Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cút Đi, Tôi Không Còn Là Vợ Anh - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:28:38

1

 

Tôi ngồi trong chiếc Maybach, lạnh lùng quan sát mọi thứ đang diễn ra bên kia đường.

 

Sau khi vệ sĩ dọn đường, đám người của Tần Tuyết Nhi bị lôi ra khỏi chiếc xe bảo mẫu màu đen. Trợ lý nhỏ của cô ta la hét om sòm:

 

“Các người là ai? Muốn làm gì hả?”

 

“Chiếc xe này là quà Tổng Giám đốc Cố của truyền thông Cố Thị tặng cho Tuyết Nhi đấy! Người của anh ấy mà các người cũng dám động vào à? Biết điều thì cút xa ra cho tôi!”

 

“Tuyết Nhi, mau gọi cho Tổng Giám đốc Cố, cho bọn họ biết tay!”

 

Trợ lý Chu Cẩn chỉ nhấc mí mắt nhìn qua, khẽ phất tay ra hiệu. Âm thanh kim loại va chạm vang lên, xé toạc màn đêm.

 

Mấy kẻ vừa nãy còn hống hách lập tức im như thóc, chỉ còn lại Tần Tuyết Nhi đỏ hoe mắt gào lên:

 

“Dừng tay! Chiếc xe này là quà Tử Huyền ca ca tặng tôi!”

 

“Có phải con mụ già Tống Nam Tinh sai các người đến không? Có bản lĩnh thì bảo bà ta ra đây đối chất với tôi!”

 

Chu Cẩn quét mắt đánh giá cô ta một lượt, đôi mắt dưới ánh đèn neon lóe lên ánh lạnh băng:


“Đối chất? Một tiểu minh tinh hèn mọn mà cũng xứng để Tổng Giám đốc Tống đích thân ra mặt sao?”

 

Tôi tựa lưng vào ghế da thật, khẽ nhếch môi cười lạnh.

 

Chu Cẩn ngày thường nho nhã như ngọc, nhưng lúc ra tay lại chẳng khác gì một con d a o sắc bén.

 

“Cứ chờ đấy!” Tần Tuyết Nhi nghiến răng, run rẩy bấm điện thoại, “Tôi sẽ gọi ngay cho Tử Huyền ca ca, mấy người cứ chờ bị xử lý đi!”

 

Tôi liếc đồng hồ, lạnh lùng cười. Cố Tử Huyền – người mười phút trước còn giả chec không bắt máy, lúc này lại lập tức nghe máy khi cô ta gọi.

 

Tần Tuyết Nhi liếc về phía xe tôi đang ngồi, còn không quên nở một nụ cười khiêu khích.

 

Giây sau, điện thoại tôi đổ chuông, là Cố Tử Huyền gọi.

 

Tôi không vội nghe máy, đợi đến khi chiếc xe bảo mẫu hoàn toàn bị đập thành đống sắt vụn, mới từ tốn nhấn nút nhận cuộc gọi.

 

“Tống Nam Tinh, em điên rồi à? Chiếc xe đó là Tuyết Nhi dùng để chạy show!”

 

“Cô bé bị dọa khóc nức nở, em không thấy thương à? Còn chuyện đột ngột đổi người đại diện dầu gội đầu kia, có phải em làm không?”

 

“Chỉ là một chiếc xe thôi, em cần gì làm đến mức đó?”

 

Giọng điệu hắn đầy khó chịu, như thể tôi đang vô cớ làm loạn.

 

Tôi lạnh giọng đáp:


“Xe đứng tên tôi, tôi muốn đập thì đập.”

 

“Không xin mà lấy là trộm, chẳng lẽ Tổng Giám đốc Cố cũng cần tôi dạy điều căn bản ấy?”

 

“Nhân tiện nhắc anh, xe dính bẩn thì phải đem đi tiêu hủy. Hôn nhân dính bẩn thì sao—”

 

Từ đầu dây bên kia vang lên tiếng sứ vỡ loảng xoảng, giọng hắn đột ngột dịu xuống:

 

“Tuyết Nhi chỉ là nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty, em cũng biết giới giải trí luôn thiên vị người đang nổi. Tôi tặng xe cho cô ấy là để cô ấy có chỗ dựa, khỏi bị người ta batnat.”

