Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cũng Chỉ Là Lời Chót Lưỡi Đầu Môi - 3

Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:20:02

Tôi không giấu diếm.


Cô ấy hỏi có phải vì Triệu Giản không.


Tôi không biết tại sao cô ấy lại nói như vậy, cảm giác có lẽ là Tống Nhạc đã công khai.


Thấy tôi không nói gì, Tiểu Trình cay đắng thét lên.


“Chị Tiểu Thẩm à, em biết là do con nhỏ kia mà, chẳng trách gần đây chị không mang trà chiều đến cho bọn em nữa!”


“Nhớ chị lắm!”


Hồi tôi và Tống Nhạc còn bên nhau, dường như tuần nào tôi cũng mang trà chiều đến, cảm ơn bọn họ.


Còn có đồng nghiệp thường xuyên trêu ghẹo muốn mãi mãi làm việc ở đây, uống trà chiều với chị Tống.


“Đừng lo, chị đang chuẩn bị mở quán cà phê, đến lúc đó em tới, chị sẽ mời em ăn.”


Tiểu Trình oa một tiếng, vội hỏi địa chỉ.


Tôi nói sẽ nhắn cho cô ấy sau.


Cô ấy nói vâng, sau đó tiếp tục than vãn.


“Chị biết con nhỏ Triệu Giản đó không, sau khi chị không tới nữa, cô ta từ lễ tân lên thẳng trưởng phòng hành chính, thái độ với mọi người cũng khác hẳn.”


“Ngày xưa thấy ai cũng cười, giờ động tí là bới lông tìm vết, trên mặt còn là đắc ý không giấu được.”


“Cô ta còn mua váy với giày cao gót không khác chị là mấy, người thông minh nào cũng nhìn được ra. Mắt nhìn của giám đốc Tống đúng là…”


Cuối cùng nói nếu không có khoản vay tiền nhà, thật muốn từ chức, đỡ phải nhìn sắc mặt người khác để sống.


Tôi đi đến cửa nhà, thấy Tiểu Trình vẫn đang nói chuyện, tôi trấn an một lúc, cô ấy mới quyến luyến tắt máy.


Đến bây giờ, dường như tôi đã không còn muốn biết bất cứ điều gì về Triệu Giản nữa.


Không giống như lúc Tống Nhạc nói với tôi chuyện ngoại tình, khoảnh khắc đó, tôi đã phát điên lên muốn tìm hiểu xem cô ta có sức quyến rũ như nào.


Tôi đẩy cửa ra, không ngờ lại thấy giày Tống Nhạc, anh ta đang chơi game với con trai.


Con trai thấy tôi, kích động hô: “Mẹ ơi, mẹ mau tới đây đi, cùng chơi trò này, con đang hạ gục bố này.”


Lúc trước, Tống Nhạc đều sẽ chọc con trai cười không ngừng, sau đó sẽ đi tới túm lấy tôi.


Trong nhà đều là tiếng cười nói.


Bây giờ Tống Nhạc lại ho khan, xoa xoa đầu con trai: “Mẹ đi làm ở ngoài cả ngày rất mệt mỏi, lần sau mình chơi nhé?”


“Vâng ạ. Bố ơi, khi nào bố mới không đi công tác nữa?”


Tống Nhạc suy nghĩ một lúc, khẽ nói “sớm thôi”, sau đó giục con trai đi ngủ.


Bận bịu trên quán cả ngày, tôi không có hứng hàn huyên với anh ta, dặn anh ta đi về nhớ đóng cửa kỹ.


Anh ta nói đã đồng ý ngủ với con trai đêm nay.


Tôi không nói gì thêm nữa.


Trở về phòng, đóng cửa lại.


Nghe thấy ngoài phòng khách, điện thoại Tống Nhạc vang lên, sau khi nghe máy, anh ta nói đi nói lại mấy câu gì đó.


Cuối cùng đè thấp giọng, thoáng chút thiếu kiên nhẫn.


“Anh nói về nhà chỉ là ở cùng Tiểu Tự, em sợ cái gì nữa? Anh với cô ta đã trình đơn ly hôn rồi!”


“Rốt cục muốn nói bao nhiêu lần nữa? Bọn anh không ngủ cùng phòng!”


Cuối cùng tôi nghe thấy Tống Nhạc cúp điện thoại.


Anh ta đi tới gõ cửa phòng tôi.


“Tri Ngư, công ty có việc đột xuất, anh phải về trước, ngày mai anh sẽ bớt thời gian đến với con.”


Tôi không mở cửa, nói ừ.


Giọng không to không nhỏ, đủ để Tống Nhạc ngoài cửa nghe thấy.


Anh ta còn chưa ra khỏi cửa nhà, tôi đã nhận thông báo anh ta chuyển vào thẻ con trai năm vạn.


Ghi chú là nhờ tôi ngày mai dẫn con đi ăn món gì ngon.


Tôi không trả lời, chỉ bật máy tính xem dự án quán cà phê sắp tới.


Wechat lại hiện lên thông báo tin nhắn từ người lạ.


Không nhắn gì cả, chỉ gửi một icon mỉm cười.


Ảnh đại diện của cô ta là một bó hoa, ấn vào trong tài khoản là ảnh bìa đơn giản, vòng bạn bè không có thông tin gì.


Tôi thậm chí còn không nhớ đã kết bạn với người này từ khi nào.


Nhìn thời gian kết bạn, lại là hai năm trước.


Tôi còn đang nhớ lại, cô ta đã nhắn một câu.


[Cô đắc ý lắm à?]


Gần như là lập tức…


Tôi cảm giác người này là Triệu Giản.


Nhưng không phải Triệu Giản mới vào công ty Tống Nhạc được nửa năm sao?


