Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Công Chúa Thượng Vị - Chương 16

Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:42:56

Thẩm Trân nhẹ nhàng vuốt bức tường loang lổ, áp sát má , mỉm :

 

“Kiếp , chính là ngoài bức tường chuyện với ngươi ở bên trong.”

 

“Lúc , ngươi là một tiểu thái giám .”

 

Tiểu thái giám??!!

 

Vệ Tịch giật xuống , nhịn khẽ bật khổ.

 

Thôi xong, dọa đến hết hứng thật .

 

4.

 

Tiểu điện hạ nàng là trọng sinh.

 

Vệ Tịch xong, chỉ vẻ kinh ngạc một chút.

 

Thật sự chỉ một chút thôi.

 

Bởi vì thứ để tâm hơn là —

 

“Sao thành thái giám chứ?!”

 

Vệ Tịch cúi đầu , vẻ mặt mờ mịt:

 

“Ta thật sự nỡ vứt bỏ bảo bối ? Không thể nào!”

 

Thẩm Trân bộ dạng đó của chọc cho bật , buồn tức, nghiến răng dọa:

 

“Nếu ngươi còn tiết chế, đến lúc đó sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác thật sự của thái giám một nữa!”

 

Vệ Tịch lập tức đặt tay lên đầu gối, vẻ mặt ngoan như mèo con.

 

bao lâu, mặt dày rúc sang, bám dính lấy , hì hì:

 

“Tiểu điện hạ chắc chắn là nỡ ~”

 

Thẩm Trân thật sự đánh , nhưng cuối cùng nhịn .

 

Thực , nàng từng nghĩ  nếu một ngày Vệ Tịch thật sự , nàng nên thế nào.

 

quá khứ đó với nàng mà , cũng là chuỗi hồi ức hề đẽ.

 

Thẩm Trân ngờ rằng, Vệ Tịch tiếp nhận thứ dễ dàng đến thế.

 

Hắn khổ sở, trầm mặc, thậm chí còn thi thoảng xen ngang phá rối, nàng tức đến nghiến răng, cũng khiến nàng dần quên phần phẫn nộ, buồn thương khi kể .

 

Chỉ là khi đến thanh tiểu mộc kiếm từng tặng cho Bùi Cảnh, nàng đột ngột trầm lặng.

 

Giọng khàn, khô khốc nơi cổ họng:

 

“Lúc đó, nhận ngươi.”

 

Vệ Tịch chỉ “ừm” một tiếng.

 

“Thậm chí… để mất ngươi.”

 

Câu , thốt khỏi miệng, giọng nàng run rẩy cách nào che giấu.

 

Nàng vô thức cúi đầu, tay nắm chặt, cả nhỏ như một đứa bé gì cho .

 

ngay giây tiếp theo, nàng kéo một cái ôm quen thuộc và ấm áp.

 

Vệ Tịch siết nhẹ lấy nàng, cằm tựa lên vai nàng, khẽ hỏi:

 

“Vậy cuối cùng, thanh tiểu mộc kiếm ?”

 

Thẩm Trân rũ mắt, giọng khẽ như gió thoảng:

 

“Ở ngươi.”

 

Câu trả lời đơn giản , khiến Vệ Tịch khẽ .

 

Hắn cọ cọ đỉnh đầu nàng, dịu dàng:

 

“Vậy là đủ . Tiểu điện hạ đưa mộc kiếm cho , thì từng đánh mất .”

 

Thẩm Trân bản còn thể gì nữa. Chỉ là trong một khắc , nàng bỗng thấy .

 

Vệ Tịch quá . Tốt đến mức khiến nàng thường xuyên cảm thấy tất cả chỉ là một giấc mộng. 

 

Là giấc mộng cuối cùng của một kẻ từng cận kề cái chết.

 

đồng thời, những cảm xúc phức tạp như day dứt, hối hận, tự trách… 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cong-chua-thuong-vi/chuong-16.html.]

Lại ùn ùn kéo tới, đè nặng đến nỗi nàng gần như thở nổi.