 

Tôi bật cười lạnh:


“Cố thị có tổng cộng 37 nghệ sĩ, sao tôi chẳng thấy anh tặng xe cho ai khác?”

 

Tôi nhìn những mảnh vỡ xe rải rác ngoài cửa sổ:


“Lần này đổi người đại diện mới chỉ là món khai vị. Nếu tôi còn thấy anh và cô ta dây dưa không rõ, thì Cố thị cứ chuẩn bị rút chân khỏi giới giải trí đi.”

 

Năm thứ tư sau khi kết hôn, chúng tôi vẫn giữ được sự cân bằng mong manh.

 

Năm đó, Cố thị đứt vốn, hắn tự tìm đến tôi.

 

Còn tôi thì bị gia đình ép cưới, cần một người chồng.

 

Chúng tôi nhanh chóng kết hôn chớp nhoáng, ba điều giao ước viết rất rõ ràng – thủy chung trong hôn nhân là nguyên tắc tối thiểu.

 

Vậy mà chỉ mới bốn năm, hắn đã quên sạch.

 

Không sao, tôi không ngại dùng chút thủ đoạn… để hắn nhớ lại.

 

2

 

Cố Tử Huyền dọn đến căn hộ áp mái bên bờ sông.


Đây là chiêu trò chiến tranh lạnh mà anh ta hay dùng nhất.

 

Những lần trước, đến lúc này tôi sẽ sớm về nhà, chuẩn bị một bàn thức ăn, chủ động xuống nước.

 

Nhưng lần này, tôi chỉ lật xem tạp chí giải trí.

 

Trang bìa đập vào mắt là hình Tần Tuyết Nhi đeo bảng nhân viên của Cố thị truyền thông.

 

Tiêu đề mạ vàng chói mắt: "Tình đầu quốc dân Tần Tuyết Nhi thăng chức cố vấn đặc biệt cho Tổng tài – nghi ngờ sẽ tiếp quản dự án cổ trang cấp S+."

 

Tôi đặt tạp chí xuống, lòng lạnh ngắt.

 

Cố Tử Huyền không những không để lời cảnh cáo của tôi vào mắt, ngược lại còn được voi đòi tiên, hoàn toàn xem tôi như không tồn tại.

 

Tôi day trán, bắt đầu nghiêm túc nhìn lại mối quan hệ giữa chúng tôi

 

Ba ngày sau, trong cuộc họp hội đồng quản trị truyền thông Cố Thị.


Tần Tuyết Nhi cao ngạo xuất hiện khiến các cổ đông kỳ cựu đồng loạt nhíu mày.

 

Cô ta mặc váy trắng, trang điểm kiểu trong sáng, cố tình bước đến trước mặt tôi, kiêu ngạo ngẩng cằm:

“Tổng giám đốc Tống, làm phiền chị nhường chỗ một chút.”

 

“Dù sao người phụ trách dự án này là tôi, chị ngồi ghế chính thì không hợp lắm.”

 

Những người khác tròn mắt nhìn nhau.

 

“Cô Tống, cô ấy...”

Có người định lên tiếng giải thích, tôi khẽ lắc đầu, mặt không biểu cảm đứng dậy, đi đến góc phòng ngồi xuống.

 

Tần Tuyết Nhi liền ưỡn ngực, bước nhanh đến bục thuyết trình, nở nụ cười ngọt ngào:

“Chào mọi người, tôi là Tần Tuyết Nhi.”

 

“Tử Huyền ca ca nói, buổi họp hôm nay do tôi chủ trì.”

 

“Vào thẳng vấn đề nhé, dự án 《Phượng Tê Ngô》 chậm tiến độ là do đạo diễn casting.”

 

“IP gốc hot như vậy, thì cứ đập tiền mời lưu lượng đỉnh lưu đi chứ!”

 

Cô ta gõ mạnh vào bảng báo cáo tài chính, “Tử Huyền ca ca nói rồi, ngân sách không giới hạn!”