Vì sao hai năm trước đã có Wechat của tôi?


Lẽ nào tài khoản này đứng trong bóng tối, lén lút nhìn trộm gần hai năm cuộc sống của tôi?


Tôi chợt cảm thấy rùng mình.


Sau đó trả lời một dấu chấm hỏi.


Đối phương gõ chữ rất nhanh.


[Dù cô có dùng cách gì để giữ anh ấy lại, tôi cũng có thể khiến anh ấy lập tức tới bên tôi.]


Quả nhiên là cô ta, Triệu Giản.


Ý là hai năm trước Tống Nhạc đã quen Triệu Giản?


Hay thậm chí là lâu hơn nữa?


Triệu Giản gửi một bức ảnh đến, tôi mở to ra, thấy Tống Nhạc cởi trần ngủ trong khách sạn, có bàn tay phụ nữ đặt trên ngực.


Góc phải bức ảnh có thông tin ngày chụp in đỏ, ghi “2023.02.16”.


Tôi nhìn chằm chằm bức ảnh, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác khó chịu, ghê tởm xộc lên đầu.


Ngày 16 tháng 2 năm 2023.


Là ngày mà bố tôi thấy khó chịu trong người nên đi phẫu thuật lần đầu.


Toàn bộ tháng hai, Tống Nhạc đều rất bận rộn.


Liên tục ra ngoài đi công tác, vì để sớm quay về bên tôi, anh ta còn bỏ mấy cuộc họp.


Toàn bộ thời gian đều gọi video dịu dàng an ủi tôi.


Khiến tinh thần tôi rất dễ chịu.


Tôi vì căng thẳng không ngủ được, Tống Nhạc liền gọi video với tôi cả đêm.


Vất vả một đợt, anh ta mới tranh thủ được ngày 16 tháng 2.


Anh ta chạy về từ sáng sớm.


Ngồi bên tôi bên ngoài phòng phẫu thuật.


Kết quả ngày đó, lúc anh ta bận tối mắt tối mũi ở đây vẫn tranh thủ ngủ với Triệu Giản một lần.


Anh ta sao có thể yên tâm thoải mái đối mặt với tôi như vậy?


Thấy tôi không trả lời.


Triệu Giản càng đắc ý hơn.


Liên tục gửi tới mấy bức ảnh, cũng có ghi chú ngày chụp.


Có ngày kỷ niệm của tôi và Tống Nhạc.


Có ngày sinh nhật của con trai.


Mỗi một lần, đều là anh ta ở cùng với Triệu giản trước, sau đó nhanh chóng quay về ở bên chúng tôi.


Ghê tởm dữ dội tràn khắp lồng ngực tôi, cắn nuốt lấy nỗi đau khổ của tôi.


Đúng vậy.


Trước đây tôi tưởng Tống Nhạc đã chán ngán chúng tôi trong nửa năm vừa rồi.


Ghét bỏ cuộc sống ấm áp bình thản của chúng tôi.


Hoặc là trung niên gặp chân ái.


Thì ra là, đã sớm thối rữa.


Tôi vào phòng vệ sinh rửa mặt.


Ngồi trước máy tính, tôi lưu lại từng chứng cứ một.


Tôi biết Triệu Giản dám gửi tới, cũng là vì 2000 vạn tiền bồi thường vẫn chưa chuyển hết.


Nửa tháng này, Tống Nhạc chuyển lẻ tẻ được 800 vạn, còn 1200 vạn, anh ta nói cần phải đợi thêm.


Nhà, xe vốn đứng tên tôi, không có khoản nợ, thỏa thuận ly hôn cũng ghi rõ, anh ta đồng ý không tranh giành.


Giờ tôi mà ầm ĩ lên, ảnh hưởng đến công ty Tống Nhạc, anh ta mà tức lên chỉ khiến tôi không nhận được tiền bồi thường.


Con trai cũng hoàn toàn mất bố mình.


Lúc Tống Nhạc thú nhận ngoại tình muốn ly hôn, có thể đoán trước tôi sẽ khóc sẽ nháo.


Nhưng với tính cách của tôi, trọng thể diện nhất, không đến mức nổi điên trên công ty.


Chỉ là Triệu Giản không ngờ tôi thoải mái như thế.


Tôi không làm loạn, thậm chí không tìm đến Tống Nhạc để cãi vã, điểm này nằm ngoài dự đoán của cô ta.


Cô ta biết lúc này người nào làm loạn trước, người đó thua.


Nhưng có gì đó rất kỳ quái.


Triệu Giản có thể ở bên cạnh Tống Nhạc lâu như vậy, che giấu tốt như vậy, ngay cả việc vào công ty nửa năm vẫn có thể giả vờ làm người tốt vô tội.


Vì sao lại đột nhiên không chờ nổi nữa?


Rõ ràng nửa tháng nữa, tôi và Tống Nhạc có thể tách ra hoàn toàn.


Cô ta vậy mà dám làm loạn vì biết chuyện Tống Nhạc về nhà với con trai.


Tôi xem đồng hồ, thấy chưa quá muộn, nên gọi điện cho Tiểu Trình.


Cô ấy đang liên hoan với mấy đồng nghiệp cùng chi nhánh, đang nói chuyện Tống Nhạc và Triệu Giản.


Mọi người trao đổi thông tin với nhau, thế là biết được tin mới.


Nửa tháng trước, trong một lần xã giao, Tống Nhạc uống nhiều quá, cuối cùng là để giám đốc nữ xinh đẹp hợp tác cùng tự đưa về nhà.


Về sau đối phương còn âm thầm hẹn Tống Nhạc mấy lần.

 

Loading...