Cực Phẩm Chiến Thần
Chương 61-62
61: Chọn mua nhạc khí
Hoàng Phủ Phi Long đắc ý nói: “Không sai!”
Chuyển mắt cũng nhìn phản ứng của ta, nhưng rõ ràng đã làm cho hắn thất vọng, bởi vì ta không có phản ứng, cái này ngược lại làm cho hắn phản ứng mạnh mẽ, chỉ hận không thể bóp cổ ta nói ngươi có phải giả ngốc không! Chỉ tiếc ta là lão Đại, hắn thân thủ cũng không lợi hại như ta, cho nên chỉ có thể đem ý niệm cuồng vọng trong đầu này nuốt vào bụng.
Ta quay đầu nói với Thủy Hương Vân: “Vậy bài hát của hắn rất nổi danh sao?”
Thủy Hương Vân vẫn khiếp sợ nhìn Hoàng Phủ Phi Long, không nghĩ ra “Nguyệt lạc vô tình” như thế nào lại do mập mạp này hát, nghe ta nói xong, gật đầu trả lời:
“Quả thật rất nổi danh, hai năm trước phi thường nổi, cơ hồ bao trùm cả TT, tất cả mọi người đề tìm người hát gốc của ‘Nguyệt lạc vô tình’, nhưng là, ai cũng không tìm thấy. Hiện giờ nghe Phi Long vừa nói như vậy, hắn cùng giọng hát trong ‘Nguyệt lạc vô tình’ có thanh âm rất giống.”
“Hừ hừ! Đó là đương nhiên, nguyên là ta hát mà!” Hoàng Phủ Phi Long không chút khiêm nhường nói.
Ta nghi hoặc hỏi: “Nếu ngươi ca hát lợi hại như vậy, sao vừa rồi không lên đăng ký một tiết mục?”
Hoàng Phủ Phi Long nhất thời xụ mặt xuống, cười khổ nói:
“Nào có đơn giản như vậy, cha của ta vẫn phản đối ta vào nền âm nhạc, trước giờ ta đều là âm thầm thực hiện, nếu cho hắn biết ta tham gia Khánh tân hội, ta chạy đâu cũng không thoát.”
Ta cũng có chút đồng tình vỗ vai hắn. Mấy người chúng ta ra khỏi học viện, ngồi tàu bay tới khu ba mua đồ.
Địa phương này có nhiều nhà cao tầng, đầy đường đều là các biển quảng cáo cửa hàng, rất nhanh đã tìm được một cửa hàng nhạc khí chuyên môn bán các loại thương phẩm văn nghệ thật lớn. Vừa tiến vào cửa hàng, các loại nhạc khí kỳ lạ cổ quái đập vào mắt ta, cơ bản các loại nhạc khí này ta chưa từng thấy qua, xem ra đều là sau cựu văn minh mới bắt đầu phát triển, không khỏi được mở rộng nhãn giới, rồi lại không thể nào chọn lựa.
Hoàng Phủ Phi Long thì bất đồng, hắn vừa nhìn qua nhóm nhạc khí này, liền như thấy tình nhân vọt nhanh tới, hung hăng vuốt v e yêu thương, chỉ hận không thể mở miệng biểu lộ tình ái mộ.
Thủy Hương Vân thấy ta đứng bất động, liền hỏi: “Dương ca, anh muốn loại hình nhạc khí nào?”
Ta vừa muốn mở miệng, liền thấy một trung niên nhân từ trong nội đường của cửa hàng bay nhanh ra, thấy Thủy Hương Vân, vội vàng bày ra bộ dạng cung kính, nói:
“Đại tiểu thư, hoan nghênh ngài tới bổn tiệm, không biết ngài muốn nhạc khí nào?”
Ta ngạc nhiên nhìn sang Thủy Hương Vân. Thủy Hương Vân ngượng ngùng cười, nói:
“Cửa hàng này là do Thủy gia em có cổ phần, em tưởng là, dù sao mua chỗ nào cũng giống nhau, không bằng mua ở tiệm nhà mình, cũng có thể bớt chút tiền cho chúng ta.”
Ta nhất thời không nói gì, không nghĩ tới Thủy Hương Vân nàng còn có một mặt tính toán tinh tế như vậy, nhưng thật ra lại làm cho ta nhớ lại Mộc Y Linh, cũng không biết nàng bây giờ thế nào rồi.
