Cửu Ca
Chương 2
4.
Trường Ninh hôn mê ba ngày. Sau khi nàng ta tỉnh táo, chưởng môn cử người trói nàng ta tại đại điện.
Y phục xộc xệch, mặt xám mày tro, tóc cũng bù xù.
Trường Ninh tiên cơ cao quý vô cùng ngày xưa sao chịu nổi sự thiệt thòi này, lập tức vùng thoát khỏi dây thừng tra hỏi chưởng môn.
Khoảnh khắc tầm mắt chạm đến Hoa Dương tôn giả cạnh chưởng môn, nàng ta bỗng ngậm miệng.
Vừa ngoan ngoãn, vừa tủi thân gọi một tiếng: “Sư phụ.”
Sau khi Hoa Dương tôn giả bình thản đáp lời, Trường Ninh như cuối cùng cũng hết nhịn nổi, nức nở nói:
“Sư phụ ơi, đồ nhi nhớ người lắm.”
“Mấy ngày nay, không biết sao hôm nào đệ tử cũng ngủ mơ… mơ thấy… mơ thấy một đám quỷ…”
“Chúng nó đuổi theo con như điên, còn hét ầm ĩ, phát cuồng bên tai con.”
“Con làm cách nào cũng không tỉnh được. Chúng nó kéo con xuống vực sâu hết lần này tới lần khác.”
“Tra tấn con, hủy hoại con.”
“Sư phụ, người cứu con với, con không muốn mơ thấy những giấc mơ đó tiếp đâu.”
Hoa Dương tôn giả bình tĩnh nói: “Trường Ninh, vi sư đã dặn con từ lâu rồi. Mọi việc không thể nóng vội.”
“Con vẫn chưa luyện chắc thức thứ ba trong Cửu Dương Hoa Kinh, sao đã bắt đầu học thức thứ tư rồi?”
Y nhắm mắt lại: “Con luyện công đến tẩu hỏa nhập ma.”
“Hôm qua, ta đã thanh lọc tâm ma cho con.”
Trường Ninh nhìn dây thừng trên người với vẻ khó hiểu: “Vậy tại sao đây…”
Chưởng môn lạnh lùng cất lời: “Khi nhập ma, ngươi đã giết hai tôi tớ.”
Trường Ninh tỏ ra thản nhiên, như thể không phải người chết mà chỉ là cây cối hoa cỏ.
Chưởng môn nói tiếp: “Ta không quản lý được ngươi, nhưng ngươi đã làm rất nhiều đệ tử tại Trường Tiên Sơn bị thương.”
“Dựa theo quy định, phạt mười roi tiên, cấm túc ba tháng.”
Trường Ninh nhíu chặt mày: “Việc nhập ma đâu nằm trong tầm kiểm soát của ta? Bọn họ học hành không tới nơi tới chốn, bị ta gây tổn thương thì liên quan gì đến ta chứ?”
Vừa dứt lời, khắp đại điện lặng ngắt như tờ.
Vốn mọi người không tin việc Trường Ninh tiên cơ coi mạng người như cỏ rác.
Dẫu sao thì hình tượng của nàng ta tại núi Trường Ninh chỉ là một tiểu công chúa hơi ngây thơ phá phách.
Hôm nay mới biết hóa ra đó là sự thật.
Trường Ninh tự giác nhận ra mình nói sai, muốn cứu vãn, lại phát hiện mặt mày chưởng môn xanh lét.
Hoa Dương tôn giả quát lớn: “Nghiệt đồ!”
Trường Ninh vội vàng quỳ phịch xuống: “Sư phụ, con sai rồi.”
Cuối cùng, Trường Ninh vẫn bị cấm cửa, mười roi tiên kia do đích thân Hoa Dương tôn giả phạt.
Lưng nàng ta bị quật đến đẫm máu.
Sau khi về tới Trường Nhạc Điện, nàng ta đập vỡ mọi đồ đạc có thể đập.
Ta bưng một chén nước thuốc đến, vừa mở cửa, một chén trà đã bay thẳng tới trước mặt ta.
Ta không tránh, cứ thế bị đập vào.
Chẳng mấy chốc, máu đã chảy xuống từ trán.
Trường Ninh nổi giận đùng đùng: “Làm gì thế??”
Ta cụp mắt: “Tiên thảo này có thể điều trị vết thương trên lưng sư phụ.”
“Cút!”
“Sư phụ, để lại sẹo sẽ khó coi lắm.”
Một lát sau, giọng Trường Ninh dịu xuống: “Mang vào đi.”