 

Cuối bàn họp vang lên tiếng chén trà vỡ nát.

 

Nhà sản xuất Lâm đẩy gọng kính vàng – người từng lăng xê ba ảnh hậu, giờ bị một tiểu hoa mạng xã hội chỉ mặt chửi vô dụng.

 

Tôi khẽ bật cười.

 

Tần Tuyết Nhi lập tức chĩa bút laser vào tôi:

“Chị gái, chị cười gì thế? Có gì vui thì chia sẻ để cả phòng cùng cười đi!”

 

“Tần cố vấn,” tôi thong thả nói, “Nghe nói cô mới học hết cấp hai?”

 

Phòng họp đột nhiên im phăng phắc.

 

“Giới giải trí bây giờ đúng là tiêu chuẩn thấp thật, mèo chó gì cũng có thể vào chia phần.”

 

Tôi đẩy ghế đứng dậy:

“Bây giờ tôi tuyên bố hai việc.”

 

“Thứ nhất, Tần Tuyết Nhi lập tức cút khỏi trụ sở Cố thị.”

 

“Thứ hai, dự án 《Phượng Tê Ngô》 sẽ do nhà sản xuất Lâm toàn quyền phụ trách.”

 

Tần Tuyết Nhi thất thanh hét lên:

“Chị lấy tư cách gì ra lệnh! Tử Huyền ca ca...”

 

Một cái bạt tai giòn giã cắt ngang tiếng cô ta.

 

Trợ lý của nhà sản xuất Lâm giơ tay lên, lạnh lùng cười:

“Tổng giám đốc Tống nắm giữ 51% cổ phần truyền thông Cố thị, tới lượt cô – một con hầu tắm lên tiếng à?”

 

Đúng lúc an ninh xông vào, Cố Tử Huyền mặc vest đen phá cửa bước vào.

 

Hắn ta cau mày, ánh mắt dừng lại trên mặt Tần Tuyết Nhi sưng đỏ, ánh nhìn chợt lóe vẻ đau lòng.

 

“Nhà sản xuất Lâm thật oai phong!”

 

“Dám ra tay đ á n h người trong địa bàn của tôi!”

 

Nhà sản xuất Lâm che chắn trợ lý, cúi đầu:

“Cố tổng.”

 

Tôi cười khẽ:

“Cố tổng mới thật oai phong.”

 

Anh ta khựng lại, mắt dán vào mặt tôi:

“Nam Tinh, Tuyết Nhi chỉ là đến học hỏi quy trình sản xuất, em cần gì làm khó cô ấy ?”

 

“Anh biết em đang giận anh, nhưng đừng lôi Tuyết Nhi vào chuyện của chúng ta.”


Giữa bao người, một lần nữa hắn ta lại nghiêng về phía Tần Tuyết Nhi.

 

Cô ta lập tức đỏ mắt, cắn môi đáng thương nói:

“Tử Huyền ca ca, em biết em học vấn thấp, xuất thân kém, không xứng ở đây...”

 

“Nhưng em chỉ muốn chia sẻ gánh nặng với anh...”

 

Cố Tử Huyền cười dịu dàng với cô ta, giọng đầy cưng chiều:

“Không sao Tuyết Nhi, anh nói em xứng, thì em xứng.”

 

Tôi cười nhạt:

“Tháng trước, cô ta quản lý web drama mà đội ngân sách hai chục triệu. Hôm qua lại ra vẻ ngôi sao lớn ở phim trường.”

 

“Cố tổng đúng là có con mắt chọn người y như mười năm trước.”

 

Cố Tử Huyền siết chặt nắm tay, không vui:

“Tuyết Nhi mới 23 tuổi, em định áp tiêu chuẩn người thừa kế Tống thị lên đầu cô bé  à?”

 

“Cô bé có tư duy tốt, chịu học hỏi. Chỉ cần có cơ hội, nhất định sẽ là ngôi sao tương lai của showbiz!”

 

Tôi nhìn anh ta, thất vọng đến tột cùng.

 

Không bàn chuyện khác, lúc anh ta trắng trợn thiên vị Tần Tuyết Nhi, rót tài nguyên vào người cô ta, anh ta có từng nghĩ đến những người trẻ đang chật vật trong giới giải trí không?

