Cuộc Đời Lý Trí Của Ôn Tĩnh
Chương 4
1.
Thoáng cái mười mấy năm trôi qua, Thất Thất sau khi lớn lên càng ngày càng đẹp trai, bởi vì một tấm hình chụp khi huấn luyện quân sự nhập học vào đại học mà nổi tiếng khắp toàn mạng.
Vì đam mê diễn xuất, sau khi cân nhắc Thất Thất đã bước chân vào giới giải trí.
Trong chuyện này, Thất Thất có vẻ rất cứng đầu, tôi đề xuất muốn thông qua quan hệ giúp thằng bé tìm một kịch bản tốt, nó không đồng ý, bắt đầu bằng vai diễn nhỏ trong giới giải trí.
Cho dù đó là một nhà sư chỉ xuất hiện một lần hay nhân vật nam chính, Thất Thất cũng sẽ đắm chìm trong việc suy đi nghĩ lại các chi tiết.
Rất dụng tâm, cũng rất vui vẻ.
Phiền toái duy nhất, chính là Thất Thất giảm bớt số lần về nhà.
Lại là khoảng thời gian cuối hè.
Thất Thất từ đoàn làm phim trở về, chạy đến trước mặt tôi, hỏi tôi có muốn cùng thằng bé tham gia chương trình tạp kỹ hay không.
“Đây là một chương trình giải trí về tình thân, trọng tâm chính là hòa thuận, đã lâu không cùng mẹ đi du lịch nên muốn mẹ đi cùng con.”
Ở bên ngoài, Thất Thất là đỉnh lưu Ôn Thất được ngàn vạn thiếu nữ yêu thích.
Ở trước mặt tôi, Thất Thất vẫn luôn như vậy, nhu thuận hiểu chuyện rồi lại thường hay làm nũng.
Có lẽ là lo lắng tôi không đồng ý, Thất Thất ôm cánh tay của ta lắc qua lắc lại, “Mẹ~”
Được rồi.
Ngày thứ ba sau khi tôi đồng ý, đoàn quay phim đã đến.
“Cô Ôn, chúng tôi đến để quay phim thí điểm.” Phó đạo diễn có chút chột dạ đẩy mắt kính của mình.
Thất Thất đã sớm nói với tôi chuyện này, theo Thất Thất ngồi xuống trước ống kính, nhân viên công tác hỏi rất nhiều vấn đề khi Thất Thất còn bé, tôi trả lời từng cái một, ở giữa còn xen kẽ không ít oán giận sôi nổi của Thất Thất, toàn bộ quá trình ghi hình đều rất thuận lợi.
2.
Trạm đầu tiên của chương trình giải trí là hải đảo.
Bởi vì là chương trình tạp kỹ nhỏ nên người quay phim đi theo bên cạnh không nhiều, chúng tôi đã có khoảng thời gian vui vẻ.
Từng ngày trôi qua, rất nhanh đã đến trạm cuối cùng.
Trạm cuối cùng, chúng tôi đến Vân Nam nơi có khí hậu dễ chịu.
Thất Thất được đạo diễn hướng dẫn đi làm nhiệm vụ khác, tôi cũng chỉ có thể đi theo con đến vườn khổng tước.
Cỏ cây xanh tươi, phong cảnh tuyệt đẹp, nhìn thấy tôi cầm đồ ăn trong tay, từng con khổng tước rất nhanh vây quanh tôi.
Chơi một lát, chờ Thất Thất trở về chúng tôi cùng đi Nhĩ Hải ăn thịt nướng.
Những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm.
Có lẽ vì uống rượu nên má Thất Thất đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh.
“Mẹ, con muốn dẫn mẹ đi du lịch từ lâu rồi.”
Nói xong, Thất Thất đã khóc nức nở.
Tôi mỉm cười ôm con vào trong lòng, dỗ dành đứa nhỏ giống như khi còn bé.
“Thất Thất hiện tại đã rất lợi hại rồi.”
Thất Thất trưởng thành hiếm khi làm tôi lo lắng về bất kỳ cái gì, con có suy nghĩ riêng của mình, cũng sẽ tự mình lo lắng được mất, cho dù là lúc không biết cũng sẽ không mù quáng đi về phía trước, sẽ quay đầu hỏi tôi nên làm gì.
Tiến vào giới giải trí là chuyện Thất Thất đã suy nghĩ rất lâu.
Rất hiển nhiên, con đã thành công.
Trở thành đại minh tinh tỏa sáng với hào quang rực rỡ.
Có một đứa con như vậy, tôi rất tự hào, cũng rất hạnh phúc.
Chương trình tạp kỹ kết thúc.
Thất Thất tiếp tục tham gia quay phim, chẳng qua sẽ không liều mạng như trước, mỗi lần quay xong một bộ phim, sẽ cho mình hai tháng nghỉ ngơi, trở về chăm sóc tôi khi tôi đã bước vào tuổi già.
Mà tôi đã sớm giao công ty cho người khác quản lý, mỗi ngày chỉ đi mua sắm, đi dạo một chút, lúc rảnh rỗi gọi vài người bạn tốt cùng nhau chơi mạt chược, đi du lịch.
Không có đàn ông, cũng có thể sống rất vui vẻ.