Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cũng Chỉ Là Lời Chót Lưỡi Đầu Môi - 5

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Tôi đứng dậy mở cửa, Triệu Giản nhuộm và uốn tóc giống tôi, đánh cùng màu son với tôi.


Sau khi mở cửa ra, Triệu Giản đứng trước mặt và Triệu Giản trước kia như hai người khác nhau, ánh mắt lộ ra vẻ khiêu khích.


“Chị Thẩm, ngại quá, hộ khẩu của giám đốc Tống đang ở đây, tôi đến lấy giúp.”


Cô ta nói xong muốn bước vào.


Tôi ngăn cô ta lại: “Lúc tôi và Tống Nhạc quyết định ly hôn, anh ta đã mang hộ khẩu đi rồi.”


“Vậy sao? Chắc là giám đốc Tống nhớ nhầm rồi.”


“Thật ra nói đúng hơn là, tôi cũng muốn đến gặp cô.”


“Tống Nhạc có thể không biết, chứ tôi sao có thể không hiểu? Cô đang lấy lùi làm tiến, muốn giữ lấy anh ấy.”


“Thế sao? Cho nên cô cho là lén lút theo dõi vòng bạn bè của tôi hai năm là đủ hiểu rõ tôi rồi?”


Cô ta che miệng cười cười, đẩy tay tôi ra, đánh giá căn nhà một vòng.


“Thẩm Tri Ngư, tôi còn tưởng cô không để tâm thật. Tống Nhạc rời đi chưa được bao lâu, đã đổi nội thất rồi nhỉ.”


“Thế nào, sợ bản thân sẽ đau lòng à?”


Cô ta vừa dứt lời, con trai bị cô ta đánh thức, gọi mẹ.


Thằng bé còn hỏi tôi có phải bố đến rồi không.


Triệu Giản nở nụ cười: “Tiểu Tự, dì là dì Triệu, bố con đang họp, hôm nay không về. Ngày mai à, cũng chưa chắc.”


Tôi siết chặt nắm đấm, coi như không thấy Triệu Giản, vội vàng vào phòng dỗ dành con trai.


Lúc đi vào, con trai đau lòng mở to mắt, trông hơi tủi thân.


Tôi dỗ dành nói ngày mai sẽ dẫn con đi công viên, bảo con đi ngủ sớm một chút.


Lúc đi ra, Triệu Giản còn đang ở phòng khách, đang nhàn nhã uống vang đỏ.


Tôi biết cô ta đến là muốn làm gì.


Mấy ngày nữa là sinh nhật Tống Nhạc, mấy năm qua đều là chúng tôi cùng tham dự.


Tống Nhạc cũng gọi điện cho tôi, hỏi năm nay tôi có thể về nhà cùng anh ta không.


Nhưng Triệu Giản không muốn tôi đi.


Quê Tống Nhạc ở xa, vài năm trước bố mẹ anh ta đã từ huyện chuyển lên thành phố, nhưng khoảng cách cũng chưa gần hơn là mấy.


Lần đi này, gợi lên quá nhiều ký ức ngày xưa.


Cô ta sợ đêm dài lắm mộng, thầm nghĩ đến chọc tức tôi, để cô ta có đủ lý do đi quạt gió bên tai Tống Nhạc.


Cũng hay.


Tôi cũng đã nhận đủ 2000 vạn, đang không biết nên tìm lý do gì để từ chối Tống Nhạc.


Tôi liền chậm rãi đi tới, rũ mắt nhìn chằm chằm cô ta, đột ngột đưa tay, hung hăng tát cô ta một cái.


Cô ta bị tôi tát lật mặt sang một bên, lập tức bật cười.


“Cũng chẳng có gì ghê gớm, bình thường tỏ vẻ không thèm để tâm là giả vờ chứ gì?”


“Loại người kiêu ngạo như cô, bị tôi cướp mất đàn ông, cảm thấy thế nào?”