Tiên thảo này ta xin từ chưởng môn, là thượng phẩm.
Lúc bôi lên mát lạnh, thậm chí hơi thoải mái.
Khuôn mày nhíu chặt của Trường Ninh dần giãn ra: “Không ngờ tới cuối cùng chỉ có mình ngươi thương cho bổn cung.”
“Hoa Dương tôn giả cũng thương sư phụ. Nếu để đại trưởng lão phạt…”
Ngón tay Trường ninh cuộn chặt lại. Một lúc sau, nàng ta nghiến răng nói: “Nếu y thật lòng thương ta thì phải bắt đám già đầu kia câm mồm mới đúng!”
“Y mà nói miễn trách phạt ta thì đám già đầu đấy dám thở ra câu nào?”
“Uổng công ta kính trọng y như vậy…”
Đôi mắt nàng ta càng đỏ hơn, nhìn như phải chịu tủi thân quá đỗi.
Lòng ta động đậy, nói khẽ: “Sư phụ đừng nói vậy, khi hành hình, con để ý tay tôn thượng hơi run lên.”
“Cuối cùng tôn thượng vẫn thầm xót cho sư phụ, không thì cũng không đưa mắt ra hiệu cho chưởng môn lúc con tới xin thuốc.”
Trường Ninh nghiêng đầu, lập tức nắm lấy tay ta: “Thật sao?”
“Thật ạ! Con lừa người làm chi.”
Nàng ta nhìn chằm chằm ta hồi lâu. Sau khi xác định ta không nói dối, mí mắt nàng ra rủ xuống, khóe miệng tủm tỉm nét cười khó hiểu.
Ta dịu dàng dém chăn cho nàng ta: “Vậy sư phụ hãy nghỉ ngơi nhiều hơn, có gì cứ gọi con.”
Ra khỏi phòng, đóng cửa lại, tay ta còn đang run.
Dường như Trường Ninh… có tâm tư bất chính với Hoa Dương tôn giả.
Khóe miệng ta không khỏi cong lên.
5.
Trường Ninh là một người không chịu ngồi yên. Mới ngoan ngoãn nửa tháng đã la hét ầm ĩ đòi ra ngoài.
Ở trong phòng hết đập đồ rồi mắng chửi người khác.
Không ai dám tiếp tục hầu hạ nàng ta. Ta cho các người hầu nghỉ việc, cầm một xấp tranh đi vào phòng nàng ta.
“Đây là thứ gì?” Nàng ta thắc mắc.
Ta lấy từng bức vẽ ra đặt xuống trước mặt nàng ta.
Đôi mắt Trường Ninh đột nhiên sáng lên.
Thuở còn làm công chúa Đại An, nàng ta nuôi một dàn trai lơ đông đảo trong cung điện.
Về sau lên núi tu tiên, nàng ta đã tu thân dưỡng tính, giới hạn tình dục.
Tuy nhiên đó cũng chỉ là những gì thể hiện trước mặt người khác.
Mỗi lần về cung thăm người thân, những gã trai lơ ấy lại bị triệu đi.
Điện công chúa ca múa rộn ràng, đèn sáng thâu đêm.
“Ý của ngươi… là sao?” Trường Ninh khẽ chau mày, khó chịu nhìn ta.
Ta trải bức tranh cuối cùng ra.
Trên tranh là một công tử đẹp trai tuyệt trần, tóc dài đen nhánh xõa trên vai, xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện, khiến người ta có cảm giác mơ màng.
Quan trọng nhất chính là vẻ ngoài của hắn ta giống Hoa Dương tôn giả ba phần mười.
Đôi mắt Trường Ninh lập tức trừng thẳng.
“Sư phụ.”
Đúng lúc này, ta cất lời: “Con từng đọc trong thoại bản ở nhân gian rằng dù là công chúa hay tiên cơ thì cũng họ luôn nuôi mấy tên trai lơ bên cạnh. Con biết sư phụ tu thân dưỡng tính, nhưng chẳng phải mấy ngày gần đây là tình huống đặc thù hay sao ạ? Thỉnh thoảng phá giới không ảnh hưởng đến hoàn cảnh tổng thể.”
Một lúc lâu sau, Trường Ninh trầm giọng nói: “Ngoài ngươi ra, còn ai khác biết việc này không?”
Ta vội vàng quỳ xuống: “Sư phụ, Tiểu Cửu bảo đảm không có ai khác ngoài con biết việc này!”
Nàng ta vươn tay vỗ về bức tranh, khẽ cong môi: “Ngươi nói đúng. Ta chính là tiên cơ cao quý nhất Cửu Châu, nuôi mấy tên trai lơ thì đã sao?”
