Công Chúa Thượng Vị - Chương 17 - Hoàn
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:42:58
Còn …
Kiếp , Vệ Tịch đường nhiệm vụ hủy dung. Thân mang đầy vết thương, đủ dũng khí để đến tìm tiểu điện hạ nữa.
Bởi , tiểu điện hạ vốn ưa nhan sắc. Còn khi , chỉ sợ ô uế mắt nàng.
Vì mà chỉ dám ẩn trong bóng tối, âm thầm bảo vệ nàng.
Vệ Tịch xem kiếp sống thế nào. Hắn cũng chẳng cần thấy nữa.
Tầm mắt , vẫn chỉ dõi theo bóng hình duy nhất là tiểu điện hạ.
Hắn thấy nàng từng bước từng bước tính kế, giành lấy từng lợi thế một, mà nữ chính của thiên mệnh cướp mất khí vận, chặt đứt đôi cánh.
Hắn thấy ánh sáng nơi nàng dần tắt lịm, còn Thẩm Huyên càng lúc càng rực rỡ.
Hắn từng nàng thật lòng đối đãi đều nhẫn tâm phản bội, dồn cả phủ công chúa cảnh vạn kiếp bất phục.
Hắn thấy nàng giam nơi lãnh cung tối tăm, ánh mặt trời.
…
“Tiểu thái giám, ngươi đến ?”
Giọng tiểu điện hạ khi vẫn ngạo nghễ, dù sa sút đến mức nào, nàng vẫn thấy yếu đuối.
Nàng đó, tựa lưng bức tường lạnh, ôm gối, y phục rộng lớn che thể gầy trơ xương.
Vệ Tịch trong mộng vô thức bước tới, duỗi tay ôm lấy nàng nhưng ôm .
Hắn là mộng cảnh, thể chạm nàng.
Bên bức tường, tiểu thái giám trẻ tuổi vẫn lải nhải kể chuyện, còn tiểu điện hạ thì chỉ “ừm” vài câu đáp .
Vệ Tịch mà dở dở : Kiếp của thật lắm lời. may , tiểu điện hạ ghét .
Rồi nghĩ: kiếp của , thật vô dụng.
Là ám vệ của Ám Ty, thế mà đến cả bảo vệ cũng cứu .
Hắn mắng bản , liều mạng chắn phía tiểu điện hạ, che chở cho nàng khỏi xúc phạm, thương tổn.
đây chỉ là mộng.
Mà là trong mộng.
Cho nên cứu tiểu điện hạ.
Hắn .
Hắn rõ.
Thế nhưng vẫn…
Vẫn cứ chắn nàng hết đến khác. Vẫn cứ cố gắng níu giữ ánh sáng dần tan biến khỏi nàng.
Giọng nghẹn , gần như cầu xin:
“Ở lâu thêm chút nữa thôi… Làm ơn… ở lâu thêm chút nữa…”
tất cả đều là vô ích.
Đêm khi Thẩm Huyên đăng cơ, Vệ Tịch trơ mắt ánh sáng tiểu điện hạ vụt tắt.
Thế nhưng ánh sáng trong đôi mắt tiểu điện hạ, từng tắt.
Nàng vẫn như cũ, ngẩng đầu kiêu ngạo, hề khuất phục.
Vẫn là tiểu điện hạ ngày , ngập tràn khí khái tuấn, rực rỡ, phóng khoáng.
Vệ Tịch bỗng nhớ , lúc tiểu điện hạ kể cho chuyện kiếp , nàng chỉ dùng đúng một câu để hết nỗi đau trong lòng:
“Thành vương bại khấu, cần nhiều lời.”
Nhẹ nhàng tám chữ, mang theo trọn cả một kiếp gió tanh mưa máu.
Vệ Tịch bỗng dưng thật sự kết thúc giấc mộng .
Hắn tỉnh .
Muốn về nhanh một chút.
Muốn trở về ôm chặt lấy tiểu điện hạ của .
