Công Lược Nam Phụ
Chương 5
12
Thân thể bán yêu quả thật không thể đối đãi như đứa trẻ bình thường.
Luôn cảm thấy Dạ Trần lớn lên rất nhanh.
Tựa hồ không tới vài ngày đã từ đứa trẻ sơ sinh thành một đứa bé hai ba tuổi.
Dạ Trần từ lúc sinh ra đã không thích cười, trên người luôn quấn một tầng hắc khí nhàn nhạt.
Về phương diện bắt yêu, hắn là thiên tài bẩm sinh.
Hắn từng tay không bắt được một con yêu xâm nhập kết giới, lại cắt từng miếng thịt yêu nướng ăn.
Ta thấy như vậy là quá thô lỗ nên đã nhờ hắn đốt bếp và cùng ta luyện đan.
Rõ ràng không dạy gì, hắn lại giống như lập tức đều biết.
Ta gật đầu, lẩm bẩm: “Đừng kiêu ngạo, ngươi còn phải học rất nhiều, thế giới bên ngoài nhiều nhân tài, ngươi không thể thua ở vạch xuất phát.”
“Một ngày nào đó ta phải trở về, đến lúc đó ngươi liền đi nhân gian học thuật bắt yêu, đi Thanh Hà Chân thị, biết không?”
“Sau này đi ra ngoài nhớ ăn nhiều đồ ăn ngon, ít giết người, nhất định phải ăn kẹo hoa quả để duy trì tâm trạng tốt…”
Ta có thể cảm nhận được kết giới ngày càng mỏng, và ta có linh cảm rằng ngày nó biến mất thì ta sẽ phải quay trở lại thời gian và không gian trước kia.
Cũng không biết Dạ Trần có thoát khỏi ác mộng hay không.
Ta cầm lá bùa đỏ, nghĩ sau khi đi cũng nên để lại lời nhắn cho Tiểu Dạ Trần.
Nghĩ tới nghĩ lui, lại không biết viết gì.
Cảnh tượng ta đến thế giới này hiện lên trước mắt ta, ta tưởng rằng việc ta đến đã can thiệp vào vận mệnh, và mọi chuyện bắt đầu từ lá bùa đỏ này.
Nếu không có hàng chữ kia, có lẽ ngay từ đầu ta đã tìm cơ hội bỏ chạy.
Một lần bị bắt về, lại chạy một lần nữa.
Tóm lại là sẽ không ở lại bên Dạ Trần.
Mà Dạ Trần sẽ dựa theo cốt truyện đi theo Lạc Thanh ra ngoài, triệt để đọa yêu…
Toàn thân ta run lên, nhánh cây trong tay vẽ ra một đạo dấu vết trên hồng phù, lại trong nháy mắt biến mất.
Không viết được chữ?
Ta cố gắng vẽ thêm một nét nữa và nó lại biến mất.
Sau khi làm nhiều lần thử nghiệm, ta nửa tin nửa ngờ dựa theo trí nhớ viết xuống: [Công lược người đàn ông trước mắt này!]
Lần này, nó không biến mất.
Ta bổ nhiệm thêm: [Không hoàn thành nhiệm vụ, tất cả mọi người sẽ chết nha.]
Hắt xì, giống như có người đang mắng ta “không bằng cầm thú”.
Hình như người mắng ta vẫn là ta.
13
Ngày kết giới biến mất nhanh hơn ta nghĩ.
Đại yêu trăm năm một chưởng đập nát kết giới, sau đó chảy nước miếng hướng Dạ Trần phóng đến.
Đầu óc của ta theo không kịp thân thể, trực tiếp tiến lên chắn trước Dạ Trần.
Răng nanh của đại yêu đâm vào thân thể của ta.
Đau quá, đau quá.
Trên người ta xuất hiện hai cái lỗ đẫm máu, sinh lực của ta nhanh chóng cạn kiệt.
Trước khi mất đi ý thức cuối cùng, ta nhìn thấy bản chất ma quỷ của Dạ Trần đang trỗi dậy, hắn lột da sống con quỷ bằng đôi mắt đỏ hoe.
Cuối cùng ta cũng nhớ ra.
Bộ da yêu quái trong phòng Dạ Trần chính là con đã cắn ta.
Hắn treo trên tường nhiều năm như vậy… Nhưng lại không nhớ dáng vẻ của ta…
14
Ta đột nhiên mở mắt ra, bắt gặp đôi mắt đen láy của Dạ Trần.
Hắn đột nhiên ôm ta vào lòng, ta cử động như muốn vùng vẫy nhưng hắn ôm ta chặt hơn.
