Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị

Chương 59



Editor: Gió

Beta: Đá bào

Lâm Kiêu bị tổn thương sâu sắc, trong vài chục giây ngắn ngủi, cậu đã trải qua hai lưỡng cực trạng thái đối lập.

Cậu không biết tại sao Liêu Vịnh Mân lại có thể trở thành phó giám đốc nhân sự của Lạc Mông, xem ra bối cảnh nhà bà ta đủ lớn, nếu không nữ ma đầu làm sao có thể nhẫn nhịn được việc bà ta ở đây chứ, hơn nữa còn phụ trách tuyển dụng nhân sự cho bộ phận số Bốn.

Đáng đời cậu ta, dẵm phải tấm sắt rồi.

Lâm Kiêu ép bản thân lấy lại tinh thần, dù cho thế nào đi chăng nữa, cậu cũng không thể để Giản Hàng phải mất mặt được.

Không có năng lực là vấn đề của cậu, nhưng nếu Liêu Vịnh Mân nhìn cậu không thuận mắt, cố tình loại cậu, thì đó là vấn đề của bà ta rồi.

Vừa rồi bởi vì kinh ngạc, cậu quên mất việc phải chào hỏi, bây giờ bù lại cũng đã muộn rồi.

Đây là lần đầu tiên Lâm Kiêu nghiêm túc tham dự một cuộc phỏng vấn, trước kia đến Doãn Lâm cũng không hề phỏng vấn, vì để chuẩn bị cho ngày hôm nay, cậu đã điên cuồng xem những video chia sẻ kinh nghiệm, còn dành thời gian cả một buổi sáng lên mạng tìm những điều cần chú ý khi đi phỏng vấn.

Nhưng vừa căng thẳng lên, chẳng còn nhớ được gì nữa.

Liêu Vịnh Mân mỉm cười, “Không cần căng thẳng.”

Bà nhìn qua hồ sơ do Lâm Kiêu nộp, ảnh thẻ rất khác so với người ngoài đời thực, chỉ có người quen biết mới có thể lập tức nhận ra được, “Từ bên đầu tư đến ngành hàng tiêu dùng nhanh, sự khác biệt giữa hai mảng này rất lớn.”

Bà ngẩng đầu, hỏi cậu, “Nếu như cậu được tuyển dụng vào một công ty, sau đó phát hiện sếp là người cậu quen biết, hơn nữa người ấy còn từng bị cậu chỉnh đốn, cậu sẽ làm thế nào để có thể hoà bình hợp tác với người sếp ấy?”

Lâm Kiêu: “….” 

Đây là câu hỏi ‘tiễn mạng’.

Bà ấy chính là người sếp đó, từng bị cậu chỉnh đốn.

“Nếu như vị sếp này từng bị tôi chỉnh đốn mà vẫn đồng ý tuyển dụng tôi, điều ấy chứng minh người ấy đã bỏ qua chuyện này rồi, như vậy không còn phải là cách nói cùng hợp tác hoà bình vui vẻ nữa, mà là sau này trong công việc tôi có thể khiến bản thân, khiến lãnh đạo, khiến toàn bộ đội ngũ đạt được lợi nhuận lớn nhất hay không.”

Liêu Vịnh Mân nhìn qua cậu, tiếp tục hỏi câu hỏi tiếp theo, “Cậu ứng tuyển vị trí chủ quản ban chiến lược thị trường, nhưng cậu không có bất kỳ kinh nghiệm nào trên phương diện này.”

“Sau khi quyết định ứng tuyển vào Lạc Mông, tôi đã làm một bản kế hoạch, chưa được thành thục cho lắm.” Lâm Kiêu lấy một bản kế hoạch đã được ghim lại thành tập đưa cho bà.

Bản kế hoạch này do cậu thức thâu đêm làm ra, dứt lòng từ bỏ thời gian chơi game.

Liêu Vịnh Mân nhận lấy, một bản kế hoạch dài như vậy, trong vòng nửa tiếng không đọc xong được, xem xong cũng cần có thời gian tiêu hoá, “Được, cậu để bản kế hoạch lại, trở về đợi thông báo.”

“?”

Nhanh vậy sao?

Cậu đã chuẩn bị rất nhiều câu trả lời từ trước, còn chưa hỏi đến gì mà.

Lâm Kiêu ra khỏi toà nhà của Lạc Mông, gửi tin nhắn cho Giản Hàng: [Lão đại, việc em ứng tuyển hình như tám phần là đi tong rồi.]

Giản Hàng đang mua nước ngọt ở cửa hàng tiện lợi, khi nhìn thấy tin nhắn chỉ đáp, [Ừm.] Cô còn chưa biết ý của Liêu Vịnh Mân ra sao, cũng không biết biểu hiện khi phỏng vấn của Lâm Kiêu như thế nào, nên không thể đưa ra đáp án chính xác được.

Nhân viên thu ngân quét mã, “Năm đồng.”

Giản Hàng thanh toán, cầm nước ra ngoài.

Trịnh Viêm Thúc đang ở ngoài cửa, tay cầm điếu thuốc, thấy Giản Hàng lại lấy một chai nước ngọt ra, anh lập tức ngậm điếu thuốc.