Thế nhưng, giấc mộng vẫn dừng .
Vệ Tịch thấy chính , kẻ hủy dung, lẻn địa lao đêm .
Hồng Trần Vô Định
Cũng chính đó, thấy ánh sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cong-chua-thuong-vi/chuong-17-hoan.html.]
Là ánh sáng mờ nhạt, yếu ớt đến mức như thể thể tan biến bất cứ lúc nào.
đó chính là thứ ánh sáng y hệt như tiểu điện hạ.
Và khi c.h.ế.t , ánh sáng rơi xuống nàng.
Hắn đó, lặng lẽ hết thảy, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nghĩ, may mà tiểu điện hạ lời, cứ thế chạy mãi về phía , ngoảnh đầu .
Bằng mà thấy bộ dạng xí của , thể nào cũng để bóng ma trong lòng mất.
Rồi Vệ Tịch nghĩ, tiểu điện hạ của quả nhiên thông minh.
Bùi Cảnh dối.
Thứ cầu , cũng chỉ là cầu cho chính thể về một nữa.
Còn điều Vệ Tịch tiểu điện hạ mà cầu:
“Nếu kiếp , chỉ mong tiểu điện hạ bình an thuận lợi, vạn sự vô lo.”
Đó là lời nguyện cuối cùng của Vệ Tịch ở kiếp , lúc thể đẫm máu, thoi thóp bên rìa sinh tử.
Mà chính lời nguyện nhỏ nhoi đó, hóa thành một chút ánh sáng, trao cho tiểu điện hạ của .
“Tốt quá .”
Vệ Tịch khẽ .
Hắn nghĩ, như ở kiếp , xui xẻo đến thế, cuối cùng cũng một chuyện như ý .
6.
Vệ Tịch tỉnh dậy.
Việc đầu tiên là bước xuống giường, đóng cửa sổ từ bao giờ gió thổi tung.
Ngoài điện, sấm vang chớp giật, từng cơn gió lồng lộng cuốn tràn.
Giữa tiếng mưa đêm, vọng tới một giọng hoảng loạn đầy quen thuộc:
"Vệ Tịch!"
Hắn đầu , liền thấy tiểu điện hạ chân trần chạy lao tới.
Vệ Tịch theo phản xạ bước nhanh đón, vững vàng ôm lấy nàng lòng.
Hắn còn kịp mở miệng, thì lập tức cắn một cái thật đau.
Giọng tiểu điện hạ dữ:
"Ngươi tỉnh vì gọi !"
Vệ Tịch cảm thấy tiểu điện hạ khi ngang ngược, bướng bỉnh thế quả thực đáng yêu chết.
Hắn lập tức thuận theo ý nàng, ngoan ngoãn nhận :
"Lần nhất định sẽ …"
Chưa dứt lời, bỗng khựng .
Bên cổ truyền đến cảm giác ấm nóng, ẩm ướt lặng lẽ thấm qua da.
"Tiểu điện hạ gặp ác mộng ?"
Vệ Tịch nhịn hạ giọng dỗ dành: "Mộng đều là ngược , đừng sợ mà."
Tiểu điện hạ trong lòng khẽ “ừm” một tiếng, ngập ngừng.
Một lát , nàng mở miệng:
"Ngươi rời xa !"
"Ta cũng thể rời khỏi tiểu điện hạ mà."
Vệ Tịch ôm lấy nàng, về phía giường.
Ngoài điện mưa bão rền vang, mà trong màn trướng, xuân ý lan tràn, ấm áp dạt dào.
Hắn cúi xuống, khẽ hôn lên khóe mắt đỏ ửng của tiểu điện hạ, đến mắt cong cong.
Sau đó, chậm rãi cởi lỏng cổ áo, bắt đầu giở trò quen thuộc:
"Tiểu điện hạ, đây, cắn một cái?"
Quả nhiên lập tức tiểu điện hạ hổ giận dữ đá văng khỏi giường.
Ừm, cũng đấy, vẫn như .
Hoàn.