Cút Đi, Tôi Không Còn Là Vợ Anh - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
4
Tuần tiếp theo, Tần Tuyết Nhi càng ngày càng phô trương.
Có lẽ thấy dư luận không phản ứng như mong đợi, cô ta bắt đầu livestream khoe hầm rượu riêng của Cố Tử Huyền.
“Quà Tử Huyền ca ca tặng đó~ rượu vang giới hạn toàn cầu, chỉ có ba chai trên đời~”
Ống kính lướt qua kệ rượu, tôi liếc thấy chai trên cùng — chính là quà tôi đấu giá cả đêm mua tặng anh ta dịp kỷ niệm năm ngoái.
Truyền thông Cố thị còn ngang nhiên chia sẻ livestream, bình luận:
“Niềm vui nho nhỏ của tân binh nơi công sở~”
Phần bình luận ngập lời khen:
Cố tổng thật quan tâm hậu bối, cặp đôi này đẹp quá đi~
Nội bộ công ty sôi sục.
Một cô gái phòng hành chính lén gửi cho tôi ảnh chụp màn hình —
Tần Tuyết Nhi dùng thang máy riêng của tổng tài để dẫn shipper lên lầu, làm đổ nước lẩu cay trên thảm Ý.
Tôi ngầm đồng ý cho mọi tin tức lan ra nơi phòng trà nước.
Dù sao, đây đều là bằng chứng ngoại tình Cố Tử Huyền tự dâng đến.
Cho đến khi #Tổng tài Cố thị đưa đón tình đầu quốc dân Tần Tuyết Nhi bằng xe bảo mẫu riêng# leo lên top 1 hot search.
Video giám sát cho thấy cô ta ngang nhiên bước vào xe, biển số rõ rành rành.
Nam chưa vợ, nữ chưa chồng, cùng xe, cùng đêm.
Dù có mù cũng đoán ra được chuyện gì đã xảy ra.
Lời khen trên mạng xã hội đổi thành phẫn nộ:
【Gớm chec đi được, tưởng là tiền bối nâng đỡ hậu bối, ai dè quy tắc ngầm!】
【Đồ đàn ông ngoại tình với tiểu tam, cút đi!】
【Tần Tuyết Nhi biết rõ có vợ mà vẫn chen vào, còn livestream khoe mẽ — mau cuốn xéo khỏi showbiz đi!】
Cố thị vội tổ chức họp báo, khẳng định “công ty coi trọng đào tạo tân binh”, những hành động của Tần Tuyết Nhi đều là vì rèn luyện.
Nhưng ngay lập tức có người đào ra hồ sơ vắng mặt toàn bộ các khóa huấn luyện trong năm của cô ta.
Cố Tử Huyền giận dữ xông thẳng vào văn phòng tôi.
Tôi đang đọc bản dự thảo thỏa thuận ly hôn do luật sư gửi đến.
“Tống Nam Tinh, cô thật độc ác! Thuê paparazzi theo dõi tôi vui lắm phải không?”
“Sự nghiệp Tuyết Nhi mới chớm nở, cô định hủy hoại cô ấy sao?”
“Nếu tôi không phát hiện kịp, đêm qua cô ấy đã c ắ t cổ tay tutu rồi! Cô không thấy lương tâm cắn rứt à?”
Tôi nhấn nút gọi nội tuyến:
“Phòng an ninh? Có hai kẻ điên xông vào—”
Tần Tuyết Nhi bất ngờ lao đến trước bàn, cổ tay quấn đầy băng gạc thấm máo, đáng thương nói:
“ Tống tổng, tôi rút khỏi giới giải trí được chưa?”
“Tử Huyền ca ca chỉ quý mến tôi nên mới nâng đỡ, giữa chúng tôi hoàn toàn trong sáng, không có gì cả.”
“Nếu chị không tin thì...”
“Tôi rút khỏi giới giải trí ngay bây giờ.”
Mắt cô ta đỏ họa, vội mở điện thoại bắt đầu gõ bản tuyên bố giải nghệ.
Cố Tử Huyền vội giật lấy điện thoại:
“Tuyết Nhi! Đây là ước mơ của em! Em đã cố gắng bao lâu rồi, sao có thể từ bỏ?”
Tần Tuyết Nhi rơi nước mắt:
“Tử Huyền ca ca, em không muốn vì mình mà anh và Tổng giám đốc Tống trở mặt. Chỉ cần anh được yên ổn, từ bỏ ước mơ cũng đáng.”
Cố Tử Huyền cảm động rơi nước mắt.
Anh ta quay sang tôi gào lên:
“Tống Nam Tinh! Đủ rồi!”
“Cô là cổ đông lớn nhất của truyền thông Cố thị, Cố thị xảy ra chuyện, cô cũng không thoát trách nhiệm!”
“Cô mở họp báo, chủ động giải thích rõ, tôi sẽ tha thứ cho cô.”
Tôi tức đến bật cười.
Đến nước này rồi, anh ta vẫn cho rằng... là lỗi của tôi?
Anh ta và Tần Tuyết Nhi đúng là trời sinh một cặp.
