Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cùng Anh Ngắm Bắc Kinh - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Cậu ta nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt nhuốm màu thu dịu dàng: "Sợ cậu vui quá mà không có ai để chia sẻ."

 

15


Lòng tôi như bị nhét đầy điều gì đó, nặng trĩu, khó tả.


Tôi là kẻ ngoài cuộc. Dù leo lên cao đến đâu trong ngôi trường này, mỗi buổi sáng sớm hay đêm khuya, tôi vẫn luôn đơn độc.


Tôi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy: "Cố Yến, hay là cậu học hành nghiêm túc một chút, sau này cùng tôi lên Bắc Kinh nhé?”


"Tôi á?"


"Ừ, cậu đó."


Gió thổi tung mái tóc cậu ta, rồi nhẹ nhàng rơi xuống.


Hàng mi dài che khuất đôi mắt lười biếng ấy, giọng cậu ta nhẹ bẫng: "Tôi á, không đi nổi đâu."


Tôi nghiêng người lại gần: "Móc hết tiền trong người ra."


Cậu ta sững lại một lúc, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.


Hơn 500 tệ.


Tôi rút từ túi ra thêm mấy đồng xu: "Đây là toàn bộ gia sản của tôi rồi đấy.


"Cậu nói bố mẹ không thương cậu, nhưng ít nhất cậu chưa từng thiếu gì. Nhìn lại tôi xem…”


"Đời là của mình, thanh xuân cũng không thể quay lại. Dùng tương lai để đánh cược, cho dù thắng tạm thời thì có ý nghĩa gì?”


Tôi nhìn sâu vào mắt cậu: "Cố Yến, cùng tôi lên Bắc Kinh đi. Bắc Kinh rộng lớn như vậy, tôi – một đứa nhà quê chưa từng thấy thế giới, đến đó chắc chắn sẽ bị người ta cười chê.”


"Nhưng nếu có cậu bên cạnh, tôi sẽ không sợ gì nữa."


Cố Yến nhìn tôi mấy giây, bỗng đưa tay xoa đầu tôi, cười rạng rỡ: "Được, để tôi suy nghĩ nghiêm túc."


Chuông vào lớp vang lên, khoảnh khắc tôi bước vào lớp học, quay đầu lại nhìn, thấy Cố Yến bước lười biếng xuống cầu thang.


Bóng lưng cậu ấy hôm nay, có lẽ là lúc rực rỡ nhất từ trước đến giờ.


Tối về nhà, mặc dù Trương Phân và Lý Kiến Quốc chẳng mặn mà, tôi vẫn háo hức tuyên bố thành tích đứng đầu khối của mình.


Tất nhiên tiện thể cũng báo luôn việc Lý Thành Đống bị đuổi khỏi lớp chọn.


Nhà lập tức loạn cả lên. Trương Phân tức tới mức không cho tôi ăn cơm.


Không đói!


Nhìn bọn họ nhốn nháo cả một tối, tôi thấy… no rồi.


Sáng hôm sau, tôi đến trường với tâm trạng sảng khoái, lại thấy Cố Yến ngồi cuối lớp Một.


Tôi suýt tưởng mình đi nhầm lớp.


Cậu ta nhìn tôi, nhép miệng: "Tiền có thể làm được mọi thứ!"


Vừa hết tiết, cậu ta cầm đề đến hỏi tôi: "Này, giúp tôi giải cái này."


Trời ơi, nhìn cái thái độ hiển nhiên chưa kìa.


Cậu ta lôi từ túi ra một thanh sôcôla Ferrero: "Nhanh đi, anh đây không có thời gian rảnh đâu."


Cậu ta thật sự bắt đầu học nghiêm túc rồi.


Mỗi lần nghỉ giữa giờ là hoặc đến hỏi tôi, hoặc tìm giáo viên.


Cả đám giáo viên đều bị hù một trận.


Thầy Vương còn len lén hỏi tôi: "Cố Yến bị gì kích động à?”


