Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cũng Chỉ Là Lời Chót Lưỡi Đầu Môi - 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Kết hôn mười hai năm, người chồng thu nhập ngàn vạn tệ của tôi yêu lễ tân mới vào ở công ty.


Cô ta gần bốn mươi tuổi, không xinh như tôi, không có dáng đẹp như tôi, lại trong nửa năm ngắn ngủi, mang đến giá trị tinh thần to lớn cho chồng tôi.


Tống Nhạc mệt mỏi nói với tôi:


“Ly hôn đi, nhà xe đều để cho em, Thẩm Tri Ngư, em có thể buông tha anh được không?”


Tôi rũ mắt, lạnh nhạt nói: “Được thôi.”


Sau đó tôi mua một quyển lịch, khoanh một vòng tròn lên trên đó.


Đếm ngược ngày ly hôn, còn 30 ngày.


1

Lúc tôi đẩy đơn ly hôn lên trước mặt Tống Nhạc, chỉ cách thời gian anh ta thú nhận ngoại tình muốn ly hôn được bốn mươi phút.


Dựa theo yêu cầu, nhà cửa, xe cộ, con cái, đều thuộc về tôi.


Anh ta trả đứt cho tôi một khoản 2000 vạn tiền bồi thường và tiền nuôi dưỡng.


Sau đó tôi và con sẽ không được quấy rối anh ta.


Lúc này Tống Nhạc đang họp qua điện thoại, cúi đầu nhìn thấy mấy chữ “Đơn ly hôn”, nét mặt hơi giật mình khó nhận ra.


Sau đó khẽ gật đầu, bày tỏ đã biết.


Tôi rời khỏi phòng.


Vì để tiết kiệm thời gian hai bên, tôi đóng gói toàn bộ quần áo hành lý cho Tống Nhạc.


Trọn vẹn ba cái vali, sợ còn bỏ sót, ngay cả ảnh hồi nhỏ cất trên gác của anh ta, tôi cũng bỏ hết vào.


Cuối cùng nhìn thấy ảnh cưới trong góc.


Trong ảnh, Tống Nhạc mặt mày tuấn lãng, tôi cười ngọt ngào, hai chúng tôi đứng dưới ánh mặt trời, không chút kiêng kỵ ôm lấy nhau.


Hồi đó anh ta luôn ôm tôi, nhỏ giọng nỉ non: “Vợ ơi, anh yêu em lắm.”


“Thật may mắn vì có thể lấy được em.”


Tôi và Tống Nhạc quen nhau hồi đại học, lúc mới quen tôi, anh ta vẫn còn là thiếu niên nghèo đi đôi giày Canvans cũ nát.


Lúc đó tôi có không ít người theo đuổi, nhưng tôi lại trúng tiếng sét ái tình với Tống Nhạc ngay cái nhìn đầu tiên.


Anh ta trầm tĩnh, thiện lương, đẹp trai.


Có vô số ưu điểm không đếm hết trong mắt tôi.


Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi kết hôn, anh ta và bạn cùng thành lập công ty.


Sau khi mang thai, tôi trở thành nội trợ toàn thời gian.


Toàn tâm toàn ý chăm sóc Tống Nhạc, chăm sóc gia đình, con cái của chúng tôi.


Việc kinh doanh ngày càng mở rộng, Tống Nhạc cũng phải xã giao tiệc rượu ngày càng nhiều.


Tôi bận rộn những việc vụn vặt trong sinh hoạt hằng ngày, bớt thời giờ tập thể dục, học trang điểm, ăn diện.


Tống Nhạc cũng không phụ hy vọng của tôi, dù có bận rộn như nào, lúc về cũng sẽ chăm con, nấu cơm.


Giúp tôi hòa hoãn mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu.


Trong mắt người ngoài, chúng tôi là cặp đôi điển hình, vợ chồng kiểu mẫu.


Không biết chuyện bắt đầu từ khi nào, Tống Nhạc dời buổi họp xuống tối.


Có đôi khi bận rộn, suốt đêm không về nhà.


Bạn bè còn trêu tôi, đừng để xảy ra chuyện, phải quản chặt một chút.


Miệng tôi nói sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm.


Mấy lần đưa đồ ăn đêm đến cho Tống Nhạc.


Không có gì khác thường, một nhóm người họp công việc, người phụ nữ kia cứ thế ngồi chờ ở quầy lễ tân.


Cô ta tên là Triệu Giản, khoảng bốn mươi tuổi, không cao, người hơi gầy, tóc ngắn, nhìn qua hơi xấu, giọng nói lại dịu dàng khác hẳn vẻ bề ngoài.


Cô ta cười, chào hỏi với tôi.


Nhiều năm như vậy, tôi không phải chưa từng nghĩ tới ngày này.


Nghĩ tới có lẽ là thư ký xinh đẹp trên công ty, hoặc là thực tập sinh đại học, không thì là sếp nữ mạnh mẽ vang dội hợp tác cùng.


Chỉ bỏ qua đúng lễ tân như cô ta.


Nghe nói cô ta đã kết hôn một lần, đằng trai ngoại tình nên ly hôn.


Đây là công việc đầu tiên sau khi ly hôn, rất quan trọng.


Cô ta luôn tới công ty từ sớm, ghi lại tất cả thói quen nhỏ của mọi người, thỉnh thoảng làm chút đồ ăn vặt.


Còn có đồng nghiệp thấy tiện nên mua cơm trưa của cô ta.


Sau khi tôi biết, còn nói với Tống Nhạc cô ta không dễ dàng, bảo anh ta chiếu cố cô ta thêm một chút.


