Cùng Nhau Xuống Địa Ngục
Chương 4
Cà phê xóa đi nụ cười của Sở Nhung, cái chén đập vào làm anh chảy máu mũi, dọa sợ mọi người.
Nhưng chỉ có Lý Khê Đồng là mỉm cười.
18
Cái tên Lý Khê Đồng này, tôi ngẫm lại thì lập tức nhận ra đó là hệ thống.
Cô ấy nói cô ấy tham gia vào cốt truyện vì sợ tôi thay đổi.
“Mấy tiếng trước khi tôi xuất hiện, tỷ lệ tình cảm của Sở Nhung với Ninh Nhược Nhược đột nhiên xuống còn 50, với cô lại lên 88, tôi sợ cô bị tên đàn ông cặn bã mê hoặc nên mới xuất hiện chọc tức cô. Nhưng Sở Nhung máu M thật đó, anh ta thấy cô tức giận thì càng yêu cô, bây giờ phần trăm tình cảm với cô đã đầy, anh ta đã hoàn toàn yêu cô.
“Theo thống kê, 85% con gái trong truyện ngược sẽ nhẫn nhịn chờ chết sau khi ánh trăng sáng trở về.”
“99% trong đó, đầu tiên sẽ tát ánh trăng sáng, cảm nhận được chiến thắng về mặt tinh thần, nói được những lời tỉnh táo, nhưng sau đó lại im lặng chờ chết.”
“Trong số đó lại có 65% vì biết nam chính yêu mình nên trước khi chết chúc nam chính sống hạnh phúc bên người không yêu, dùng cái chết của mình khiến tên đàn ông đó dằn vặt cả đời.”
“Cô không phải loại con gái này chứ? Không thế đúng không?”
Tôi mất rất lâu mới tiêu hóa được thông tin vớ vẩn này.
Thậm chí cũng không biết nên nói gì về cái tên Sở Nhung máu M kia.
Nếu không mắc bệnh sắp chết, anh sẽ không yêu tôi ư?
Lý Khê Đồng bưng canh tổ yến mà ba mẹ hầm cho cô ấy tới bón từng muỗng cho tôi, hỏi tôi có yêu cầu gì nữa.
“Sở Nhung đã yêu tôi, cho anh ta biết tôi cũng mắc bệnh hiểm nghèo đi, tôi muốn xem anh ta sẽ chuộc lỗi với tôi thế nào.”
Lý Khê Đồng gật đầu, đổi bát bóng cá bón cho tôi.
Tôi lấy làm kỳ quái:
“Chẳng phải cô nói đây là phần thưởng sao? Là phần thưởng Ninh Nhược Nhược hoàn thành nhiệm vụ tặng cho tôi mà sao phục vụ chu đáo thế?”
Lý Khê Đông múc bóng cá, không muốn trả lời câu hỏi này.
19
Bệnh viện tôi chữa bệnh không liên quan tới Sở Nhung, thế là Lý Khê Đông lén tiết lộ bệnh án của tôi cho bác sĩ của Sở Nhung, để anh vô tình phát hiện.
Nhưng Sở Nhung còn chưa biết thì lần phát bệnh thứ ba của tôi đã diễn ra.
Lần này tôi đi thật rồi.
Hôm phát bệnh đó là đại hội cổ đông, Cố Duy tới nhà đón tôi bảo tôi không phải lo lắng, sau đó đưa tôi một tách cà phê.
“Uống đi, sẽ thoải mái hơn.”
Nhưng trong đó đã được bỏ một lượng thuốc ngủ.
Tôi bị di ứng thuốc ngủ.
Sau khi cấp cứu, tôi nằm trên giường với ý thức mông lung, không thể động đậy cũng không thể mở to mắt, chỉ nghe thấy có người đang khóc.
Người khóc to nhất là mẹ.
Mẹ nói mẹ không muốn hại chết tôi, mẹ nghe theo Cố Duy, bỏ thuốc vào cà phê để tôi ngủ một giấc, không quấy phá Lý Khê Đồng trở về tiếp quản công ty.