Anh rất không muốn phải tiếp tục uống thử nước ngọt này nữa, từ Lạc Mông đi ra, dọc một con đường cô đã dừng lại đến bốn, năm cửa hàng, qua mỗi cửa hàng đều mua một bình nước ngọt, mua rồi để anh ta uống thử.

Giản Hàng lại đưa chai nước lạnh cho anh, “Anh lắc mạnh trước, có bọt khí rồi lập tức mở nắp ra.”

Trịnh Viêm Thúc không nhận lấy, “Trong chai toàn là khí ga, mở nắp ra sẽ bắn hết người tôi, tôi không cần phải về công ty làm việc nữa rồi đúng không?”

Giản Hàng nhìn anh ta, “Vì vậy, làm sao mới có thể giải quyết vấn đề khí ga tạo nên áp suất cho chiếc chai này?”

Trịnh Viêm Thúc ngẩn người, trước giờ anh chưa từng nghĩ qua vấn đề này.

“Đi thôi, đi ăn cơm.” Giản Hàng đeo chiếc kính râm lên, bước lên phía trước.

Trịnh Viêm Thúc đi theo cô, “Đi đâu ăn vậy?”

“Dẫn anh đi ăn mì lạnh.”

“Cửa hàng ở đâu vậy?” Anh ta hỏi rồi, mở hướng dẫn chỉ đường ra.

“Ở gần đây thôi.” Giản Hàng nói, “Để tôi lái xe.”

Hai người đổi vị trí, Giản Hàng ngồi ở ghế lái, Trịnh Viêm Thúc chuyển qua ghế phụ.

Giản Hàng vẫn đang nghĩ đến chuyện lượng ga trong nước uống, “Kỳ họp đầu tiên của tháng bảy, có lẽ người của bộ phận nghiên cứu phát triển cũng sẽ đến, không biết liệu Cát tổng có tới không.”

Động tác cài dây an toàn của Trịnh Viêm Thúc khựng lại, theo như anh ta được biết, mỗi năm sau khi sản phẩm được tung ra thị trường, Cát Tường Cốc sẽ tự mình tham gia cuộc họp của ban lãnh đạo cấp cao, muốn xem tình hình tiêu thụ của các bộ phận, cũng như phản ứng của mỗi khu vực khách hàng với hương vị mới.

Anh ta quay sang nhìn Giản Hàng: “Cô muốn làm gì?”

Giản Hàng khởi động xe, “Sản phẩm nước có ga của bộ phận chúng ta nhất định phải được cải thiện.”

“Giản Hàng.” Trong lúc tức giận Trịnh Viêm Thúc gọi thẳng tên cô, “Nếu như cô lại chọc đến Tần tổng một lần nữa, đến lúc đó bộ phận số Bốn của chúng ta sẽ không được bình yên qua ngày. Không có chi phí, sản phẩm của chúng ta có tốt hơn nữa cũng không thể được đưa ra thị trường.”

Anh ta lại nhắc nhở, “Trung tâm nghiên cứu phát triển là giới hạn của Tần tổng, anh ấy sẽ không cho phép bất kỳ bộ phận kinh doanh nào nhúng tay vào. Một khi cô muốn tham gia, giám đốc của ba bộ phận còn lại cũng hùa theo, đến lúc đó anh ấy phải quản lý công ty ra sao?”

Giản Hàng đính chính lại, “Không phải là nhúng tay, là thảo luận vấn đề, giải quyết vấn đề.”

Trịnh Viêm Thúc cảm thấy nực cười, “Cô có hiểu sai gì về thảo luận không? Cô như vậy không được coi là thảo luận, là mạnh mẽ uy hiếp, khuyên cô đừng dại mà chơi với lửa. Huỷ liên kết và nhúng tay vào trung tâm nghiên cứu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”

Giản Hàng không tranh luận với anh ta, mở nhạc trong xe lên.

Trịnh Viêm Thúc nghe không lọt tai, tiện tay tắt nhạc đi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết là vì sao, anh lại có một loại dự cảm mạnh mẽ, Giản Hàng muốn trực tiếp nói chuyện với Cát Tường Cốc, ông già cổ quái kia.

Nếu như Tần Mặc Lĩnh có thể ngầm đồng ý với việc Giản Hàng khoá tài khoản của các nhà phân phối, nhưng việc cô nhúng tay vào trung tâm nghiên cứu, chắc chắn Tần Mặc Lĩnh sẽ không tiếp tục dung túng nữa.

Đến lúc đó tình trạng thảm khốc ra sao, anh ta không dám nghĩ tới. Nhưng với tính cách kia của Giản Hàng, cứng rắn cố chấp, có khuyên cũng vô dụng.

Tiệm của ông nội cách đây không xa, khoảng năm phút lái xe là tới, không dễ gì mới tìm được một chỗ đỗ xe, Giản Hàng lấy ô đi xuống, đưa cho Trịnh Viêm Thúc một chiếc.

Trịnh Viêm Thúc: “Tôi không cần dùng đến.”

Anh ta thường xuyên đi điều tra thị trường, không có thói quen che ô.

Khu vực này anh ta vô cùng quen thuộc, hồi vừa đến Lạc Mông, khu vực này do anh phụ trách.