Tôi giật lấy ly rượu trong tay cô ta.


Một tay nắm lấy tóc cô ta, một tay bịt miệng cô ta, kéo thẳng ra ngoài cửa.


Cô ta giãy giụa, bị tôi ném thẳng ra ngoài.


“Triệu Giản, mục đích cô đến đạt được rồi đấy, có lẽ có thể đi tìm Tống Nhạc kiện cáo được rồi đấy.”


“Nếu cô cảm thấy chưa đủ, tôi có thể cho cô thêm hai cái vả nữa, cho cân đều hai bên.”


Triệu Giản tức giận nhìn tôi, mắng tôi đanh đá.


Lúc cô ta sắn tay áo định vọt tới, tôi lấy điện thoại ra định quay video lại.


Cô ta tức giận lườm tôi một cái, nhặt túi xách dưới đất lên, lấy điện thoại, khóc nấc gọi cho Tống Nhạc.


Tôi nhìn sang lịch.


Vô cùng bình tĩnh chờ mong màn kịch hỗn loạn này kết thúc.


Đếm ngược ngày ly hôn, còn lại 10 ngày.


9

Tống Nhạc gọi đến rất nhanh, nghe ra được kìm nén và không vui trong giọng.


Anh ta hỏi sao tôi lại động tay động chân.


Cho dù Triệu Giản không đúng, đuổi cô ta đi là xong.


Giờ lại làm thành ra như vậy.


Nếu Triệu Giản không muốn giải quyết riêng, báo cảnh sát sẽ khiến mọi chuyện trở nên phức tạp.


Tôi cười.


“Vậy để cô ta báo đi, cô ta tự xông vào nhà người khác trước, còn bại hoại đạo đức đấy.”


“Làm người thứ ba, đến tận nơi khiêu khích chẳng lẽ không nghĩ đến việc bị đánh à?”


“Cô ta còn nói lời kích động con trai, ẩn ý anh không còn quan tâm đến thằng bé.”


“Tống Nhạc, con trai là giới hạn cuối cùng của tôi, tôi hy vọng là, con trai cũng là giới hạn cuối cùng của anh.”


Nói xong, tôi không đợi Tống Nhạc trả lời, lập tức tắt điện thoại.


Sau đó nhắn tin cho anh ta, từ chối về quê với anh ta.


Trong lòng thoải mái vô cùng.


Văn phòng thám tử tư gọi điện cho tôi, nói Triệu Giản vừa mới gọi điện cho chồng cô ta, đưa một khoản tiền, muốn ly hôn với anh ta.


Hai người hẹn cuối tuần sẽ đi làm giấy tờ trước.


Cô ta phá tường đông sửa tường tây, rồi sẽ có lúc không bù nổi.


E là đang ép Tống Nhạc đăng ký kết hôn.


Quản lý văn phòng thám tử tư thở dài với tôi.


“Cái cô Triệu Giản kia đúng dở hơi, chị nói cô ta không giữ được bình tĩnh, cô ta lại có thể ngoại tình với Tống Nhạc hai năm.”


“Chị nói cô ta giữ được bình tĩnh, thời điểm quan trọng như này, đáng nhẽ cô ta không nên gây chuyện.”


Nói xong anh ta tiếp tục phân tích.


“Cũng có thể trước kia cô ta không cảm thấy nguy cơ, vốn là quan hệ không công khai, ngược lại còn kích thích hơn. Giờ đã phơi bày trước ánh sáng, bên cạnh Tống Nhạc lại xuất hiện quá nhiều người ưu tú hơn cô ta.”


“Cô ta đang lo lắng bị người khác hớt tay trên, nên lại phải xòe đuôi khoe khoang.”


Tôi nhấp ngụm cà phê: “Có lẽ vậy.”


Từ ngày đó, tài khoản phụ của Triệu Giản không ngừng gửi tin nhắn đến.


Tiểu Trình đến quán uống cà phê, kể cho tôi biết.