Tuy vậy, đa phần mọi người đều chỉ chờ xem cậu ta làm trò cười.


Dù sao lớp Một toàn nhân tài, khoảng cách của cậu ta vẫn quá lớn, muốn đuổi kịp đâu dễ.


Nhưng tôi vẫn luôn động viên và tin vào cậu ấy.


Thật ra không chỉ riêng cậu ấy, đến cả tôi – người đứng đầu kỳ trước – cũng có không ít kẻ không phục.


Họ âm thầm chuẩn bị để vượt mặt tôi ở kỳ thi cuối kỳ.


Lý Thành Đống ngày càng nóng nảy, làm bài không được thì đập bàn đập ghế trong phòng học.


Có lần Trương Phân dè dặt nói: "Hay hỏi chị con thử xem?"

 

16


Cậu ta quát ầm lên: "Cút! Chị ta không phải chị tôi!"


Vào đông, trời ngày càng lạnh.


Trương Phân bắt đầu cho quần áo tôi vào máy giặt, món ăn cũng không còn phân biệt rõ ràng nữa.


Giáng sinh năm đó, bà ta còn tặng tôi một chiếc áo phao màu hồng: "Mua riêng cho con đấy, thử xem vừa không."


Áo rất ấm, lại khá hợp với nước da hiện tại của tôi.


Chỉ tiếc, sự ấm áp này… đến quá muộn.


Thi cuối kỳ đến rồi.


Lần này là kỳ thi liên trường cấp quận, có tới 15 trường THPT cùng tham gia.


Mô phỏng đúng theo quy trình thi đại học.


Tối trước ngày thi, tôi kiểm tra hết đồ đạc.


Vậy mà đến phòng thi lại phát hiện: bút chì và bút mực nước của tôi đã bị người khác tráo.


Chiêu trò càng lúc càng bẩn thỉu.


May mà tôi thi cùng phòng với Cố Yến.


Học sinh kém thường mang cả đống đồ dùng, túi bút của cậu ta nặng trĩu.


Trong lúc làm bài, tôi liếc sang — cậu ấy đang cắm đầu viết vô cùng nghiêm túc.


Ánh nắng 9 giờ rọi lên gương mặt nghiêng của cậu ấy, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.


Cả phòng thi chỉ có tiếng giấy bút sột soạt.


Chắc đây là âm thanh thanh xuân trôi qua, đúng không?


Lớp 12, nghỉ đông cũng phải học bù.


Sau ba ngày nghỉ Tết, chúng tôi trở lại trường, điểm thi cuối kỳ cũng công bố.


Trong số các trường tham gia, có hai trường cấp thành phố là top đầu.


Trường Chu Phố của chúng tôi không được đánh giá cao lắm.


Sáng hôm đó, thầy Tống vào lớp, mặt nặng như chì.


Ai cũng tim đập thình thịch.


Chắc chắn là điểm thấp rồi.


Quả nhiên, thầy mở miệng là: "Lý Phan Phan, em đứng lên! Lần này em khiến tôi rất thất vọng."

 

17


Tôi giật mình thót tim.


Tôi tự thấy mình làm bài ổn mà, hầu hết đều làm được.


Ánh mắt cả lớp đổ dồn về tôi, có người thì hả hê lắm.


Con người là thế, khi tôi leo quá nhanh, sẽ luôn có kẻ ganh ghét.


Chỉ có Cố Yến là lo lắng thật lòng.


Thầy Tống thở dài: "Em đứng nhì quận, chỉ kém người đầu ba điểm. Sao không cố thêm tí nữa?"


"Cái gì cơ?"


Thầy đổi giọng, cười toe: "Kỳ thi liên trường lần này, em đứng hạng nhì toàn quận.”


"Gần một vạn thí sinh mà em đứng thứ hai, rất xuất sắc. Phải tiếp tục giữ vững đấy nhé."


Cố Yến cười cong mắt, vỗ tay rào rào.


Các bạn khác cũng lần lượt vỗ tay theo, tiếng vỗ tay mỗi lúc một vang hơn.