Trịnh Viêm Thúc hỏi, “Là tiệm bánh kếp ở bên trái con đường này sao?” Mì lạnh của tiệm đó vô cùng nổi tiếng.

Giản Hàng: “Ừm, chính là tiệm đó.”

Bên ngoài tiệm không có người, hai trăm phần mì lạnh ngày hôm nay đã bán hết từ sớm rồi.

Ông bà nội đang ngồi trong tiệm ăn dưa hấu, bên trong còn có một người ngồi ăn mì lạnh.

“Trùng hợp vậy sao?” Giản Hàng ngạc nhiên.

Đàm Phong cười cười, “Đúng vậy, đã lâu anh chưa đến tiệm của ông bà rồi.” Ánh mắt anh dừng lại ở trên người đàn ông phía sau cô.

Người đàn ông cao ngang anh, có đeo gọng kính vàng.

Trịnh Viêm Thúc cũng nhìn Đàm Phong.

Đã mấy ngày ông bà nội không gặp cháu gái, bà nội lập tức để miếng dưa hấu trên tay xuống, “Mau vào đi, ở bên ngoài nóng, vào ăn dưa hấu. Cái đứa này, đến cũng không nói trước một tiếng, bà cũng không chuẩn bị hoa quả con thích ăn.”

“Không phải đã có dưa hấu rồi sao ạ?” Giản Hàng nói: “Con đi điều tra thị trường, tiện đường ghé qua.”

Cô giới thiệu Trịnh Viêm Thúc với mọi người, “Đồng nghiệp của con, giám đốc bộ phận tiêu thụ, Trịnh Viêm Thúc.”

“Đây là ông bà nội tôi. Vị này là bạn tôi, người phụ trách chi nhánh của ngân hàng đầu tư Doãn Lâm, Đàm Phong.”

“Hân hạnh gặp mặt.”

“Nghe danh đã lâu.” 

Đàm Phong đứng dậy, hai người cùng bắt tay.

Bà nội cắt dưa hấu cho Trịnh Viêm Thúc, sau đó cho Giản Hàng một miếng, “Dưa hấu để lạnh nên con ăn ít thôi. Mạc Lĩnh có dặn bà, bảo bà đừng để con ăn nhiều đồ lạnh.”

Lời của bà nội vừa nói ra, Đàm Phong và Trịnh Viêm Thúc đều nhìn về phía bà, sau đó nhanh chóng thu lại ánh mắt.

“Con và Trịnh Viêm Thúc vẫn chưa ăn trưa.”

Ông nội ăn xong miếng dưa hấu trên tay, “Để ông đi làm mì lạnh cho hai đứa.”

Trịnh Viêm Thúc chỉ tấm bảng ngoài cửa tiệm, “Không phải đã bán hết rồi sao?”

Giản Hàng: “Bán hết số lượng hôm nay, nhưng trong tủ lạnh vẫn còn.”

“Bán mì lạnh mà cô cũng làm marketing bỏ đói?”

“Ừm.” Trịnh Viêm Thúc không còn gì để nói, cúi đầu ăn dưa hấu.

“Lâm Kiêu từ chức rồi.” Đàm Phong không biết chuyện Lâm Kiêu ứng tuyển vào Lạc Mông, “Sáng nay anh đã duyệt đơn từ chức rồi.”

“Cậu ấy không hợp với giới đầu tư, ở lại đây cũng chỉ lãng phí thời gian, chi bằng đi làm gì đó phù hợp với năng lực của bản thân.” Anh lại nói.

Giản Hàng hỏi, “Lâm Kiêu có nhắc đến cậu ấy muốn đi ứng tuyển ở đâu hay không?”

“Không có, anh với cậu ấy không thân lắm.”

Nói rồi, Đàm Phong đẩy một chiếc đĩa trống qua cho Giản Hàng. 

Đúng lúc Giản Hàng đang bỏ hạt dưa đen, nên cô để hạt vào đĩa. Cô vừa bỏ hạt vừa nói, “Cậu ấy đến Lạc Mông ứng tuyển, không biết có được nhận hay không/”

Đàm Phong: “….”

Anh không có thời gian, cũng sẽ không đi phàn nàn cấp dưới cũ. Đàm Phong dối lòng, “Đổi một môi trường mới cũng tốt.”

“Lâm Kiêu không phải là người vô dụng, chỉ là thiếu sự huấn luyện.” Cô đẩy chiếc đĩa về phía Trịnh Viêm Thúc, Trịnh Viêm Thúc không dùng đến, dùng tắm gảy hạt vào thùng rác.

Đã rất nhiều năm anh chưa từng ăn dưa hấu có hạt, hơn nữa còn là loại hạt vừa to vừa nhiều.

Lâm Kiêu mà họ nhắc đến, Trịnh Viêm Thúc không biết là ai, nhưng có một loại cảm giác công tử phú nhị đại nào đó, tương lai có thể trở thành đồng nghiệp của anh ta.

“Gần đây em họ của anh có bận gì không?” Cô chủ động nhắc đến Phương Nam.

Phương Nam là hoạ sĩ vẽ tranh minh hoạ, trước đó khi ở trấn nhỏ Achaea lúc ba người cùng ăn cơm, cô chỉ nói chuyện công việc với Đàm Phong, sau đó nói vài câu cùng Phương Nam, không có trao đổi phương thức liên lạc.

