Cửu Ca
Chương 4
9.
Trường Ninh ngủ ba ngày, tỉnh dậy trên chính chiếc giường của mình.
Thái y ngày đêm liên tục bắt mạch, sắc thuốc cho nàng ta. Các loại dược liệu quý báu được đổ dồn vào điện công chúa như nước chảy.
Trái lại cũng được cưng chiều thật.
Việc đầu tiên Trường Ninh làm khi tỉnh lại chính là kêu la đòi giết đám tiện dân kia.
Ta an ủi nàng ta: “Sư phụ, hiện giờ sức khỏe người chưa ổn định, chi bằng nghỉ ngơi khỏe rồi đi sau. Dù gì đám người đó cũng chẳng chạy thoát nổi, cho họ sống thêm mấy ngày không sao đâu.”
Trường Ninh cảm thấy hợp lý. Nàng ta quả thực không quên lời hứa, xin hoàng đế phong ta làm công chúa.
Hoàng đế khó xử ra mặt: “Phụ hoàng hiểu, con biết ơn Cửu Ca cứu con, nhưng phong hào công chúa này…”
Trường Ninh nổi giận quăng chén trà đi: “Phụ hoàng! Trước đây con làm gì người cũng đồng ý! Bây giờ con chỉ muốn người phong thêm một công chúa, vậy khó lắm sao?”
Hoàng đế vẫn nhíu mày.
Trường Ninh khó thở: “Phụ hoàng không nhớ hồi còn làm tiên cơ, con mang về cung bao nhiêu tiên thảo quý giá đúng không? Người tưởng con không biết người lấy danh con lập uy làm phúc ở Cửu Châu mười mấy năm ư? Người…”
“Đủ rồi!”
Trường Ninh đang định nói gì đó nữa thì bị hoàng đế lạnh lùng cắt ngang. Hai cha con tan rã trong khó chịu.
Ta quỳ một gối trên mặt đất, xoa bóp chân cho Trường Ninh: “Sư phụ, thánh thượng không chịu thì thôi, con cũng đâu nhất quyết muốn làm chức công chúa này… Nhưng hồi người còn là tiên cơ, có mấy ai dám tỏ thái độ với người đâu… Hiện giờ…”
Trường Ninh hung tợn siết chặt nắm đấm: “Nếu ông ấy không phong ngươi làm công chúa thì ta cũng chẳng làm chức công chúa này nữa!”
Chưa tới ba ngày, lời này đã bị lan truyền đến xôn xao nhốn nháo. Lúc hoàng đế thượng triều, mọi loại tấu chương buộc tội công chúa rơi xuống như mưa.
Hoàng đế đau đầu đến cùng cực, nổi trận lôi đình ngay trên triều đình.
Vậy mà Trường Ninh còn muốn đi rước xúi quẩy.
Trong tẩm cung, hoàng hậu đang xoa bóp đầu cho hoàng đế. Trường Ninh chưa đợi bẩm báo đã tiến vào ngay.
Hoàng đế không vui: “Sao? Quên sạch quy tắc rồi à?”
Trường Ninh tự động ngồi xuống, nâng chén trà lên nhấp một hớp:
“Hồi làm tiên cơ, con đến tẩm cung phụ hoàng đâu cần phải truyền lời bẩm báo?”
Vẻ mặt hoàng đế lập tức trở nên khó coi.
“Con tới đây làm gì?” Ông ta lạnh lùng hỏi.
Trường Ninh: “Tất nhiên là chuyện để phụ hoàng phong Tiểu Cửu làm công chúa.”
Hoàng đế vỗ bàn cái ‘rầm’, những người xung quanh lập tức quỳ hết xuống.
“Con còn mặt dày nhắc đến! Con biết trên triều đình có bao nhiêu người đang buộc tội con không?”
Trường Ninh chẳng hề nhíu mi: “Giết hết là được.”
