Cửu Ca
Chương 1
1.
Trên Trường Tiên Sơn, các trưởng lão đã gây gổ ầm ĩ để tranh giành ta về bái nhập dưới trướng mình.
Thời này, không dễ gì tìm được một đệ tử thiên tư thông minh. Trong loạt người lên núi bái sư lần này, chỉ có duy nhất ta là người như vậy.
Bọn họ cự cãi càng lúc càng hùng hổ, không một ai chịu nhường.
Chính lúc này, Trường Ninh tiên cơ vận một bộ trường sam trắng muốt đi vào, từ từ tiến đến:
“Ta nghe nói trong loạt đệ tử lần này có một hạt giống tốt?”
Nàng ta đi đến bên cạnh ta, quan sát từ trên xuống dưới một lượt: “Không tệ, thiên tư xuất chúng, căn cốt sạch trong.”
Sau đó cười tủm tỉm nói: “Ta là Trường Ninh tiên cơ. Ngươi có bằng lòng làm đệ tử ta không?”
Đại trưởng lão lạnh lùng “Hừ!” một tiếng, biểu cảm khó chịu ra mặt:
“Biết thế nào là thứ tự trước sau không đấy?”
Còn ta thì nhìn cặp mắt giống mắt mẫu thân như đúc của tiên cơ kia rồi chắp tay hành lễ:
“Dĩ nhiên bằng lòng rồi ạ. Lần này đệ tử lên tiên sơn chính là vì người.”
Trường Ninh nhướng một bên lông mày, nhìn qua mấy vị trưởng lão với tư thế của kẻ chiến thắng, trong mắt đầy ngập sự đắc chí.
Đại trưởng lão giận chết khiếp: “Thôi xong, hỏng rồi.”
Cuối cùng, dưới ánh mắt hận rèn sắt không thành thép của đại trưởng lão, ta theo tiên cơ rời khỏi.
Nàng ta triệu hồi chiếc kiệu ra, dẫn ta về Trường Nhạc Điện.
“Ban nãy ngươi nói lên núi vì bổn cung nghĩa là sao?” Nàng ta hỏi.
Ta khen ngợi: “Từ lâu con đã nghe về tu vi, diện mạo khắp thiên hạ có một không hai của sư phụ, sư phụ là nữ tử cao quý nhất Cửu Châu.”
“Lần này con lên núi chính vì để trở thành đệ tử của người.”
Nàng ta híp mắt, rõ ràng hết sức hưởng thụ.
Ta nói tiếp: “Hôm nay gặp gỡ chỉ thấy những điều họ nói không đúng.”
“Đâu chỉ khắp thiên hạ, rõ ràng trong phạm vi lục giới không một ai đẹp bằng người.”
Trường Ninh che miệng cười khẽ: “Ngươi trái lại cũng khéo ăn nói đấy. Được rồi, sau này ngươi hãy hầu hạ bên cạnh bổn cung.”
“Yên tâm, bổn cung sẽ không đối xử tệ với ngươi.”
Trường Ninh tiên cơ xinh đẹp thật, mà bộ phận đẹp nhất trên khuôn mặt chính là cặp mắt kia.
Linh động, diễm lệ không gì sánh bằng.
Thế nhưng cặp mắt ấy… vốn thuộc về mẫu thân ta.
2.
Mười năm trước, vào một ngày trời đông giá rét, mẫu thân dẫn ta đến chợ phiên, dự định mua một chiếc áo khoác.
Đắt quá thì không mua nổi, rẻ quá lại không dùng được lâu.
Mẫu thân chọn lựa hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc khiến bà hài lòng. Khi đang trả tiền, đám đông bỗng reo lên ngạc nhiên.
Cuối con phố dài, một chiếc kiệu êm nóc màu vàng kim đi tới. Kiệu êm đẹp đẽ, sang trọng và tinh xảo, xung quanh treo chuông gắn tua ra, phát ra những tiếng lanh lảnh dễ nghe trong gió lạnh.