Triệu Giản dùng thân phận thư ký, tham dự sinh nhật bố Tống Nhạc cùng Tống Nhạc.


Sau khi trở về khoe khoang rất nhiều.


Xem ra Tống Nhạc cuối cùng cũng nhả ra lời hứa hẹn với cô ta.


Tiểu Trình hỏi tôi thấy thế nào.


“Cực kỳ tốt.”


Tiểu Trình “ồ” một tiếng.


“Chị Tiểu Thẩm, chị thật sự nghĩ vậy à? Tiểu tam thượng vị á!”


Tôi gật đầu.


Tra nam tìm chuẩn xác được báo ứng của mình trong số vạn người.


Không phải rất tốt sao.


Cùng hôm đó, quán cà phê cũng điều chỉnh xong sản phẩm và trang trí.


Chính thức khai trương, tôi đăng lên vòng bạn bè.


Còn nữa, trên lịch, đếm ngược ngày ly hôn còn 5 ngày.


10

Ba ngày trước khi khai trương, tôi bận đến tận khuya, dường như không xem điện thoại.


Lúc xem lại thông báo, tôi mới thấy tin nhắn chúc phúc mà Tống Nhạc đã gửi trước đó.


Sau khi xóa tin nhắn, tôi hẹn ngày đi lấy chứng nhận ly hôn.


Rất lâu sau, anh ta mới phản hồi.


[Có thể gặp mặt nói chuyện thêm lần nữa không?]


[Lấy chứng nhận xong rồi tính.]


Một lúc lâu sau, Tống Nhạc trả lời một chữ [Ừ].


Tôi tiếp tục: [10 giờ sáng.]


[Ừ.]


Ngoài cửa sổ, màn đêm vẫn tĩnh lặng, dường như chẳng có gì thay đổi.


Nhưng đồ trang trí trong nhà đã hoàn toàn mới.


Là chờ mong.


Cũng là tái sinh.


Tôi bỏ hết những tấm ảnh Triệu Giản đưa cho vào túi đựng tài liệu.


Đếm ngược ngày ly hôn, còn 2 ngày.


11

Ngày đi lấy chứng nhận ly hôn, tôi đợi trước cửa nửa tiếng, Tống Nhạc mới vội vã đến.


Hỏi thăm qua loa vài câu.


Làm thủ tục, nhận giấy chứng nhận.


Cầm chứng nhận ly hôn, Tống Nhạc có chút thất thần, nhưng nhanh chóng trở về bình thường.


Anh ta mời tôi cùng ăn trưa.


“Tôi còn có việc.”


Nói xong, tôi không nhìn Tống Nhạc nữa.


Ra khỏi cửa, tôi gửi hết tất cả những bức ảnh Triệu Giản gửi cho tôi cho chồng cô ta.


12

Lại một tháng nữa trôi qua, Tiểu Trình đến.


Cô ấy nói tôi và Tống Nhạc vừa lấy chứng nhận ly hôn chưa được hai ngày đã khoe khoang trên vòng bạn bè, để tiêu đề là bừng tỉnh khỏi giấc mơ.


13


Lại hai tháng nữa trôi qua, Tiểu Trình mua một đống đồ ăn vặt đến thăm tôi.


Cô ấy nói vốn dĩ định xin nghỉ việc, dùng việc ăn uống vô độ an ủi bản thân.


Bây giờ thì không cần nữa, bảo tôi ăn cho vui.


Tôi bưng cà phê cho cô ấy, hỏi cô ấy có chuyện gì mà vui vẻ như vậy.


Cô ấy nói cuối cùng cũng không cần phải chịu Triệu Giản chèn ép nữa, vừa nói vừa cười đến cong cả người.


"Chị Tiểu Thẩm, chị không biết đâu, ngay tuần trước, Triệu Giản âm thầm tuyên bố sắp kết hôn với giám đốc Tống, em đã viết sẵn đơn xin nghỉ việc.”

 

Loading...