Đầu hắn tựa vào vai ta, giọng hắn trầm thấp vang lên: “Lúc ta thoát khỏi ác mộng, ngươi đã hôn mê. Mặc kệ ta dùng biện pháp gì thì ngươi cũng không tỉnh lại.”
“Ta nghĩ kỹ rồi, nếu như ngươi thật sự không tỉnh, ta sẽ phong bế năm giác sáu thức của mình lại cùng ngươi.”
Ta giật mình cảm nhận được nhiệt độ trên người Dạ Trần, là ấm áp.
Lại giơ tay lên nhìn bàn tay, sợi tơ đỏ kia đã biến mất.
Dạ Trần thành công rồi!
“Chúc mừng nha, hiện tại ngươi đã có thể đi ngang dọc Tróc Yêu Giới rồi.”
Ta vỗ vỗ bả vai Dạ Trần, muốn từ trong ngực hắn đứng lên.
“Nhiệm vụ của ta cũng đã hoàn thành, chúng ta… cũng đến lúc nên cáo biệt…”
Tâm trí ta hỗn loạn, và ta cảm thấy một nỗi đau tê dại trong lòng.
“Sao có thể cáo biệt? Ngươi còn phải cùng ta đi làm một chuyện mới được.”
“Chuyện gì?”
Nụ cười của hắn sáng như mặt trăng, và đôi mắt sáng đến kinh ngạc.
“Trở về Thanh Hà, thành thân.”
#Phiên ngoại: Dạ Trần
Sau khi sư phụ chết, ta một mình kéo đại yêu bị mổ bụng kia đi Thanh Hà Chân thị.
Cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng ta vẫn bị đám người học bắt yêu kia ức hiếp đến không ngóc đầu lên được.
Giết hết bọn chúng.
Trong tay ta mơ hồ dâng lên hắc khí, yêu tính lại chiếm vài phần.
“Đệ không sao chứ?”
Sư tỷ Lạc Thanh xuất hiện trước mặt ta, giống như dỗ trẻ con đưa tới một túi kẹo hoa quả.
Ta bị mê hoặc bởi túi kẹo hoa quả.
Sư phụ từng nói, ta phải ăn kẹo hoa quả.
Ta giơ tay cầm một viên bỏ vào miệng.
Ngọt ngào nhè nhẹ.
Nhưng ta không thích.
Sư phụ…
Ta chuyển sự ngưỡng mộ của mình đối với sư phụ sang sư tỷ Lạc Thanh, và dựa vào chút hơi ấm của con người này để tồn tại hơn mười năm.
Cho đến một ngày, ta phát hiện đại tiểu thư Chân Châu kiêu ngạo ương ngạnh kia bỗng nhiên thay đổi tâm tư.
Điều này cũng không hiếm thấy ở Tróc Yêu Giới.
Nàng ta vì mạng sống, muốn cùng ta làm giao dịch buồn cười kia.
Ta muốn nhìn xem nàng ta rốt cuộc là người phương nào, liền thuận thế đáp ứng nàng.
Cho đến sau này, ta phát hiện nàng chính là người hữu duyên có thể giúp ta.
Mọi thứ bắt đầu không thể kiểm soát.
Ta sẽ vì nàng cười với người khác mà muốn giết người vô duyên vô cớ.
Sẽ bởi vì môi của nàng đụng vào ngón tay của ta mà hoảng hốt một đêm.
Lúc Bách Yêu Dạ Hành vì cứu nàng mà quên mất Lạc Thanh sư tỷ……
Sau đó, ta đột phá thành công, liền đi tìm nàng, lại chỉ thấy nàng đang ngủ say trên giường.
Ta đã vô cùng hoảng loạn. Ta chưa từng hoảng sợ kể cả trong ác mộng.
Trong lòng chỉ có một ý niệm.
Nếu nàng không tỉnh lại, ta sẽ đi cùng nàng.
May mắn, nàng tỉnh lại, nhưng nàng nói muốn cáo biệt.
Ta đột nhiên thấy vô cùng may mắn vì lúc trước chưa từ hôn.
Ta ôm chặt nàng, kéo nàng đi thành thân. Ta sợ nàng bỏ chạy nên lúc nào cũng dính với nàng như hình với bóng.
Cuối cùng, nàng không chịu nổi hét lên với ta: “Dạ Trần! Ta luôn xem trọng chàng. Ta nhất định không bỏ trốn. Bây giờ ta muốn đi nhà xí, chàng đừng đi theo ta được không?”
“Tại sao chàng lại không tự tin về ngoại hình của mình? Chàng không biết bản thân đẹp trai đến mức nào sao?”
Ta ngoan ngoãn trở lại xe ngựa, lấy ra viên kẹo hoa quả bỏ vào trong miệng.
Thật ngọt ngào!
Ta thích!
-HẾT-