Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Cuộc Đời Lý Trí Của Ôn Tĩnh

Chương 3



9.

Có thế lực nào đó đã kéo Tề Minh lại, Tề Minh chỉ có thể đi theo tôi, từng bước một rời khỏi công ty.

Tề Minh ngồi cạnh tôi trong xe.

Thấy tôi quyết tâm bán cổ phần và khiến Lâm Di phải khốn khổ, cuối cùng hắn cũng từ bỏ đấu tranh.

Giọng hắn chậm lại.

“A Tĩnh, tôi biết tôi có lỗi với cô, nhưng tôi đối với cô cũng coi như không tệ. Coi như là tôi cầu xin cô, hãy bán cổ phần của tôi cho Cố Nhiên, và đừng nhắm vào Lâm Di nữa .”

Cố Nhiên là đối tác đầu tiên của Tề Minh.

Anh ấy cũng là người đã đến dự đám cưới của tôi và Tề Minh.

Nhưng vừa rồi tôi không thấy anh ấy, chỉ nhìn thấy người trợ lý thay mặt anh ấy tham dự cuộc họp.

Tôi cúi đầu xem video cô giáo mầm non gửi trên điện thoại.

Trong video, Thất Thất lấy đồ ăn nhẹ từ trong túi ra và đưa cho từng đứa trẻ.

Các bé hào hứng xếp thành vòng tròn, để Thất Thất đứng giữa.

Mọi người hát và vỗ tay.

Thất Thất đứng ở giữa, cười tươi đến nheo mắt lại.

Vô cùng hạnh phúc.

Tề Minh không nhận được câu trả lời của tôi nên bước tới và nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Thất Thất.

Hắn định nói gì đó nhưng lại nghẹn ngào.

Tôi chỉ im lặng nhìn đi nhìn lại khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Thất Thất trên điện thoại.

tài xế dừng xe lại trước cửa biệt thự.

Vừa xuống xe đã thấy trợ lý chạy lại.

Từ lúc giúp tôi xử lý công việc đến nay, trợ lý vô cùng bận rộn, lúc này đôi mắt anh ta tràn đầy vẻ mệt mỏi.

Nghĩ đến chồng danh thiếp vừa đưa, tôi chợt cảm thấy có lỗi.

“Tiền thưởng cuối năm năm nay sẽ tăng gấp đôi.” Nói xong, tôi vỗ vai anh rồi bước vào nhà.

Nghe tin tiền thưởng cuối năm được tăng gấp đôi, gương mặt trợ lý trở nên vui vẻ hơn.

Anh ta vội vàng bước vào phòng lấy giấy hỏa táng và giấy chứng tử ra,

“Tôi đã đưa những thứ này cho luật sư, bên họ đang làm thủ tục sang tên cho cô và con gái.” Tôi cầm lấy, nhìn nó một chút rồi cố ý ném lên chiếc ghế sofa đơn nơi Tề Minh đang ngồi.

“Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ trong thời gian này.” Tôi kể cho anh ấy nghe chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Tôi vừa dứt lời thì điện thoại của trợ lý vang lên.

Anh ấy liếc nhìn tôi, ngầm hiểu ý rồi nhận điện thoại lên bật loa ngoài.

Giọng nam ở đầu bên kia thở dốc.

“Nói với cô Ôn rằng tôi muốn cổ phần trong tay cô ấy.”

Giọng nói của người đàn ông chắc chắn có phần già dặn.

Là ông Trương.

Tôi lấy cốc nước đưa lên môi.

Lần này là giọng điệu này.

Chà.

Lâm Di đã có thể ngậm miệng lại.

10.

Tôi không đồng ý nên yêu cầu tài xế thu dọn đồ đạc và đi đón Thất Thất.

Nhiều phụ huynh đã đợi sẵn ở cổng trường mẫu giáo, rất nhiều ô tô sang trọng cũng đậu sẵn.

Trường mẫu giáo mà Thất Thất đến là một trường mẫu giáo tư thục, vì tiêu chuẩn cao nên có rất nhiều người giới thượng lưu cũng cho con mình theo học tại đây.

Tôi đã chào các bậc phụ huynh mà tôi đã gặp khi đón Thất Thất trước đây.

Mẹ của một người bạn cùng lớp của Thất Thất mỉm cười đến gặp tôi,

“Hôm nay tôi nhìn thấy Vĩ Vĩ nhà tôi ăn đồ ăn nhẹ mà Thất Thất mang đến, đứa nhỏ có vẻ rất thích nó, tôi có thể kết bạn với cô không?”

Mẹ của Vĩ Vĩ mỉm cười nhẹ nhàng.