Đàm Phong: “Em có chuyện cần tìm em ấy sao?”

“Đúng vậy.” Giản Hàng không nói là việc gì, chỉ trả lời, “Tuần sau anh giúp em hẹn cô ấy với, em muốn gặp mặt cô ấy.”

Đàm Phong cũng không hỏi nhiều thêm, “Được, tối nay anh sẽ gọi điện cho con bé, xem xem khi nào em ấy được nghỉ.”

Đang nói chuyện, Giản Hàng có cuộc gọi đến.

Tần Mặc Lĩnh đang định ngủ trưa, trước khi ngủ muốn quan tâm hỏi han cô, “Trưa nay em ăn gì?”

“Em ăn mì lạnh, đang ở tiệm của ông bà nội.”

“Sao đột nhiên lại ghé qua tiệm vậy?” Còn dẫn cả Trịnh Viêm Thúc cùng đi nữa.

Giản Hàng không biết anh đang suy nghĩ gì, giải thích, “Trời nóng nên em muốn ăn chút mỳ lạnh thanh mát, vừa lúc có thể ghé thăm ông bà. Cuối tuần này em có nhiều việc bận, thứ bảy chưa chắc đã có thời gian qua, nên đến thăm ông bà trước.”

Cô lại nói: “Hơn nữa còn rất trùng hợp, gặp được Đàm tổng cũng đang ăn mỳ lạnh ở đây.”

Đầu dây bên kia đột nhiên trầm lặng.

Giản Hàng nghe được tiếng Tần Mặc Lĩnh đang rót nước, cách khoảng vài giây, anh nói, “Em về công ty thì qua văn phòng anh một chuyến.”

“Được, vậy em ăn trưa đây.” Giản Hàng cúp điện thoại.

Tần Mặc Lĩnh vốn còn muốn nói hai câu, nhưng cuộc gọi đã bị ngắt kết nối rồi.

Ở tiệm của ông bà ăn dưa hấu và mỳ lạnh xong, Giản Hàng cũng không ở lại thêm, về công ty tìm Tần Mặc Lĩnh.

Đàm Phong cũng không vội rời đi, hồi cấp hai anh thường qua tiệm ăn, vô cùng thân thiết với ông bà, có lúc có thể nói chuyện cùng ông bà cả hơn tiếng đồng hồ.

Trên đường về, đổi qua Trịnh Viêm Thúc lái xe, Giản Hàng ngồi ở ghế lái phụ, cô lấy laptop ra bật lên, cho dù đi đâu cô đều sẽ đem theo laptop, lúc nào cũng có thể dùng đến để ghi lại tài liệu cần thiết.

Trịnh Viêm Thúc khuyên bản thân không cần phải quản cô, nhưng lại không nhịn được mà nhiều lời, “Em họ của vị Đàm tổng kia, làm việc ở công ty quảng cáo sao?”

“Không phải, cô ấy là hoạ sĩ vẽ tranh minh hoạ.”

Trịnh Viêm Thúc nghĩ ngợi, bộ phận số bốn không có mảng nào cần đến hoạ sĩ minh hoạ, tuy nhiên lòng vẫn cảm thấy không chân thực, khuyên ngăn cô, “Giản tổng, cho dù cô cảm thấy bao bì chai nước quê mùa, thì cũng phải báo cáo với ban lãnh đạo phía trên trước, việc này sẽ do lãnh đạo bàn bạc với công ty quảng cáo. Lạc Mông có cùng hợp tác với một công ty quảng cáo đã lâu, cô đừng làm bừa, tự mình đi tìm công ty thiết kế.”

Sự chú ý của Giản Hàng đang đặt ở màn hình máy tính, khẽ chớp mắt, vấn đề cốt lõi của sản phẩm còn chưa được giải quyết, cô cũng chưa có tinh lực đi suy nghĩ đến bao bì, “Vấn đề của bao bì sản phẩm, cứ đợi thêm đã.”

Về đến công ty, thời gian nghỉ trưa cũng đã kết thúc.

Trưa nay Tần Mặc Lĩnh ngủ không yên giấc, anh xắn cổ tay áo lên, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, nước cũng không lạnh, không đủ để làm anh tỉnh táo.

Vừa rửa mặt xong, Giản Hàng đã đến rồi.

Tần Mặc Lĩnh lấy khăn mặt, bước ra bên ngoài.

Gương mặt vẫn chưa được lau khô, đầu lọn tóc, trên sống mũi đều có những giọt nước đọng lại.

“Việc điều tra thị trường không phải là chuyện của bộ phận tiêu thụ và bộ phận thị trường sao?”

“Họ do em quản lý, nên cũng là việc của em.” Giản Hàng đưa ta qua, “Đưa khăn cho em, em lau giúp anh.”

“Để anh.” Tần Mặc Lĩnh cầm chiếc khăn chậm rãi lau tay.

Giản Hàng không quên chuyện công việc, “Anh bảo em qua có chuyện gì không?”

“Không có việc gì.” Anh xoay người, cất chiếc khăn lại vào nhà vệ sinh.