Hóa ra Cố Duy lại lừa tôi.
Mà một người khác cũng đang rất đau khổ là Ninh Tự Xuyên.
Tôi sắp chết, anh ta cũng không sống được bao lâu, trước khi hôn mê, anh ta đã nói ra bí mật, dọa mọi người sợ khiếp.
Ba quỳ trước giường của tôi, xin bác sĩ cứu tôi bằng mọi giá, phải táng gia bại sản cũng được.
Mẹ khóc, nắm lấy tay tôi, hỏi tôi:
“Con chỉ ràng buộc mạng sống của Tự Xuyên, không còn ai khác nữa đúng không? Ninh Tự Xuyên không còn con ruột nhà này… Bây giờ nó đã không còn là người nhà họ Ninh, ba mẹ lập tức đoạn tuyệt quan hệ với nó!”
Ba đột nhiên tát mẹ, một bụng tức giận không có chỗ trút, vung tay tát cái nữa.
“Tất cả là tại bà!”
“Năm đó bà lòng tham không đáy, trèo lên giường của tôi, còn muốn bò lên giường thằng đàn ông khác, cuối cùng mang thai song sinh.”
“Du Nhiên và Nhược Nhược giống nhau thì cũng thôi đi, đây hai chị em nó lại cách biệt một trời một vực như thế! Nhược Nhược thông minh đáng yêu mới là con gái của tôi. Còn Ninh Du Nhiên ngu như lợn chắc chắn là dòng giống của thằng đàn ông khác, sao tôi lại không ghét nó chứ?”
“Bây giờ nghĩ lại, rõ ràng hai đứa đều là con gái ngoan của tôi mà!”
Hóa ra từ khi sinh ra tôi đã bị cả nhà ghét, hóa ra là như thế?
Vớ vẩn hết sức!
“Còn cái thằng Ninh Tự Xuyên kia nữa, ỷ mạnh hiếp yếu, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, một con chó thôi mà cũng dám bắt nạt con gái ngoan của tôi? Tất cả là lỗi của nó!”
Ba cuống tới độ đi qua đi lại trong phòng, cuối cùng tìm được một con thú nhồi bông hình cáo nhét vào lòng tôi, để tôi ôm.
“Con gái à, đây là gấu nhồi bông ngày bé con muốn có, ba không mua cho chị, chỉ mua cho con. Cả nhà đều ức hiếp con nhưng ba yêu thương con nhất, ngoan.”
Nực cười.
Trong cốt truyện, sau khi nữ chính vừa mắc bệnh hiểm nghèo, cảnh cả nhà hối lỗi đều giả dối.
Cuộc đời này làm gì có lương tâm trỗi dậy, vô duyên vô cớ sám hối?
Chỉ khi ảnh hưởng tới lợi ích của bọn họ, bọn họ mới bị ép phải cúi đầu.
Thời khắc này, cuối cùng ba mẹ cũng ý thức được.
Sống chết của bọn họ đều nằm trên tay tôi.
Nhưng dù bọn họ có cố lấy lòng tôi thì cũng vô nghĩa.
20
Ngày thứ ba nhờ máy móc duy trì sự sống, tôi đột nhiên tỉnh lại.
Ánh nắng ngoài cửa sổ ấm áp, cơ thể cũng rất thoải mái.
Không biết Cố Duy dùng cách gì trốn bảo vệ lẻn vào phòng bệnh của tôi, ánh mắt dịu dàng lúc trước đã bị cái lạnh thay thế từ lâu.
Anh nói với tôi:
“Sao đã xuống giường rồi? Nằm xuống đi, đừng làm anh đau lòng.”
“Anh đang nói thật hay nói dối thế?”
Cố Duy sửng sốt, nặn ra một nụ cười dối trá:
“Anh chưa bao giờ nói dối em.
Anh đỡ tôi nằm xuống giường xong thì dựng bàn nhỏ lên giúp tôi, không nhanh không chậm nói về chuyện của công ty.
