Cùng Anh Ngắm Bắc Kinh - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
11
Gân cổ Lý Thành Đống nổi hết cả lên.
Tôi nghiêng người, hạ giọng: "Cậu xem đấy, đến thế mà tôi vẫn thắng được cậu."
Cậu ta run rẩy vì tức, tròng mắt đỏ lừ.
Lớp Một bận học, không ai chú ý tới tôi.
Dù sao đứng hạng 38 toàn khối cũng chẳng phải thành tích quá ghê gớm ở đây.
Tôi chỉ biết được thứ hạng của Lý Thành Đống sau khi xem bảng xếp hạng — cậu ta đứng thứ 45 trong lớp.
Chỉ còn vài bậc nữa là bị đá khỏi lớp chọn.
Bảo sao thầy Tống tỏ ra khó chịu với cậu ta đến thế.
Tối hôm đó, cả nhà cùng ăn cơm. Trương Phân dè dặt hỏi: "Thành Đống, con thi được bao nhiêu điểm vậy?"
Kết quả là cậu ta gắt toáng: "Hỏi hỏi hỏi, ồn chec đi được."
Tôi khẽ ho: "Tôi biết…"
Cậu ta trừng mắt: "Chị im đi! Còn chưa tới lượt chị lên tiếng!"
Trương Phân và Lý Kiến Quốc lập tức hùa theo: "Đúng rồi, Thành Đống không muốn nói thì thôi, mày nói chen vào làm gì. Dù sao điểm nó chắc chắn vẫn cao hơn mày."
Tôi nhướng mày, cười như không cười liếc Lý Thành Đống.
Cậu ta đỏ mặt, đập đũa đứng dậy, bỏ bữa luôn.
Chạy được nhà sư, chẳng chạy nổi chùa.
Cậu ta quên không nhắc — tôi bèn nhắc giùm: "Bác trai, bác gái, mai trường con họp phụ huynh đấy, đừng quên nha."
Trương Phân liếc xéo: "Chúng tôi sẽ không đi vì cô đâu. Học hành lẹt đẹt đi họp làm gì, mất mặt."
Sao bà ta chắc chắn tôi đội sổ vậy nhỉ?
Chậc.
Không đi cũng được. Dù sao rồi cũng sẽ biết thôi.
12
Cuối cùng, họ vẫn bị từ chối.
"Thay vì tốn tiền lên tôi, chi bằng đầu tư thêm vào Lý Thành Đống đi. Nếu nó cứ thế này nữa, lần tới người bị đá ra lớp chọn sẽ là nó đấy."
Trương Phân và Lý Kiến Quốc bị mắng đến ngoan như mèo, không dám hé nửa lời.
Tan học tối, ba người nhà họ lái xe về.
Ra đến cổng trường, xe dừng lại.
Lý Kiến Quốc lên tiếng: "Lên xe đi."
Lý Thành Đống gằn giọng: "Nếu chị ta lên, con xuống."
Lý Kiến Quốc vội vàng xoa dịu: "Được được được, đừng giận, để nó tự đi bộ về."
Chiếc xe chạy vù đi, để lại một làn khói xăng xộc thẳng vào mặt tôi.
Trời tháng Mười Một về đêm, lạnh thật đấy.
Tôi mới đi được mấy bước thì nghe trong hẻm có tiếng một người phụ nữ đang trách mắng, giọng bất lực đầy xót xa:
"Con có thể nghiêm túc một chút được không? Đã lớp 12 rồi, mẹ biết con thông minh, nhưng sao lại như vậy?
"Con có biết lúc thầy Vương đọc bảng điểm, mẹ xấu hổ muốn độn thổ không?"
Chàng trai tóc xanh cúi đầu, miệng ngậm kẹo mút, vẻ mặt dửng dưng: "Thấy mất mặt thì đừng đi. Mẹ trước giờ chẳng phải chưa từng đi họp phụ huynh còn gì."
Cuối thu, bóng dáng người phụ nữ gầy gò bị kéo dài bởi ánh đèn đường, càng khiến bà trông đơn độc.
