Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Công Chúa Thượng Vị - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:42:38

 5

 

Cảnh tượng , tựa như từng xảy .

 

Năm đó tại hành cung, lúc gặp thích khách, Thẩm Huyên ngay bên cạnh .

 

Rõ ràng là công chúa từng học võ, mà lúc hoảng loạn đến mức chỉ níu c.h.ặ.t t.a.y áo , yếu đuối gọi “Tam hoàng tỷ”.

 

Hành cung nhiều thị vệ, canh phòng nghiêm ngặt.

 

Vậy mà vẫn một tên thích khách thoát khỏi vòng vây, cầm chủy thủ đ.â.m thẳng về phía Thẩm Huyên.

 

Ta theo bản năng kéo nàng tránh , nhưng nàng túm chặt buông, khiến bước chân khựng trong thoáng chốc.

 

Chính giây phút , thích khách rút ngắn cách.

 

Bùi Cảnh khi đó đang mấy tên khác quấn lấy, vội vàng rút lui, chạy về phía chúng che chắn.

 

Nào ngờ tên xảo trá, vung tay liền dùng ám nỏ b.ắ.n loạt tiễn về phía .

 

Không từ lúc nào, tay Thẩm Huyên buông khỏi tay áo , núp gọn lưng Bùi Cảnh, chắn kín kẽ hở.

 

Hồng Trần Vô Định

Khi mũi tên xuyên , thấy rõ sắc mặt Bùi Cảnh đầy hoảng hốt, cố lao đến đỡ lấy .

 

Còn phía , gương mặt Thẩm Huyên vẫn kịp thu nụ đắc ý.

 

Về , Bùi Cảnh vì bảo hộ chu phạt, giam trong thủy lao của Ám Ty suốt ba ngày ba đêm.

 

Đêm thả , cũng là một đêm mưa gió cuồng loạn.

 

Bùi Cảnh quỳ điện của , vẫn mang đầy thương tích xử lý, để mặc cơn mưa lạnh xối xả rửa trôi m.á.u tươi, loang đỏ đất.

 

Ta hỏi : “Ngươi bên cạnh Thẩm Huyên vốn ám vệ của riêng nàng ?”

 

Phụ hoàng sủng ái quý phi, vì thế trong hàng hoàng tử công chúa, Thẩm Huyên là yêu chiều nhất.

 

Mà ám vệ bên cạnh nàng, là một trong những ảnh vệ lợi hại nhất từng theo hầu phụ hoàng.

 

Ta thấy thể Bùi Cảnh khẽ run.

 

thương, dầm mưa, quỳ nơi đó, sống lưng vẫn thẳng tắp.

 

Ánh mắt thẳng phía , chỉ lạnh nhạt một câu: “Là thuộc hạ thất trách, xin điện hạ trách phạt.”

 

“Bùi Cảnh.” Ta xổm xuống, bất chợt đưa tay dùng trâm cài xé rách y phục .

 

Làn da trắng trẻo cường tráng đập mắt, đó chằng chịt vết thương, đặc biệt là một vết sẹo dữ tợn gần như kéo ngang cả .

 

Từ vai trái kéo dài xuống hông, xuyên qua ngay vị trí trái tim.

 

Đây đầu thấy vết sẹo Bùi Cảnh.

 

đầu bất chấp phản kháng, đưa tay chạm .

 

“Điện hạ!”

 

Bùi Cảnh gần như thất lễ mà gọi một tiếng, vẻ trấn định mặt dần dần tan biến, bằng sự bối rối.

 

Không vì gió lạnh , thể đầu ngón tay khẽ run nhè nhẹ.

 

“Bùi Cảnh,” mỉm nhã nhặn, nhưng giọng lạnh băng, “vết sẹo , thể là kim bài miễn tội của ngươi, nhưng vĩnh viễn.”

 

Bùi Cảnh từng cứu một mạng.

 

Lần đó, suýt chết.

 

“Nếu còn , bản cung sẽ tự tay lấy mạng ngươi.”

 

Ta vốn định kiên nhẫn hỏi một câu: nếu thêm một lựa chọn, sẽ chọn chọn Thẩm Huyên?