Giản Hàng nhìn theo bóng lưng anh, sau đó mới phát giác, sáng nay anh mặc sơ mi trắng, nhưng bây giờ trên người lại là chiếc sơ mi màu đen.

Vì để trưa nay cùng cô ăn cơm sao?

Đợi Tần Mặc Lĩnh đi ra, cô nhấc chân bước qua, đi đến trước mặt anh, hai tay đút vào túi quần màu trắng, không ôm anh, cứ yên lặng như vậy mà nhìn người đàn ông trước mắt.

Tần Mặc Lĩnh cũng không ôm cô, nhìn cô một hồi lâu, sau đó cúi đầu, ngậm lấy môi cô.

Giản Hàng cắn môi anh không buông, chống khuỷu tay lên người anh.

Tần Mặc Lĩnh kéo cô vào lòng, ôm cô lên.

Cô dán bên môi anh nói, “Hai chiếc sơ mi hôm nay anh mặc, đều rất đẹp.”

Giản Hàng hỏi, “Tìm em có việc gì sao?”

Tần Mặc Lĩnh buông cô ra, “Ừm, anh đã cho bộ phận tài chính sắp xếp người cùng bàn giao tiền hàng dự thu của bộ phận số Bốn, em xem sắp xếp ai qua làm việc với bên tài chính.”

Giản Hàng nói, “Mỗi khoản của từng nhà phân phối đều không giống nhau, điều này phải được bảo mật.”

“Anh đã cho bên pháp lý lập ra điều khoản bảo mật rồi.”

“Cảm ơn Tần tổng.”

Giản Hàng muốn ôm anh, nhưng lại nhịn lại sự xúc động này, dù sao bây giờ cũng đang là thời gian làm việc, không thể làm loạn được. Nụ hôn vừa rồi đã coi như là quá mức rồi.

Tần Mặc Lĩnh lấy một chiếc ly mới đi rót nước, “Hôm nay em đi điều tra thị trường, có cảm nhận gì?”

Giản Hàng bảo mật, “Tạm thời không nói, đợi đến thứ hai tới anh sẽ biết.”

Hai ngày tiếp theo, Tần Mặc Lĩnh gần như không nhìn thấy bóng dáng của Giản Hàng đâu, cô đi sớm về khuya, không biết đang bận việc gì, có hỏi nhưng cô lại không nói.

9 giờ sáng ngày thứ hai, tại phòng hội nghị tầng 22, cuộc họp giữa ban lãnh đạo cấp cao được diễn ra.

Hôm nay có thêm người của bộ phận nghiên cứu phát triển tham gia, Chung Nghiên Nguyệt vốn định đến Tô Thành thăm hỏi Triệu tổng, nhưng bởi vì cuộc họp này, chỉ đành lùi thời gian lại.

Từ khi bước vào phòng hội nghị Giản Hàng vẫn luôn đọc tài liệu trên tay, giám đốc bộ phận số Một đang nói chuyện với Chung Nghiên Nguyệt, đùa rằng, “Chú Cát rất thiên vị bộ phận số Hai của các cô, mỗi lần bộ phận số Hai tung ra sản phẩm mới, đều là sản phẩm bán chạy ngoài thị trường.”

Chung Nghiên Nguyệt cười, “Có thể là do ông Cát thích uống nước ép.”

Ở ngoài cửa phòng hội nghị truyền đến tiếng nói cười của Tần Mặc Lĩnh và Cát Tường Cốc, Tần Mặc Lĩnh đứng bên cửa, để Cát Tường Cốc bước vào trong trước.

Ngoài Giản Hàng ra, những người khác đều từng làm việc với Cát Tường Cốc qua.

Giản Hàng nghe thấy tiếng nói rồi nhìn qua, người đi ở trước mặt Tần Mặc Lĩnh có lẽ chính là Cát Tường Cốc, vóc người cao gầy, mái tóc hoa râm, ăn mặc rất tuỳ ý, một đôi giày thể thao, chiếc quần thể thao màu xám, cùng một chiếc áo quảng cáo sản phẩm của Lạc Mông.

Bàn tay nổi gân xanh cách một chiếc túi vải bảo vệ môi trường đã hơi cũ, góc túi đã hơi xù lông, nhưng không làm lộ ra đồ đạc, không ảnh hưởng đến việc sử dụng.

Mọi người nhiệt tình chào hỏi ông.

Cát Tường Cốc chỉ khẽ gật đầu, ngồi xuống, sau đó lấy chiếc kính lão ra đeo lên, gương mặt lập tức nghiêm nghị.

Hình ảnh ông tiến vào trạng thái công việc, mọi người cũng đã quen với điều này.

Hội nghị bắt đầu, phó tổng Ngô giới thiệu hai người mới nhậm chức là Chung Nghiên Nguyệt và Giản Hàng.

Cát Tường Cốc không hề quan tâm ai là giám đốc của bộ phận nào, bởi cũng không liên quan gì nhiều đến ông. Ông lấy tập số liệu các bộ phận gửi lên từ trong chiếc túi vải ra, sau đó lấy cuốn sổ bìa nâu, có vài vấn đề phải hỏi trực tiếp các vị giám đốc bộ phận.

Điều ông quan tâm nhất chính là sự khác biệt của sản phẩm phân theo khu vực, và tiếp theo nên điều chỉnh ra sao.

