Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cùng Anh Ngắm Bắc Kinh - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

01


Trước khi khai giảng năm lớp 12, mẹ đưa tôi về nhà họ Lý.


Qua cánh cửa, tiếng của Lý Kiến Quốc và Trương Phân trong phòng khách vang lên rõ mồn một.


"Lúc trước đã nói rõ rồi, đưa cho cô nuôi thì nhà họ Lý không còn liên quan. Bây giờ lại đem nó trả về là ý gì?"


"Đến Thành Đống tụi tôi còn không lo nổi, lấy đâu ra sức mà trông chừng nó?"


Mẹ nghẹn ngào: "Con bé ngoan lắm, dù sao cũng là con ruột hai người, chỉ có thể đưa về cho hai người thôi, nếu không phải tôi bệnh…"


Phía sau nghe không rõ nữa.


Một lúc lâu sau, mẹ gõ cửa: "Phan Phan, mẹ đi đây."


Tôi siết chặt tay, không lên tiếng.


"Phan Phan…"


Mẹ gọi mấy tiếng, tôi vẫn im lặng.


Bên ngoài thở dài một tiếng, bước chân dần xa, cửa chính vang lên tiếng đóng lại.


Tôi bật dậy như cái lò xo, lao ra ngoài, đúng lúc thấy bà bước vào thang máy.


Tôi kéo lấy tay áo cũ mòn của bà: "Mẹ, con không học nữa, con đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ…"


"Bốp!"


Tôi còn chưa nói hết câu, mẹ đã tát một cái vào mặt.


Cả người bà run rẩy, mắt đỏ hoe: "Nếu con còn dám nói không đi học nữa, mẹ đ á n h chec con!"


"Con muốn cả đời sống như mẹ và bố con, đầu tắt mặt tối sao?"


"Mẹ…"


Mẹ ấn nút tầng 1, đẩy tôi ra khỏi thang máy, nghiêm giọng: "Đi đi, thi không đậu đại học thì đừng tìm mẹ, cũng đừng gọi mẹ là mẹ."


Khi cửa thang máy khép lại, tôi thấy mẹ ngẩng tay lau nước mắt thật mạnh.


Tôi lặng lẽ quay về, cửa chính đã khóa, vali của tôi bị bỏ lại lẻ loi trước cửa.


Tôi gõ cửa liên tục nửa phút, mới có người mở.


Trương Phân trợn mắt: "Làm ầm gì đấy, Thành Đống còn đang học bài trong phòng."


"Mẹ, mẹ, tưởng cô theo bà kia về rồi chứ."


Tôi kéo vali vào nhà, bà mở cửa phòng chứa đồ: "Từ giờ ngủ ở đây, tự dọn dẹp đi."


Đang dọn thì Lý Kiến Quốc bước vào.


Ông ta mặt mũi hiền hòa, tôi hơi hy vọng một chút.


Nhưng ông ta nói: "Về sau gọi chúng tôi là chú dì, cô là con của anh họ xa của tôi, rõ chưa?"


Tôi hất mạnh tấm vải phủ đầy bụi trong tay, bụi mù mịt khiến ông ta ho sặc sụa.


Tôi lạnh lùng: "Rõ rồi."


Dọn xong người đầy mồ hôi.


Tắm xong, tôi định bỏ đồ vào máy giặt, Trương Phân chặn lại: "Bẩn chec đi được, quần áo cô tự giặt tay."


"Còn nữa, tắm rửa đừng lâu quá, tốn nước."


Tôi tắm chưa tới mười phút, trong khi Lý Thành Đống tắm tận nửa tiếng.


Đêm đó, ánh trăng ba giờ sáng rọi lên chiếc giường xếp bé tẹo của tôi.


Tôi trằn trọc, không ngừng tự nhủ:


Lý Phan Phan, kỳ vọng càng ít thì càng bớt đau lòng.


Họ không thương mình, thì tự mình thương lấy mình.

 

Tôi nhập học muộn một năm, hiện đang học cùng khóa với Lý Thành Đống.


Cậu ta học lớp chọn, còn tôi vào lớp thường.


Tôi chẳng hòa nhập được với tập thể.


Họ bàn chuyện nghỉ hè đi đâu chơi, xem phim gì, học thêm lớp nào.