Anh lấy ra một tập tài liệu dày cộp đưa cho tôi nhìn:
“Hôm nay em cũng đã khá hơn rồi, xem dự án đi? Anh đã kiểm tra qua hợp đồng, không sao thì ký tên.”
Tôi đọc lướt qua.
Trong tập tài liệu kia có kẹp vài trang giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, người được hưởng là Lý Khê Đồng.
Trước cái nhìn chằm chằm của Cố Duy, tôi cầm bút ký tên, đóng dấu cá nhân.
Cố Duy vô cùng vui vẻ, tưởng tôi không phát hiện.
Ký xong, tôi nhìn anh với ánh mắt thương hại:
“Từ khi quen nhau tới giờ, anh lừa em vô số lần rồi nhỉ?”
Cố Duy chột dạ đẩy kính, nói tôi mệt rồi, cứ yên tâm nghỉ ngơi.
Được, đã thế thì tôi sẽ không vạch mặt anh.
Để anh tiếp tục nói dối, ngày nào đó chết bất đắc kỳ tử luôn.
Với mỗi tên đàn ông cặn bã, tôi đều đã sắp xếp xong cái chết cho họ.
Cố Duy mở miệng ra là nói dối, thích coi tôi là đồ ngu, vậy tôi để anh nói dối tiếp đó.
Anh lừa tôi một lần thì một ngày tuổi thọ sẽ chuyển cho người cần sống.
Một người cần thì sẽ cho một ngày, một vạn người cần thì sẽ cho một vạn ngày.
Sau khi hệ thống xuất hiện, vì tôi mà Cố Duy đã hiến té nhiều năm tuổi thọ.
Anh đúng là một “người tốt” mà.
21
Tôi hồi quang phản chiếu, Ninh Tự Xuyên cũng tỉnh.
Anh ta hỏi tôi: “Ngày chết sắp tới đúng không?”
Thái độ bình tĩnh một cách lạ thường.
Tôi ngồi bên giường gọt táo cho anh ta, hỏi anh ta muốn ăn không.
“Hệ thống nói, nếu mọi người yêu tôi, dù chỉ đối xử với tôi như người bình thường thì cũng sẽ đẩy nhanh cốt truyện, tôi cũng sẽ không chết.”
Ninh Tự Xuyên im lặng rơi nước mắt, xót xa nói:
“Anh thật sự không ghét em, Ninh Du Nhiên. Lúc mới được nhận nuôi, ba mẹ làm thế nào, anh làm theo thế đó, anh phải nghe lời thì mới được làm con của ba mẹ. Sau này, anh cũng không khống chế được cảm xúc của bản thân.”
“Nhưng anh thật sự không ghét em, Ninh Du Nhiên.”
“Mỗi lần em nấu cháo, làm bánh ngọt, anh đều ăn. Lúc em bị nhốt, anh đã lén đưa sô cô la cho em. Anh chỉ không biết thể hiện cảm xúc, thương mà chỉ biết giấu trong lòng.”
Nói rồi anh ta run run đưa cốc giữ nhiệt cho tôi.
Bên trong là nước nóng vào gạo do tự tay anh ta đổ, anh ta cuống qua ngã luôn xuống đất, hèn mọn ôm lấy ống quần của tôi, cầu xin tôi:
“Em nấu cháo thế nào vậy, dạy anh đi, cũng dạy anh cách yêu thương em, được không?”
“Anh đưa em một nửa thời gian sống của mình, em nói với hệ thống cho chúng ta sống được không.”
Tôi lạnh lùng mở nắp, đổ tất cả lên đầu Ninh Tự Xuyên, cũng kết thúc cuộc sống của anh ta.
Lúc trước, khi tôi bị các bạn bắt nạt, anh ta cũng đứng nhìn xuống tôi như vậy, còn dội một thùng nước lạnh lên đầu tôi, chế giễu tôi.
Bây giờ tôi trả lại hết cho anh ta.
22.
Tôi không nhớ rõ cuối cùng mình rời đi như thế nào.
Cuối cùng, Sở Nhung ở lại phòng phòng bệnh nhìn tôi được cấp cứu, mặt anh trắng bệnh còn hơn người chết là tôi đây.