"Tiểu Yến, rốt cuộc mẹ phải làm sao với con đây?"
Cố Yến ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn mờ vàng, đôi mắt cậu ta trong suốt như nước.
"Giống như trước đây thôi, đừng quan tâm đến con, cứ xem như không có thằng con này là được."
Nói xong, không hiểu sao cậu ta lại quay đầu nhìn về phía tôi.
Tôi co cổ lại, nhanh chân bước đi.
Nhưng cổ áo tôi bị túm lại ngay lập tức: "Bố mẹ cô đâu?"
"Không tới!"
Cậu ta bực bội: "Muốn chec sớm à? Tôi đưa cô về."
Cậu ta kéo lấy quai cặp tôi, đi được vài bước thì một chiếc G-Class dừng sát lại.
Cửa kính hạ xuống, là một người phụ nữ có gương mặt thanh tú: "Để dì chở hai đứa."
Cố Yến mặt lạnh như tiền: "Không cần.”
Tôi xoa cánh tay: "Tôi hơi lạnh."
Cố Yến trừng mắt lườm tôi.
"Tôi còn hơi đau chân nữa."
13
Cố Yến vò đầu bứt tóc: "Cô đúng là…!"
Cuối cùng vẫn mở cửa xe, đẩy tôi vào trong rồi đóng sầm lại.
Không khí ấm áp bao phủ lấy tôi, ánh đèn đường lướt qua gương mặt cậu ta, in bóng lên những đường nét góc cạnh.
"Tôi để lại cho cậu tờ giấy, cậu thấy chưa?"
"Thấy rồi.”
Câu chuyện ngắt quãng, không tìm được chủ đề tiếp theo.
May mà có mẹ Cố — bà dịu dàng hỏi han chuyện trường lớp, điểm số, nhưng tuyệt nhiên không đả động gì tới bố mẹ tôi.
Sắp về đến nhà, mẹ Cố nói: "Phan Phan, dì muốn thuê vài gia sư cho nó, nhưng nó không chịu. Con khuyên giúp dì được không?"
Cố Yến đá mạnh vào lưng ghế: "Mẹ lôi cô ta ra làm gì, tụi con đâu thân thiết như mẹ nghĩ."
Mẹ Cố thở dài, không nói thêm nữa.
Về tới nhà, Lý Kiến Quốc và Trương Phân đang chờ tôi.
Vừa mở miệng đã là: "Con đi nói với thầy Tống đổi chỗ ngồi với Thành Đống đi, nó bị cận nặng."
Tôi đóng cửa rầm một cái, kéo theo một tràng mắng chửi thô lỗ.
Trương Phân bảo tôi đừng có đắc ý, lần sau thể nào cũng rớt khỏi lớp chọn.
Tôi thật sự là con ruột của họ sao?
Tại sao tất cả những cay nghiệt trên đời, họ đều dành hết cho tôi?
Tôi hít sâu, tự nhủ đi nhủ lại:
Đừng để bụng. Đừng đau lòng.
Hãy lấy nỗi buồn làm dưỡng chất, để nở rộ rực rỡ hơn.
Tôi chưa từng ngủ trước 12 giờ đêm. Mỗi lần người ta nghỉ trưa, tôi lại cắm đầu vào biển đề.
Tôi ôn đi ôn lại, bù đắp mọi lỗ hổng.
Tất cả ánh nhìn hoài nghi, mọi ác ý xung quanh — tôi đều bịt tai làm ngơ.
Lý Thành Đống cũng học, thậm chí còn muộn hơn tôi. Mắt thâm quầng mỗi ngày.
Chúng tôi đều đang dồn hơi thở cuối cùng.
Rất nhanh, kỳ thi hàng tháng đến.
Tối trước ngày thi, lúc tôi ngủ lúc 11 giờ, đèn phòng Lý Thành Đống vẫn còn sáng.
Thi suốt hai ngày, tôi dốc hết sức. Thi xong thì ôm luôn một giấc ngủ bù, cả ngày không đụng tới sách vở.
Chỉ nằm trong kho, ngắm trời thu nhiều mây.
Mọi năm vào thời điểm này, chắc đang là mùa gặt.