 

Với họ, như vậy có công bằng không?

 

Tôi bỗng thấy cuộc hôn nhân này... thật vô vị.

 

3

 

“Cố Tử Huyền, Cố thị không phải đồ chơi để anh mang ra chơi trò gia đình. Nếu anh còn cố chấp không tỉnh ngộ, tôi buộc phải dùng biện pháp phi truyền thống.”

 

Khi tôi đập cửa bỏ đi, vài mảnh đá cẩm thạch trên tường cũng rơi xuống theo.

 

Với sự khôn khéo lăn lộn thương trường bao năm của anh ta, hẳn đã phải ngửi ra được mùi nguy hiểm.


Nhưng tối đó, tôi lại bị phóng viên giải trí chặn ở bãi đỗ xe ngầm.

 

Hắn rút ra một xấp ảnh từ phong bì da bò — ảnh Tần Tuyết Nhi đội mũ khẩu trang lén lút bước vào căn hộ riêng của Cố Tử Huyền lúc 3 giờ sáng, ánh đèn ấm vàng hắt ra từ cửa sổ.

 

“Cô Tống, cô ra giá đi? Không thì mai hot search sẽ là #Tổng tài Cố thị bao dưỡng minh tinh tuyến mười tám# đấy.”

 

“Cô cũng không muốn cả thiên hạ biết mình bị đội nón xanh to đùng chứ?”

 

Hắn cười khẩy đầy ác ý.

Tôi nhìn đống ảnh, lòng chợt trôi xa.

 

Đêm mưa bão năm ngoái, Cố Tử Huyền cầm ô đứng đợi trước cửa đón tôi về.

 

Anh ta che kín người tôi, không để tôi ướt một giọt, còn bản thân thì ướt nửa người, nằm bệnh mấy hôm.

 

Lúc đó, đèn trong nhà cũng là màu vàng ấm áp như thế.


Nhưng lòng người dễ đổi.

 

Tôi là người  có chút bệnh sạch sẽ.


Hôn nhân đã vấy bẩn thì không còn giá trị để tiếp tục.

 

Tôi hất xấp ảnh xuống đất, lạnh nhạt nói:

 

“Tặng anh một tin nóng miễn phí.”

 

“Phòng pháp chế của Tống thị đang cần ví dụ điển hình để xử vụ vu khống.”

 

Phóng viên cười gượng, lùi lại hai bước:

“Cô cứ mạnh miệng đi, Tần Tuyết Nhi...”

 

Tôi mặt lạnh đuổi người:

“Cút.”

 

Nếu Cố Tử Huyền đã không nghe lời cảnh cáo, còn dám vác mặt tôi ra mà giẫm đạp, thì tôi chỉ còn con đường — ly hôn.

 

Tôi lập tức gọi cho Chu Cẩn:

“Sáng mai, đặt bản kê khai tài sản sau hôn nhân lên bàn tôi, liên hệ luật sư ly hôn.”

 

Vừa định cúp máy, liền thấy ảnh mới nhất Tần Tuyết Nhi đăng lên trang cá nhân.

 

Bếp mở kiểu Tây, Cố Tử Huyền mặc tạp dề đang áp chảo bò bít tết.

 

Chú thích: “Thì ra đại tổng tài Cố cũng có mặt dịu dàng thế này! A a a tôi sắp được chiều hư rồi~”

 

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, lạnh lùng nhếch môi.

Bao năm kết hôn, Cố Tử Huyền chưa từng động tay nấu bữa nào.

 

Kể cả ngày kỷ niệm kết hôn, cùng lắm cũng chỉ là gọi đồ ăn ngoài hoặc sai dì giúp việc nấu nướng.

 

Giờ đây lại sẵn lòng mặc tạp dề, đứng bếp vì chim hoàng yến nhỏ của mình.

 

“Thêm một việc nữa,” tôi nhắm mắt nói, “Đem toàn bộ cổ phần Tống thị đang nắm giữ ở truyền thông Cố thị, bán cho đối thủ với giá... giấy vụn.”

 

Loading...