Từ bộ phận số Một bắt đầu, dựa theo trình tự lần lượt.

Giản Hàng lại xem lại những dữ liệu mà mình đã chuẩn bị trong mấy ngày này, sản phẩm mới của những bộ phận khác, lượng tiêu thụ ngoài thị trường năm nay có triển vọng hơn. Đặc biệt là bộ phận số Hai, lại có thêm một mặt hàng bán chạy nữa, mặc dù giá bán lẻ có, nhưng hàng vẫn không đủ bán.

Giản Hàng vô tình nghiêng đầu, nhìn thấy chiếc ly của Tần Mặc Lĩnh, anh lại đổi ly nước mới rồi.

Tần Mặc Lĩnh cũng đang nhìn cô, ánh mắt đôi bên cùng giao tiếp trong vài giây.

Nếu hôm nay anh không tranh chấp với cô trong hội nghị, sau khi tan họp cô sẽ hỏi anh lấy một chiếc ly.

“Những sản phẩm nước ép mới của bộ phận số Hai sao rồi? Ở khu vực nào không được bán chạy?” Cát Tường Cốc hỏi Chung Nghiên Nguyệt.

Chung Nghiên Nguyệt mỉm cười đáp, “Nước ép măng cụt năm nay đều bán chạy ở tất cả các khu vực, lượng tiêu thụ cao nhất đạt được ở khu vực Đông Hoa.” Ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy hương vị không tồi, chua ngọt mát lành, lại sảng khoái.

Cô bổ sung: “Tuy nhiên lượng tiêu thụ nước ép việt quất ở khu vực Hoa Đông lại không bán chạy bằng các khu vực khác, nguyên nhân không phải do sản phẩm, mà do thị trường đã bị nước ép măng cụt chiếm mất, thị trường chỉ có vậy, được cái này mất cái kia. Điều này không có cách nào khác cả.”

Cát Tường Cốc “Ừm” một tiếng, “Trước đó mọi người đều không coi trọng nước ép việt quất, nói rằng không có thị trường. Chỉ cần khu vực Hoa Đông không tệ, tìm đúng cách tuyên truyền, sẽ không có sản phẩm nào là không bán được.”

Chung Nghiên Nguyệt cười đáp, “Đúng là như vậy. Chúng tôi đã kịp thời điều chỉnh phương thức tuyên truyền, tuyên truyền sản phẩm nước ép việt quất tốt cho mắt, hiệu quả vượt ngoài dự tính.”

Sau khi ba bộ phận báo cáo xong, đến lượt bộ phận số Bốn.

Những vị giám đốc bộ phận còn lại, bao gồm cả phó tổng Ngô đều dồn ánh mắt về phía Giản Hàng. Họ nói thầm trong lòng, lần này ở trước mắt ông Cát Tường Cốc, có lẽ cô sẽ biết có chừng mực mà tém lại một chút.

“Lượng tiêu thụ này của của bộ phận số Bốn…” Cát Tường Cốc thở dài một tiếng.

Giản Hàng thoải mái thừa nhận, “Quả thực thảm đến mức không dám nhìn thẳng. Vì vậy hôm nay cháu muốn thương lượng với Cốc tổng một chút, làm sao để có thể cải thiện vị giác mà sản phẩm mang lại, từ đó thúc đẩy lượng tiêu thụ.”

Nghe vậy, Cát Tường Cốc khựng lại, ngẩng đầu lên, “Cải thiện vị giác?”

Giản Hàng gật đầu, “Đúng vậy.” Cô đã quen với việc không vòng vo, “Tất cả những sản phẩm đang được bán ra, lượng ga có hơi nhiều, không đủ độ thanh, khó phân biệt được hương vị. Vị nho xanh và vị táo xanh gần như không có khác biệt gì lớn lắm.”

Lời vừa kết thúc, bầu không khí trong phòng hội nghị lập tức lạnh đi.

Giản Hàng phớt lờ ánh mắt khác lạ của những người khác, tiếp tục, “Không nâng cao được lượng tiêu thụ, bản thân bộ phận số Bốn cũng có 50% trách nhiệm, ngoài ra 50% còn lại nằm ở bản thân sản phẩm. Giảm bớt lượng ga, tăng thêm hương vị và độ dung hoà, sản phẩm nước có ga của Lạc Mông mới có thể có được thị trường.”

“Giản tổng.” Chung Nghiên Nguyệt không nghe lọt tai nữa, nếu Giản Hàng nói tiếp, có thể khiến Cát Tường Cốc tức giận rời đi, đến lúc đó mọi chuyện sẽ khó giải quyết.

Cô ta lấy sản phẩm nước ép việt quất của bộ phận số Hai làm ví dụ, “Trước kia khi nước ép việt quất mới được tung ra thị trường, các nhà phân phối cũng không coi trọng, thế nhưng cuối cùng bây giờ lại trở thành sản phẩm bán chạy.”

Cô ta nói đến đây rồi dừng lại.

Vấn đề của sản phẩm liệu có phải là vấn đề thực sự hay không, thì đội ngũ tiêu thụ sản phẩm mới là bên có vấn đề lớn nhất.

Giản Hàng: “Nước ép và nước có ga là hai chuyện khác nhau.”