Còn kỳ nghỉ của tôi là làm việc nhà, làm nông, và đưa mẹ đi bệnh viện hết lần này đến lần khác.


Giáo viên chủ nhiệm – thầy Vương – giới thiệu tôi với cả lớp, còn đặc biệt nhấn mạnh: trước đây thành tích tôi khá tốt, mong mọi người đối xử tử tế.


Đáp lại là ánh mắt thờ ơ khắp lớp.


Một nam sinh ngồi cuối đầu nhuộm tóc xanh xám thẳng thừng buông lời mỉa mai:


"Thầy ơi, gà đầu đàn chuyển đến đây, làm đuôi phượng cũng chưa chắc đâu ha."

 

Trường Trung học Châu Phố tuy không phải trường trọng điểm của thành phố, nhưng vẫn thuộc top đầu.


Còn trường trước của tôi chỉ là một trường cấp ba nhỏ ở huyện lị.


Thầy Vương liếc cậu ta một cái: "Em làm cái đuôi phượng này thấy vẻ vang lắm hả?"


Cậu trai tóc xanh xám lại mỉm cười ngoắc tôi: "Này, tới ngồi với tôi, cùng làm đuôi phượng nha~"


Thầy Vương đảo mắt nhìn quanh lớp, có chút lưỡng lự.


Tôi đến trễ, các bạn đều chọn xong chỗ ngồi.


Chỉ còn ghế bên cạnh cậu ta là trống.


"Thôi em ngồi tạm đó đi, mấy ngày nữa có điểm thi thử rồi đổi chỗ sau."


"À mà này, Cố Yến, không được bat nat bạn mới đấy."


Thầy chủ nhiệm vừa đi khỏi, Cố Yến liền đá một cái vào bàn tôi: "Cô làm da nâu ở đâu vậy? Trông tự nhiên ghê."


"Tôi cũng định phơi nắng cho rám nắng tí mà mãi không được."


Da cậu ta rất trắng, mịn như sữa, rõ ràng là kiểu con nhà giàu lớn lên trong nhung lụa.


Tôi bình thản: "Gặt lúa, cấy mạ dưới đồng đấy. Nếu cậu thích, hè năm sau tôi cho cậu đi trải nghiệm, một ngày một trăm tệ."


"Một trăm tệ? Cũng rẻ phết!" – Cậu ta xoay bút, thuận miệng đáp.


Vài giây sau mới ngớ ra: "Khoan đã, tôi làm việc giúp cô, còn phải trả tiền? Cô định gài tôi à?"


Người ngốc tiền nhiều, không gài cậu thì gài ai?


Cố Yến nheo mắt, ánh nhìn lóe lên tia nguy hiểm: "Con nhỏ mới tới này, gan cũng to đấy. Ngay cả tôi mà cũng dám giỡn mặt, cô có biết..."


Chưa nói xong, tôi rút trong balo ra một chai thủy tinh, mở nắp chìa qua: "Muốn uống thử không?"


Cậu nhăn mặt: "Cái gì vậy? Mùi kỳ quặc quá!"


"Tôi ngâm trà thuốc từ rắn hổ mang, uống khỏe lắm."


Ánh mắt cậu ta nhìn tôi lập tức thay đổi: "Cái gì... cậu... tự bắt rắn hổ mang?"


Tôi hứng khởi kể: "Đúng rồi, cậu biết rắn hổ mang trông ra sao không? Dài ngoằng, lạnh lạnh, trơn trơn. Khi nó chuẩn bị tấn công thì sẽ ngẩng nửa thân trên lên rồi đột nhiên—"


Tôi bất ngờ chọc tay vào cánh tay cậu ta, làm cậu giật bắn người.


Cậu hất tay tôi ra: "Tránh ra! Anh đây không phải loại dễ dãi để cô sờ bậy đâu nha!"


Tôi cắn môi nín cười.


Thật ra đó chỉ là ly trà thảo mộc bình thường thôi.


Đúng là con nhà thành phố, thú dữ không sợ, nhưng chuột gián côn trùng thì chạy mất dép.


 

 
 

Giờ nghỉ trưa, tôi đi ăn cơm.


Về tới lớp thì nghe lớp trưởng Trịnh Dĩnh và mấy bạn nữ đang tám chuyện về tôi.