 

dáng vẻ cứng đầu chịu cúi đầu , đột nhiên thấy chẳng còn hứng thú.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cong-chua-thuong-vi/chuong-2.html.]

Đây cũng là đầu tiên bộc lộ tính khí thật sự mặt Bùi Cảnh.

 

Vậy nên chỉ ngơ ngác , hồi lâu mới trầm giọng đáp một chữ: “Vâng.”

 

Thế nhưng thế sự khó lường.

 

Ai ngờ đến khi cái “ ” thật sự đến, là lúc Bùi Cảnh tự tay kết liễu .

 

Hừ, thật chẳng gì.

 

6

 

“Điện hạ—”

 

Giọng run rẩy của Bùi Cảnh kéo về với thực tại.

 

Hắn còn gì đó, nhưng thanh kiếm dài của Vệ Tịch gác lên cổ .

 

Lưỡi kiếm sắc bén rạch qua da thịt, m.á.u tươi chảy dọc theo kiếm, từng giọt từng giọt rơi xuống.

 

“Đêm khuya xông tẩm cung điện hạ, theo lý nên giết.”

 

Giọng Vệ Tịch vẫn trong trẻo rõ ràng, bộ dạng thì vẫn lười nhác như chẳng để tâm gì.

 

tay cầm kiếm vô cùng vững chãi.

 

Hắn nghiêng đầu : “Điện hạ lùi trong một chút. Mưa lớn, kẻo dơ bẩn mắt .”

 

Ta ngoan ngoãn lui điện.

 

“Vệ Tịch!” Khoảng cách xa, cao giọng hỏi, “Vậy còn g.i.ế.c ?”

 

Theo lý, từ khoảnh khắc Bùi Cảnh xông cung của , nên c.h.ế.t .

 

“Ngươi thất trách.”

 

Giọng kiên quyết, chút do dự.

 

Vệ Tịch nhịn run tay một chút, vết thương nơi cổ Bùi Cảnh sâu thêm một phần.

 

“Bị dọa , xin nghen.” Vệ Tịch liếc một cái, tiện miệng , “Tiểu điện hạ nhà còn nhỏ, chuyện đùa tí thôi. Huynh đừng chấp, ma cũng đừng về đòi mạng với tiểu điện hạ nhà đấy nhé.”

 

Không là chữ nào đ.â.m trúng tâm can, Bùi Cảnh đỏ hoe mắt, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội vì xúc động.

 

Hắn nghiến giọng: 

 

“Nếu là thích khách, thì lúc điện hạ gặp nguy hiểm. Vệ Tịch, rõ ràng là ngươi để mặc xông , giờ bộ tịch mặt điện hạ. Ám vệ vốn nên chủ quét sạch hiểm nguy, thế mà ngươi chỉ lo đấu võ miệng với , bỏ mặc sự an nguy của chủ nhân. Ngươi lấy tư cách gì để đến chuyện bảo vệ điện hạ!”

 

Hừ, cứ như là chính nghĩa lẫm liệt.

 

Ta suýt nữa thì vỗ tay tán thưởng cho .

 

Đáng tiếc, đây vốn dĩ chỉ là kẻ phản nghịch đến tận xương tủy.

 

Bóng dáng thiếu niên đang quỳ giữa mưa dần dần trùng khớp với hình ảnh từng giương cung g.i.ế.c ngày .

 

Ta nheo mắt một lúc, bỗng nhiên bật .

 

Ta hỏi : “Ngươi tên gì?”

 

“Bùi Cảnh.”

 

“Bùi Cảnh .” Ta mỉm gật đầu, từng chút từng chút thu ý mặt: 

 

“Chỉ là một ám vệ nhỏ nhoi, ngươi tư cách gì chất vấn bản cung bảo vệ?”

 

—— “Ngươi tên gì?”

 

—— “Bùi Cảnh.”

 

—— “Bùi Cảnh … Vậy từ nay, ngươi chính là bản cung bảo vệ.”

 

Bùi Cảnh thể tin , m.á.u mặt như rút sạch, sắc mặt trắng bệch.

Loading...