Tống Nhạc luôn luôn thờ ơ.


“Công ty không phải chỗ xử lý mấy chuyện tình cảm như thế, đã nhắc nhở là không được nói đến mấy chuyện không liên quan đến công việc rồi.”


Lúc đó tôi còn trêu anh ta, nói giám đốc như anh ta không có nhân tính gì cả.


Bây giờ nghĩ lại, khéo là anh ta thương Triệu Giản mỗi ngày đi làm về còn phải làm đồ ăn cho đồng nghiệp.


Về phần vì sao Tống Nhạc lại chọn nói ly hôn vào ngày hôm nay.


Chỉ là vì sáng nay, tôi nấu cho anh ta một bát canh giải rượu như thường lệ vì anh ta say.


Anh ta nhìn bát canh trước mặt, thở dài một hơi, khẽ đẩy ra xa, im lặng rất lâu.


Sau đó chợt ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt mỏi mệt, hỏi tôi có thể ly hôn không.


Anh ta thẳng thắn, nói đã ngoại tình nửa năm, mỗi lần tăng ca đều tranh thủ thời gian đi thuê khách sạn.


Trái tim tôi đã run rẩy tột độ, vẫn cố gắng kìm chế không để bản thân mất kiểm soát.


Tôi hỏi là ai.


Lúc anh ta nói ra cái tên Triệu Giản, tôi thậm chí còn nghi ngờ mình nghe nhầm.


Một cảm giác bất lực lan ra khắp cả người.


Ớn lạnh liên tục.


2

Lúc Tống Nhạc họp xong đi ra, tôi đã cơm nước xong xuôi, dọn dẹp bếp núc, ngồi trong phòng khách cày phim.


Như chưa có chuyện gì xảy ra.


Anh ta quay đi tắm rửa, đi nửa đường phát hiện không có khăn mặt, đứng trong nhà vệ sinh, vô thức gọi tôi.


“Vợ ơi, khăn tắm của anh đâu?”


Tôi không quay lại: “Cất vào vali rồi, anh không chê thì cứ dùng cái của tôi trước đi, tôi vứt nó sau.”


Đáp lại tôi là khoảng im lặng kéo dài.


Lúc Tống Nhạc đi ra, mới phát hiện trước cửa có ba cái vali.


Anh ta ngồi xuống trước mặt tôi, dùng đầu ngón tay đẩy đơn ly hôn đến.


“Anh có thể gửi trước 1500 vạn tiền nuôi dưỡng, chỗ còn lại gửi theo từng tháng…”


Tôi ngắt lời: “Không cần, trả đứt một lần luôn đi.”


“Tôi nghĩ cô ấy cũng không muốn anh liên hệ với tôi nữa.”


Ánh mắt Tống Nhạc lộ ra vẻ khó hiểu: “Con đâu phải của mình em, anh cũng có quyền tham dự vào quá trình trưởng thành của thằng bé.”


“Anh biết chuyện này là lỗi của anh, anh chấp nhận đền bù, nhưng em không cần lấy con ra uy hiếp như thế.”


Tôi tạm dừng phim, nghiêm túc nhìn về phía Tống Nhạc.


“Ngoại tình là lỗi anh, anh đưa ra phí đền bù và tiền nuôi dưỡng cho hợp tình hợp lý, so với tài sản của anh thì tôi lấy nhà lấy xe cũng chẳng đáng là bao.”


“Con trai là tôi nuôi từ nhỏ, thằng bé là đứa trẻ cực kỳ nhạy cảm, xin hỏi sau khi anh yêu đương cuồng nhiệt thì có bao nhiêu sức để chăm con?”


“Tham dự quá trình trưởng thành của con không chỉ là tiền, mà còn là thời gian và đồng hành.”


Tống Nhạc bị tôi chặn họng, không đáp trả được, lúc lâu mới nói: “Tóm lại là anh sẽ không dùng 2000 vạn để mua đứt tình bố con đâu.”


Tôi đưa tay lật đơn ly hôn lên: “2000 vạn là tiền bồi thường và tiền nuôi dưỡng, nếu anh đòi hỏi bồi dưỡng tình cảm khác, có thể chuyển tiền cho con, tôi sẽ mở tài khoản cho con.”


Tống Nhạc lập tức bật cười: “Thẩm Tri Ngư, tôi chưa bao giờ biết cô lại yêu tiền đến thế, mở miệng ngậm miệng đều là tiền.”


“Không thì sao? Yêu anh có tác dụng gì không?”


Tống Nhạc nghẹn lời, không nói được, anh ta trầm mặt, dứt khoát lấy bút ký tên lên đơn ly hôn.


Tiện thể hẹn tôi ngày mai đến Cục dân chính xin ly hôn.


Sau đó anh ta gọi điện thoại cho tài xế.


Tôi cày phim xong liền đi ngủ.


Sáng dậy Tống Nhạc đã rời đi.


Con trai chạy khỏi phòng ra, ôm lấy tôi, phấn khích nói hôm qua mơ giấc mơ cực kỳ vui vẻ.


Tôi tâm sự với con, thăm dò nói con biết, gần đây công ty bố nhiều việc, có thể không về nhà một khoảng thời gian không ngắn.


Con trai thái độ khác thường, không lập tức gọi điện thoại cho Tống Nhạc, hỏi “Bố ơi, khi nào bố mới về?” như ngày thường.


Thằng bé chỉ “À” một tiếng, mấp máy miệng nhỏ: “Không sao ạ, con có mẹ bên cạnh là được rồi.”

 

Loading...