Tần Mặc Lĩnh vắt chéo chân, dựa lưng lên ghế thờ ơ uống nước, anh đột nhiên ngồi thẳng lưng, đóng nắp ly nước lại, không để cho ai có cơ hội nói tiếp nữa, nhìn về phía Giản Hàng: “Nếu như làm theo lời em nói, giảm bớt lượng ga, vị giác thanh hơn, vậy thì cũng không khác sản phẩm nước sô đa của bộ phận số Một là bao. Còn nếu tăng hương vị, hương trái cây quá nồng lại giống với dòng sản phẩm nước ép của bộ phận số Hai.”

Giản Hàng đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh, “Lượng ga bao nhiêu, vị hoa quả đậm hay nhạt, chỉ cần kiểm soát ở một độ đạt chuẩn, sẽ không thể trở thành sô đa, cũng không thể trở thành nước ép được.”

Tần Mặc Lĩnh hỏi ngược lại, “Làm sao để kiểm soát được? Nếu như không điều chỉnh tốt sẽ giống với nước khoáng có ga của bộ phận số Ba. Nếu như vậy tôi còn cần đến bộ phận số Bốn để làm gì? Trước đó tôi đã nói với em rồi, trung tâm nghiên cứu phát triển là giới hạn của tôi, không có gì để bàn, cũng không thể bàn.”

Giản Hàng thong dong nói: “Tôi biết. Nhưng…”

Tần Mặc Lĩnh cắt ngang lời cô, “Nếu đã biết, vậy thì nên nghĩ cách làm sao để tiêu thụ sản phẩm, mà không phải một mực đẩy trách nhiệm cho trung tâm nghiên cứu.”

Anh khắc chế lại giọng điệu, trong mắt đè nén sự nhẫn nhịn, anh nói với cô, “Em chỉ là giám đốc bộ phận số Bốn, làm tốt cương vị của mình.”

Bàn tay Giản Hàng đặt lên bàn phím laplop, ngón tay khẽ nắm lại.

Hành động nhỏ này của cô, Tần Mặc Lĩnh đều nhìn thấy được, yết hầu anh khẽ cuộn, “Giải lao mười phút. Giản tổng, cùng tôi qua phòng hội nghị bên cạnh.”

Giản Hàng gập laptop, trước khi ra ngoài cô nói với Cát Tường Cốc, “Cát tổng, lát nữa chúng ta lại cùng nói chuyện tiếp.”

Những người khác, “….” Đã như vậy rồi mà cô vẫn còn chưa chết tâm.

Đến phòng hội nghị bên cạnh, Giản Hàng trầm mặc. Cô bình ổn lại cảm xúc, chồng và sếp, nếu muốn phân rõ một hai, quả thực không dễ dàng gì.

Trước đây cô từng bị lãnh đạo cao cấp của Doãn Lâm ném thẳng đơn mời thanh toán của toà vào mặt, đơn mời thanh toán được để trong túi đựng hồ sơ, bị tất cả nện vào cùng lúc, khi đó cô bị đánh mà đơ người.

So với lần đó, hôm nay Tần Mặc Lĩnh nói cô vài câu như vậy đã là gì.

Tần Mặc Lĩnh nhìn người trước mặt, “Giản Hàng, trước khi em đến Lạc Mông, anh đã nói với em rồi, không thể giao quyền tiếng nói đối với trung tâm nghiên cứu cho các bộ phận được, nếu như vậy sẽ vô cùng lộn xộn.”

“Em biết.” Giản Hàng nhìn anh, “Nếu như anh bảo em làm tốt cương vị của một người vợ, nhất định em sẽ làm tốt, luôn chú ý có chừng có mực, biết bản thân mình là ai, biết điều gì bản thân không nên ảo tưởng đến. Nhưng là giám đốc của bộ phận số Bốn, em biết rõ bản thân không tự lượng sức, nhưng vẫn phải cố gắng tranh đấu. Thực xin lỗi.”

Cô điều chỉnh lại cảm xúc rất nhanh, lắc lắc chiếc đồng hồ trên cổ tay, “Chiếc đồng hồ này là tặng em dưới danh nghĩa của Tần tổng, hay là dưới danh nghĩa của ông xã?”

“Tặng cho vợ của anh.”

“Được.” Giản Hàng không ngờ lần đầu tiên anh gọi mình là vợ ngay trước mặt lại là lúc như thế này. Cô nhìn chiếc đồng hồ trên tay, “Vậy em sẽ nhận. Sau nay anh đừng tặng em bất kỳ thứ gì dưới danh nghĩa của Tần tổng nữa, thời gian nghỉ trưa cũng đừng đến phòng làm việc của em. Làm tốt cương vị giám đốc của anh.”

“…Giản Hàng!”

“Gọi em là Giản tổng, người bất đồng quan điểm với anh lúc này là Giản tổng, không phải Giản Hàng.”

Giản Hàng không có thời gian nói nhiều với anh, “Em còn phải qua tìm Cát tổng, nghe nói khi họp ông ấy thường rời đi giữa chừng.”

Cô tránh người, né qua anh đi ra ngoài.

Trong phòng hội nghị, yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy được tiếng gõ bàn phím.