Tôi nhanh chóng gửi liên kết đến điện thoại di động của cô ấy.

Khi mẹ của Vĩ Vĩ gọi cho chồng mình.

Tôi thức thời tránh sang một bên và nhìn bọn trẻ trong trường mẫu giáo trò chuyện với giáo viên.

Thất Thất nhìn thấy tôi liền giơ tay chào, mỉm cười và hôn gió.

Thất Thất luôn ngoan ngoãn như vậy.

Giáo viên cũng nhận thấy sự mất tập trung của Thất Thất, mỉm cười với tôi và đưa Thất Thất trở lại lớp học.

Tề Minh bước đến gần tôi, nhìn các bố mẹ đang đợi xung quanh, nói với lương tâm cắn rứt: “Trước kia đều là cô một mình tới đón?”

Tôi không kiên nhẫn liếc nhìn hắn và nói: “Cha của Thất Thất không phải đã chết rồi sao?”

Tề Minh trong nháy mắt khó chịu.

Vốn dĩ Tề Minh đang nín nhịn vì cuộc họp của tôi lúc chiều, nhưng bây giờ lại bị kích động, sắc mặt đen như đít nồi.

Nhìn khuôn mặt đen sì của hắn, tôi thấy tâm tình mình tốt hơn hẳn.

Tôi yêu Tề Minh đã nhiều năm, kết hôn cũng lâu như vậy, tôi luôn là người biết cách làm sao để khiến hắn tổn thương nhiều nhất.

Nhưng vì tôi vẫn cần sử dụng hắn như cái máy ATM nên tôi luôn cố gắng không chọc vào hắn, nhưng giờ thì khác rồi.

Không còn đắn đo cũng không cần phải lo lắng nữa.

Thất Thất chạy đến chỗ tôi ngay khi tan học, ôm tay tôi và chào tạm biệt giáo viên.

Trở lại xe, đôi bàn tay nhỏ nhắn của Thất Thất không ngừng quơ quơ trong không trung, kể cho tôi nghe những điều thú vị xảy ra ngày hôm nay.

Đột nhiên, Thất Thất mở to mắt nhìn tôi,

“Mẹ ơi, hôm nay Kiều Kiều nói rằng ai cũng có mẹ và cha, nhưng con chỉ có mẹ. Tại sao vậy?”

Trong giọng nói của Thất Thất cũng không có ủy khuất hay khó hiểu, chỉ là tò mò.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi đã lên kế hoạch từ khi sinh ra Thất Thất.

Vì vậy, mặc dù Tề Minh thỉnh thoảng đến gặp Thất Thất nhưng tôi vẫn luôn miễn cưỡng chỉ để hắn đứng nhìn.

Ngay cả như vậy tôi cũng để con đi ngủ mới cho hắn nhìn.

Khi Thất Thất lớn lên, sau khi cha mẹ Tề Minh qua đời, hắn luôn bận rộn với Lâm Di và hiếm khi quay trở lại.

Vậy là Thất Thất thực sự không có ấn tượng gì về bố mình.

Tề Minh ở một bên nhìn tôi, như thể đang mong chờ điều tôi sắp nói.

Tôi phớt lờ hắn, do dự một lúc và quyết định nói sự thật cho Thất Thất biết.

Khác với những đứa trẻ khác, Thất Thất trưởng thành sớm hơn, cư xử tốt và nhạy cảm hơn, tôi hòa hợp với Thất Thất vừa như mẹ vừa như một người bạn.

Tôi bình tĩnh kể lại hơn mười năm vướng mắc giữa tôi và Tề Minh.

Thành thật mà nói, khi đề cập đến việc tôi phát hiện ra chuyện Tề Minh lừa dối, tôi vẫn không thể bình tĩnh như mình tưởng tượng, đôi mắt không khỏi đẫm lệ.

Mọi thứ trước mắt đều mờ đi, tôi thấy Tề Minh đang cố đưa tay ra giúp tôi lau nước mắt.

Nực cười thật.

Tôi bế Thất Thất khỏi ghế và ôm con vào lòng, “Nhưng mẹ có Thất Thất. Có Thất Thất, mẹ không còn sợ hãi nữa.”

Thất Thất cũng hiểu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Thất Thất ôm tôi khóc rất lâu.

Khi xe dừng trước sân nhà, Thất Thất buông tôi ra, đôi mắt đen sáng của con bé chớp chớp mấy lần để nước mắt không rơi.

“Mẹ ơi, trong nhà chúng ta có một người đàn ông là đủ rồi. Thất Thất sẽ bảo vệ mẹ.”

