Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cũng Chỉ Là Lời Chót Lưỡi Đầu Môi - 6

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

"Kết quả là, ngay sáng nay, một người đàn ông xông vào công ty, túm lấy Triệu Giản đánh túi bụi, vừa đánh vừa chửi cô ta lăng loàn.”


"Còn lớn tiếng hỏi Tống Nhạc ở đâu, nói anh ta là người thứ ba phá hoại tình cảm vợ chồng người khác.”


"Lúc đầu có đồng nghiệp còn can ngăn, người đàn ông đó ném ra một đống ảnh, chậc chậc, ghê tởm lắm.”


"Sau đó những người khác cũng chỉ biết cười trừ, giả vờ kéo ra chút thôi.”


"Lúc đó Tống Nhạc ở ngay trong văn phòng, không ra mặt, sau đó thư ký nói người đàn ông đó cố tình photoshop ảnh bôi nhọ, cho người đuổi ra ngoài rồi.”


"Em thấy có người đi theo sau anh ta, chắc là đi giải quyết riêng."


Xem ra sau chuyện này, có lẽ Tống Nhạc sẽ không kết hôn với Triệu Giản nữa.


Anh ta hận nhất người lừa dối mình, đã thế còn bị dính tiếng xấu làm người thứ ba.


Mặc dù anh ta đã cố gắng phong tỏa thông tin, nhưng vẫn bị công ty đối thủ biết được.


Còn dùng làm tư liệu để hạ bệ.


Hình tượng của Tống Nhạc tụt dốc không phanh.


Sản phẩm trước đây của công ty, anh ta còn tự mình làm người đại diện, tất cả ảnh quảng cáo đều bị gỡ xuống.


Để tránh sự việc lan rộng, anh ta mua chuộc chồng Triệu Giản, để anh ta ra mặt xin lỗi, thừa nhận mình dựng chuyện và photoshop ảnh.


Triệu Giản cũng đã nghỉ việc ở công ty.


Nghe Tiểu Trình nói cô ta cũng đã ly hôn, chồng cũ của cô ta đã nhận được một khoản tiền lớn.


Trong khoảng thời gian đó, Tống Nhạc cũng đến thăm con vài lần.


Vẻ mặt đầy mệt mỏi.


Đôi khi anh ta muốn ở lại ăn cơm, nhưng tôi từ chối.


Anh ta đi đến cửa, muốn nói lại thôi: "Tri Ngư, chúng ta, có thể nào nào bắt đầu lại từ đầu không?"


Tôi nhìn anh ta, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.


Mỗi lần bạn bè gọi điện đến, đều nói muốn giới thiệu bạn trai cho tôi.


Tôi khéo léo từ chối vài lần.


Bây giờ, kiếm tiền vẫn thiết thực và đáng tin cậy hơn.


"Trời ạ, Thẩm Tri Ngư, cậu cũng không thể mất hy vọng vào tình yêu vậy chứ."


"Cũng không hẳn là thất vọng, chỉ là không bài xích, không mong cầu."


Không lâu sau, cô ấy dẫn một người đàn ông rất có khí chất đến quán của tôi.


Ấm áp và lễ độ.


Chúng tôi làm quen qua loa.


Tôi và người đàn ông đó đều quá bận rộn, thường không có thời gian trò chuyện.


Bạn tôi sốt ruột đi đi lại lại: "Thẩm Tri Ngư, cực phẩm thế này mà cậu không rung động sao?!"


Tôi cười: "Bận lắm."


Bạn tôi thở dài bất lực.


Tôi cúi đầu tính toán chi phí mở thêm chi nhánh.


14

Lại nửa năm nữa trôi qua, tôi thấy người đàn ông đó đăng ảnh giấy chứng nhận kết hôn.


Im lặng nhấn nút thích.


Quả nhiên, sau cái "thích" đó, công ty anh ta thường xuyên đến đặt cà phê.


Lý do là vợ anh ta thích hương vị ở đây.


Tôi còn đang vui mừng vì có khách hàng lớn, thì bên Tống Nhạc xảy ra chuyện lớn.


Nghe nói Triệu Giản tâm thần bất ổn đến văn phòng của Tống Nhạc.


Lúc đầu còn bình thường hỏi Tống Nhạc buổi trưa ăn gì, đột nhiên lại rút dao ra khỏi túi trước mặt các nhà đầu tư, hỏi Tống Nhạc khi nào thì kết hôn với cô ta.


Sau đó liên tục chém hỏng bàn ghế trong văn phòng, khiến các nhà đầu tư sợ hãi bỏ chạy tán loạn.


Tiểu Trình miêu tả lại cảnh tượng đó, thật không còn gì để nói.


Tống Nhạc tức đến xanh mét mặt mũi.


Cuối cùng Tống Nhạc báo cảnh sát bắt Triệu Giản.


Vừa yên ổn được hai ngày, em trai Triệu Giản lại dẫn theo một đám người đến, đòi Tống Nhạc phải giải thích.


Tiểu Trình nghe nói Tống Nhạc đã dùng tiền để giải quyết tạm thời.


Nhưng cô ấy đoán, với cái dáng vẻ lưu manh của em trai Triệu Giản, không biết đến bao giờ mới xong.


Dù sao người ta cũng đã nếm được mùi vị ngọt ngào rồi.


Chuyện này chưa được mấy ngày thì có không ít người xin nghỉ việc.


Chủ yếu là lo lắng sau này có chuyện không may vạ lây, mạng sống quan trọng hơn.


Tiểu Trình cũng sắp nhảy việc.


