Công Lược Nam Phụ
Chương 3
6
Bách Yêu Dạ Hành, Dạ Trần đã sớm đến cửa phòng Lạc Thanh trông coi.
Ta cơm tối cũng không ăn, trực tiếp chui vào ổ chăn làm đà điểu, trong tay gắt gao cầm nhẫn đá Dạ Trần để lại cho ta.
“Như Lai Phật Tổ, Quan Âm Bồ Tát, Ngọc Hoàng Đại Đế, Thái Thượng Lão Quân ở trên, cầu bảo hộ tiểu nữ tử bình an…”
Ta ở trong chăn run lẩy bẩy, bỗng nhiên nghe được cửa phòng “Két két” một tiếng bị đẩy ra.
Từng trận gió tràn vào, lạnh thấu xương.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, trên chăn của ta khoác lên một bàn tay.
Kéo ta đang run rẩy như rơm rạ ra khỏi chăn.
Bàn tay to nắm cằm ta, buộc ta ngẩng đầu đối diện.
Trong nháy mắt nhìn rõ Dạ Trần, lòng của ta rốt cục an tâm rơi xuống.
Người quen nha!
“Là ngươi, làm ta sợ muốn chết!”
Dạ Trần gật gật đầu, nắm tay ta: “Đã không có việc gì, đi, mang ngươi đến một nơi tốt.”
Có Dạ Trần ở bên cạnh, ta liền thấy an toàn.
Bất quá tối nay tay của hắn hình như rất lạnh, đi đặc biệt nhanh, không bao lâu đã ra khỏi sơn trang.
Cây cối xung quanh thê lương vô cùng, trong rừng có vài tiếng quạ kêu.
Không đúng!
Đêm nay ma khí của Dạ Trần cực kỳ mạnh mẽ, khi hắn chạm vào ta không hề yếu đi, đường đỏ trên lòng bàn tay ta cũng không có chút phản ứng nào!
Đây không phải là Dạ Trần!
Ta cố gắng kiềm chế cảm giác sợ hãi, huy động hết khả năng giúp mình bình tĩnh, chậm rãi vuốt lên chiếc nhẫn…
“Ồ, bị phát hiện rồi sao?”
Dạ Trần giả lập tức kéo xuống lớp da người, lộ ra máu thịt khủng khiếp bên trong.
Nó đánh rơi chiếc nhẫn đá của ta và phát ra một tiếng cười ngang ngược.
Những móng vuốt khô và mảnh của nó gần như đã cắm vào tay ta.
“Làn da của cô gái trẻ rất đẹp và săn chắc, nhưng cảm giác thì lại khác.”
“Ta vốn là muốn tìm một nơi không có người tới lột da, nhưng ngươi đã phát hiện, đành phải lột da ngay bây giờ.”
Ta trơ mắt nhìn nhẫn đá rơi cách xa hai mét. Ta cố gắng vùng vẫy trong tay của Bì Yêu, cố gắng để lấy lại nhẫn đá.
Nhưng một lần lại một lần bị kéo trở về.
Bì Yêu kéo xiêm y của ta ra, móng tay sắc bén đã vạch một đường dài trên lưng ta.
Máu chảy dọc theo làn da mịn màng, trái tim ta từng chút một chìm xuống đáy, ta tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết thê lương, tựa hồ bắt nguồn từ Bì Yêu.
Ta mở mắt ra vì sợ hãi.
Một cây quạt đen trực tiếp xuyên qua Bì Yêu, đóng đinh nó vào thân cây.
Hắc khí xung quanh Bì Yêu bay tán loạn, đã hoàn toàn không còn hơi thở.
“Sao ngươi lại chạy lung tung…”
Dạ Trần ngồi xuống trước mặt ta, lỗ tai đỏ lên, cởi áo khoác ra đem ta bọc kín.
Ta sững sờ nhìn mồ hôi trên trán Dạ Trần, rồi khóc lớn, chôn vào trong lòng hắn, đem nước mắt nước mũi chùi vào quần áo hắn.
“Nó lừa gạt ta biến thành ngươi. Ta tưởng ta sắp chết rồi…”
Chữ “Chết” còn chưa phun ra khỏi miệng, trong miệng đã bị nhét một viên đan dược, ta lập tức trút giận cắn ngón tay Dạ Trần.
Kỳ lạ thay, ngay khi ta uống đan dược, mọi đau đớn trên cơ thể ta đều biến mất, thậm chí ta còn cảm thấy vết thương trên lưng đã tự động lành lại.
“Là kim văn đan ngươi luyện.” Dạ Trần rít một tiếng, nắm má ta, kéo ngón tay ra.
“Đừng cắn, ngươi báo đáp ân nhân cứu mạng như thế sao?”
Ta khịt mũi, nhìn Dạ Trần lại đeo chiếc nhẫn đá cho ta: “Sao ngươi tìm được nơi này?”
“Ta lo lắng nên đi đến phòng tìm ngươi, không tìm thấy ngươi, nhưng nơi đó có yêu khí nồng nặc, ta biết có chuyện không ổn.”
Theo yêu khí tìm đến, liền thấy một tên ngốc đang la hét trong tay yêu quái.
Ta đánh vào trên tay Dạ Trần: “Ngươi tới cứu ta, không sợ Lạc Thanh sư tỷ gặp chuyện à?”
Dạ Trần mới đột nhiên nhớ tới Lạc Thanh, sắc mặt thoáng chốc thay đổi.