Đứa trẻ thật dễ thương. Tôi không nhịn được cười mà ôm chặt lấy nó nói. “Chà, từ nay có Thất Thất bảo vệ mẹ rồi.”

11.

Sau khi Thất Thất theo bảo mẫu Trương vào nhà, tôi ngồi trong xe một lúc, thất thần nhìn ghế bên cạnh.

Vừa rồi khi nói chuyện với Thất Thất, Tề Minh cũng đã lắng nghe toàn bộ từ đầu tới cuối.

Có lẽ hắn chưa bao giờ nghĩ rằng việc mình làm sẽ trở nên tàn nhẫn khi nhìn từ một góc độ khác nên hắn cũng không gây ồn ào nữa.

“Tôi…”

Giọng của Tề Minh đột nhiên vang lên, có chút khó chịu.

Rốt cuộc, tôi ở lại trong xe chỉ vì muốn ở một mình một lúc nên không muốn nghe bất kỳ lời xin lỗi hay phàn nàn nào của hắn.

Tôi mở cửa rồi rời đi.

Tề Minh không hề cử động, nhưng khi tôi rời đi, hắn đã bị một lực lượng vô hình kéo lại và chỉ có thể đi theo tôi.

Cứ như vậy, rất nhanh đã đến ngày thứ ba.

Sau khi gửi Thất Thất đi mẫu giáo, tôi lại đến công ty của Tề Minh.

Thư ký Phương đón tôi và đi thẳng vào phòng họp.

Trước khi đến, tôi đã tìm hiểu tình hình với trợ lý ở trên xe.

Mặc dù công ty của Tề Minh đang phát triển tốt nhưng người gọi điện trong ba ngày qua và đưa ra những điều kiện tốt nhất chính là ông Trương.

Sau cuộc điện thoại đó, ông Trương gọi lại và đưa ra những điều khoản tốt hơn.

Tuy rằng Tề Minh biết kế hoạch của tôi nhưng cũng không còn tức giận như trước, chỉ là trước khi vào phòng họp cầu xin tôi đừng tàn nhẫn với Lâm Di như trước.

Xem ra hắn thực sự rất yêu thương Lâm Di nha.

Nghĩ đến tin nhắn vừa rồi trợ lý gửi cho tôi, tôi không đáp lại lời của Tề Minh mà hứng thú mở cửa phòng họp.

Tôi tự hỏi liệu Tề Minh có mềm lòng với Lâm Di sau khi nhìn thấy mọi thứ trong phòng họp hay không.

12.

Cửa phòng họp chậm rãi bị đẩy ra, thoạt nhìn đã thấy Lâm Di ngồi bên cạnh ông Trương.

Khác với vẻ ngoài như bạch liên hoa ban đầu và vẻ ngoài dịu dàng trước mặt Tề Minh, cô ta hiện đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng bó sát, như có như không để lộ những đường nét tinh tế trên ngực. Chiếc váy trông đặc biệt gợi cảm, tay ông Trương nhẹ nhàng đặt lên chiếc đùi trắng nõn nà của cô.

Thú vị thật.

Có vẻ như điều tôi đoán là đúng.

Hai người thật sự dây dưa với nhau sau lần họp trước.

Ông Trương thở hổn hển khi gọi lần đầu tiên thực sự là vì ông vừa hoàn thành một cuộc chiến chinh phục yêu tinh.

Nhìn thấy tôi bước vào phòng họp trong bộ váy voan giản dị, Lâm Di nâng cằm, ý tứ khoe khoang rõ ràng trước mặt.

Tôi liếc nhìn Tề Minh, người đã chạy đến bên cạnh Lâm Di trong tầm mắt của tôi.

Dạo này tôi thấy nhiều lần biến sắc trên gương mặt Tề Minh nên không còn ngạc nhiên nữa.

Sau khi đẩy ghế ra và ngồi xuống, tôi liếc nhìn các cổ đông có mặt.

“Chúng tôi đã nhận được rất nhiều cuộc điện thoại trong vài ngày qua. Sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, tôi quyết định bán cổ phần cho ông Trương.”

Sau đó, tôi lấy từ trợ lý kế hoạch đã soạn thảo với luật sư rồi giao cho ông Trương.

“Hợp tác vui vẻ.”

Ông Trương lấy tay ra khỏi đùi Lâm Di, đọc qua vài lần, xác nhận các điều kiện trong hợp đồng rồi ký vào.

“Rất vui được hợp tác với cô Ôn.”

Tề Minh đã sớm kiệt sức, mặt xám như tro nằm trên mặt đất.

Lắng nghe những âm thanh ồn ào xung quanh, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng thì thầm của Tề Minh.