“Dương ca?” Thủy Hương Vân thấy ta xuất thần, mở miệng gọi.
Ta phục hồi tinh thần, mỉm cười, nói: “Không có việc gì, ta cũng không có ý kiến.”
Trung niên nhân này cũng đã nhìn ra, người làm chủ của nhóm là ta, nghe Thủy Hương Vân gọi ta Dương ca, liền biết ta cùng Thủy Hương Vân quan hệ không tầm thường, lập tức ân cần nói:
“Chẳng biết vị tiên sinh này muốn loại nhạc khí như thế nào? Trong tiệm chúng ta các loại tinh phẩm nhạc khí đều có, hẳn là có thể làm ngài vừa lòng.”
Ta liếc mắt quét qua các nhạc khí, nói: “Ta muốn nhạc khí loại đàn dây.”
“Nga, loại đàn dây trong tiệm chúng ta có rất nhiều, xin ngài theo ta.” Trung niên nhân làmột ra tư thế mời.
Ta cùng Thủy Hương Vân theo người trung niên chuyển sang một gian phòng trưng bày, các loại nhạc khí trưng bày không chỉ một phòng, mà phân ra thành mấy căn. Chỉ thấy trong phòng trưng bày này có giá rất cao, các loại nhạc khí dạng đàn dây sắp xếp chỉnh tề, thử gảy vài cái, cùng âm lượng ta tưởng tượng không giống lắm, vì cái ta muốn tìm là một loại nhạc khí giống đàn guitar.
Thử hết hơn mười loại, rốt cuộc cũng làm cho ta tìm được một loại nhạc khí cùng guitar không khác nhau lắm, vô luận là dây đàn cùng âm chất đều rất tương tự như guitar, trải qua sự giới thiệu của trung niên nhân, cái nhạc khí này gọi là “Tự”, ta cầm chiếc tự này, tiện tay gảy một bài “Love of the Romans”, lãng mạn mà cao nhã, âm nhạc từ dây đàn trên tay ta gảy ra thương cảm động lòng người, trong nhất thời người trong gian trưng bày chọn lựa nhạc khí đều ngừng lại, nghe một âm thanh vừa quen vừa lạ hấp dẫn dị thường, giật mình nhìn lại ta, lập tức đắm chìm trong âm nhạc.
Một khúc kết thúc, có người bắt đầu vỗ tay, theo đó, tất cả mọi người đều vỗ tay thật mạnh. Thủy Hương Vân cao hứng nói: “Dương ca, anh đàn thật hay quá, vừa rồi khúc này tên gọi là gì?”
Ta cũng không nghĩ đàn thử một khúc lại có hiệu quả như thế, nghe Thủy Hương Vân nói ta có chút do dự, bởi vì cái tên “Love of the Romans” ko thể nói ra, bởi rất là cổ quái, giải thích thì không hay, không thể làm gì khác là lại vô sỉ một lần, mạo nhận làm tác giả, nói:
“Trước kia lúc anh nhàn nhạ sáng tác thử, còn chưa đặt tên nào cho hay.”
Thủy Hương Vân con mắt tỏa sáng, ngạc nhiên nói: “Vừa rồi khúc nhạc đó là do Dương ca anh sáng tác sao?”
Thấy ánh mắt Thủy Hương Vân, ta cũng thấy có chút xấu hổ, gật nhẹ đầu xem như trả lời.
“Lão Đại! Ngươi quả nhiên là lão Đại!” Hoàng Phủ Phi Long ôm lấy cổ ta, kích động nói: “Tưởng tiểu đệ ta tự phụ thiên tài âm nhạc, không tưởng hôm nay vừa thấy thần quang của lão Đại, trong tâm đại ngộ, ta so với lão Đại, liền như đốm lửa so ánh trăng, giọt nước so với dòng sông rộng, thật sự không đáng nhắc tới! Lão Đại! Sau này ngươi nên chỉ bảo một chút cho tiểu đệ nha!”
Ta gỡ tay Hoàng Phủ Phi Long đẩy ra, trợn mắt trắng dã: “Chỉ sợ cái câu cuối cùng kia mới là trọng điểm nhất.”
“Hắc hắc, người hiểu ta nhất cũng chính là lão Đại!” Hoàng Phủ Phi Long một điểm cũng không thấy xấu hổ nói.