Đúng lúc đó, luật sư đẩy cửa bước vào, đặt bản chuyển nhượng cổ phần lên bàn.
Cố Tử Huyền chỉ lướt qua, bật cười mỉa mai:
“Tống Nam Tinh, cô tưởng nhường hết cổ phần cho tôi là tôi sẽ tha thứ à?”
“Cô gây ra ảnh hưởng xấu đến Tuyết Nhi như vậy, phải mở họp báo xin lỗi!”
“Còn cổ phần... tôi cũng miễn cưỡng nhận vậy.”
Vừa cúi đầu định ký, tay anh ta chợt khựng lại.
Vài giây sau, anh ta run rẩy hét lên:
“Cô... cô đã bán toàn bộ cổ phần với giá rẻ như giấy vụn rồi?!”
5
Móng tay của Cố Tử Huyền siết chặt đến mức hằn sâu lên tờ chuyển nhượng cổ phần, trong khi giọng nói điềm tĩnh của luật sư vẫn tiếp tục vang lên:
“Đây là đơn ly hôn và hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đã có chữ ký của Tổng giám đốc Tống. Cô ấy đã chính thức chấm dứt mọi quan hệ với truyền thông Cố thị...”
“Câm miệng!”
Anh ta ném cả tập tài liệu về phía cửa, gầm lên:
“Biến hết cho tôi!”
Anh đỏ mắt bước tới trước mặt tôi:
“Em muốn ly hôn với anh?”
“Chỉ vì mấy tin đồn vô căn cứ ngoài kia?”
“Em có biết em làm vậy thì Cố thị sẽ ra sao không?!”
Tôi nhìn anh ta, ánh mắt tràn đầy mỉa mai:
“Chúng ta đã ly hôn rồi, Cố thị thế nào còn liên quan gì đến tôi nữa?”
“Ký đi.”
“Anh là bên có lỗi. Nếu ra tòa, anh biết hậu quả rồi đấy.”
Anh trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt không thể tin nổi:
“Vài năm tình cảm, em chỉ buông một câu 'kí đi' là xong? Tống Nam Tinh, em còn chút lương tâm nào không?!”
Tôi bật cười như thể nghe được một trò đùa tệ hại:
“Thì ra anh còn nhớ giữa chúng ta từng có tình cảm?”
“Vài năm kết hôn, tôi nhẫn nhịn đủ thứ. Anh thích sưu tập rượu vang, tôi bỏ tiền mua tặng. Siêu xe giới hạn, đồng hồ quý hiếm, tôi đều tự tay gửi đến tận nhà.”
“Còn anh thì sao?”
“Dây dưa với một con diễn viên rẻ tiền, khiến chuyện lùm xùm lan khắp mạng, đem mặt mũi tôi chà đạp dưới chân.”
“Anh chắc chắn muốn tôi đem toàn bộ bằng chứng ra ánh sáng, rồi mới chịu ký đơn?”
Mặt Cố Tử Huyền trắng bệch, đứng chec trân tại chỗ.
Tần Tuyết Nhi nhìn qua lại giữa hai chúng tôi, vài giây sau liền bước lên khoác lấy tay anh ta, trong ánh mắt lộ rõ tính toán:
“Tử Huyền ca ca, hay là chúng ta công khai đi?”
“Em không cần gì cả.”
“Chỉ cần được ở bên anh, em không sợ bất cứ điều gì.”
Nhưng lần này, Cố Tử Huyền lại hung hăng hất tay cô ta ra, tát thẳng vào mặt:
“Cô là cái thá gì?!”
“Tần Tuyết Nhi, tốt nhất là nhận rõ thân phận của mình. Cô chẳng qua chỉ là món đồ chơi giải khuây khi tôi chán chường mà thôi.”
“Loại người như cô, biết điều thì đừng mơ mộng viển vông.”
“Còn nữa, không phải vì cô suốt ngày livestream thì làm sao bị đào ra chuyện?”
Tôi nhìn Tần Tuyết Nhi — người nửa tiếng trước còn được anh ta bảo vệ như châu ngọc, giờ thì ôm mặt co rúm ở góc tường:
“Tử Huyền ca ca, em...”
Nhưng anh ta chẳng thèm liếc cô ta một cái.
Anh ta nhào tới trước bàn làm việc của tôi, giọng hạ xuống lấy lòng:
“Nam Tinh, đừng giận mà. Vừa rồi là anh không đúng, anh có hơi lớn tiếng.”
“Anh và Tần Tuyết Nhi thật sự không có gì cả, anh thề! Chỉ là anh thấy cô ta theo đuổi ước mơ rất kiên trì nên mới quan tâm hơn chút.”
“Mấy lời trên mạng toàn là vu khống, em đừng tin.”
“Tôi cần mở bản ghi âm hành trình xe không?” Tôi nhấn nút điều khiển, loa xe phát ra những âm thanh dính dấp và tiếng thở gấp rõ mồn một.
Sắc mặt anh ta lập tức trắng bệch như giấy.
Tôi rút khăn lau tay, mặt đầy chán ghét:
“Bẩn thỉu.”