 

Nàng chỉ thể theo bản năng ôm chặt lấy Vệ Tịch, hiếm hoi bộc lộ chút yếu đuối của .

 

“Bùi Cảnh cũng là trọng sinh ?”

 

Thẩm Trân khẽ “ừ” một tiếng. Nàng im lặng giây lát mới :

 

“Hắn từng bảo kiếp là do cầu mà .”

 

“Tiểu điện hạ tin ?”

 

“Ta rõ.”

 

“Ta thì tin đấy,” Vệ Tịch cọ cọ nàng, đáp, “Nhân gian lắm dị sĩ kỳ nhân, chừng… Bùi Cảnh đúng là bản lĩnh .”

 

Vệ Tịch thầm nghĩ: Chả trách tên đó sống c.h.ế.t chịu nhắm mắt. Hắn chỉ một đời để bù đắp, dám buông bỏ.

 

cho dù , Vệ Tịch cũng hề cảm thấy thương xót cho Bùi Cảnh, càng thể tha thứ cho con Thẩm Huyên.

 

mà, Vệ Tịch …” Thẩm Trân đột nhiên siết chặt lấy cánh tay , giọng mang theo nét nghẹn ngào: 

 

“Ta vẫn tin là chính ngươi cầu cho sống .”

 

Vệ Tịch sững .

 

khi , c.h.ế.t .”

 

Thẩm Trân thêm nữa. 

 

Song dáng vẻ cúi đầu chịu , khiến Vệ Tịch đôi phần nũng, cố ý né tránh.

Hồng Trần Vô Định

 

Hắn bật khẽ:

 

“Đêm nay trăng sáng thế , tiểu điện hạ thật ngẩng đầu lên một cái ?”

 

Nàng vẫn nhúc nhích.

 

“…Thôi .” Vệ Tịch giả vờ bất đắc dĩ, “Xem tiểu điện hạ thích n.g.ự.c hơn.”

 

Vừa , còn cố tình ưỡn n.g.ự.c khoe khoang.

 

“Vệ Tịch!”

 

Giọng trách mắng tức hổ khiến to dứt.

 

Tuy rằng cái giá trả là cắn thêm một phát.

 

“Tiểu điện hạ…”

 

“Vệ Tịch!”

 

Thẩm Trân ngắt lời , vòng tay đang ôm lấy eo còn run rẩy.

 

Giọng nàng mang theo tiếng nghẹn ngào, khiến lòng thắt :

 

“May thật, may thật là tìm ngươi .”

 

Vì câu , Vệ Tịch chỉ cảm thấy trái tim mềm nhũn như tan chảy.

 

Hắn nhẹ giọng đáp, nụ như vầng trăng rọi giữa màn đêm:

 

“Ừ. May mà tiểu điện hạ của tìm thấy !”

 

5.

 

Đêm đó, Vệ Tịch mơ một giấc mơ thật dài.

 

Trong mơ, việc đều quen thuộc đến lạ, phảng phất giống như những gì tiểu điện hạ từng kể, là kiếp của nàng.

 

Chỉ là , thấy nhiều hơn.

 

Tựa như bức màn từng che kín, cuối cùng cũng vén lên từng lớp một.

 

Ví như… ngay từ đầu, Bùi Cảnh chính là quân cờ do Liên Quý phi sắp xếp bên cạnh tiểu điện hạ. Ngay cả vết sẹo n.g.ự.c cũng là giả.

 

Ví như… thấy Thẩm Huyên ánh sáng, mờ nhạt nhưng dai dẳng. Thế mà ban đầu, ánh sáng vốn thuộc về tiểu điện hạ — chói lòa, rực rỡ, như đốm lửa giữa đêm đông.

 

Vệ Tịch còn thấy...

 

Hôm tuyển chọn ám vệ năm đó, Bùi Cảnh tính kế, cố ý sắp cho nhận nhiệm vụ nặng, thương hôn mê. 

 

Đến lúc tỉnh thì tiểu điện hạ chọn xong .

 

vết sẹo n.g.ự.c chính là kẻ thế chỗ .

 

Từ đó, Bùi Cảnh ở bên tiểu điện hạ.

Loading...