Cô ấy nói sau chuyện này, có công ty đưa ra mức lương khá tốt, lần lượt thu nhận những đồng nghiệp khổ sở của công ty Tống Nhạc.


Nói xong cô ấy không nhịn được cười, lương ở công ty mới của cô ấy không tệ.


"Chị Tiểu Thẩm, chuyện này đúng là ứng với câu, "kẻ tệ bạc với vợ thì trăm điều chẳng thành"."


Tôi nhớ lại năm đầu tiên Tống Nhạc kết hôn với tôi.


Anh ta mua một vật trang trí có ý nghĩa "nghe lời vợ sẽ phát tài".


Ngày nào cũng đặt ở văn phòng.


Sau này không biết bị người ta làm vỡ vào hôm nào, anh ta cũng không mua lại nữa.


Còn bây giờ, ngay cả mặt Tống Nhạc trong ký ức của tôi cũng trở nên mơ hồ.


Tiểu Trình nhìn tôi, có chút do dự tò mò hỏi:


"Chị Tiểu Thẩm, chị thật sự không tò mò, Tống Nhạc và Triệu Giản đã ngoại tình với nhau như thế nào sao?"


Tôi thành thật trả lời: "Chị cũng từng tò mò.”


"Nhưng dù không có Triệu Giản, cũng sẽ có người khác.”


"Dù lúc đó là hoàn cảnh hay tình huống nào, cũng chỉ là cho anh ta một lý do để ngoại tình thôi."


Tiễn Tiểu Trình về xong, trước khi đóng quán, Tống Nhạc đến.


Áo sơ mi trắng anh ta mặc hơi nhàu, cả người nồng nặc mùi rượu.


Tinh thần trông rất tệ, giọng khàn đặc.


"Tri Ngư, có thể cho anh xin một ly nước không?"


Tôi bảo nhân viên đưa cho anh ta một ly nước.


Không lâu sau, quán đóng cửa.


Anh ta đi theo tôi ra đến xe, đợi tôi lên xe, anh ta mới nói hơi nhớ con, có thể ngồi xe tôi về thăm con không?


"Xin lỗi, hôm nay con đến nhà mẹ tôi rồi, gần đây không về nhà, anh có thể đến thăm con theo quy định trong thỏa thuận."


Mặt anh ta trắng bệch, khẽ ho vài tiếng rồi vội vàng gọi tôi lại.


"Tri Ngư.”


"Anh sai rồi, xin lỗi em, anh đúng là không phải là người, xin lỗi em, xin lỗi con.”


"Em có thể tha thứ cho anh không? Chỉ cần có thể bắt đầu lại, tất cả tài sản đều có thể đứng tên em."


Tôi lắc đầu với Tống Nhạc.


Anh ta bước tới, nắm lấy cửa xe, thở nặng nề.


"Anh có thể thề, có thể đảm bảo, nếu còn lần sau, anh sẽ ra đi tay trắng. Lúc đầu anh thật sự uống say quá, nhất thời xúc động, cảm thấy cuộc sống quá nhạt nhẽo.”


"Nói ly hôn anh cũng không nghĩ em sẽ đồng ý ngay, anh nghĩ em sẽ trách mắng anh. Là anh ngu ngốc, có cuộc sống tốt như vậy mà không biết trân trọng.”


"Nhưng anh thật sự yêu em, Tri Ngư, em có..."


Tôi ngắt lời: "Tống Nhạc, tôi còn rất nhiều việc, không có thời gian tiếp anh đâu.”


"Dù anh tìm đến tôi là để trấn an các nhà đầu tư, hay thật sự có chút hối hận, đối với tôi đều không quan trọng.”


"Quan trọng là, với tôi, anh đã là chuyện của quá khứ rồi."


Môi Tống Nhạc mím chặt đến trắng bệch, anh ta còn muốn nói gì đó.


Tôi mất kiên nhẫn ngắt lời.


"Tống Nhạc, đến đây thôi, tôi nói thêm nữa sẽ thất lễ đấy."


Anh ta đột nhiên vội vàng móc điện thoại ra, đưa cho tôi xem một tài khoản Weibo phụ.


"Thẩm Tri Ngư, anh biết em sẽ không tha thứ cho anh, nhưng anh thề với em, lần đầu tiên của anh và Triệu Giản thật sự là ngoài ý muốn.”


"Đây là tài khoản phụ của anh, ghi lại cuộc sống của chúng ta bao nhiêu năm qua, đến cả chuyện sau này anh ngoại tình, đều ở trên này."


Anh ta không ngừng nói, liên tục lướt, trong lúc lướt có thể thấy trên đó có rất nhiều lần anh ta chụp trộm bóng lưng tôi, và những câu nói thể hiện tình yêu nồng cháy.


Cho đến khi anh ta bận rộn công việc, lo lắng cho sự phát triển của công ty.


Tôi quay đi không nhìn anh ta nữa, chuẩn bị lái xe rời đi.


Sau này, tôi và con sẽ không làm phiền anh ta nữa.


15


Về đến nhà, tôi tiện tay ném điện thoại của anh ta xuống rồi đi rửa mặt.


Lúc ra thấy điện thoại của Tống Nhạc vẫn sáng, chắc là đã cài đặt không khóa màn hình.


Tôi nhìn chằm chằm màn hình, đưa tay tắt thẳng, rồi ném điện thoại vào thùng rác.


Ngồi xuống trước máy tính, lên kế hoạch tìm địa điểm mở chi nhánh cà phê.


Còn về tôi và Tống Nhạc.


Chỉ mong sau này, không gặp, không nhớ, không lãng phí thời gian vì anh ta nữa.


- Hết - 

 

Loading...