“Tôi đã làm cái quái gì… cho một người phụ nữ như vậy…”

Nhưng việc này không liên quan gì đến tôi.

13.

Thấy đã đạt được điều mình mong muốn, Lâm Di cũng không quan tâm đến xung quanh, ôm cổ ông Trương và hôn lên.

Ông Trương bị vẻ đẹp đó mê hoặc đến nỗi trong lòng tràn đầy hưng phấn, có chút tự đắc khoát tay áo: “Cô Ôn, cô hãy buông tha cho Tiểu Di đi?”

Những người trong phòng họp không được chia cổ phần ngẩng đầu lên, tò mò nội dung vở kịch kế tiếp.

Tôi đương nhiên vui vẻ nể mặt ông Trương, nghiêng đầu:

“Nhưng ông Trương cũng biết rằng Thư ký Lâm đã tiêu rất nhiều tiền của chồng tôi.”

Tôi không cần phải gây rắc rối, nhưng không ai có thể lấy đi những gì đáng lẽ phải thuộc về tôi và Thất Thất.

Lâm Di mặt lộ vẻ ủy khuất làm nũng với ông Trương.

“Trương tổng~”

Thanh âm Lâm Di như là rắc mật đường.

Ông Trương vui vẻ lấy lòng tiểu mỹ nhân rồi ra hiệu cho trợ lý bên cạnh lấy thẻ ra.

“Tôi đại khái tính toán một chút tiền đã tiêu cho Tiểu Di, trong này hẳn là đủ rồi.”

Nói xong lại nháy mắt đầy dầu mỡ với tôi, “Nếu sau này cô Ôn đây có chuyện gì cũng có thể tìm tôi.”.
 
Tôi quá lười để chú ý đến ông ta.

Dù sao lần này xuất hiện, đại khái cũng chỉ có hai lần này.

Tôi nhận thẻ, “Vậy chúc mừng ông Trương có được người đẹp.”

14.

Lúc rời công ty, tôi nhìn lại.

Tòa nhà chọc trời, người ra vào nối liền không dứt.

Tôi có chút bàng hoàng.

Giống như trở lại thời đại học.

Khi đó Tề Minh còn mang theo bộ dáng non nớt, nói rằng sẽ đối xử tốt với tôi đến hết cuộc đời.

Nhưng cuối cùng vẫn là cảnh còn người mất.

Nhìn trợ lý cẩn thận đi theo phía sau, tôi không khỏi cười thành tiếng, “Xong việc rồi, tôi cho anh nghỉ vài ngày.”

Trợ lý có chút kinh ngạc nhìn tôi, nhưng rất nhanh lại có chút lo lắng, “Vậy tiền thưởng cuối năm thì sao?”

“Tôi có phải là loại tư bản bóc lột nhân viên của mình không?”

Tôi không nhịn được cầm túi xách gõ đầu cậu, “Nếu anh còn hỏi nữa, tiền thưởng cuối năm sẽ không được nhân đôi đâu.”

Trợ lý vội vàng xin lỗi.

15.

Lại nhận được tin tức của Lâm Di, vẫn là bạn thân nhất kể lại cho tôi.

Trương tổng tuy nói gia tài bạc triệu, nhưng cũng chưa bao giờ nuôi người rảnh rỗi.

Sở dĩ vì Lâm Di ra mặt, cũng bất quá là coi trọng dung mạo và dáng người của cô ta, trước đây có Tề Minh nên không ăn được, nhưng bây giờ ăn quá nhiều tự nhiên sẽ chán.

Từ tiết kiệm đến xa xỉ dễ dàng, từ xa xỉ về lại tiết kiệm quả thật khó khăn.

Không có Trương tổng còn có Lý tổng, không có Lý tổng còn có Vương tổng.

Lâm Di rất nhanh đã trở thành gái gọi nổi tiếng trong giới.

Cuối cùng nhiễm bệnh, qua đời trong hẻm nhỏ vào mùa đông.

Nghe nói trước khi chết còn bị mấy tên côn đồ bắt nạt.

Thật trùng hợp chính là sau ngày đó, Tề Minh cũng hoàn toàn rời đi.

Từ ngày nhìn thấy một mặt khác của Lâm Di, Tề Minh liền hoàn toàn trầm mặc, rất nhiều lần tôi đều quên bên cạnh mình còn có một Tề Mân âm hồn bất tán.

Nhưng cũng may tôi không thèm để ý hắn, mỗi ngày trôi qua tự tại.

Con người mà.

Hạnh phúc là quan trọng nhất.

Chương trước Chương tiếp
Loading...