Công Chúa Thượng Vị - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:42:36
1
Đêm ngày Thẩm Huyên đăng cơ, nàng đến ngục thăm .
Toàn quý khí rực rỡ của nàng lạc lõng giữa chốn lao ngục tối tăm mờ mịt ánh đèn.
“Hoàng tỷ mà điều rút lui sớm một chút, cũng chẳng đến nỗi chịu khổ như hôm nay.”
Nàng cao xuống , trong mắt tràn đầy vẻ thương hại giả dối xen lẫn đắc ý.
Ta nghiêng đầu liếc lưng Thẩm Huyên.
Dưới ánh đèn chập chờn, bóng dáng cao ráo hắt lên tường, càng thêm thẳng tắp hiên ngang.
Ta đó là ai.
“Thẩm Huyên,” cụp mắt, khoé môi khẽ nhếch như như , “ngoài dựa nam nhân, ngươi còn gì nữa ?”
“Hoàng tỷ cũng cần lấy lời đó để chọc giận .”
Thẩm Huyên liếc sang , ý trong mắt càng đậm.
Nàng phất tay hiệu nọ lui xuống, đó cúi xuống, giọng nhẹ nhàng đến mức chỉ một rõ:
“Hoàng tỷ của ơi, tỷ lấy lệnh bài của tỷ bằng cách nào ?”
Chưa chờ đáp lời, nàng bật khúc khích.
“Là tỷ giữ trong lòng bao năm qua tự tay đưa đến tay đó!”
“À mà đúng , hoàng tỷ còn từng nếm trải mùi vị của nhỉ? là đáng tiếc.”
Ta chẳng lấy bất ngờ.
Tấm lệnh bài đó từ đầu đến cuối, chỉ trao cho một Bùi Cảnh.
Vậy mà Bùi Cảnh, kẻ từng là ám vệ cận nhất của , phản bội .
Thấy nổi giận, Thẩm Huyên cũng mất hứng thú, dăm ba câu giấu vẻ ghê tởm mà rời khỏi ngục thất.
Đêm đó, thuộc hạ cũ của nhân cơ hội tới cứu , Bùi Cảnh đang giữ bên ngoài phát hiện.
Lúc ép đến bên bờ vực, cũng chính là b.ắ.n mũi tên cuối cùng.
“Điện hạ!”
khi rơi xuống vực, vẫn mơ hồ tiếng gào thét xé ruột xé gan của .
Hừ, thật khiến buồn nôn.
Ấy mà khi mở mắt nữa, sống .
“Trân nhi, con xem thử ai ý ?”
Mẫu hậu nắm lấy tay , khẽ gật đầu về phía hàng thiếu niên mặt, ý tứ sâu xa:
“Sau sẽ là ám vệ cận nhất của con. Chớ tùy hứng như xưa nữa, lựa chọn cho cẩn thận.”
Ta về ngày chọn ám vệ năm .
2
Từng hàng thiếu niên vận hắc y bó sát ngay ngắn mặt .
Theo lệ, các hoàng tử công chúa khi đến tuổi trưởng thành đều sẽ ban cho một ám vệ cận bảo hộ, và hôm nay chính là ngày chọn ám vệ.
Mẫu hậu e ngại tật chọn chỉ mặt của tái phát, nên đặc biệt nhắc nhở một phen.
“Nhi thần rõ.”
Ta thu hồi suy nghĩ, đảo mắt dọc theo hàng , liếc một cái liền thấy Bùi Cảnh.
Hắn quả thật một gương mặt xuất chúng.
Đặc biệt là trận sát phạt đêm qua, sắc mặt trắng bệch càng nổi bật vóc dáng cao ráo thẳng tắp.
Kiếp chính là vì cái tật mà chọn ngay Bùi Cảnh.
Về đối đãi với vô cùng , ngày ngày giữ bên cạnh, thậm chí chẳng để chức trách bảo hộ.
Lúc còn trẻ, chỉ thích vẻ ngoài , nhưng càng về thật lòng động tâm.
Thế mà cuối cùng, Bùi Cảnh vẫn phản bội .
Rõ ràng là ám vệ của , nhưng khi thích khách tập kích, theo bản năng liều che chở cho Thẩm Huyên.
Thẩm Huyên?
Ta sững , nhạy bén nhận , dù gương mặt Bùi Cảnh vẫn lạnh lùng đổi, nhưng khóe mắt mấy lơ đãng liếc về cùng một hướng.
Ta theo ánh mắt , liền bắt gặp Thẩm Huyên đang bên cạnh phụ hoàng.
Hừ.
Thì từ đầu vì Thẩm Huyên mà đến, chỉ là chen ngang chia rẽ một đôi uyên ương.
Ta lạnh trong lòng, chỉ thấy ghê tởm vô cùng.
“Đã ai mắt ?”
Thấy qua, phụ hoàng mới chậm rãi ngẩng đầu, lên tiếng hỏi với hàm ý sâu xa.