Tay hắn khoát trên lưng ta, mở quạt đen và bay vào việc của Lạc Thanh.
Trong phòng Lạc Thanh đốt đèn, trên cửa sổ hiện ra hai cái bóng.
Cửa cổ đại không có hiệu quả cách âm.
Ta ấn Dạ Trần, nghe chuyện tình ba kiếp của nam nữ chính trong góc cả đêm.
Ánh sáng trong mắt Dạ Trần loé lên, cuối cùng trở về bình tĩnh.
Hắn cụp mắt, đột nhiên đứng dậy kéo ta lên: “Chúng ta đi thôi, sư tỷ không cần chúng ta bảo vệ.”
Ta nhận thấy rằng hắn đang nói “chúng ta” chứ không phải “ta”.
7
Không biết sự hiện diện của ta có ức chế được bản chất yêu quái của Dạ Trần hay không.
Nhưng ta cảm thấy hắn càng ngày càng giống người, thỉnh thoảng còn có thể cười.
Tuy nhiên, kể từ Bách Yêu Dạ Hành, Dạ Trần và Lạc Thanh cảm thấy xa cách hơn rất nhiều.
Dạ Trần mỗi ngày ngoài luyện tập thuật bắt yêu, chính là dạy ta luyện đan.
Cho đến khi Lạc Thanh đến từ biệt, trên mặt Dạ Trần cũng không có gợn sóng gì.
Chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Sư tỷ bảo trọng.”
Không đúng, chuyện này không đúng.
Trong cốt truyện gốc, Lạc Thanh đi tìm nam chính đột nhiên mất tích.
Mà Dạ Trần làm nam chính thứ hai, đương nhiên muốn bảo vệ Lạc Thanh nên đã cùng nàng ta rời khỏi đây.
Hai người ra khỏi Tân Thủ thôn không bao lâu liền tìm được nam chính, trên đường lại thu lưu nữ trà xanh, hợp thành đội nhân vật chính.
Sau đó bởi vì tại lúc nguy nan, Dạ Trần trong lúc nguy cấp cứu mạng Lạc Thanh, nhưng nàng ta chỉ quan tâm nam chính, không thèm để ý đến vết thương của Dạ Thần, khiến cho Dạ Trần hoàn toàn hắc hoá.
Hiện tại Dạ Trần không đi cùng Lạc Thanh. Đây chẳng phải là vừa bắt đầu tuyến chính liền kết thúc sao?
Nhưng hình như chuyện đó cũng không phải việc của ta.
Cho nên ta chỉ lấy từ trong phòng ra hai bình đan dược ngân văn, đưa cho Lạc Thanh: “Nơi này có một lọ thuốc bổ, một lọ độc dược, hy vọng có thể giúp được sư tỷ.”
Trên mặt Lạc Thanh hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó nàng ta nói lời cảm ơn. Ánh mắt nàng ta có ý gì đó di chuyển giữa Dạ Trần và ta, nở một nụ cười hiểu ý.
Nàng ta vẫy tay chào chúng ta, quay người và sải bước ra khỏi sơn trang với hành lý trên tay.
Ta nghiêng đầu nhìn về phía Dạ Trần, cho rằng sẽ nhìn thấy biểu tình rối rắm hoặc là không nỡ trên mặt hắn.
Nhưng cái gì cũng không có.
Hắn không biết từ đâu nhặt được hai cái túi, một màu đen tuyền và một có hoa nhỏ.
“Chúng ta cũng nên đi thôi.”
“Đi đâu?” Vẻ mặt ta mơ hồ.
Ánh mắt Diệp Thần tối sầm, giọng nói không có chút ấm áp: “Đi tìm cha ta.”
8
Cha của Dạ Trần, là Lục vương gia đương triều.
Mà mẹ của Dạ Trần, năm đó là một con hồ yêu vừa tu luyện thành hình người.
Người cổ đại khi yêu chính là oanh oanh liệt liệt.
Năm đó Lục vương gia cùng hồ yêu từ tình cờ gặp nhau đến bí mật đính hôn chỉ trong vòng một tháng.
Sau đó hồ yêu mang thai, hiện ra nguyên hình, Lục vương gia hoảng sợ nên bỏ trốn, nghe theo gia tộc an bài cưới con gái nhà quyền quý. Hồ yêu mang thai đối mặt nguy cơ bị Bắt Yêu Sư truy bắt.
Dạ Trần qua mấy tháng nữa là mười tám tuổi, cũng là lúc cảnh giới pháp thuật của hắn tới thời điểm đột phá.
Đến lúc đó một là trở thành Bắt Yêu Sư, hai là thành một đại yêu.
Dạ Trần muốn máu của Lục vương gia trợ giúp mình đột phá, để cho nửa nhân tính trong cơ thể áp chế yêu tính.
Trong cốt truyện gốc, để cùng Lạc Thanh đi tìm nam chính, Dạ Trần đã lỡ mất lần sinh nhật thứ mười tám của mình và bỏ lỡ luôn cơ hội tốt nhất để tìm Lục vương gia.
Chính điều đó đã gián tiếp đẩy hắn hắc hóa, hoàn toàn đọa yêu, tàn sát hết sinh linh.
Ta chợt hiểu ý nghĩa của câu nói trên lá bùa đỏ: [Không hoàn thành nhiệm vụ, tất cả mọi người sẽ chết nha.]
Chuyến đi này, ta phải đi cùng hắn.
Có lẽ có thể giải được bí ẩn của lá bùa đỏ kia.