Hoàng đế cầm lấy chén trà ném mạnh về phía Trường Ninh. Trường Ninh nghiêng người tránh thoát, lửa giận bùng cháy trong mắt: “Sao nào? Đây chẳng phải điều phụ hoàng dạy con từ nhỏ ư? Không vâng lời thì giết, giết được nhiều thì không phải vâng lời nữa.”
“Ngươi!” Hoàng đế nhổm người dậy, sau đó bỗng che ngực, hé miệng nhưng không thốt ra nổi âm thanh nào. Tình cảnh thoáng chốc trở nên rối loạn.
Trường Ninh cười lạnh lùng: “Chẳng lẽ phụ hoàng đã lớn tuổi nên bắt đầu có tấm lòng lương thiện? Nhớ trước đây khi giết người, người còn chẳng thèm chớp mắt! Giơ tay chém xuống là xong xuôi, ồ! Quên mất, phụ hoàng đâu đích thân ra tay. Cách mượn đao giết người xưa giờ luôn được phụ hoàng vận dụng hết sức nhuần nhuyễn mà.”
Hoàng hậu không nhịn nổi nữa, đi tới tát Trường Ninh một phát: “Câm mồm! Con muốn làm phụ hoàng con tức chết sao?!”
Trường Ninh lật tay tát ngược hoàng hậu ngã xuống đất: “Ngươi là thứ khốn kiếp nào mà cũng dám đánh ta?”
Màn đêm buông xuống, Trường Ninh bị biếm làm dân thường, đuổi khỏi hoàng cung.
10.
Ta dẫn Trường Ninh về nhà ta.
Nửa năm không về, trong nhà đầy mạng nhện và chuột. Trường Ninh trợn mắt nhìn như thể con mắt sắp nhảy tới phía chân trời.
Nàng ta chê bai ra mặt: “Nhà ngươi tồi tàn vậy?”
Ta nhanh nhẹn dọn dẹp khoảng sân: “Vâng, mong sư phụ tha thứ, nhà con chỉ có mình con.”
“Cha mẹ ngươi đâu?”
Ta nói với vẻ mặt vô cảm: “Cha chết từ lâu rồi, mẹ… cũng đã chết.”
Trường Ninh không để bụng: “Không sao, chờ phụ hoàng nguôi giận, ta dẫn ngươi về cung, để ngươi làm tổng quản phủ công chúa.”
“Dưới một người, trên vạn người.”
Ta cười lạnh nhạt: “Vậy Tiểu Cửu xin cảm ơn sư phụ trước.”
Dưới ánh trăng quạnh quẽ, trông đình viện chỉ có cây hoa mai kia nở rộ thắm tươi.
Trường Ninh cười nói: “Hoa này nở đẹp thật.”
Ta cầm bình rượu lên, từ từ rót một chén rượu: “Cây đó do mẫu thân trồng. Thuở sinh thời, bà ấy thích nhất là hoa mau.”
Trường Ninh nắm chặt áo choàng màu gấm mây trắng ngà trên người: “Sang mùa đông khắc nghiệt mới nở, có gì tốt đâu.”
Ánh mắt ta bình thản: “Sư phụ nói không tốt thì là không tốt.”
Nàng ta đi xem xét thêm một lượt nữa, sau đó ngồi xuống bên cạnh ta, khẽ nhấp một hớp rượu, ngay sau đó nhíu mày: “Khó uống.”
Ta nhướng mày: “Sư phụ tạm chấp nhận chút đi, sau này muốn có khi cũng chẳng uống được.”
“Đúng vậy, rượu trong cung ngon hơn loại này nhiều. Chắc ta chỉ ở vài hôm rồi phụ hoàng sẽ cử người tới đón ta về thôi.”
Uống xong vài chén rượu, Trường Ninh bắt đầu nói nhiều hơn:
“Tiện nhân kia thế mà dám đánh ta! Một tiện thiếp bò lên long sàng sau khi mẫu hậu ta mất, ỷ vào việc cha mình nắm quyền to mà được phong chức hậu, thế mà dám đánh ta! Lật trời rồi!”
