Công Lược Nam Phụ
Chương 4
9
Vương phủ cửa cao, trên tấm bảng có những dòng chữ sơn màu vàng rất uy nghiêm.
Nhìn thấy hai người canh cửa to như chuông đồng, ta chợt lùi bước.
Ngay khi ta đang do dự thì Dạ Trần trực tiếp tiến lên, một cước đá văng cửa lớn vương phủ.
Ta: “…”
“To gan!”
Hai thị vệ đại ca rút kiếm bên hông nhắm thẳng Dạ Trần: “Người tới là ai? Lại tự tiện xông vào vương phủ!”
Dạ Trần hừ lạnh một tiếng, chỉ là đầu ngón tay hơi giật giật, hai thị vệ trong nháy mắt liền bị thần lực trói lại.
Người trong vương phủ nghe tiếng đi ra, ta yên lặng lui về phía sau vài bước, cách Dạ Trần xa một chút.
Lục vương gia cùng vương phi trước sau đi ra, bên người đi theo một đám ta tớ.
Ta đột nhiên hiểu được vì sao hồ yêu nhất kiến chung tình với Lục vương gia.
Cho dù Lục vương gia đã qua tuổi trung niên, nhưng mặt mày vẫn còn rất phong lưu nho nhã, có thể thấy được bộ dáng phong thần tuấn tú lúc còn trẻ.
Mà mặt mũi của Dạ Trần cùng ông ta có năm sáu phần tương tự, còn lại thì di truyền từ người mẹ tuyệt đẹp của hắn.
Ở trước mặt hai cha con này, ngay cả Lục vương phi được xưng tụng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân cũng bị lép vế.
“Ngươi, ngươi là… ” Trong đôi mắt đen của Lục vương gia phản chiếu lại sự kinh ngạc của mình.
“Con trai của nàng?”
Dạ Trần mặt không chút thay đổi đứng ở nơi đó, lòng bàn tay dưới tay áo lại hiện ra hắc khí nhàn nhạt, ta lập tức tiến lên nắm thật chặt tay hắn, ngăn chặn hận ý của hắn.
“Ta tới lấy máu của ngươi.” Dạ Trần tùy ý ta nắm, trong tay kia lại xuất hiện một thanh đao.
Hắn nghiêng đầu cười nửa miệng nhìn Lục vương gia: “Là ngươi tự cắt, hay là ta ra tay?”
Lời này vừa nói ra, hàng chục thanh kiếm lập tức chĩa vào ta và Dạ Trần.
Lục vương gia phất phất tay, ngăn cản ánh mắt và kiếm của Dạ Trần phía sau.
“Vào uống chén trà trước đi?”
Lục vương gia ngước mắt lên, nhìn chằm chằm Dạ Trần cười: “Dạ Trần có phải là tên con không? Yên tâm, dù sao cũng là phụ tử, nếu con muốn, bản vương sẽ cho.”
Ta cảm giác thân thể Dạ Trần căng thẳng, liền nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hắn: “Đi đi, coi như là vì máu của ngươi.”
Đoàn người vào trong phủ, Vương gia lấy danh nghĩa chuẩn bị nước trà tách Vương phi ra, lại giữ Tiểu Vương gia lại.
Cả nhà này, ai cũng có nhan sắc.
Nếu nói Dạ Trần là anh túc trong đêm tối, vậy tiểu vương gia chính là mẫu đơn lộng lẫy.
“Tiêu nhi, đây là huynh trưởng của con.”
“Mẫu phi chỉ sinh một hài nhi, hài nhi không có huynh trưởng.”
Lục vương gia thở dài, xoay người vào nội thất cắt máu.
Ánh mắt sắc bén của tiểu vương gia xoay quanh Dạ Trần, đột nhiên hướng về phía ta: “Chân cô nương, có phải các Bắt Yêu Sư đều xinh đẹp như cô nương không?”
Ta được khen đến vui vẻ, đang muốn trả lời cậu nhóc, nhưng một giây sau tách trà rỗng trong tay Dạ Trần vô cớ bay ra, đập vào đầu tiểu vương gia.
“Không cầm chắc.” Dạ Trần vẻ mặt vô tội.
Tiểu vương gia cũng không tức giận: “Xem ra là ta ngồi không đúng chỗ.”
Cậu ta thay đổi vị trí đến bên cạnh ta, còn thuận tay lột quýt đưa tới trước mặt ta: “Quả quýt này rất ngọt, Chân cô nương nếm thử xem.”
Quả quýt có mùi thơm rất ngọt ngào, bàn tay của cậu bé bên cạnh quả cam trắng nõn và thon dài.
Ta đưa tay lấy quả quýt kia, nhưng quả quýt dường như đã mọc chân và đang chạy khỏi bàn.
Ta quay đầu tức giận nhìn về phía Dạ Trần, nhất định là hắn giở trò quỷ.
“Ăn quýt của ta đi.”
Dạ Trần rũ mắt, thanh âm vừa thấp vừa nhẹ, có vài phần giống đứa nhỏ làm sai chuyện.
Ta nghiêng đầu cười với hắn, rồi ăn quả quýt của hắn vừa bóc vỏ.
Đôi môi mềm mại chạm vào ngón tay, cảm giác ngón tay hắn khẽ run lên.
“Dạ Đại Tróc Yêu Sư, ngươi đây chính là ghen tị? Ngươi thích Chân cô nương sao?”
Giọng của tiểu vương gia đột ngột vang lên, phá vỡ bầu không khí mập mờ.
Tim ta gần như ngừng đập trong giây phút này.
Có thể nghe thấy kim rơi trong không khí, Dạ Trần trầm mặc một lát, trong mắt dần dần ấm áp.
“Nàng là nương tử chưa qua cửa của ta.”
