Cùng Anh Ngắm Bắc Kinh - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Từng đứa cúi gằm mặt, tránh ánh nhìn của thầy.
Cả Cố Yến đang ngáp cũng ngồi thẳng lên một chút.
Thầy Vương liếc quanh lớp một vòng, ánh mắt dừng lại ở Trịnh Dĩnh mới dịu giọng: "Trịnh Dĩnh lần này làm tốt, được 590 điểm."
Trịnh Dĩnh nhoẻn miệng cười, liếc tôi đầy khiêu khích.
Tôi hiểu ánh mắt ấy: "Đồ rác rưởi, đây mới là thi tốt này."
Nhưng câu tiếp theo của thầy Vương khiến nụ cười cô ta cứng lại: "Hạng nhất lớp là Lý Phan Phan, 605 điểm.
"Vừa chuyển trường đã đạt kết quả như vậy, hy vọng em giữ phong độ nhé."
Cả lớp đổ dồn ánh mắt về phía tôi, bàn tán xôn xao.
"Thật không đấy, cô ta đứng nhất hả?"
"Trường làng mà dạy được vậy cũng đỉnh thật."
Cố Yến nhướn mày đầy bất ngờ: "Lý Phan Phan, đúng là người không thể nhìn bề ngoài!"
Tôi không mấy vui, vì với tôi, điểm đó vẫn chưa đủ.
Hết tiết, có bạn đến hỏi Trịnh Dĩnh bài.
Cô ta lạnh tanh nói: "Từ giờ đừng hỏi tôi nữa, hỏi thủ khoa lớp mình đi, người ta giỏi hơn tôi nhiều."
"Thầy Vương còn khen tới tấp kia kìa."
Mấy bạn nữ khác xúm vào dỗ dành cô ta, bảo lần sau chắc chắn lại đứng đầu thôi.
Giọng họ không nhỏ, Cố Yến bực mình đá bàn: "Ồn ào cái gì đấy, làm phiền giấc ngủ của tôi!"
Cả lớp lại im lặng.
Cậu ta trừng mắt nhìn tôi một cái rồi gục xuống bàn, mắt nhắm hờ.
Không lẽ vừa rồi là bênh vực tôi sao?
05
Tan học về đến nhà, Trương Phân bày ra cả bàn thức ăn thịnh soạn.
Trong nồi gà hầm bào ngư có ba con bào ngư với hai cái đùi gà, bà ta dồn hết vào bát của Lý Thành Đống, sau đó dè dặt hỏi:
"Điểm có rồi chứ? Thi thế nào?"
"Khá ổn, được 603 điểm."
Trương Phân mặt mày hớn hở: "Trên 600 rồi à? Tốt quá! Gia sư hè vừa rồi coi như đáng đồng tiền."
"Giữ phong độ này, lên được trường 211 là chắc rồi."
Tôi gắp một cái cánh gà, bà ta lập tức cau mày: "Thành Đống thi được 603 điểm đấy, còn mày thì chỉ biết ăn. Con gái mà ăn lắm như heo, béo ú ra. Với điểm như mày…"
Tôi vừa gặm cánh gà, vừa cắt lời: "Tôi được 605."
"605 thì có gì…"
Bà ta ngớ ra, sững người: "Mày… mày nói bao nhiêu?"
Tôi nhả xương, giọng rõ ràng: "Sáu trăm linh năm! Hơn cậu ta hai điểm."
Cả ba người họ đều chec lặng.
Cứ cái đà này, sau này chắc rớt cả cằm mất.
Thực ra chỉ cần nhìn bảng xếp hạng là biết điểm tôi, chỉ là Lý Thành Đống chẳng thèm quan tâm tới tôi nên không để ý.
Tôi nhân lúc họ còn sững sờ liền tranh thủ gắp thêm vài miếng thịt.
Ăn no rồi, tôi buông đũa, nhìn thẳng Lý Thành Đống đang đen mặt: "Nếu sau này cậu có gì không hiểu, đừng hỏi tôi, tôi bận."
Mặt cậu ta đỏ bừng vì tức.
Trương Phân đập bàn rầm một cái: "Thái độ kiểu gì đấy? Nó là em trai mày, mày còn giấu giếm à?"