Có người tinh mắt, nhận ra đây là kiệu của Trường Ninh tiên cơ.
Mọi người lục tục quỳ lạy:
“Tiên cơ vạn phúc.”
Một giọng nữ lười biếng êm ái vọng ra từ trong kiệu: “Đứng dậy đi.”
Trong phạm vi Cửu Châu chỉ có một vị tiên cơ. Đó chính là Đại An công chúa từ nhỏ đã được đưa đến Trường Tiên Sơn tu tiên.
Tất cả mọi người ngó dài cổ muốn chiêm ngưỡng phong tư của tiên cơ. Đám đông kích động, ta lại tinh mắt phát hiện người bán rong bán kẹo hồ lô đi qua.
Ta quay sang nhìn mẫu thân, nói với ánh mắt trông ngóng: “Mẫu thân ơi, con muốn ăn kẹo hồ lô.”
Bà khẽ mắng một câu ‘chú mèo ham ăn’, rồi rút một đồng xu ra từ túi tiền, đưa cho ta.
Ta cầm đồng xu đuổi theo người bán rong.
Sau khi nhận kẹo hồ lô từ người bán rong, ta phát hiện chiếc kiệu của vị tiên cơ kia dừng trước mặt mẫu thân.
“Ngươi, tiến lên đây.”
Một ngón tay trắng nõn mảnh khảnh vươn ra từ sau rèm. Ngón tay ấy chỉ đúng vào mẫu thân.
Mẫu thân gục đầu, thận trọng đi tới trước kiệu. Ngón tay tiên cơ kia khẽ động đậy, làm phép nâng cằm mẫu thân lên.
Bấy giờ mọi người mới ngạc nhiên phát hiện, tuy dáng vẻ nữ nhân đã có chồng này rất bình thường nhưng cặp mắt kia lại hết sức đẹp đẽ.
“Một đôi mắt đẹp thật.” Tiên cơ cũng ngạc nhiên cảm thán: “Tiếc thay…” Ngay sau đó, nàng ta đưa tay ra khoét mắt mẫu thân.
Đôi con ngươi vốn đẹp đẽ kia của mẫu thân lập tức biến thành hai lỗ máu. Máu tươi phun trào, tiếng kêu thảm thiết của mẫu thân vang vọng tới đầu đường.
Lúc này, trên tay tiên cơ đã có thêm một đôi mắt đẹp.
Nàng ta cười duyên dáng: “Tiếc thay gương mặt này của ngươi quả thực không xứng với nó.”
Mọi người khiếp đảm, đồng loạt lùi về sau, ta bị đẩy ra chỗ đám đông.
Đến khi ta ra sức chen lấn về bên cạnh mẫu thân, tiên cơ đã ngồi kiệu rời khỏi từ lâu.
Còn mẫu thân thì đau đớn cuộn tròn thân mình, quỳ rạp dưới đất.
Máu tươi ồ ạt chảy ra từ hai hốc mắt trống rỗng của bà. Bà che lại đôi mắt, bất lực kêu khóc thảm thiết trong tuyệt vọng.
Ta ôm bà, liên tục dập đầu với người xung quanh, cầu xin bọn họ cứu mạng.
“Tiểu muội muội à, không phải bọn ta không muốn cứu.”
“Nhưng đó chính là tiên thuật, máu này… khả năng cao không cầm nổi.”
“Lại là người số khổ.”
Ta dập đầu đến vỡ đầu chảy máu cũng vô ích. Cuối cùng mẫu thân vẫn chảy cạn khô máu.
Cuộc đời này của mẫu thân quá lênh đênh.
Bà vốn là nha hoàn của một gia đình giàu có.
Một ngày nọ, bà bị lão gia say rượu làm nhục, sau đó ta xuất hiện.
Phu nhân không chứa chấp bà. Lão gia kia cũng không bảo vệ. Mẫu thân cùng ta sống một cuộc sống khốn khổ vô cùng.