Trung niên nhân ánh mắt nhìn ta tôn sùng, than thở: “Thật không nghĩ tới, vị tiên sinh này lại có tài hoa như thế, vừa rồi nghe thấy một khúc, liền như lên trời! Ta cảm thấy, âm nhạc Tân liên bang không lâu nữa nhất định sinh ra một nhân vật cấp Đại sư!”
Ta vẫn chưa bị hắn nịnh nọt mà bị mê muội, người sáng tác khúc nhạc này không phải ta, cười a a nói:
“Quá khen rồi, chỉ là tiện tay dàn lên mà thôi, so với âm nhạc chính thức còn thua xa, ta còn rất nhiều chỗ ngu muội.”
“Mạo muội quấy rầy một chút!”
Một người trung niên nam nhân tướng mạo trung chánh đi tới, hướng ta mỉm cười nói:
“Ta gọi Lâm Quang, là quản lý phát hành của Thiên tinh nhạc phủ, vừa rồi ngẫu nhiên đi ngang qua, nghe xong khúc nhạc của ngươi, ta đối với ngươi rất có hứng thú, không biết tiểu huynh đệ có ý muốn vào giới âm nhạc phát triển hay không?”
“Thiên tinh nhạc phủ? Vậy là một tập đoàn lớn a!” Hoàng Phủ Phi Long ngữ khí có chút giật mình, tiếp theo chen vào nói lẩm bẩm: “Như thế nào không ai lại chú ý tới tài hoa của ta vậy?”
Lâm Quang thân cũng có chút tu vi, nghe Hoàng Phủ Phi Long thì thào báo oán, quét nhìn hắn một cái, thấy cái thân thể mập mạp vượt quá một trăm cân của hắn, liền đảo qua cho có, lại chuyển ánh mắt lên người ta. Hoàng Phủ Phi Long nhất thời nghĩ lại mình trong tâm lại cảm thấy lạnh lẽo.
Ta cùng Thủy Hương Vân đều cười trộm, cho dù có người chú ý tài hoa của ngươi, chỉ sợ ngươi cũng không dám, bằng không, lúc bắt đầu “Nguyệt lạc vô tình”, thì đã bộc lộ thân phận rồi.
62: Thiêm ước
Thiên tinh nhạc phủ này, ta tại TT cũng đã thấy giới thiệu qua, tại Tân liên bang cũng tính là một tập đoàn giải trí phát hành nhạc là chính, bây giờ nổi tiếng nhất là một nữ ca sĩ ngôi sao, tên gì ta quên rồi, chính là từ tập đoàn Thiên tinh nhạc phủ này đi ra. Bất quá ta trong lòng lại có chút cổ quái, bởi vì chính mình không nghĩ tới sẽ có ngày bị công ty ghi âm xem trúng. Lắc đầu nói:
“Xin lỗi, ta bây giờ còn là học viên, không có thời gian ca hát cái gì cả.”
Lâm Quang cười a a, nói:
“Ta nghĩ vị tiểu huynh đệ này hiểu lầm, ta cũng không cần ngươi đến tập đoàn chúng ta làm người ca sĩ, mà muốn mời ngươi sáng tác ca khúc cho tập đoàn chúng ta, trả lương theo tháng, cũng không chiếm dụng của ngươi nhiều thời gian, chi cần ngươi bình thường sáng tác giao ca khúc cho chúng ta là được.”
“Xin thứ lỗi, có thể cho ta suy nghĩ không?”
“Đương nhiên có thể!” Lâm Quang từ túi tiền lấy ra một tấm thẻ kim loại nói: “Đây là danh thϊếp của ta, mặt trên có số liên lạc, nếu ngươi có quyết định, mời gọi cho ta.”
Thế giới tương lai cũng có danh thϊếp? Ta tiếp nhận thẻ kim loại, phát hiện danh thϊếp này rất tinh xảo, cơ hồ không cảm giác được sức nặng, mặt trên có tên cùng số liên lạc.
Cùng Lâm Quang nói lời từ biệt, mấy người chúng ta ra tiệm nhạc khí. Vừa ra khỏi cửa Hoàng Phủ Phi Long không kể hình tượng cười ha hả nói:
Ta cười lạnh nói: “Ngươi buồn cười lắm sao, vừa vặn hai ngày này ta nghiên cứu sáng tạo ra chiêu thức mới, đang lo không có ai thí nghiệm!”