Thầy Tống cảm khái: "Mới nửa năm thôi mà em ấy đã tiến bộ thế này, các em phải lấy đó làm động lực. Em ấy làm được, các em cũng có thể."


"À, ngoài Lý Phan Phan ra, Cố Yến lần này cũng tiến bộ vượt bậc, được 520 điểm."


Điểm này trong lớp không nổi bật, nhưng với Cố Yến, đúng là tiến bộ thần tốc.


Hết tiết tự học, cậu ta đi đến chỗ tôi.


"Chúc mừng nhé, Lý Phan Phan."


"Tôi cũng chúc mừng cậu, Cố Yến."


Lý Thành Đống lần này tiếp tục trượt dốc — chỉ được 519 điểm.


Kém hơn Cố Yến một điểm.


Cậu ta hoàn toàn sụp đổ, xông vào phòng tôi, xé nát đống đề cương của tôi.


Không sao cả.


Những đề đó tôi đều đã thuộc nằm lòng, xé thì cứ xé.


Cậu ta bây giờ, đến tư cách làm đối thủ cũng chẳng còn. Không đáng để phí thời gian.


Tết sắp đến.


Tôi rất muốn về với mẹ.


Nhưng bà không cho.


"Đây là cái Tết đầu tiên con ở nhà họ Lý, phải ăn với họ.


"Mẹ từng nói rồi, khi nào con đỗ đại học giỏi thì hãy quay về gặp mẹ."


Trương Phân đặt mua giày và quần áo trên Taobao cho tôi.


Lý Kiến Quốc cho tôi 200 tệ lì xì.


Có lẽ, họ bắt đầu hơi hơi chấp nhận tôi rồi.


Nhưng hiện thực lại vả tôi một cú đau điếng.


Tối giao thừa, tôi gọi video cho mẹ, nên lên mâm hơi trễ.


Lý Thành Đống phát cáu, mỉa mai: "Thi được hạng nhì quận thì cả nhà phải đợi cô ăn cơm à?


"Bố, mẹ, từ giờ có chị ta rồi thì chắc các người không cần đứa con trai này nữa."


Nói rồi cậu ta định xô cửa bỏ đi, Lý Kiến Quốc vội vàng kéo lại, dỗ dành hết lời.


Trương Phân thì kéo tôi đứng dậy, đẩy thẳng ra cửa: "Ra ngoài đi dạo một lát, đợi em trai con hết giận rồi hãy về."


Cửa "rầm" một cái đóng sập lại.


Đêm giao thừa — ngày sum vầy, tôi bị đuổi ra khỏi nhà.


Không mang điện thoại, cũng chẳng khoác áo ấm.


Pháo hoa nổ rực trời xa xa, nhà nhà vui vẻ đón năm mới.


Chỉ có tôi — đi dép lê, lạc lõng giữa không khí rộn ràng ấy.

 

18


Tôi cứ đi vô định, không biết mình đã lang thang bao lâu.


Một chiếc Mercedes G-Class màu đen dừng trước mặt.


Một bóng đỏ rực lao tới, chộp lấy vai tôi: "Lý Phan Phan, cậu đang vờn hồn lang thang ở đâu đấy hả?"


Mẹ Cố mắng luôn: "Xí xí xí, ngày đầu năm, đừng nói gở."


Họ nhất quyết đưa tôi về nhà ăn Tết.


Nhà Cố là biệt thự riêng, mỗi khu vườn rộng cả mẫu đất.


Bữa cơm tất niên gọi từ khách sạn, bày kín một bàn lớn.


Trong bát tôi chất đầy đồ ăn, như một ngọn núi nhỏ.


Đang ăn, mẹ Cố ra ngoài nghe điện thoại.


Ăn xong, bà nắm tay tôi: "Lần trước gặp con, dì đã rất quý. Dì gọi cho chú thím con rồi, con cứ ở nhà dì vài hôm nhé."


"Dì quen họ ạ?"

 

Loading...