Cát Tường Cốc tháo chiếc kính lão xuống, khẽ xoa mi tâm, chăm chăm nhìn vào cuốn sổ ghi chép của mình.

Tất cả mọi người đều nhìn ra được, thực ra ông đang thất thần, không hề đọc gì.

Phó tổng Ngô thở dài trong lòng, lần này Giản Hàng đã đắc tội đến trung tâm nghiên cứu, đắc tội Cát Tường Cốc rồi.

Không có ai là thánh nhân, không có ai muốn bị phê bình chỉ trích, bản thân bỏ ra tâm sức nghiên cứu phát triển sản phẩm, nhưng lại bị người khác nói không ra gì, như vậy phải ai cũng sẽ tức giận.

“Cát tổng.” Giản Hàng trở lại vị trí.

Cát Tường Cốc đeo kính lão lên, “Cô nói đi.”

Giản Hàng nói: “Quả thực bản thân sản phẩm có vấn đề.”

Cát Tường Cốc để cô dừng lại trước, “Nếu như cô muốn giảm lượng ga, nhưng cô có từng nghĩ đến, cô sẽ làm mất đi lượng khách hàng thích hương vị ga nồng đậm, lợi bất cập hại..”

“Sẽ không có tổn thất.”

“Cô nói đi.”

“Chúng ta cho thêm một đặc trưng nữa là lắc chai. Nếu muốn uống ít ga, khách hàng có thể uống trực tiếp, thưởng thức hương vị hoa quả trong lượng bọt ga vừa phải. Còn nếu thích lượng ga nồng hơn, đặc biệt là những người trẻ tuổi sau khi tập thể dục, vận động xong, muốn có được cảm giác kích thích do lượng lớn bọt khí đem lại, vậy thì lắc chai nước thêm vài lần. Thêm đặc trưng lắc chai tạo lượng ga này, còn có thể trở thành đặc điểm để tuyên truyền, đồng thời cũng là điều thu hút khách hàng tới sản phẩm của chúng ta.”

Phó tổng Ngô chen lời, “Giản tổng, sau khi lắc chai, chai nước sẽ gây nên vấn đề áp suất hơi, cô đã nghĩ đến điều này chưa? Vừa mở nắp chai nước đã tràn ra, ai sẽ mua sản phẩm như vậy chứ?”

Phó tổng Ngô hỏi như vậy, tất cả mọi người đều thầm bác bỏ đề xuất kia của Giản Hàng, còn tưởng rằng cô nghĩ ra được gì hay ho lắm.

Cát Tường Cốc khẽ hất cằm về phía Giản Hàng, “Cô nói tiếp đi, nếu đã đề cập đến, chắc chắn cô đã nghĩ được phương pháp cải tiến.”

“Chúng ta nâng cấp thiết kế nắp chai, đổi sang dùng loại nắp nhấn, hoặc có thể thêm một chiếc van giảm áp.” Nói đến đây, cô kết nối màn hình máy tính với màn chiếu, “Sản phẩm này có thể định vị rằng: khoẻ mạnh, thời thượng, tràn trề sức sống.”

Tần Mặc Lĩnh chậm rãi bước về vị trí, vừa rồi những gì Giản Hàng nói anh đều nghe thấy.

Anh nhìn về phía màn hình lớn, những chữ kia được phóng đại vô số lần chiếu lên, vô cùng chấn động.

Cát Tường Cốc đột nhiên tháo kính lão xuống, cất vào trong hộp rồi nhét vào túi vải, lặp lại: “ ‘Khoẻ mạnh’, ‘thời thượng’, ‘tràn đầy sức sống’, chính là phải như vậy. Suy nghĩ này của tiểu Hàng không tồi, bây giờ bác sẽ về bàn bạc với họ.”

Ông nhanh chóng thu lại tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên, nói với Tần Mặc Lĩnh một tiếng, “Mọi người tiếp tục họp đi.”

Cuối cùng cũng tiến được bước thứ hai, Giản Hàng hít sâu một hơi, cầm ly nước lên uống gần một nửa.

Lần trước huỷ liên kết với các nhà phân phối cũng không căng thẳng đến vậy.

Cát Tường Cốc đi đến bên cạnh Giản Hàng, đưa điện thoại qua, “Cháu quét mã của bác để thêm bạn bè đi, sau này có việc gì chúng ta có thể kịp thời bàn bạc.”

Chung Nghiên Nguyệt không thể tin nổi mà nhìn Cát Tường Cốc, cô từng nghe giám đốc bộ phận số Hai trước đây từng nói qua, trước giờ Cát Tường Cốc chưa từng thêm bạn bè với bất kỳ người nào ở bộ phận kinh doanh.

Sau khi thêm phương thức liên lạc, Cát Tường Cốc nhấc chân bước nhanh ra ngoài phòng hội nghị, đi được vài bước ông lại quay lại cửa phòng, “Tiểu Hàng, hay là cháu đừng ở đây họp nữa, cháu nói xem cháu và bọn họ có thể bàn được ra thứ gì.”

Tất cả mọi người: “….”

Cát Tường Cốc vẫy vẫy tay, “Đi, cùng bác qua đây, bác dẫn cháu qua trung tâm nghiên cứu tham quan.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...