Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cút Đi, Tôi Không Còn Là Vợ Anh - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

7


Sau khi hoàn tất thủ tục, tôi tháo nhẫn cưới trên ngón áp út, ném thẳng xuống chân anh ta.


Cố Tử Huyền nhào đến nhặt, nhưng bị tôi giẫm lên:


“Bẩn rồi.”


Anh ta ngẩng đầu, giọng nghẹn ngào:

“Nam Tinh... Em từng nói sẽ không bao giờ tháo nhẫn.”

 

“Năm đó em cũng nói sẽ thủy chung với anh, mãi mãi.”

 

Anh ôm mặt khóc:

“Nam Tinh, sao em có thể tuyệt tình đến vậy?”


“Ly hôn rồi, Cố thị cũng mất rồi. Anh còn gánh thêm đống nợ khổng lồ... Nhìn anh như bây giờ, em hài lòng chưa?”


Tôi bình thản:

“Đến nước này rồi, anh còn tưởng tôi đang giận dỗi à?”


Anh ta sững người:

“Chẳng... chẳng phải sao?”


“Anh nghĩ tôi ghen?”


“Trải qua từng ấy chuyện, anh mới nhận ra người mình yêu là em, Nam Tinh, cho anh thêm một cơ hội được không? Chúng ta làm lại từ đầu đi.”

 

Ánh mắt anh ta tràn ngập khẩn thiết.


“Anh và Tần Tuyết Nhi... chỉ là phút chốc hồ đồ. Cô ta dụ dỗ anh bằng những lời mật ngọt, anh mới phạm sai lầm.”


Tôi cười nhạt:


“Cố Tử Huyền, mặt anh dày thật đấy.”


“Anh lấy cái gì mà nghĩ tôi sẽ nhớ mãi không quên một kẻ bạc tình? Nhìn lại anh đi – bộ dạng bây giờ khiến tôi buồn nôn.”


Mặt anh ta xám xịt.


Tôi không ngoái đầu lại, đẩy cửa bước đi.


Chu Cẩn nhẹ giọng báo cáo:

“Truyền thông Cố thị vừa tuyên bố phá sản tái cơ cấu. Tần Tuyết Nhi bị bóc phốt làm giả học lực, cả mạng xã hội đang đòi đuổi cô ta khỏi giới giải trí...”

 

Tôi khẽ chỉnh tóc mai sau tai:

“Mua lại tòa nhà trụ sở Cố thị.”

 

“Cải tạo thành trung tâm cứu trợ động vật lang thang.”


Chu Cẩn ngẩn người, rồi bật cười:


“Tổng giám đốc Tống, chiêu này của chị... thật ác.”


Nụ cười anh ta khiến tôi chói mắt một thoáng.


Nhưng rất nhanh, anh ta lại quay về dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.


Ly hôn hoàn tất, tảng đá trong lòng tôi cuối cùng cũng được gỡ xuống.


Tối hôm đó, tôi đến câu lạc bộ cao cấp quen thuộc để bàn chuyện làm ăn.


Khi bước ra từ nhà vệ sinh, tôi nghe thấy tiếng sụt sịt quen thuộc phát ra từ phòng bên cạnh.


Tôi đẩy cửa vào – Tần Tuyết Nhi áo sơ mi bung mất vài nút, bị một lão béo ục ịch đè trên ghế da.


Lão ta nhận ra tôi, cười gượng bò dậy:


“Tổng giám đốc Tống.”


Lão nhìn tôi, lại nhìn cô ta, không cam lòng rời đi:


“Tổng giám đốc chơi trước, tôi xin phép.”


Tần Tuyết Nhi lau môi, son môi lem nhem, cười lạnh:


“Cô Tống đến để giẫm thêm một chân sao?”


“Nhờ cô ban phát, tôi giờ đến vai quần chúng còn không ai thèm mời!”


Tôi đánh giá cô ta:

“Cô dày công theo Cố Tử Huyền bao lâu như thế, sao không biết tích lũy cho mình chút vốn liếng?”


Cô ta tức giận hất đổ đĩa trái cây:


“Tôi đối với anh Tử Huyền là...”


Nhưng rồi nghẹn họng, chỉ trừng mắt nhìn tôi độc ác:


“ Tiểu thư nhà giàu các người làm sao hiểu được nỗi khổ của tôi!”


“Tôi vất vả từ quê lên thành phố, không học vấn, không hậu thuẫn, đến làm bồi bàn còn chẳng ai nhận!”


“Còn các người thì sao? Một bữa cơm, một chai rượu, đã đủ tôi sống cả năm!”