Lý Kiến Quốc cũng nhăn mặt: "Là chị thì phải nhường nhịn chứ."
Nếu cậu ta nhỏ hơn tôi mười tuổi, tôi còn nhường được.
Đằng này chỉ kém tôi một tuổi.
Tôi đứng dậy, quay sang nhìn Lý Thành Đống: "Vậy chào mừng em đến hỏi bài, chị sẵn sàng chỉ."
Cậu ta nghiến răng: "Không cần!"
Biết ngay sẽ nói thế mà.
Tôi nhân lúc Trương Phân còn đang đơ người, lẹ làng lùi về phòng chứa đồ, kẻo lại bị gọi đi rửa bát.
Tối hơn chín giờ, tôi tắm xong, vừa ra khỏi phòng tắm đã thấy Lý Thành Đống đứng đợi.
Ánh mắt u ám: "Đừng tưởng mình giỏi thật. Bài lần này toàn kiến thức cơ bản, tôi bị lệch đáp án thôi.
"Dù chị có nịnh bợ bố mẹ thì tài sản cũng là của tôi, trường tốt cũng là của tôi. Cái đồ nhà quê như chị, đừng mơ."
Rõ ràng từ nhỏ bị bỏ rơi là tôi, không được yêu thương cũng là tôi.
Vậy mà cậu ta vẫn có thể trơ trẽn mà căm ghét tôi như vậy.
Tôi nuốt cục nghẹn trong cổ, khẽ nghiêng người lại gần, thì thầm:
"Cậu sợ tôi cướp mất mọi thứ của cậu à?"
Cậu ta cứng người.
Tôi mỉm cười: "Thế thì phiền phức rồi, giờ tôi lại thấy hứng thú quá đi."
"Bắt đầu từ kỳ thi tới nhé, tôi sẽ bỏ xa cậu ba mươi điểm."
06
Rõ ràng Lý Thành Đống bị chạm vào lòng tự ái.
Trường tổ chức nghỉ cuối tuần một ngày, cậu ta bắt Trương Phân mời ba thầy dạy kèm riêng cho mình.
Bổ sung gấp môn Văn, Anh và Hóa.
Trương Phân chẳng tiếc tiền, ngược lại còn khen cậu ta cầu tiến.
Có hôm giáo viên đang giảng bài, cửa phòng học mở hé, tôi vừa đúng lúc đi lấy nước.
Lý Thành Đống lập tức đứng dậy đóng sập cửa lại.
Chắc sợ tôi nghe lén bí kíp rồi vượt mặt cậu ta.
Nhờ kỳ thi khảo sát vừa rồi mà tôi trở nên nổi tiếng trong lớp, có khá nhiều bạn tới hỏi bài.
Mà thế lại hơi khó xử.
Vì tiến độ dạy ở trường huyện cũ của tôi khác hẳn nơi này.
Chương trình lớp 12 ở đây đã học xong từ lâu, còn tôi thì vẫn còn mấy phần chưa học đến, thành ra khi ôn luyện rất bất ổn.
Không giải được nhiều bài, các bạn bắt đầu nghĩ tôi lần trước chỉ là ăn may.
Tôi cũng chẳng buồn giải thích.
Thời gian của tôi giờ quý như vàng, phải nhanh chóng bù lấp lỗ hổng kiến thức. Không ai hỏi thì càng tốt.
Ngoài lúc trò chuyện với mẹ qua WeChat, toàn bộ thời gian tôi đều dồn cho học tập.
Chỉ ước mỗi phút có thể xé làm đôi mà dùng.
Không lâu sau đó, kỳ thi giữa kỳ cũng tới.
Vài hôm trước khi thi, thầy Vương thông báo:
"Theo quy định nhà trường, từ giờ mỗi kỳ thi lớn, ai đứng đầu lớp thường sẽ được lên lớp chọn, thay cho bạn xếp cuối lớp chọn."
Mắt tôi sáng rực: Đây chính là cơ hội!
Lớp chọn được ưu tiên nhiều tài nguyên hơn, môi trường học cũng tốt hơn.
Tất nhiên, tôi không chỉ vì muốn học, mà còn muốn chọc tức nhà họ Lý một phen.
Cố Yến khoác vai tôi, nói to:
"Lớp chọn toàn mọt sách khô khan, chán muốn chec. Lý Phan Phan, ở lại đây đi, anh lo cho em!"
