng tỷ hoàng muội cũng không có ai thích đến gần tôi.

Tôi biết, bọn họ chê tôi ngốc, thế nhưng tôi rất ngoan mà.

Phu quân có phải cũng sợ tôi làm mất mặt?

“Đừng sợ, ta sẽ không cười nàng”.

Nghe xong, tôi cảm thấy trong lòng nóng lên, cả cơ thể đều tràn đầy sức lực.

Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực, giơ tay lên, tôi cũng phải đi so tài một chút.

Phu quân đỡ trán, nàng cứ trực tiếp đi lên là được, giơ tay lên làm gì?

Xin lỗi, xin lỗi, phản xạ có điều kiện.

32.

Mặc dù tôi là một kẻ ngốc.

Nhưng là tôi cũng đã học lễ nghi cung đình được vài chục năm.

Không thể nói là rất tốt, nhưng ít nhất so với những thiên kim tiểu môn hộ thì tốt hơn rất nhiều.

“Tôi có chút ngốc, tôi có thể chỉ so khiêu vũ không?”

Tôi cũng không muốn thừa nhận, nhưng cũng không có cách nào.

Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, vậy tôi chính là một kẻ ngốc đi.

Làm đồ ngốc cũng chẳng thiếu miếng thịt nào.

Nghe tôi nói như vậy, các hoàng tử đang ngồi, công chúa, đại thần đều kinh ngạc há hốc mồm.

Nghe nói là một chuyện, chính chủ tự mình thừa nhận thì lại là một chuyện khác.

Ai sẽ vô duyên vô cơ tự nói mình ngốc?

Xem ra Hoàng Tử Phi thực sự là kẻ ngốc.

Sau khi tôi nói điều này, cô gái xinh đẹp kia tỏ ra có chút ngại ngùng.

Tôi đoán nàng cũng không thể xử lý được tình huống này.

Cũng không thể cùng một kẻ ngốc so đo đi, tôi dương dương tự đắc, tôi thật thông minh.

Đột nhiên nhớ tới, Tiểu Đào nói, đừng nói mình ngốc.

Phu quân sẽ rất mất mặt.

Ai sẽ muốn một cô vợ ngốc…

Tôi không dám nhìn phu quân.

Cô nương nũng nịu kia lại lên tiếng.

“Công chúa chẳng lẽ là lấy cớ thoái thác…”

Cô nương này… đầu óc cũng có vấn đề sao?

“Ta nói ta ngốc là thật ngốc, ngươi thế nào còn không tin?”

Xong, càng nói càng nghe không ổn, tôi càng chột dạ, không dám nhìn phu quân một cái.

“Khánh Dương thực sự tâm trí không đủ”

Phu quân vừa mở miệng, mọi người đều xôn xao.

Cái này… thực sự là một kẻ ngu?

Cần Vương vậy mà thật sự cưới một kẻ ngốc?

“Nghe theo Khánh Dương đi, chỉ so tài khiêu vũ”

Ngay cả phụ hoàng cũng lên tiếng, không ai dám phản đối.

“Nếu ai trong các ngươi thắng, trẫm sẽ ban thưởng một nguyện vọng.”

Wow, còn có phần thưởng!

Tôi đây phải nhảy thật tốt!

33.

Cô nương nũng nịu kia quỳ xuống, dập đầu thật mạnh.

“Thần nữ chỉ có một nguyện vọng, chính là được ở bên Cần Vương sớm tối, xin bệ hạ thành toàn.”

Không phải người thắng mới có phần thưởng sao?

Nàng thế nào lại không ra bài theo lẽ thường?

Tôi kháng nghị: “Còn chưa có thi đấu đâu? Sao lại đòi phần thưởng trước rồi?”

Phu quân bị chọc cười, không giấu được vui vẻ.

Nhỏ giọng nói thầm: “Nàng ta thắng, cũng không thể toại nguyện, nàng yên tâm”

? ? Ngươi lớn hay là hoàng thượng lớn? ngươi nói thế nào thì liền như thế đấy sao? Mắt tôi trợn trắng.

Những người khác có lẽ không nghe thấy lời thì thầm của phu quân.

Phụ hoàng vẫy tay một cái, buổi lễ chính thức bắt đầu.

Cô nương nũng nịu nhảy đầu tiên, nhảy rất đẹp.

Tôi không chớp mắt, mỹ nữ khiêu vũ nhìn thật đẹp mắt nha.

Khi điệu múa kết thúc, tất cả mọi người vỗ tay nhưng phu quân vẫn bất động.

“Khánh Dương, con cứ nhảy tùy thích đi, đừng áp lực”

Phụ hoàng nói, tôi đoán chừng chắc là sợ tôi sẽ mất mặt đi.

Vẫn là coi thường tôi, để tôi cho mọi người mở mang tầm mắt đi!

Tôi nhờ phụ hoàng cho người chuẩn bị một cái yêu cổ.

* yêu cổ (vũ điệu dân gian, đeo trống ngang thắt lưng, vừa múa vừa gõ trống)。

Chu Quốc khiêu vũ, nổi tiếng nhất là múa với trống lưng.

Một cái yêu cổ nho nhỏ, đứng lên cũng khó chứ đừng nói đến múa trên đó.

Ta từng nghe hoàng tỷ nói rằng chỉ có khi nào có thể nhảy múa vũ điệu này thật tốt thì phụ hoàng, mẫu hậu mới thích.

Tôi cùng Tiểu Đào luyện hơn mười năm.

Trong khoảng mười năm qua, tôi đã ngã rất nhiều lần, mỗi lần Tiểu Đào đều nói đừng luyện nữa.

Nhưng tôi chính là không nghe, kẻ ngốc mà nghiêm túc lên, thật sự rất chăm chỉ.

Mọi người ngạc nhiên nhìn tôi chằm chằm.

Ai có thể nghĩ tới đồ đần cũng biết khiêu vũ, cái này thật hiếm lạ.

Ngón chân điểm nhẹ về phía trước và nhảy theo tiếng trống.

Điệu múa này tôi đã luyện vài chục năm, cuối cùng cũng được biểu diễn ra ngoài.

Tôi nhìn phu quân, muốn thông qua ánh mắt hắn hỏi tôi nhảy như thế nào.

Nhưng sao ánh mắt của phu quân lại như vậy, nhìn đến phát ngốc rồi?

Chương trước Chương tiếp
Loading...