Cốt Thi Ngàn Năm
Chương 2
5
Tôi gửi tin nhắn cho Lục Dao.
[Được rồi, em sẽ không quấy rầy anh làm việc nữa. Anh cứ đi làm việc của mình đi. Em cũng sẽ kết thúc phát sóng.]
Lục Dao: [Chờ một chút, cốt thi em vừa nhắc tới còn có đặc điểm gì khác không?]
[Có nha, vì cơ thể cốt thi không có cơ bắp và nội tạng nên cân nặng sẽ nhẹ hơn người bình thường rất nhiều.]
Tôi lập tức ngắt kết nối phát sóng trực tiếp, đổi sang tài khoản phụ rồi vào phòng phát sóng trực tiếp cá nhân của Giang Tiểu Nhu.
Giang Tiểu Nhu trên màn hình đang phàn nàn.
“Bà già đó lại đến quấy rối chồng tôi, thật là không biết xấu hổ, có thể chết đi được không!”
Tôi sử dụng tài khoản để bình luận.
[Hình như chủ phòng hơi béo lên!]
Giang Tiểu Nhu làm động tác che mặt đầy lố lăng.
“ y dô, ai nói tôi béo?”
[Thịt trên bụng cô nhiều quá!]
“Vớ vẩn, tôi không hề tăng cân nhé. Người ta đã giữ cân nặng rất tốt!”
Nói xong, cô ta đứng dậy cầm chiếc cân ở bên cạnh, chỉnh camera khớp với màn hình điện tử trên cân rồi giẫm chân trần lên.
“35.5kg.”
Bình luận hô lên: [Chúa ơi, là thật hay giả vậy, 35.5kg? Đây là trọng lượng mà một người trưởng thành nên có sao?]
[Chủ phòng cao bao nhiêu vậy, có phải một mét tư không?]
Giang Tiểu Nhu hờn dỗi nói: “Đáng ghét, người ta cao một mét bảy!”
Bình luận: [1m7? Chắc chắn là nói dối. Hai cục thịt trên ngực chủ phòng cũng nặng không ít đó.]
“Thật là đáng ghét! Hừ, tôi sẽ không nói với mấy người nữa, xương của tôi nhẹ, không được sao?”
6
Giang Tiểu Nhu ngồi lại trong vòng tay của Lục Dao và chuyển camera vào mặt cô ta. Lục Dao không còn ôm cô ta như trước mà cả người anh ta cứng đờ, một tay vẫn cầm chặt điện thoại để gửi tin nhắn cho tôi.
[Không thể nào, trên thế giới này vốn không có cốt thi nào cả. Chắc chắn em đang nói dối anh!]
[Tại sao em lại nói dối anh? Không phải hôm Mộ Dung Nguyệt phát sóng, anh cũng xem cùng em đó sao, nếu đã có bì thi thì thêm một con cốt thi nữa có gì là lạ?]
[Giờ đã mười giờ tối, cốt thi đã đói bụng rồi, nó sẽ liên tục nếm tay anh, không chừng nếu thèm quá có thể cắn một miếng.]
Giang Tiểu Nhu lại vặn eo.
“Chồng yêu, anh đang nhắn tin cho ai thế? Còn không thèm để ý đến em!”
Lục Dao sợ đến mức nhanh chóng nhét điện thoại di động vào túi quần.
“Không, là chuyện của công ty.”
“Anh lo chơi với em đi, đừng nghịch điện thoại nữa.”
Hai tay Giang Tiểu Nhu nắm lấy tay trái của Lục Dao, không ngừng vuốt ve ngón tay. Sau khi chạm vào một lúc, cô ta tháo chiếc nhẫn ngón cái ra, giơ tay của Lục Dao vào giữa máy quay.
“Bàn tay của chồng tôi có đẹp không? Ngón tay anh ấy cũng dài. Tôi rất thích nó.]
Bình luận: [Thích nó đến mức nào?]
Giang Tiểu Nhu tinh nghịch nháy mắt với màn hình.
“Tôi thích nó như vậy nè!”
Vừa nói cô ta vừa cúi đầu, đưa toàn bộ ngón giữa của Lục Dao vào miệng.
Lập tức bùng nổ bình luận.
[Chết tiệt, thật dâm đãng, chủ phòng đang chơi trò gợi tình ư?]
[Nhưng đừng bị khoá tài khoản nhé!]
[Chủ phòng thật nóng bỏng, làm chồng của em thật quá sướng, ghen tị chết mất!]
Mọi người đều ghen tị nhìn Lục Dao, nhưng Lục Dao lại hét lên, giật tay lại và đẩy Giang Tiểu Nhu ra.
