Cùng Nhau Xuống Địa Ngục
Chương 5
Đọc xong, tôi mới biết Ninh Nhược Nhược đã đưa dùng tất cả phần thưởng để giúp tôi.
Cái gọi là tặng chẳng qua chỉ là cái cớ của hệ thống.
Vậy Ninh Nhược Nhược có thể trở về nhà không?
“Không, cô ấy còn phải hoàn thành nhiệm vụ khác, mà thiết lập nhân vật này rất thảm, hy vọng cô ấy sống sót.”
Tôi trầm ngâm mấy giây, hỏi hệ thống.
Tôi có thể giúp cô ấy không?
—-
Sau khi ba qua đời đã để lại toàn bộ tài sản cho em trai.
Thế là mẹ kế dùng màn cửa hoa mẫu đơn quấn tất cả rẻ rách bỏ đi rời khỏi nhà.
Dù bà đã chăm lo cho chúng tôi hai mươi năm nhưng chúng tôi vẫn không coi bà như người nhà.
Sau đó không lâu bà bệnh chết.
Vì ba không dẫn bà đi đăng ký kết hôn nên không ai lo chuyện ma chay cho bà.
Chớp mắt một cái, tôi quay lại hai mươi năm trước, vào cái ngày mẹ kế tới cái nhà này.
Tôi lại được nhìn thấy Ninh Nhược Nhược trẻ tuổi xinh đẹp.
Chị ấy không còn nhớ gì hết, yếu đuối nhát gan, cẩn thận từng li từng tí, dùng một bó hoa cúc lấy lòng tôi, gọi tôi một tiếng “con gái”.
Tôi mỉm cười nắm tay chị.
Đừng lo.
Lần này đến lượt tôi cứu rỗi chị.
-HẾT-