"Cái con nhỏ mới tới đen thui nhìn quê một cục!"


"Nhà quê mà, trông như vậy là đúng rồi."


"Không biết nó học có giỏi thật không ta?"


"Trường làng chất lượng gì chứ? Trước kia lớp mình cũng có một thủ khoa huyện mà giờ còn chẳng vào nổi top 100 toàn khối."


"Chỉ là con nhỏ nhà quê mà dám lằng nhằng với Cố Yến."

 

03


Hôm nay tôi mặc chiếc áo phông hồng mà mẹ mới mua cho.


Da tôi đen, mặc đồ màu hồng đúng là “chí mạng”.


Nhưng đó là mẹ tôi chọn. Bà không biết phối đồ, chỉ nghĩ con gái thì nên mặc màu hồng cho dễ thương.


Tôi hít sâu một hơi: Đừng quan tâm, cứ là chính mình là được.


Hôm sau là kỳ thi khảo sát đầu năm, buổi tối Trương Phân nấu mấy món khá cầu kỳ.


Tôi thích ăn tôm, vừa gắp được ba con thì bà ta đã chuyển đĩa tôm sang trước mặt Lý Thành Đống, còn tôi thì chỉ còn mỗi đĩa rau muống.


"Thành Đống, ăn nhiều chút, mai thi cho tốt nhé."


Nói rồi liếc tôi một cái: "Nghe nói mày học cũng được, nhưng ở đây không giống dưới huyện đâu. Thành Đống học giỏi lắm, nếu mày không hiểu gì thì..."


Lý Thành Đống cắt ngang: "Đừng có hỏi tôi, tôi bận."


Trương Phân cười gượng: "Tôi cũng đâu có định để nó làm phiền con. Ăn xong thì lo mà học đi, còn mày, Lý Phan Phan, rửa chén cho sạch."


Tôi ăn vội mấy miếng rồi trốn vào phòng chứa đồ.


Trương Phân vừa đập cửa vừa mắng.


Tôi nhất quyết không ra: "Tôi cũng phải thi mà."


"Với cái đầu óc đó của mày, học hay không thì cũng lẹt đẹt cuối lớp thôi…"


Cuối cùng là Lý Thành Đống bực mình quát: "Ồn chec đi được, còn để ai học nữa!"


Bà ta mới chịu im.


Tôi vốn rất tự tin vào bản thân.


Nhưng khi cầm đề thi lên, tôi bắt đầu lo lắng.


Đề thi ở đây linh hoạt và lạ hơn hẳn, trọng tâm cũng khác so với nơi tôi từng học.


Có vài câu rõ ràng là ngoài chương trình.


Lý Thành Đống thì trông có vẻ tự tin vì hè rồi Trương Phân thuê gia sư riêng kèm một kèm một, cậu ta học trước khá nhiều nội dung.


Theo quy định, điểm sẽ được công bố vào thứ Hai.


Sáng sớm hôm đó, Lý Kiến Quốc chở Lý Thành Đống đi học, tiện thể định chở luôn tôi.


Lý Thành Đống lại khoá cửa xe: "Quê mùa thấy gớm, con không muốn để người ta tưởng có quan hệ với chị ta."


Thế là tôi đi xe buýt tới trường.


Vừa đến cửa lớp thì gặp Trịnh Dĩnh.


Cô ta cười mỉa: "Sắp có điểm rồi đấy, chắc cậu thi tốt lắm ha, Lý Phan Phan?"


"Tạm ổn thôi."


Tôi để ý hai hôm nay, cô ta tỏ rõ thái độ thù địch với tôi, chắc vì thích Cố Yến.


Cô ta nhướng mày, cười khinh bỉ: "Thế thì tôi chờ xem nhé."


Vừa vào tiết tự học, thầy Vương đã xách bảng điểm và phiếu xếp hạng bước vào.

 

04


Trong lớp bắt đầu rì rầm.


Thầy Vương đập mạnh bài kiểm tra xuống bàn: "Tưởng ai cũng thi tốt lắm hả?


"Lần này chỉ có 5 đứa đạt trên 550 điểm. Trung bình lớp mình xếp bét trong 7 lớp thường."


Lớp học lập tức im phăng phắc.

 

Loading...