Giang Tiểu Nhu bị đẩy ngã xuống đất, cô ta tức giận ngẩng đầu lên.
“Anh làm cái quái gì thế?”
7
Lục Dao lo lắng thở hổn hển, bật dậy khỏi ghế như một cái lò xo.
“Anh… Anh cần đi tiểu gấp. Anh phải đi vệ sinh.”
Nói xong anh ta vội vàng lao vào phòng tắm, khóa chặt cửa rồi gửi tin nhắn cho tôi.
[Thẩm Lan, em thật sự không lừa anh chứ?]
[Ngoài trọng lượng thì cốt thi còn có đặc điểm nào khác không?]
[Anh nên làm gì nếu gặp phải cốt thi?]
Tôi trả lời: [Không phải anh tăng ca ở công ty sao, quan tâm nhiều như vậy làm gì?]
[Đừng, em đợi chút… Vì anh tò mò thôi, Thẩm Lan, xin em hãy nói cho anh đi.]
[Tò mò như vậy làm gì? Em nhớ anh không hứng thú với mấy thứ này lắm mà.]
[Bạn của em, Mộ Dung Nguyệt thường xuyên gặp phải mấy chuyện như vậy, mỗi lần em đều hưng phấn kể lại với anh nhưng dáng vẻ của anh ta thật sự không kiên nhẫn để nghe.]
Tôi thật sự có kể chuyện Mộ Dung Nguyệt với anh ta. Lúc thì anh ta nói đó là chuyện bịa đặt, lúc thì nói việc công ty bận rộn nên bảo tôi đừng phí thời gian nói mấy chuyện này nữa, nếu rảnh vậy thì nên xem tin tức và đọc những câu chuyện nổi tiếng trên thế giới.
Anh ta cũng nói rằng có một cô gái mới vào công ty, cô ấy có chí tiến thủ biết bao nhiêu, mỗi ngày đều học tập và làm việc, sau khi tan sở thì phát sóng trực tiếp, kiếm được rất nhiều tiền.
Đợi đã, cô bé mà anh ta nhắc đến có phải là Giang Tiểu Nhu không?
Tôi mở trang chủ cá nhân của Giang Tiểu Nhu, lướt một vòng thì phát hiện trước đó cô ta đã đăng một số video, phông nền giống hệt phông nền văn phòng của Lục Dao.
Đặc biệt có một video trong số đó, trên bàn đầy hộp cơm trưa, Giang Tiểu Nhu dùng đũa gắp một miếng cánh gà, chán ghét ném sang một bên sau đó ôm lấy cánh tay Lục Dao làm động tác nũng nịu.
“Em không thích cánh gà. Lần sau kêu cô ta làm món khác, được không?”
Những hộp cơm trưa đó do tôi giao đến. Lục Dao nói rằng gần đây anh ta đã phát ngấy với cơm hộp rồi nên rất muốn ăn cơm do tôi nấu. Tôi đã làm cơm rồi giao đến văn phòng cho anh ta. Hoá ra là để lấy lòng người đẹp.
Tôi xem mà thấy buồn nôn.
8
Lục Dao vẫn liên tục gửi tin nhắn cho tôi như bom nổ, nói một rổ lời hay ý đẹp. Anh ta bảo rằng mình vừa xử lý xong hết mọi việc nên bây giờ nhàn đến phát sợ, vì vậy muốn tám nhảm với tôi về vấn đề này. Anh ta còn nói rằng sẽ tan làm sớm, lát nữa tiện đường sẽ mua đồ ăn khuya mà tôi thích nhất về.
[Thẩm Lan, xin em đấy, anh thật sự rất tò mò về cốt thi, em nói thêm một xíu nữa được không, một chút thôi!]
[Được rồi.]
[Vì cốt thi không có cơ bắp nên da nằm sát ngay ngoài xương, vì vậy chúng sẽ bơm nước ở giữa xương và da.]
[Cơ thể chúng cực kỳ mềm mại, vào mùa hè thì nhiệt độ toàn bộ cơ thể sẽ hạ xuống rất thấp.]
Lục Dao cắn môi.
[Cơ thể mềm mại cũng không thể nói lên được điều gì. Nhiệt độ cơ thể thấp, không phải phụ nữ mấy người luôn nói cái gì mà thể chất lạnh sao, anh cảm thấy nhiệt độ cơ thể em cũng không cao.]
[Có đặc điểm nào đặc thù một chút không?]
[À, còn một điều nữa, bởi vì da người này là do người khác lột ra nên trên da sẽ có một vết sẹo tương đối rõ ràng.]
[Dài ít nhất 10 cm.]
Vẻ mặt của Lục Dao bỗng nhiên thả lỏng.
