Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cũng Chỉ Là Lời Chót Lưỡi Đầu Môi - 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Tôi lập tức không nhịn nổi nữa, nước mắt tràn mi, đành lấy cớ đi vệ sinh để bình tĩnh lại.


Đồng ý ly hôn với Tống Nhạc, ngoại trừ đau khổ, tổn thất nhất là khiến con trai chịu thua thiệt, không thể để cho con lớn lên trong một gia đình hoàn chỉnh.


Nhưng tôi hiểu rõ chuyện thua thiệt này không phải do tôi tạo nên.


Sáng đưa con trai đến trường xong, tôi và Tống Nhạc đến Cục dân chính xin ly hôn, thời gian suy nghĩ lại là 30 ngày, sau đó có thể lĩnh giấy ly hôn.


Ngồi lại xe, tôi vẽ một vòng trên trên lịch, ghi chú lại ngày hôm nay.


Đếm ngược ngày ly hôn, còn 30 ngày.


3

Tôi do dự không biết nên nói chuyện ly hôn với bố mẹ ngay lúc này không.


Tôi lớn lên ở thành phố này, bạn bè đều ở đây.


Bố mẹ là giáo viên về hưu, chỉ có một mình đứa con gái là tôi.


Tư tưởng bọn họ vô cùng thoáng, chỉ là hai năm nay sức khỏe bố không được tốt.


Vốn là định chờ một chút.


Tống Nhạc lại chưa đầy hai ngày đã gọi điện thoại tới.


Thật ra anh ta rất ít khi gọi điện với tôi.


Hồi trước đều là nhắn tin Wechat, bởi vì bất cứ lúc nào tôi cũng trả lời anh ta, anh ta thấy rất tiện.


Tối qua tôi đã xóa tài khoản Wechat của anh ta.


Tôi ấn nghe máy, giọng Tống Nhạc không khác gì bình thường.


“Tri Ngư, mẹ em vừa gọi tôi, nói tối nay nấu rất nhiều món, bảo chúng ta qua ăn cơm.”


“Anh nhớ sức khỏe bố em không tốt, chuyện ly hôn… để sức khỏe bố ổn định hẵng nói, em xem mấy giờ thì qua được đi?”


“Với cả cuối tuần này là sinh nhật bố em, có lẽ anh vẫn nên đi cùng em.”


Tôi vốn đang do dự, nghe Tống Nhạc nói xong, tôi quyết định thông báo chuyện này cho bố mẹ.


Tôi đáp không cần.


Tống Nhạc: “Em đừng tỏ ra mạnh mẽ nữa, sức khỏe người già quan trọng hơn.”


Tôi lạnh nhạt: “Nếu anh thật lòng quan tâm, cũng sẽ không ngoại tình ly hôn vào thời điểm này. Sức khỏe bố tôi không tốt, nhưng với tinh thần ông ấy, tôi nghĩ ông cũng không hy vọng tôi sẽ tiếp tục cuộc hôn nhân bất trung này.”


“Tống Nhạc.”


“Ừ?”


“Sau này đừng gọi nữa, muốn gặp con trai thì cứ theo thỏa thuận, một tuần một lần.”


Nghe xong câu này, Tống Nhạc cũng vứt bỏ giọng thương lượng đi.


“Thẩm Tri Ngư, tôi nói lại lần nữa, Tiểu Tự cũng là con trai tôi, người nhà tôi…”


“Nhưng anh cũng là người từ bỏ căn nhà có thằng bé ở đấy, không phải à?”


Cuối cùng tôi nghe thấy Tống Nhạc nặng nề buông điện thoại xuống, tôi quả quyết cúp máy, điều chỉnh lại tâm trạng đang hơi tệ đi.


Sau đó dứt khoát lái xe đến trung tâm thương mại, đồ nội thất trong nhà, ghế số pha, bao gồm toàn bộ nội thất Tống Nhạc thích, tôi định đổi toàn bộ.


Tôi mua toàn bộ là hàng có sẵn.


Đổi hết toàn bộ xong, tôi quét dọn nhà cửa một lượt, sau đó đến nhà mẹ tôi.


Bà vừa thấy tôi, không nhìn thấy Tống Nhạc, cho là anh ta bận.


Tôi im lặng, có hơi căng thẳng gọi mẹ.


Bà nhìn thoáng qua đã thấy tôi có điều gì không ổn, buông công việc trong tay, cứ thế nhìn tôi chằm chằm, sau đó nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.


Tôi không nói bất cứ điều gì, nhưng vẫn có thể khiến mẹ tôi cảm nhận được tâm tình và tủi thân của tôi.


Tôi cố gắng bình tĩnh lại, kể mọi chuyện với bà, bà đưa giấy cho tôi lau nước mắt.


Giọng bà rất khẽ.


“Không sao, giờ việc ly hôn cũng bình thường mà, nó làm ra việc dối trá như thế, thà nói sớm vậy cũng tốt, rời sớm luôn đi.”


“A Ngư, mẹ chỉ có một yêu cầu với con.”


Bà nói xong, mắt hơi ẩm ướt chút ít, nắm lấy tay tôi.


“Đã quyết định ly hôn, vậy sau này dù có thế nào cũng không được quay lại với nhau.”


Tôi khóc, gật đầu: “Vâng ạ.”


Sau khi cơm nước sau, mẹ tôi hàn huyên với bố tôi trong phòng rất lâu, lúc đi ra, bố cầm một phong bì dày đưa cho tôi.


Ông bảo hôm nay là khởi đầu mới, rất đáng để ăn mừng.


“Hy vọng con gái yêu dấu của bố luôn luôn hạnh phúc, vui vẻ.”