“Ta cần luôn tối nay.”
Tối đến.
Cung điện của Trường Ninh tắt đèn từ rất sớm.
“Hôm nay tiên cơ nghỉ ngơi sớm quá.”
“Đúng vậy, còn đặc biệt ra lệnh cấm chúng ta quấy rầy.”
“Chẳng lẽ thay đổi tính tình rồi? Trước đây có hôm nào mà không đập đồ đến nửa đêm?”
Ta khẽ nhấp một hớp trà, phất tay.
Bọn họ đồng loạt lui ra.
Một tầng kết giới bao phủ ngoài Trường Nhạc Điện.
Trong kết giới là cảnh nói cười hân hoan suốt đêm.
Mấy ngày liền, Trường Nhạc Điện đều tắt đèn từ sớm.
Có đệ tử muốn tới thỉnh an, gõ cửa hồi lâu vẫn không ai đáp lời.
Ta làm một người giấy, nó đáp xuống lưng đệ tử nọ nhẹ như bẫng. Đệ tử kia lập tức đứng sững ra.
“Nhiều ngày vậy rồi mà sư phụ chưa từng ra khỏi cửa, chẳng lẽ… lại tẩu hỏa nhập ma?” Ta nói khẽ.
Đệ tử bị người giấy bám vào kia cũng lặp lại rành rọt lời ta nói.
Mọi người cảm thấy có lý, lập tức tới chính điện tìm chưởng môn.
Hoa Dương tôn giả và chưởng môn cùng nhau tới.
Kết giới bị Hoa Dương tôn giả phá vỡ dễ như bỡn. Khi mở cửa phòng, Trường Ninh đang nghỉ ngơi trên giường.
Mà bên cạnh nàng ta ngổn ngang những nam tử đang nằm.
Y phục Trường Ninh xộc xệch, để lộ nửa bờ vai ngọc, một bàn tay to còn đang đặt bên hông. Tình cảnh hết sức gợi dục.
Hoa Dương tôn giả nổi giận: “Nghiệt súc!”
Trường Ninh bừng tỉnh giữa lúc ngủ mơ. Đúng lúc này, nam tử bên cạnh nàng ta cũng ngẩng mặt lên. Trường Ninh hoảng loạn muốn che mặt hắn ta.
Hoa Dương tôn giả phẩy tay áo hất nàng ta sang một bên, trói lại bằng dây thừng Khốn Tiên.
Nam tử kia mặt đối mặt với Hoa Dương tôn giả.
Nhìn gương mặt có đôi nét tương tự với mình của nam tử kia, ngón tay Hoa Dương tôn giả hơi gập lại. Dây thừng Khốn Tiên trói càng chặt hơn. Trường Ninh không khỏi kêu thảm thiết ra tiếng.
“Sư phụ.”
Cách không khí, Hoa Dương tôn giả tát mạnh nàng ta một phát: “Đừng gọi sư phụ! Ta không có loại đồ đệ như ngươi.”
Trường Ninh quỳ dưới đất, toàn thân run rẩy, không dám ngẩng đầu lên dẫu chỉ một chút.
Chỉ trong mấy ngày, chuyện Trường Ninh tiên cơ có tâm tư bất chính với sư phụ mình đã lan truyền khắp tiên sơn.
Theo nội quy môn phái, phải đuổi xuống núi, trục xuất khỏi sư môn.
Thế nhưng đại hội tiên môn sắp tới, dưới trướng Trường Ninh có hơn một trăm đệ tử. Nếu nàng ta đi thì Trường Nhạc Điện sẽ loạn như cào cào.
Vì vậy, chưởng môn đặc biệt ban ơn, cho phép nàng ta lập công chuộc tội.
Nếu đứng nhất trong đại hội lần này thì sẽ cho một cơ hội, giảm nhẹ xử phạt.
Trường Ninh gật đầu thưa vâng. Hoa Dương tôn giả phất tay áo rời khỏi, tức giận không vừa.
Không đuổi xuống núi à. – Ta lười biếng nâng mi mắt, nhìn thoáng qua Trường Ninh đang quỳ gối tại đại điện.
Vốn định dùng nội quy môn phái đuổi nàng ta xuống núi, trục xuất sư môn. Ta cũng tiện ra tay ở nhân gian.
Nào ngờ nàng ta tốt số thật, gặp trúng dịp đại hội tiên môn.
Thôi vậy! Hủy hoại được thanh danh của nàng ta là cũng tốt lắm rồi.
Tương lai còn dài, chúng ta không chết không thôi.