Chết tiệt, đột nhiên nhớ tới, đến bây giờ còn chưa từ hôn.
Thật xấu hổ.
10
Lục vương gia kéo tay áo, cắt đầy một chén máu.
Môi ông trắng bệch, thân thể lảo đảo, được tiểu vương gia nhanh chóng đỡ lấy.
“Phụ thân…”
“Không quan trọng, đây là ta nợ hai mẹ con bọn họ…”
Lục vương gia vung tay lên, chân thành đẩy chén về phía Dạ Trần.
Dạ Trần mấp máy môi, cuối cùng nhắm mắt lại.
Hắn lấy ra tấm bùa đỏ kia, ngâm vào trong chén máu.
Đột nhiên, trong phòng có một luồng ánh sáng đỏ rực, Lục vương gia và tiểu vương gia phải lui ra ngoài.
Trong bát xuất hiện một vòng xoáy nhỏ, sau đó xoay tròn nhanh chóng, cuối cùng toàn bộ bát máu đều bị lá bùa đỏ hấp thụ.
Dạ Trần đưa tay chạm vào lá bùa màu đỏ, ngay sau đó, giữa lông mày của hắn xuất hiện ba cánh hoa màu đỏ tươi, đuôi mắt dài ra và chuyển sang màu đỏ.
Hắn thống khổ che ngực, lâm vào trong ác mộng, điên cuồng giãy dụa giữa yêu tính và nhân tính.
Cùng lúc đó, sợi chỉ diễm lệ màu đỏ trong tay ta nóng đến kinh người, dường như muốn từ trong lòng bàn tay nhảy ra.
Màu đỏ trên đó và màu máu hoàn toàn giống nhau!
Một thế lực huyền bí dẫn tay ta ấn vào lá bùa đỏ.
Đột nhiên có ánh sáng đỏ lóe lên, mọi thứ trước mắt ta tối sầm…
11
“Cứu… Cứu ta với…”
Ta mơ màng tỉnh lại, bốn phía là gió thổi lá cây xào xạc, cách đó không xa có tiếng phụ nữ kêu cứu.
Dạ Trần đâu rồi? Không phải vừa rồi ta ở vương phủ sao?
Đây là đâu?
“Cứu ta với!”
Âm thanh phía xa càng lúc càng đau lòng, ta vội vàng chạy tới.
Là một nữ yêu diễm lệ đang mang thai, liếc mắt một cái liền nhìn ra không phải con người.
Xa xa mấy con tiểu yêu như hổ rình mồi, chờ nữ yêu không còn hơi thở, liền trực tiếp đi lên nuốt cô ta cùng đứa nhỏ trong bụng.
Thấy ta đi tới, nữ yêu lập tức ném tới ánh mắt cầu xin: “Xin hãy cứu con ta…”
Ta lắc đầu điên cuồng. Làm sao ta có thể giúp sinh một đứa bé?
Nhưng thấy khí tức của nữ thần ngày càng yếu đi, ta lại không thể ngồi yên không để ý tới, chỉ có thể sờ khắp toàn thân tìm được một quả kim văn cứu mạng mà ta luyện ra nhưng vẫn tiếc chưa ăn, nhét vào trong miệng nữ yêu.
Nữ yêu lập tức có khí lực, liều mạng dùng sức, rốt cục truyền đến tiếng khóc của đứa trẻ mới sinh.
Ta vội ôm lấy đứa bé và đó là bé trai.
Nữ yêu giơ tay lên, dựng lên kết giới, đám tiểu yêu vội vàng trốn chạy tán loạn.
“Cảm ơn cô nương…”
Nữ yêu sau khi sinh cực kỳ suy yếu, vừa rồi lại thi pháp bố trí kết giới, cả người gần như mất hết sức lực.
“Không có việc gì. Đứa trẻ ta đặt ở nơi này, ta phải đi tìm tướng công.”
Ta đem đứa trẻ đặt bên người nữ yêu, đứng dậy chuẩn bị đi tìm Dạ Trần.
Nhưng giây tiếp theo, ma lực trong nữ yêu bắt đầu điên cuồng, khi cô ta mở mắt ra, hơi thở gần như không còn.
“Cô nương, thời gian của ta không còn nhiều nữa…”
Trong lòng ta thầm kêu không tốt, e rằng muốn ta…
Trong lòng nghĩ cái gì liền tới cái đó, quả nhiên, một giây sau nữ yêu liền phun ra yêu đan, bỏ vào mi tâm đứa nhỏ, lại từ trong ngực móc ra một tấm bùa màu đỏ.
“Mệnh như bụi trần, dịch tán dịch dương, đứa nhỏ này về sau chỉ có một chữ Trần.”
“Cô nương, sau này Trần nhi liền nhờ ngươi, đây là vạn linh phù của Hồ tộc ta, coi như là đáp tạ ngươi.”
“Trần nhi là bán yêu, phụ thân hắn là Lục vương gia đương triều. Đợi hắn mười tám tuổi, liền đi tìm phụ thân. Ngươi bảo hắn ngàn vạn lần không nên hận phụ thân hắn…”
“Những lời này, ta, ta không thể tự mình nói với hắn…”
Nữ yêu nuốt khí, biến trở về nguyên hình Bạch Hồ.
Ta không biết nên buồn hay bối rối trước.
Từ khi xuyên sách, thấy cái gì cũng không còn ngạc nhiên.
Nhưng ta đây là quay về quá khứ?
Đứa nhỏ đang khóc này chính là Dạ Trần?
Ta chôn con hồ ly ngay tại chỗ và nhặt lá bùa đỏ quen thuộc nhưng trống rỗng lên.
Trong nháy mắt chạm vào lá bùa kia, lòng bàn tay của ta bắt đầu nóng lên.