Khi bác sĩ đang cấp cứu tôi, anh quỳ xuống đất dập đầu với Lý Khê Đông.
Anh nói có thể lấy lấy mạng của anh thay thế, để tôi được sống không.
Anh còn lại một ngày thì cho tôi một ngày, còn một năm thì cho tôi một năm, không gì là hệ thống không làm được, nhất định còn có cách.
Lý Khê Đồng một tay nắm hồn tôi, một tay nâng cằm Sở Nhung:
“Anh biết thứ gì hạ tiện nhất trên đời này không? Thâm tình đến muộn đấy!”
“Anh yêu cô ấy, sao không làm từ sớm đi? Người ta chết rồi mới hối hận, chó cũng không thèm!”
Trong tiếng khóc tuyệt vọng của Sở Nhung, tôi được xác nhận tử vong.
Cũng trong một giây ấy, ở ngoại ô thành phố xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng.
Cố Duy đưa ba mẹ đi tảo mộ, bị xe tải do người thân lái đâm trực diện, người trong vụ tai nạn đều không toàn thây.
Trong một đêm, nhà anh chỉ còn con chó là còn sống.
Ôi.
Báo ứng đấy.
23
Lý Khế Đồng dẫn linh hồn tôi đến trung tâm tiếp nhận, trên đường, tôi nhìn thấy ba mẹ.
Bọn họ ngồi quay lưng vào nhau trước cục Dân chính, nghe được tin tức tôi qua đời thì bị dọa tái mặt, không còn sức vào làm thủ tục ly hôn.
Bọn họ cho rằng, Ninh Tự Xuyên không phải con ruột, bị ràng buộc sinh mạng cũng không tới phiên bọn họ.
Bọn họ ly hôn, ta hận mẹ nhưng đừng hận ba nên tìm cách trốn khỏi sự trả thù của tôi.
Bộ dạng ngu ngốc ấy chọc tôi cười phá lên.
Bọn họ sẽ không bao giờ biết.
Tôi không bảo hệ thống trừng phạt họ.
Chết luôn thì còn gì là sung sướng?
Nếu như biết trên đầu có treo con dao, nhưng không biết bao giờ con dao rơi xuống, ngày ngày nơm nớp lo sợ, tra tấn tinh thần mới là báo ứng tuyệt nhất dành cho bọn họ!
Tôi mỉm cười, đột nhiên nhìn thấy mình ngày bé.
Tôi nhìn thấy mình năm sáu tuổi bị nhốt lại, co ro dưới bàn sách khóc, đột nhiên một thanh sô cô la được ném qua cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, Ninh Nhược Nhược không cao hơn tôi là bao đang bắc thang leo lên tầng ba.
Chị ấy cùng mang theo rất nhiều đồ ăn, tiếc rằng tay chị quá ngắn, không thể ném được những cái khác vào.
Lúc ấy, tôi tưởng giúp việc là người ném sô cô la cho tôi.
Hóa ra là chị ấy.
Một màn sương trắng hiện lên, tôi lại trông thấy năm mình mười sáu tuổi theo đuổi Sở Nhung.
Nhưng Sở Nhung vừa bị Ninh Nhược Nhược từ chối, đẩy mạnh tôi một cái, còn mắng tôi con béo im miệng.
Tôi khóc rất lâu ngoài sân, Ninh Nhược Nhược đáng lẽ đã về từ lại đeo cặp sách tới đón tôi.
Chị ấy giả vờ là có tiết tự học buổi tối nên đi ngang qua, nhét một cây kẹo que vào miệng tôi, lạnh lùng hỏi tôi có đi không.
Cuối cùng tôi nhìn thấy đêm trước ngày đính hôn năm hai mươi sáu tuổi, Ninh Nhược Nhược đưa con ma men Ninh Tự Xuyên về nhà, ăn luôn cháo tôi nấu cho Ninh Tự Xuyên, đặt cái chén không ở đầu giường Ninh Tự Xuyên.