Hồng Trần Vô Định
Thế nhưng chờ trả lời, sang hỏi Thẩm Huyên: “Vậy còn Huyên nhi, ai con chọn ?”
Hôm nay rõ ràng là ngày chọn ám vệ.
Câu dứt, đến cả mẫu hậu vốn điềm tĩnh đoan trang cũng khỏi biến sắc.
“Hôm nay là tam hoàng tỷ chọn , nhi thần dám vượt lễ.”
Ta thấy Thẩm Huyên ngẩng đầu liếc về phía Bùi Cảnh, đó nhanh chóng cúi xuống, mềm giọng thưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cong-chua-thuong-vi/chuong-1.html.]
Dáng vẻ khiến phụ hoàng vui mừng mặt, còn nếu ý thì cứ chọn cũng .
Sắc mặt mẫu hậu xám xanh như tro.
Ta lặng lẽ vỗ vỗ tay mẫu hậu để trấn an, ánh mắt lướt qua Bùi Cảnh, dừng ở cuối cùng trong hàng.
3
So với những ám vệ , rõ ràng là lôi thôi hơn nhiều.
Mặt mũi râu ria xồm xoàm, khó mà rõ dung mạo thật, dáng phần lười nhác, trông chẳng giống ám vệ chút nào.
Ấy mà đôi mắt màu hổ phách trong suốt sạch sẽ, khi còn như mang theo vài phần ý .
Chẳng lẽ là ám vệ giả?
Ta thầm nhủ trong lòng, nhưng vẫn vô thức bước về phía .
Chưa mấy bước, tay áo ai đó giữ chặt .
Là Bùi Cảnh.
Hắn gần như theo bản năng đưa tay , nhưng chính cũng thoáng ngơ ngác khi nhận gì.
“Điện hạ…”
Hắn gọi , giọng thấp nhẹ, lực tay càng thêm chặt.
“Vô lễ!”
Chưa đợi xong, nhíu mày, giọng đầy chán ghét:
“Ai cho phép ngươi chạm bản cung?”
“Điện hạ, chủy thủ.”
Người cuối hàng đúng lúc đưa một thanh chủy thủ.
Thế là chẳng thèm đợi Bùi Cảnh buông tay, liền vung tay c.h.é.m đứt ống tay áo.
“Điện hạ!” Bùi Cảnh trừng lớn mắt.
Thế nhưng còn kịp phản ứng gì, thủ lĩnh ám vệ ở bên cạnh nghiêm khắc trừng phạt.
Chiếc roi dài gắn đầy gai thép quất xuống, m.á.u thịt nát bấy, thế mà Bùi Cảnh vẫn cắn răng rên lấy một tiếng, chỉ gắt gao về phía .
Thật là kỳ quái.
Ta lười để tâm, xoay bước thẳng đến bên đưa chủy thủ cho .
Phía , Thẩm Huyên cất lời cầu xin cho Bùi Cảnh.
Ta bĩu môi, ngẩng đầu .
Tới gần mới phát hiện, thẳng thì quả thật cao.
Ta chút quen, vô thức lùi một bước, hỏi:
“Ngươi tên gì?”
“Vệ Tịch.”
Trước đó để ý, giờ mới nhận giọng trong trẻo rõ ràng, là kiểu thích.
Chỉ là cái tên vẻ quen quen.
Ta nhất thời nhớ , cũng chẳng bận tâm, liền chỉ Vệ Tịch sang mẫu hậu :
“Vậy nhi thần chọn .”
Vừa dứt lời, gương mặt Bùi Cảnh đang quỳ đất liền tái nhợt như tờ giấy.
4
Ta mơ một giấc mơ.
Hoặc thể , đó là đoạn ký ức của kiếp .
Sau khi thất bại trong việc đoạt vị, Thẩm Huyên nhốt lãnh cung.
Lãnh cung ở nơi hẻo lánh, trong cung vốn luôn quen nịnh đạp , huống hồ khi ai cũng chỉ mong cách xa một chút.
Vì thế, ba bữa cơm một ngày của đều do một tiểu thái giám mang đến.
Đôi khi, sẽ bên tường mà trò chuyện cùng vài câu.
Hắn tên là Vệ Tịch.
Vệ Tịch?
Ta lập tức bừng tỉnh.
Ngoài điện mưa đêm ào ào, tiếng sấm chớp vang trời.
Ta chẳng kịp xỏ giày, liền vội vã chạy ngoài.
“Vệ Tịch”
Lời định lập tức ứ nghẹn nơi cổ họng.
Ta cau mày đang quỳ điện của .
Mưa lớn sớm y phục ướt đẫm, m.á.u trộn lẫn nước mưa chảy xuống ngừng.
Mà Vệ Tịch thì đang cạnh , tay nắm chặt trường kiếm.
Thấy bước , ánh mắt lập tức sáng lên, nhưng nhanh vụt tắt.
Giọng run rẩy, gần như cầu xin:
“Điện hạ… vì chọn ?”