Sau khi rời khỏi nhà bố mẹ, tôi ngồi trên xe khóc thật lâu.


Trước khi đến dù gì vẫn có cảm giác sợ phụ lòng chờ mong của họ.


Cả đời này bọn họ chưa cãi nhau được mấy lần, luôn hòa thuận với nhau.


Tôi kết hôn với Tống Nhạc, lúc bị mọi người dèm pha, bọn họ vẫn tôn trọng quyết định của tôi.


Bây giờ Tống Nhạc công thành danh toại, được mọi người hâm mộ, nói bố mẹ tôi có mắt nhìn, bọn họ lại thản niên ủng hộ tôi ly hôn.


Qua màn nước mắt, tôi nhìn lịch.


Đếm ngược ngày ly hôn, còn 28 ngày.


4

Tôi đón con trai tan học về, thằng bé nói ông ngoại gọi điện cho thằng bé, nói nhớ cháu, hỏi có muốn qua nhà ông ngoại một tuần không.


Sau đó bảo tôi chở thằng bé sang.


Tôi ngẩn người, đưa con về nhà chuẩn bị đồ dùng, thằng bé rất vui, nói ông ngoại đã hứa với mình, đến lúc đó sẽ chơi máy bay không người lái với thằng bé.


Đưa con trai qua nhà bố mẹ.


Mẹ tôi đi dạo phố cùng tôi: “A Ngư, vui lên nào, ra ngoài đi dạo đi.”


Đến khi tôi lên xe, mẹ tôi đứng tại chỗ nhìn tôi, rất lâu không lên xe.


Tôi mở gương lên, nhìn mặt mình tái nhợt, tinh thần sa sút.


Tôi cầm đồ trang điểm lên, thoa son lên môi cho tươi tắn.


Sau đó quay về dọn dẹp đồ đạc.


Đi ra ngoài du lịch một tuần, hối hả nhìn dòng người tấp nập và phong cảnh, trên đường đi cũng nghe được rất nhiều câu chuyện hay.


Lúc quay về, tinh thần tốt hơn rất nhiều.


Tôi xem lịch, đếm ngược ngày ly hôn, còn 21 ngày.


5

Lúc quay về vừa đúng vào sinh nhật bố tôi, lần này bọn họ định tổ chức ở nhà hàng, mời một bài bạn bè người thân tụ họp một chút.


Nhà hàng không xa nhà bố mẹ, tổng cộng năm bàn, đều là bạn bè người thân quen thuộc.


Không ít người đều hỏi đến Tống Nhạc.


Cũng may hôm nay con trai tôi có lớp năng khiếu, không đến dự.


Bố mẹ tôi cũng chưa nói thẳng ra, chỉ mở tiệc trước, bố tôi lên sân khấu nói chuyện, Tống Nhạc tới vào đúng lúc này.


Anh ta mặc đồ âu, đi giày da, xách mấy túi quà, tay cầm một phong bì dày.


Người thân đều rối rít chào hỏi anh ta.


Anh ta chờ đến lượt, đưa phong bì cho bố tôi: “Bố ạ, chúc bố sinh nhật vui vẻ.”


Bố tôi thờ ơ nhìn lướt qua: “Giám đốc Tống khách sáo quá, phong bì thì thôi, dù sao cậu và A Ngư đã ly hôn, không dám để cậu tốn kém.”


Mặt Tống Nhạc lập tức cứng đờ, người thân bạn bè xôn xao, rồi nhanh chóng yên tĩnh.


Giọng anh ta rất nhỏ: “Vẫn đang trong thời gian thỏa thuận…”


Bố tôi lắc đầu: “Như nhau thôi, cùng một nghĩa.”


Nói xong quay sang chào hỏi mọi người, ăn uống vui vẻ.


Tống Nhạc cứ thế đứng tại chỗ, tay anh ta siết lấy túi quà, mẹ tôi lịch sự nhận mấy món quà khác.


Anh ta không ở lại, lập tức rời đi.


Thấy anh ta rời đi, người thân bạn bè ngầm hiểu ý không nhắc đến Tống Nhạc, sau đó cũng không hỏi tôi về anh ta nữa.


Cực kỳ tốt.


Tâm trạng tôi cũng đang dần hồi phục, đang tiếp nhận, rồi chấp nhận, tôi đang dần rũ bỏ cái danh nghĩa vợ Tống Nhạc.


Khôi phục về Thẩm Tri Ngư.


Quản lý trên công ty không biết lấy thông tin từ đâu, cũng không gọi tôi là chị Tống nữa, mà gọi là chị Tiểu Thẩm.


Tôi cũng nhanh chóng muốn bản thân trở nên bận rộn, dự định mở một quán cà phê, vừa khéo có một cửa hàng chuyển nhượng, trùng tu, vị trí cũng rất hài lòng, tôi liền ký luôn hợp đồng.


Nhân viên đều còn đang làm, có thể tiếp tục kinh doanh, nhưng tôi muốn thay đổi lại menu.


Đổi cả cửa và bàn ghế.


Coi như là giai đoạn chạy thử trước.


Bận bịu làm phương án cải tạo lại quán cả ngày, tôi định về nhà.


Mắt nhìn lịch trong xe.


Đếm ngược ngày ly hôn, còn 15 ngày.


6

Vừa đến dưới nhà, một cô gái tên Tiểu Trình ở công ty Tống Nhạc gọi cho tôi.


Cô ấy là một người sáng sủa, tính thoải mái, rất khiến người ta quý mến.


Cô ấy hỏi tôi có bận không, biết tôi không bận, mới mở miệng than vãn với tôi, hỏi có phải tôi muốn ly hôn với Tống Nhạc không.

 

Loading...