“Ba mẹ cho từng này đồ cưới thôi sao? Ba mẹ không cần thể hiện nhưng chị đây vẫn cần, mang tiếng Ninh Nhược Nhược chị đây, dù sao cũng là em gái lập gia đình mà!”
Chị ấy cao ngạo, nói cho mọi người á khẩu luôn, thêm hai con số không sau năm mươi vạn tiền đồ cưới ba mẹ cho.
Đó là những gì tốt nhất chị ấy có thể cho tôi.
Hóa ra tôi là nữ chính trong truyện ngược, Ninh Nhược Nhược là nữ phụ vạn người mê.
Khi còn sống, tôi không cảm nhận được tình yêu, nhưng chị đã cố gắng hết sức truyền hơi ấm cho tôi.
Sau này, Ninh Nhược Nhược hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống hỏi chị khi nào rời đi…
24
Tôi có thể dùng tuổi thọ Sở Nhung cho và tuổi thọ mà Cố Duy hiến tế, nhưng tôi muốn sống với một thân phận mới, không muốn ảnh hưởng tới trật tự cân bằng của thế giới.
Trước khi chuyển thế, hệ thống hỏi tôi, còn chuyện gì muốn làm không.
Tôi nghĩ nghĩ, bảo hệ thống thổi một luồng gió mát, thổi hoa cúc mà Ninh Nhược Nhược thích nhất tới trước bia mộ của chị.
Sau này tôi muốn được an táng bên chị.
Sớm được gặp lại chị.
“Đúng rồi, Ninh Nhược Nhược còn gửi cô một bức thư…”
Ngoại truyện 01: Thư của Ninh Nhược Nhược
Ngốc ạ, đọc được bức thư này chứng tỏ em không chết, chị có lời khen cho em đấy.
Cảm ơn em đã thoát khỏi cốt truyện, tự cứu lấy bản thân.
Cốt truyện ngược nữ này đúng là buồn nôn, muốn chị thật ưu tú để dìm em xuống.
Muốn tất cả mọi người quý chị, bao đau khổ thì để lại cho em.
Cuối cùng, em bị người nhà xa lánh, bị mắc bệnh hiểm nghèo, trước khi chết cũng không nhận được lời xin lỗi, mà vừa với nhắm mắt thì mọi người lập tức hối hận, tranh nhau nói yêu em.
Ngay cả sai lầm của mẹ cũng đổ lên người em, quá đáng lắm đúng không?
Nhưng ngẫm lại thì đây là truyện ngược mà, cần quái gì logic.
Có quá nhiều cô gái vừa sinh ra được phải chịu sự bất công, chịu nhiều đau khổ.
Thế là họ gửi gắm hi vọng vào ảo tưởng.
Ảo tưởng bản thân mang theo nỗi oan ức rời bỏ thế giới, thế giới sẽ nhận ra họ tốt thế nào, từng bắt nạt họ, lũ lượt tới trước mộ họ sám hối.
Trả thù tàn nhẫn nhất cũng chỉ là người đàn ông không cưới ai ngoài họ, chiến thắng mề mặt tinh thần.
Buồn cười.
Tới ngày Trái đất hủy diệt, kẻ ác cũng không chủ động sám hối dâu!
Thế là chị đã nghĩ rất nhiều, quyết phải cứu em khỏi bi kịch này.
Chị để lại tài sản cho em, để lại hệ thống cho em, đặt con dao báo thù vào tay em.
Tốt rồi, tốt rồi, em không làm chuyện ngu ngốc, tự bản thân chịu khổ để thành toàn cho mọi người.
Cuối cùng, mong em hãy nhớ.
Thứ quan trọng nhất với người con gái không phải là được người ta thích, cũng không phải thông minh xinh đẹp, mà là tự tôn và dũng khí không khuất phục trước khó khăn.
Đừng tàn lụi trong vũng bùn lầy, đừng chờ đợi người ta thương hại hối hận.
Dù sinh ra trong hoàn cảnh nào, em cũng phải cố gắng hướng về mặt trời, cố gắng trở nên mạnh mẽ, để những người bắt nạt em chủ động quỳ xuống xin lỗi.