Năm ta ba tuổi, bà dẫn ta chạy khỏi phủ.
Lang thang cả quãng đường, sau đó tới hoàng thành.
Mẫu thân biết thêu thùa đôi chút, mặc dù kiếm được không nhiều nhưng ít nhất giải quyết được ấm no.
Dẫu cuộc sống túng quẫn, mẫu thân vẫn luôn giữ lại một đồng xu trong túi.
Để mua kẹo hồ lô cho ta vào chợ phiên.
Hôm qua, có người đến nhà đặt một lượng lớn miếng độn giày, còn cọc khá nhiều tiền.
Mẫu thân vui vẻ ra mặt, ôm ta vui mừng nói:
“Tiểu Cửu à, mẫu thân sắp có tiền rồi. Làm xong đơn miếng độn giày này, mẫu thân sẽ có rất nhiều tiền!”
“Đến lúc đó, con muốn ăn bao nhiêu kẹo hồ lô mẫu thân cũng mua được.”
Mà giờ đây, cơ thể mẫu thân lạnh dần trong lòng ta.
Ta che chở ra sao cũng không ấm lên.
Bà chết rồi.
Chết giữa con phố dài náo nhiệt phồn vinh nhất Đại An, chết trong lòng ta.
Tuyết lớn rơi ào ào.
Rơi vào hốc mắt trống rỗng đen kịt của mẫu thân.
3.
Sau hơn một tháng vào Trường Nhạc Điện.
Ngoại trừ việc xoa bóp chân cho Trường Ninh mỗi ngày, nàng ta không dạy ta một chút pháp thuật hay kiếm thuật nào.
Cuối cùng ta cũng hiểu “Hỏng rồi” mà đại trưởng lão nói có nghĩa là gì.
Còn hai đệ tử khác tư chất không tệ lên núi cùng ta.
Hai người họ, một bái nhập dưới trướng đại trưởng lão, một bái nhập dưới trướng tiểu sư thúc.
Hiện giờ, ta không đánh nổi một ai.
Bọn họ đồng cảm với ta cực kỳ, thường xuyên dạy ta kiếm thuật dưới danh nghĩa so tài. Nhưng vậy cũng chỉ là chút da lông.
Bọn họ khuyên ta tới nói với chưởng môn để đổi sư phụ khác.
Ta từ chối ý tốt của họ.
Đổi sư phụ gì chứ, Mê Thần Tán của ta đã được gieo lên người Trường Ninh hơn nửa tháng, theo lý phải phát tác được nhiều ngày rồi.
Nửa đêm, khi lén luyện công trong phòng, ta sực nghe một tiếng hét chói tai vang lên bên ngoài.
Ngay sau đó là tiếng thét giận dữ của Trường Ninh và tiếng kêu cứu mạng của vài người.
Ta tung mình nhảy lên nóc nhà.
Cửa lớn chính điện của Trường Nhạc Điện mở toang. Trường Ninh người đầy máu vung thanh kiếm của mình, bên cạnh nàng ta có hai cái xác đã ngã xuống.
Đây là nha hoàn và thị vệ thân cận của nàng ta.
Đôi mắt nàng ta đỏ ngầu, miệng thét gào: “Ta muốn giết các ngươi! Ta muốn giết các ngươi!”
Nàng ta há to miệng thở hồng hộc, dáng vẻ quá khích, nhìn hơi điên cuồng.
Ta lẳng lặng nhếch môi.
Mê Thần Tán… phát huy công dụng rồi.
Nửa tháng trước, ta đạt được sự tin tưởng của Trường Minh, bảo vệ nàng ta lúc nàng ta luyện công.
Ta âm thầm trộn Mê Thần Tán vào hương xông của nàng ta.
Đó là loại độc quấy loạn tâm trí con người, tiêu diệt thần thức họ.
Do sợ bị nàng ta phát hiện nên mỗi ngày ta chỉ trộn vào một ít.