“Cô chẳng qua đầu thai tốt hơn tôi thôi! Ngoài cái mác tiểu thư, cô có gì hơn tôi?”


“Không trẻ bằng, không đẹp bằng. Anh Tử Huyền còn bảo trên giường cô cũng không thú vị bằng tôi!”


“Dựa vào đâu cô là vợ hợp pháp, còn tôi thì phải lén lút làm tiểu tam?!”


Trước sự giận dữ bất lực ấy, tôi chỉ thấy bình thản:


“Khởi đầu tốt là một phần, nhưng quan trọng vẫn là lựa chọn.”


“Cô xuất thân nông thôn, nhưng ngoại hình không tệ. Nếu chịu khó làm việc, cũng không đến mức thê thảm như bây giờ.”


“Thừa nhận đi, Tần Tuyết Nhi. Cô lười biếng, tham lam, chỉ muốn tìm đường tắt.”


Nói xong, tôi quay người rời đi.


Đến cửa, tôi ngoái đầu lại:


“Người đàn ông ban nãy, nổi tiếng nham hiểm trong giới. Muốn kiếm chác từ tay hắn? Tôi khuyên cô... cân nhắc lại đi.”

 


8

 

Tôi từng nghĩ, lần chạm mặt với Tần Tuyết Nhi chỉ là một sự trùng hợp.

 

Nhưng không ngờ, hôm sau, Cố Tử Huyền lại đứng chờ trước gara riêng của tôi.


“Nam Tinh.”

 

“Chuyện tối qua ở hội sở, anh đều nghe nói rồi.”

 

“Em chủ động giúp đỡ Tần Tuyết Nhi, là đã hết giận đúng không? Cùng đi ăn một bữa nhé?”

 

“Gần đây anh học được không ít món, nếm thử tay nghề anh đi.”

 

Ánh mắt anh ta đầy dè dặt, như thể chỉ cần một ánh nhìn từ tôi cũng có thể khiến anh hy vọng.


Nhưng trước sự dây dưa lặp đi lặp lại của anh ta, tôi chỉ thấy mệt mỏi.

 

Tôi bấm khóa xe, lạnh nhạt nói:

“Giờ Cố tiên sinh chuyển nghề sang làm cao dán chó hả?”

 

“Tôi nhắc lại một lần nữa — tôi không còn tình cảm với anh.”

 

“Trong mắt tôi, anh không khác gì người xa lạ trên đường.”

 

“Đã là người xa lạ thì nên có tự giác của người xa lạ. Nếu còn lần sau, tôi sẽ không khách khí như thế này.”

 

Anh ta siết chặt vạt áo, bước loạng choạng chắn trước cửa xe:


“Tần Tuyết Nhi nói... em nhắc nhở cô ấy là vì còn quan tâm...”

 

Chưa đợi anh ta nói hết, tôi ngắt lời:

“Ban phát cho một con chó hoang thôi.”


Lời vừa dứt, tôi kéo kính xe lên.

 

Anh ta ngơ ngác đứng yên,

Chiếc xe từ từ lăn bánh, để lại phía sau hình bóng Cố Tử Huyền ngồi thụp xuống vệ đường, hai tay ôm mặt khóc nức nở.

 

Từ đó, anh ta hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi.


Tôi dồn toàn bộ tâm sức cho công việc, liên tục ký được những hợp đồng lớn, thậm chí còn tăng lương cho toàn bộ nhân viên.


Để ăn mừng, tôi đặt tiệc tại khách sạn, mời toàn bộ công ty cùng tham dự.


Nhân viên thay phiên chúc rượu, cảm ơn sự hào phóng của tôi.

Tôi uống không từ chối, rất nhanh đã chếnh choáng say.


Chu Cẩn vẫn luôn bên cạnh chăm sóc tôi.


Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn gương mặt anh đang ngủ gục bên giường, tôi khẽ cong môi.


Nghĩ lại, từ sau khi tốt nghiệp đại học, anh luôn ở cạnh tôi.

Học trường top, gia cảnh tốt, hoàn toàn có thể phát triển ở nơi cao hơn.


Nhưng anh vẫn chọn ở bên tôi, im lặng mà kiên định.


Từ khi đó, tôi bắt đầu cảm thấy trong lòng có chút khác lạ.

Mà anh cũng chẳng phải người ngượng ngùng.


Một lần say rượu, tôi nghiêm túc nhìn anh:

“Chu Cẩn, anh có muốn làm bạn trai tôi không?”


Anh lắc đầu.