Chu Cẩn lặng lẽ đứng ở cửa, thấy tôi không còn kiên nhẫn, liền ra hiệu kéo người ra khỏi văn phòng.
Tôi ngả lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất.
Con người luôn phải trả giá cho sai lầm của mình.
Tôi từng nghĩ Cố Tử Huyền và Tần Tuyết Nhi là “chân ái”, giờ xem ra cũng chỉ là trò cười.
Thật nực cười.
Cuộc hôn nhân năm xưa vốn đã không phải là lựa chọn lý tưởng.
Mẹ anh ta mất sớm, cha tái hôn với người tình, anh sống khổ sở trong nhà, cuối cùng tìm đến tôi.
Hôm đó mưa lớn, anh ta đứng lì ngoài cửa, cố chấp mà kiên cường:
“Cho tôi một cơ hội. Chỉ cần em giúp tôi giành lại công ty, tôi nguyện vì em mà dốc hết tất cả.”
Những năm qua, tôi dùng quan hệ, uy tín và nguồn lực để giúp anh ta thăng tiến không ngừng.
Tôi nghĩ mình đã làm đủ tốt.
Nhưng anh... lại quên lời thề trong mưa ngày ấy.
6
Ba ngày sau, từ khóa hot search #Tống thị cắt đứt quan hệ# bùng nổ.
Chu Cẩn ngăn lại ống kính dài của phóng viên thứ mười bảy:
“Tổng giám đốc Tống có lịch trình riêng, tiến độ vụ kiện ly hôn xin theo dõi thông báo chính thức.”
Vài câu ngắn gọn đã khiến đám phóng viên nín lặng.
Tôi dứt khoát tắt điện thoại, cùng Chu Cẩn bay ra nước ngoài nghỉ dưỡng.
Năm ngày sau, khi vừa đặt chân xuống sân bay, mở khóa điện thoại, màn hình đã chật kín tin nhắn thoại từ Cố Tử Huyền.
Tôi mở đoạn gần nhất, giọng anh ta nghe như kiệt quệ:
“Nam Tinh... tất cả nhãn hàng đều muốn hủy hợp đồng. Trưởng phòng Trương do em giới thiệu cũng đột ngột siết nợ...”
“Truyền thông Cố thị sắp chống không nổi nữa rồi. Em thật sự nhẫn tâm nhìn tâm huyết của anh sụp đổ sao?”
“Anh đã chấm dứt hợp đồng với Tần Tuyết Nhi rồi. Cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa. Mình quay lại như trước kia, được không?”
“Nam Tinh, anh biết anh sai rồi, làm ơn... trả lời anh đi, được không?”
Tôi tháo kính râm, ném thẳng vào thùng rác, sau đó chặn toàn bộ liên lạc với anh ta.
Kính cửa sân bay phản chiếu nụ cười giễu cợt nơi khóe môi tôi.
Biết lỗi?
Anh ta chỉ là đang sợ phải trả giá, chứ chẳng hề biết ăn năn.
Dù đang ở nước ngoài, nhưng mọi chuyện trong nước, Chu Cẩn đều báo cáo rõ ràng cho tôi.
Lúc đầu, Cố Tử Huyền thuê người ém tin, mở họp báo, nhất thời dỗ yên dư luận.
Nhưng càng ngày càng nhiều bằng chứng bị khui ra.
Cổ phiếu truyền thông Cố thị tụt sàn trong một đêm, tất cả đối tác hủy hợp đồng. Anh ta đối mặt với khoản bồi thường hàng chục tỷ.
Gọi cho tôi? Chỉ để tôi dọn mớ hỗn loạn anh ta gây ra.
Thậm chí còn chặn tôi trước cổng công ty, nhưng không có sự đồng ý của tôi, anh ta đừng hòng nhìn thấy mặt.
Vị tổng tài hào hoa năm nào, giờ chẳng khác gì kẻ thất bại tàn tạ.
Lần gặp lại là vào ngày ly hôn.
Anh ta mãi không chịu ký, buộc tôi phải đưa nhau ra tòa.
Vừa thấy tôi, ánh mắt anh ta sáng lên:
“Nam Tinh, em đến rồi.”
Tôi dừng lại trước mặt anh ta.
Ánh mắt anh ta rũ xuống, đầy tiếc nuối và lưu luyến.
“Nam Tinh, lần đầu gặp nhau...”
Tôi không cho anh ta cơ hội nói tiếp, lạnh nhạt bước qua:
“Tránh đường.”
Anh ta ngẩng đầu, mắt hoe đỏ.
Trong phòng hòa giải ly hôn, Cố Tử Huyền vẫn không cam lòng, cố gắng biện bạch.
Nhưng những bằng chứng mà Tần Tuyết Nhi "giúp" tôi để lại quá đầy đủ:
Chuyển khoản riêng, hình livestream, ảnh ra vào căn hộ...
Tất cả chứng cứ đều xác thực việc anh ta ngoại tình.
Cuối cùng, tòa phán quyết:
Cố Tử Huyền ra đi tay trắng.