“Hoàng Phủ Phi Long lập tức kêu la: “Ta sai rồi, ta sai rồi!”
Thủy Hương Vân bật cười, nói:
“Dương ca, anh thật sự định gia nhập cái Thiên tinh nhạc phủ kia sao?”
Ta mỉm cười nói: “Em không định nói với ta, Thiên tinh nhạc phủ cũng có cổ phần của Thủy gia chứ?”
Thủy Hương Vân tức giận liếc ta một cái, nói: “Ta là nói thật!”
“Ta cũng không nói đùa a!” ta a a cười nói: “Theo người ta nói, bây giờ là ngôi sao ca nhạc kiếm rất nhiều tiền phải không?”
“Kiếm được! Kiếm được rất nhiều!” Hoàng Phủ Phi Long com mắt tỏa sáng kêu lên, “đường nào không nói, chứ con đường làm minh tinh, tùy tiện xuất ra một lần hoạt động đều là mấy trăm đến hơn ngàn vạn liên bang tệ, ngươi nói kiếm được hay không?”
“Ân ân” Hoàng Phủ Phi Long cuống quýt gật đầu, vẻ mặt ước mơ nói: “Từ nhỏ đến lớn ta có hai ước mơ, một là có thể tạo ra chân khí giống như người bình thường, thể nghiệm một chút cảm giác lực lượng của chính mình, ước mơ kia, chính là trở thành ngôi sao ca nhạc ức vạn người sùng bái, đem tiếng ca của ta truyềngười khắp mọi ngõ ngách của thế giới!”
Người qua lại hai bên đường, đi ngang qua giống nhau ánh mắt đều ám chỉ ngu ngốc nhìn Hoàng Phủ Phi Long. Không để ý tới Hoàng Phủ Phi Long này đã lâm vào mộng giữa ban ngày, ta quay đầu nói với Thủy Hương Vân:
“Hương Vân, Thủy gia các người có đầu tư trong giới giải trí không?”
Thủy Hương Vân gật đầu nói: “Cũng có, giới giải trí có mấy tập đoàn lớn, Thủy gia chúng ta đều có đầu tư bên trong.”
“Vậy trong đó lợi nhuận thế nào?”
Thủy Hương Vân trầm tư một chút nói: “Nói như thế này,nếu đem lơi nhận một năm của Thủy gia chia làm mười thành, giải trí này là một khối, hẳn phải chiếm hai thành.”
Hai thành! Ta hít một hơi lãnh khí, tâm thần rung động. Hai thành, nhìn qua tựa hồ không nhiều lắm, nhưng phải biết rằng, cái này đối với Thủy gia mà nói, hai thành này thật là biết bao nhiêu kim tiền a, thật là một số khổng lồ a.
Ta gật đầu, không nói gì nữa. Chúng ta tới Đào Nhiên cư, hảo hảo ăn uống, rồi trở lại học viện. Hoàng Phủ Phi Long về túc xá trước, ta cùng Thủy Hương Vân YY tạm biệt một phen, mới rời nhau về túc xá.
Đi vào túc xa đã thấy Hoàng Phủ Phi Long lại vào Cực đạo chiến võng. Lắc đầu, ta đeo nhãn kính của TT vào, sau đó đăng nhập vào khu tác giả của “Huy hoàng văn học võng”. Nghĩ thầm một ngày không có thời gian xem qua, không biết tên biên tập kia xử lý chuyện buôn bán thế nào rồi.
Vừa bước vào cửa, lập tức âm thanh báo hiệu liên lạc không ngừng truyền tới, có tới ba mươi bốn cuộc gọi, mà người liên lạc lần này đều cùng một người – Biên tập Huy hoàng số 0! Biên tập Huy hoàng số 0? Như thế nào lại đổi người?
Trong lòng đầy nghi hoặc, lập tức lại có tiếng báo liên lạc, vẫn là hắn. Ta không do dự, trực tiếp tới không gian ảo. Lúc này thấy không phải là xí nga hay tinh tinh, mà một người tuổi trẻ nhìn qua hai mươi ba mươi bốn tuổi trên thực tế có thể bốn mươi năm sáu tuổi . Nhìn lại chính mình một chút, ta vẫn giữ bộ dáng xí nga. Thấy đối phương để lộ tướng mạo thật, ta lại dùng bộ dạng này nói chuyện với hắn cũng thật không tốt, ý niệm vừa động, đóng chức năng ảnh thế thân, xuất hiện bộ dạng thực.