Giờ đây, chỗ độc đó sớm đã xâm nhập vào gan phổi, len lỏi tới xương tủy nàng ta.
Mấy ngày qua, Trường Ninh ngày nào cũng ngủ không ngon.
Hễ đến nửa đêm là bị bóng đè choàng tỉnh, thần chí cũng càng ngày càng sa sút.
Nàng ta hất đổ đồ đạc trong phòng, mắng y tiên vô tích sự, nàng ta bị bệnh gì mà cũng chẳng khám ra.
Tính cách nàng ta vốn đã cứng đầu.
Ở Đại An, nàng ta là công chúa hô mưa gọi gió.
Lên tiên sơn, nàng ta cũng là tiên cơ cao quý vô ngần.
Những y tiên đó vốn đang nghiêm túc tìm tòi chứng bệnh, sau đó lại từ bỏ không làm nữa.
Dù sao lần nào họ tới, Trường Ninh cũng hét ầm ĩ đuổi bọn họ đi.
Ngày nào Trường Ninh cũng ở bên bờ bùng nổ.
Dạo gần đây, người trong Trường Nhạc Điện nơm nớp lo sợ, thậm chí không dám thở mạnh.
Đến đêm nay, Trường Ninh một lần nữa choàng tỉnh từ cơn ác mộng, thần chí đã không còn rõ ràng.
Ngón tay ta khẽ động đậy, niệm chú. Nữ tử bên dưới càng điên cuồng hơn.
Nàng ta vung kiếm chém lung tung bốn phía, làm không ít người bị thương.
Miệng còn không ngừng kêu la những lời như ‘Cút! Mau cút đi! Ta muốn băm vằm các ngươi, ta muốn các ngươi hồn bay phách tán’.
Không ai dám qua đó. Các đệ tử đều sợ run cầm cập.
Bọn họ tu tiên thuật nên không nhìn thấy bốn phía xung quanh Trường Ninh có một đám quỷ hồn.
Những con quỷ này lao lên người nàng ta, gào rú bên tai nàng ta, kéo da đầu, gặm vai và đùi nàng ta.
Mặt mũi chúng méo mó dữ tợn, con quỷ nào cũng có oán khí ngập trời.
Nếu vào ngày bình thường, một kiếm của Trường Ninh đã đủ đánh cho chúng hồn bay phách tán.
Nhưng giờ đây, nàng ta đã bị Mê Thần Tán khuấy loạn tâm trí.
Nàng ta từng giết vô số người, chúng chính là tâm ma sinh ra từ nàng ta.
Ta chẳng qua chỉ thêm dầu vào lửa thôi.
Bên ngoài có đoàn người nhanh chóng tới đây, ta nhẹ nhàng thổi một hơi.
Đám quỷ đang hú hét này xông vào cơ thể Trường Ninh.
Nàng ta bỗng khựng lại, mặt càng lúc càng tái hơn.
Mãi đến khi con quỷ cuối cùng biến mất, ta quát khẽ: “Thu hồi.”
Ngay lập tức, Trường Ninh phun ra một bãi máu tươi, xụi lơ xuống đất.
Có người lao lên đón lấy nàng ta. Ta lặng lẽ nhảy xuống khỏi nóc nhà, hòa mình vào dàn đệ tử.
Người đến đây là Hoa Dương tôn giả, cũng là sư phụ của Trường Ninh.
Y xoa dịu linh khí tán loạn trong cơ thể nàng ta. Chưởng môn cất tiếng hỏi han:
“Trường Ninh sao rồi?”
Hoa Dương tôn giả sững ra hồi lâu, cuối cùng nói: “Tẩu hỏa nhập ma.”
Dĩ nhiên y không thể tra được việc Trường Ninh trúng mê hồn tán, bởi loại độc này không thuộc ba giới tiên-yêu-nhân.
Nó thuộc quỷ giới, còn là sách cấm.
Mà ta chẳng những tu tiên thuật mà còn tu quỷ đạo.