Khi tôi còn ngẩn ra, anh đã ôm lấy eo tôi, nhìn sâu vào mắt tôi:

“Tỏ tình là việc của đàn ông.”


“Tống Nam Tinh, em có đồng ý làm bạn gái anh không?”


Tôi bật cười:


“Đồng ý.”


Ngay giây sau đó, anh hôn tôi, dịu dàng mang theo mùi bạc hà nhàn nhạt.


Từ hôm đó, chúng tôi chính thức ở bên nhau.


Ở công ty, chúng tôi vẫn là đồng nghiệp.

Tan làm thì cùng đi siêu thị, mua đồ, về nhà nấu ăn.


Ăn xong thì cùng nằm trên sofa xem mấy bộ phim truyền hình sến súa.


Những sự dịu dàng mà tôi chưa từng cảm nhận được từ Cố Tử Huyền, đều có đầy đủ ở Chu Cẩn.


Anh biết nấu ăn, mỗi ngày tặng tôi một đóa hoa, đến kỳ kinh nguyệt còn dùng tay ủ ấm để xoa bụng cho tôi.


Thì ra, đây mới là “nhà”.


Anh giống như một cốc nước ấm – bình thường, nhẹ nhàng, nhưng không thể thiếu.


Có một lần, chúng tôi đi du lịch.

Ở một địa điểm nổi tiếng, tình cờ thấy một cô livestream.


Máy quay rẻ tiền, lớp trang điểm lòe loẹt, ăn mặc hở hang, làm trò lố lăng trước ống kính.


Bảo vệ đã đuổi vài lần, nhưng cô ta vẫn không chịu đi, khiến người ta vô cùng đau đầu.


Cuối cùng, một bảo vệ không chịu nổi, lôi cô ta quẳng thẳng ra cổng.


Cô ta lồm cồm bò dậy, miệng còn chửi rủa, rồi ánh mắt chợt chạm vào tôi.


Là Tần Tuyết Nhi.


Cô ta đã tiều tụy đi rất nhiều, quần áo bẩn thỉu, dính đầy dầu mỡ.


Cô gái từng được tung hô là “tình đầu quốc dân”, giờ đây chỉ là một hotgirl mạng bị người người khinh ghét.


Cô ta cúi đầu nhặt lại máy livestream, phủi bụi quần áo, rồi bình tĩnh quay lưng bước đi.

 

9

 

Một năm sau, tôi và Chu Cẩn kết hôn.


Ban đầu tôi chỉ định tổ chức một buổi lễ đơn giản.

Nhưng anh lại không muốn tôi chịu bất kỳ thiệt thòi nào.


Anh đặc biệt mời ekip tổ chức lễ cưới từ nước ngoài, còn đặt may riêng chiếc váy cưới cho tôi với giá trên trời.


Đám cưới thế kỷ này được truyền thông trực tiếp phát sóng trên toàn bộ các nền tảng mạng.


Khi chúng tôi trao nhẫn cưới, trong khóe mắt tôi thoáng thấy một bóng người đứng trong góc — là Cố Tử Huyền.


Anh ta mặc đồng phục phục vụ, lẻn vào nơi tổ chức hôn lễ, lặng lẽ nhìn tôi, nước mắt chảy dài không một tiếng động.


Tôi thu lại ánh nhìn.


Nghe nói hơn một năm nay, cuộc sống của anh ta rất chật vật.

Ngày nào cũng có chủ nợ đến đòi tiền.


Anh ta dọn nhà hết nơi này đến nơi khác, nhưng chẳng ở đâu được lâu.

Cuối cùng, rơi vào cảnh không nhà để về.


Người ta từng kính trọng gọi anh là Tổng giám đốc Cố, nể mặt anh ba phần.

 

Giờ mất đi hào quang, chỉ còn là kẻ thất bại không ai đoái hoài.


Nghe đâu sau đó anh ta lại dây dưa với Tần Tuyết Nhi một thời gian.


Nhưng cuối cùng cả hai cũng trở mặt, lên mạng công khai chửi rủa lẫn nhau.


Còn những chuyện đó — đã chẳng liên quan gì đến tôi nữa.


Tôi nhìn Chu Cẩn đứng trước mặt mình, khẽ nói:

"Em đồng ý."


Trên đời này có một loại chủ nghĩa anh hùng:

Biết rõ hôn nhân là thử thách đầy chông gai, nhưng vẫn dũng cảm bước tới.


Một cách tự nhiên, hai người cùng nắm tay… bước vào cuộc đời phía trước.

 

Hết 

 

Loading...