“Chuyện ta bị biếm làm dân thường khả năng cao là do ả xúi giục, xem lúc về ta xử chết ả kiểu gì!”
“Những lão khọm trên Trường Tiên Sơn đó nữa, sao ta không giết sạch bọn họ nhỉ? Phải giết hết!”
“Bổn cung chính là công chúa Đại An, là tiên cơ Cửu Châu, vậy mà bọn họ nói phế là phế!”
“Còn sư phụ nữa…”
Nhắc đến Hoa Dương tôn giả, đôi mắt nảng ta đột nhiên ủng đỏ: “Ta yêu y nhiều năm như vậy, y lại chỉ coi ta là đồ đệ.”
“Ta giết sạch nữ tử bên cạnh y, yêu ma cũng thế, tiên nhân cũng vậy. Đến cuối cùng trong mắt y vẫn không có ta.”
Nàng ta ngửa đầu rót lượng rượu lớn vào miệng: “Rút tiên cốt đau như vậy, y… thực sự cũng nỡ.”
“Y thực sự chưa từng yêu ta, thực sự chưa từng.”
Giọng nói của nàng ta nhỏ dần: “Sớm biết như vậy, chẳng thà cứ làm tiểu đồ đệ không hiểu chuyện đời bên cạnh y mãi, ít nhất… có thể ở bên y.”
“Nếu trong lòng y thực sự có ta thì chỉ cần tra xét chút thôi là sẽ biết chuyện hai tộc yêu-ma xâm chiếm lần này không liên quan tới ta…”
Ta cười tủm tỉm cắt ngang lời nàng ta: “Dĩ nhiên không liên quan tới ngươi rồi. Bởi họ là do ta tìm tới, cũng do ta thả lên núi.”
Trường Ninh nhìn ta khó tin hồi lâu. Nụ cười tươi của ta càng thêm tàn ác:
“Còn cả lần ngươi tẩu hỏa nhập ma. Đó là do ta hạ Mê Thần Tán vào hương xông, vì vậy thần chí ngươi mới rối bời, sản sinh tâm ma.”
“Chuyện trai lơ cũng do ta xúi giục họ đi tìm chưởng môn, còn cố tình nhấn mạnh phải dẫn theo Hoa Dương tôn giả.”
“Về chuyện xe ngựa, thực ra trong túi ta có tiền, nhưng ta muốn xem ngươi khơi dậy lòng phẫn nộ của dân chúng, suýt bị đánh cho tắt thở hơn.”
Trường Ninh đứng dậy: “Thế mà lại là ngươi?? Thế mà lại là ngươi? Ngươi… Ngươi hại ta bị rút tiên cốt, phế tiên thuật, hủy hoại danh tiếng của ta, hại ta biến thành dân thường! Ta muốn móc mắt, rút lưỡi, chặt từng ngón tay của ngươi! Sau đó phanh xác ngươi quẳng ra bãi tha ma cho chó ăn!”
Ta ngắm nghía chén rượu trong tay, một nụ cười lạnh lùng chợt nở rộ từ khóe môi.
Tiếp theo, tay phẩy tay, thiết lập một kết giới.
Trường Ninh nhìn ta, biểu cảm thoáng hoảng loạn: “Không phải ngươi tự phế tu vi rồi sao? Sao ngươi vẫn còn pháp thuật? Ngươi làm gì đấy?”
Ta vẫn cong môi: “Đúng vậy, ta tự phế tu vi theo ngươi, nhưng ta không chỉ luyện mỗi tiên thuật.”
Nói xong, ta giơ tay nhắm ngay vào đôi mắt nàng ta, khóe mạnh ra:
“Ta còn tu quỷ đạo.”
Tiếng kêu thảm thiết bỗng chốc vang thấu trời xanh, giống như mẫu thân ngày ấy.