[Tốt lắm, trên người Tiểu Nhu không có vết sẹo!]
Nói xong cảm thấy có gì đó không ổn, anh ta lập tức nhấn nút thu hồi rồi cẩn thận kiểm tra tôi.]
[Thẩm Lan?]
Tên ngu này, tôi nhất thời không nói nên lời, giả vờ như không nhìn thấy.
[Có chuyện gì thế? Vừa rồi em đang rửa mặt. Em chuẩn bị đi ngủ.]
[Không có gì, em ngủ sớm chút đi, anh xong việc trước mắt sẽ về ngay.]
Lục Dao thả lỏng toàn thân, nhét điện thoại vào túi quần, đứng dậy rửa mặt rồi lại xuất hiện trong buổi phát sóng trực tiếp.
Giang Tiểu Nhu tức giận phàn nàn.
“Đàn ông đều là những kẻ ngốc, nói đi vệ sinh liền đi vệ sinh, tại sao lại đẩy người ta mạnh như vậy?”
Bình luận: [Chủ phòng, vứt anh ta đi và nói cho tôi biết phải làm gì, tôi hứa sẽ không thô lỗ như vậy.]
[Nói vậy cũng chưa chắc, không chừng có một số nơi mà chủ phòng lại thích thô lỗ thì sao?]
Giang Tiểu Nhu cười khanh khách: “Mấy người thật đáng ghét quá đi!”
9
Lục Dao đi từ nhà vệ sinh ra, ôm lấy GiangTiểu Nhu, liên tục xin lỗi và còn hôn lên vai cô ta nữa. Giang Tiểu Nhu nghiêng đầu, để lộ một góc hình xăm màu xanh trên vai.
Bình luận: [Chủ phòng, đó là hình xăm à?]
[Trông xinh quá!]
“Cái này ư… Đây là hình xăm sáu năm trước.”
Giang Tiểu Nhu ngồi trước máy tính, cố ý cởi áo trên vai để cho mọi người xem hình xăm của mình.
Khán giả đều khen cô ta xinh đẹp gợi cảm, nhưng giữa đống bình luận hỗn loạn chỉ có một người khác biệt chen vào.
[Tôi cũng là một nghệ sĩ xăm hình. Bông hoa màu đỏ đặc biệt ở giữa là hình 3D. Có lẽ tay nghề của người thợ xăm này rất tốt!]
“Đúng vậy, trước đây tôi bị thương phải khâu mấy chục mũi. Ánh mắt của anh thật là tinh tường!”
Sau khi Giang Tiểu Nhu nói những lời này, sắc mặt của Lục Dao lập tức thay đổi.
Toàn bộ máu trên mặt anh ta lập tức biến mất, môi run rẩy lắp bắp hỏi: “Em… Vì sao trước đó không nói cho anh biết?”
“Anh đâu có hỏi, mà mấy chuyện này thì có gì để nói đâu!”
Giang Tiểu Nhu thắc mắc liếc nhìn Lục Dao, chỉ đạo anh ta đi vào bếp rót nước.
Lục Dao nhân cơ hội này nhanh chóng gửi cho tôi một tin nhắn.
[Thẩm Lan!!!]
[Nhanh nói cho anh biết, làm thế nào để đối phó với cốt thi!!!!!!]
Một loạt dấu chấm than, cách một màn hình thôi mà tôi có thể cảm nhận được sự sợ hãi và vội vàng của anh ta.
[Em không muốn nói về vấn đề này. Không phải anh nói những điều này giống như mấy bà già ở nông thôn hay nói sao? Chúng ta đổi đề tài đi, gần đây anh mua cổ phiếu thế nào rồi?]
Lục Dao: [Mẹ nó, cô bị bệnh à, giờ còn rảnh đi lo chuyện cổ phiếu!]
[Không phải, nghe anh nói này, Thẩm Lan, người mà em nhắc đến trong buổi phát sóng trực tiếp trước đó là bạn của anh, cùng công ty với tụi anh. Anh ấy đang ở nhà Giang Tiểu Nhu!]
[Anh đã nói với anh ấy tất cả những gì em kể. Bây giờ anh ấy rất sợ hãi, chúng ta không thể đứng nhìn người khác chết trước mặt như vậy được, em cứu anh ấy đi mà.]
Tôi ung dung gõ từng chữ một.
[Bạn anh, ai vậy?]
[Tên là gì, em từng gặp chưa?]
Lục Dao gần như sụp đổ.
[Đã đến lúc nào rồi, cô hỏi nhiều vậy làm gì!]
Tôi giận luôn anh ta.
[Anh giận cái rắm! Đồ thần kinh.]
Sau khi trả lời, tôi xóa bạn bè với Lục Dao.