Đối phương có vẻ trầm ổn, rất có khí độ, thấy ta đi vào không gian ảo, trên mặt lộ ra nụ cười đầy mị lực, đưa tay ra nói:
“Ngươi hảo, ta là Huy hoàng văn học võng Tổng biên tập, Hà Sanh Lượng!”
Ta cùng hắn bắt tay, cười nhạt, nói:
“Ta là Dương Đào, ‘ký sanh du, hà sanh lượng’, Hà tiên sinh tên thật thú vị.”
*******
Ký sanh du, hà sanh lượng: câu này chắc than thở chuyện trời sanh Chu Du sao còn sanh Gia Cát Lượng trong chuyện Tam Quốc.
*******
Hà Sanh Lượng trong mắt hiện một tia dị mang, có chút ngạc nhiên nói:
“Dương tiên sinh quả nhiên có tài, tên của ta đề cập qua biết bao nhiêu người, nhưng không một ai biết được lai lịch, không nghĩ tới lại bị Dương tiên sinh một ngụm nói ra, xem ra Dương tiên sinh đối với văn minh Trung Quốc thời cựu văn minh rất có nghiên cứu a!”
“ Không dám! Ta cũng là ngẫu nhiên biết được, nhưng thật ra có chút ngoài ý muốn, cựu văn minh yên diệt, di tích còn lại rất ít, không nghĩ tới còn có người biết câu này.” Ta nói thăm dò.
Hà Sanh Lượng a a cười, nói:
“Cha của ta làm công tác khảo cổ, năm đó lúc ta xuất sinh, ông đang ở bên ngoài đi khảo cổ, đào ra một khối tàn bi, trên mặt ghi lại câu ‘Ký sanh du, hà sanh lượng’ này, trùng khớp cha ta họ Hà, ông cho là thiên ý, liền gọi tên ta là Hà Sanh Lượng. Chúng ta đều là người trẻ tuổi, cũng không cần gọi tiên sinh này tiên sinh nọ nữa, các bằng hữu gọi ta là A Lượng, ngươi cứ gọi ta như vậy đi.”
Ta cười nói: “Cũng tốt, ngươi cứ gọi ta Dương Đào là được, ta có thói quen để người khác gọi tên.”
Hà Sanh Lượng gật đầu, nói:
“Dương Đào, chuyện như thế này, trải qua tập thể nghiên cứu thảo luận đánh giá của Huy hoàng biên tổ bộ, quyết định nói với ngươi tác phẩm ‘Tinh Thần Biến’ sẽ là chủ đề trọng điểm trong năm của ‘Huy hoàng văn học võng’, đồng thời quyết định hướng ngươi mua bán bản quyền bộ tác phẩm này, cách tính là ngàn chữ một ngàn liên bang tệ!”
“Một ngàn liên bang tệ?”
Ta giật mình nhìn Hà Sanh Lượng, lúc đầu khi Tiểu Đoạn cam đoan với ta, là tranh thủ tám trăm liên bang tệ a, như thế nào định giá xong lại biến thành một ngàn?
Hà Sanh Lượng đối với sự giật mình của ta cũng không kỳ quái, giải thích:
“Là như thế này, Dương Đào, Huy hoàng văn học võng của chúng ta đối với tác phẩm của ngươi đánh giá rất cao, hiểu được với ‘Tinh Thần Biến’ sẽ dẫn đầu một đại triều lưu tác phẩm mới, hẳn là sẽ phải có giá trị tương đương, cho nên chúng ta chấp nhận mua ngàn liên bang tệ ngàn chữ, cái này trong lịch sử mua bán, là cái giá cao chưa từng có!”
Nghĩ không ra Huy hoàng văn học võng này thật có cách nhìn người, chỉ sợ hắn muốn dùng loại phương pháp này làm cho ta cảm kích, để ta ở lại Huy hoàng văn học võng sao. Bất quá cứ như vậy, so với dự tính trước kia nhiều hơn gấp đôi tám mươi vạn, biến thành một trăm sáu mươi vạn!
Hà Sanh Lượng tiếp tục nói:
“Nếu có thể, chúng ta bây giờ có thể tiến hành thiêm ước.”
“Đương nhiên không thành vấn đề!” ta một ngụm đáp ứng.