Mẹ ơi, mẹ chờ con thêm chút nữa thôi. Khi con đậu đại học, con sẽ có thể giúp được mẹ rồi.
Thứ Hai, có điểm.
Thầy Tống sáng sớm đã chạy vào lớp, mặt mày phấn khởi.
"Đợt thi này lớp mình làm rất tốt. Trong top 10 của khối, lớp mình chiếm tới 5 người. Cả thủ khoa cũng là của lớp mình.”
Thầy ngưng một chút, khiến ai cũng hồi hộp nín thở.
14
Cả lớp đồng loạt quay nhìn về phía hai người từng đứng đầu khối.
Không ngờ thầy Tống lại mỉm cười, gọi tên tôi: "Lý Phan Phan là thủ khoa kỳ này, hơn người đứng nhì những 10 điểm — rất xuất sắc."
Ở top đầu, chỉ cần hơn 1 điểm đã là cách biệt lớn. Mà 10 điểm thì…
Cả lớp sửng sốt nhìn tôi chằm chằm.
Lần trước tôi còn đứng hạng 38, lần trước nữa còn chưa lọt nổi top 100.
Thật lòng mà nói, tôi cũng rất xúc động, vô thức quay đầu.
Nhìn thấy gương mặt nổi mụn của bạn cùng bàn, tôi bật cười — chẳng phải Cố Yến.
Niềm vui thế này… tôi lại không biết chia sẻ cùng ai.
Tháng vừa rồi, Lý Thành Đống ngoài ăn là học. Tiếc là ông trời chẳng chiều lòng người.
Cậu ta chỉ được 545 điểm.
Kém tôi hơn trăm điểm, thành người đội sổ của lớp chọn.
Thầy Tống cũng không nương tay, sau tiết tự học gọi thẳng: "Quy định là quy định. Em xuống lớp Bảy đi."
Tôi ngoái lại nhìn, nhướng mày một cái.
Cậu ta siết chặt nắm đấm, đợi thầy Tống vừa đi đã đá lật cả bàn, sách vở bay tứ tung.
"Lý Phan Phan! Cô đừng có ép người quá đáng!"
Cả lớp quay sang nhìn. Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì một giọng châm chọc vang lên ở cửa:
"Cô ấy đ á n h cậu hay chửi cậu?"
Tôi ngoảnh lại, thấy Cố Yến.
Cậu ta khoanh tay lười biếng dựa vào cửa, nói thì nhẹ mà câu nào cũng đâm trúng tim:
"A, tôi hiểu rồi. Cô ấy thông minh quá, khiến cậu trông như thằng ngu chứ gì?"
Lý Thành Đống đỏ bừng mặt: "Dù gì tôi cũng điểm cao hơn cậu!"
Cố Yến nhìn tôi, mỉm cười: "Lý Phan Phan thông minh hơn tôi, chăm chỉ hơn tôi. Tôi công nhận điều đó."
"Nhưng cậu thì không chịu thừa nhận."
Toàn thân Lý Thành Đống run lên bần bật.
Bắt cậu ta thừa nhận thua tôi, chắc còn khó hơn cả bắt cậu ta chết.
Thấy cậu ta thế, tôi bỗng bình thản lạ thường: "Không sao đâu, thời gian sẽ chứng minh tất cả."
Đây là khởi đầu của tôi — tôi sẽ chỉ đi lên.
Và cũng là khởi đầu của cậu — từ nay sẽ chỉ trượt dốc.
Lý Thành Đống rời đi.
Bóng lưng vừa giận dữ, vừa thê lương.
Không ai trong lớp nói một câu an ủi. Xem ra, cậu ta chẳng được lòng ai cả.
Cố Yến vẫn đứng đó.
Cậu ta tựa người vào lan can hành lang, gió thu thổi tung mái tóc xanh đậm, tôn lên nét mặt tuấn tú góc cạnh.
"Cậu tìm tôi có việc?"
Cậu ta ném cho tôi một hộp sữa: "Tặng cậu đấy. Chúc mừng cậu đứng nhất."
"Chỉ vậy thôi à?"