Tôi hất tay cậu ta ra: "Tránh ra, cản trở tôi học rồi."
Cậu ta nheo mắt, kêu "xì" một tiếng.
Tôi tưởng cậu ta bực, ai ngờ lại nhìn chằm chằm tôi:
"Cô hình như trắng hơn rồi đấy."
Không còn phơi nắng ngoài ruộng, đương nhiên trắng lại.
Mặt cậu ta càng dí sát lại, hơi thở nóng hổi phả lên mũi tôi: "Nhìn kỹ… cũng không xấu."
Tôi lười phản ứng, quay đầu đi thì bắt gặp ánh mắt u ám của Trịnh Dĩnh đang gườm gườm nhìn tôi.
Tan học, Trịnh Dĩnh chặn tôi ở hành lang gần nhà vệ sinh.
"Cái suất lên lớp chọn, tuyệt đối không đến lượt mày."
Tôi cười nhạt: "Cậu thích Cố Yến, tôi rời khỏi lớp Tám chẳng phải vừa đúng ý cậu sao?"
Trịnh Dĩnh cười lạnh: "Hai chuyện khác nhau. Cậu ta chỉ đùa vui chút thôi, đừng tưởng thật. Mày không nghĩ là cậu ta thích mày đấy chứ?"
Tôi bình tĩnh: "Tôi chẳng cần ai thích. Tôi chỉ cần bước tiếp, thi vào một trường đại học thật tốt là được."
Đó là tâm nguyện của mẹ, cũng là con đường duy nhất để tôi tự mình bay lên cao.
Tôi nói xong thì quay người đi về lớp, rẽ vào khúc cua thì thấy Cố Yến đang ngậm kẹo mút dựa vào tường.
Thấy tôi, ánh mắt cậu ta sâu thẳm, khóe môi khẽ cong, giọng cười lạnh lẽo:
"Lý Phan Phan, không ngờ cô cũng là loại chó nhỏ vong ân bội nghĩa đấy."
07
Tôi cắn chặt răng, không đáp.
Từ hôm đó, Cố Yến chẳng buồn nói chuyện với tôi nữa.
Cậu ta còn cố tình làm ồn trong lớp, tôi nhắc nhở thì cũng như không.
Cũng đúng thôi, sắp hết làm bạn cùng bàn rồi.
Tối trước ngày thi, tôi tắm xong bước ra, định gọi video cho mẹ.
Kết quả là phát hiện điện thoại nằm ngâm trong bồn rửa bát.
Lý Thành Đống nhún vai đầy ác ý: "Xin lỗi nhé, trượt tay."
Tôi vội vàng vớ lấy điện thoại — đúng như dự đoán, không lên nguồn được nữa.
Đây là cách duy nhất để tôi liên lạc với mẹ, trong máy còn lưu rất nhiều ảnh của ba người chúng tôi.
Chiếc điện thoại ấy là quà bố tặng khi tôi thi đậu trường huyện. Mấy tháng sau, bố đột ngột qua đời.
Nó là món quà cuối cùng ông để lại cho tôi.
Từ nay, ông sẽ không thể tặng tôi thêm bất cứ thứ gì.
Hoa xuân, lá hạ, quả thu, tuyết đông — tất cả vẻ đẹp của thế giới này, tôi chẳng thể cùng ông chia sẻ nữa.
Tôi run lên vì giận, gào lên: "Lý Thành Đống, cậu cố ý đúng không?"
Trương Phân và Lý Kiến Quốc bước ra.
Trương Phân hờ hững: "Hỏng thì hỏng. Học sinh cấp ba không nên dùng điện thoại là phải."
Cãi cũng chẳng ích gì. Tôi xỏ giày, lao ra ngoài.
Tôi nhất định sẽ sửa được nó.
Nhất định phải sửa được.
Tôi chạy khắp ba tiệm sửa điện thoại.
"Honor 7 cũ quá rồi, ngưng sản xuất lâu rồi."
"Tìm không ra linh kiện, dữ liệu cũng bó tay."
"Sao cô không lưu đám mây chứ?"
…
Trời đổ mưa.
Mưa thu lất phất, lạnh buốt len vào từng kẽ da.