Sau đó, một đôi mắt xinh đẹp, linh động, diễm lệ lặng lẽ xuất hiện trên tay ta.
Ta biến ra một hộp gỗ từ không khí, cẩn thận cất nó vào đó.
Trường Ninh quỳ dưới đất, bịt hai mắt trống rỗng khóc đến đứt đoạn ruột gan.
Ta đi tới, ngồi xổm bên cạnh nàng ta: “Đau chứ?”
Nàng ta vừa lăn vừa bò co rúm người về sau, cơ thể run rẩy co giật mất kiểm soát.
Máu dần chảy đầy người nàng ta, ngấm vào tấm áo choàng.
Màu trắng và màu đỏ tạo ra sự tương phản mãnh liệt, vừa lóa mắt vừa đẹp xinh.
Cuối cùng nàng ta cũng biết sợ, khóc lóc hỏi phải chăng bọn ta từng có xích mích gì, tại sao lại đối xử với nàng ta như vậy.
Ta cười lạnh lùng: “Tiên cơ đúng là quý nhân hay quên chuyện mà. Vậy ta sẽ giúp tiên cơ nhớ lại.”
Ta biến ra chiếc roi dài, quật mạnh vào mặt nàng ta: “Vào mùa đông mười năm trước, ngươi ngồi kiệu về tiên sơn. Lúc đến phố dài Đại An, ngươi đã khoét đi một đôi mắt.”
Ta nói một câu lại quật một roi. Qua mấy roi, nàng ta quay cuồng dưới đất, chợt phun ra một bãi máu.
Máu tươi trào ra liên tục từ miệng Trường Ninh, nàng ta nói từng chữ đứt quãng: “Cứu ta… cứu… ta với… cầu xin ngươi… cầu xin ngươi…”
Tay ta kết ấn, miệng thì niệm chú, triệu hồi vô số vong hồn lên mặt đất.
Chằng chịt, phủ kín khắp đình viện.
Toàn bộ họ đều là những người mất mạng oan uổng dưới tay Trường Ninh. Linh hồn họ không được yên giấc ngàn thu, cứ mãi lang thang nơi địa ngục, không cách nào vào nổi cõi luân hồi.
Ta quát khẽ: “Lên!”
Bọn họ lao tới nhanh như hổ đói vồ mồi, ngay sau đó bắt đầu cắn xé điên cuồng.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng tới nửa đêm.
Sáng sớm hôm sau, trời dần sáng, âm thanh mới ngừng dần.
Tay chân Trường Ninh bị bẻ thành hình thù dị dạng, chỉ còn lại thân mình.
Khói đen đột ngột xuất hiện xung quanh, từ từ bao phủ khắp đình viện.
Cơ thể Trường Ninh lơ lửng giữa không trung, những quỷ hồn đó hét ầm ĩ muốn trốn, lại bị hút hết vào cơ thể.
Ta cười khẩy một tiếng.
Lại là oán khí lan tràn, hóa thành hồng y lệ quỷ!
“Ta! Muốn! Ngươi! Chết!”
Tiếng hét the thé chói tai vọng ra từ cơ thể nàng ta. Khuôn mặt người của nàng ta dần hiện ra. Ta đang chuẩn bị biến ra thanh kiếm.
Bỗng, một bóng hình bay từ trên xuống, tay nâng kiếm, chém cho Trường Ninh vừa hóa hình hồn bay phách tán.
Là Hoa Dương tôn giả.
Y không tu quỷ đạo, vậy nên không nhìn thấy ánh mắt cận kề tuyệt vọng của Trường Ninh, cũng không nghe được tiếng gào thét đứt từng khúc ruột của nàng ta.
Y quay người sang nhìn thoáng qua ta, sau đó lặng thinh nhìn về nơi Trường Ninh biến mất.
Mãi lâu sau mới dịu giọng hỏi: “Là nàng?”
“Đúng.”
Tuyết lớn rơi ào ào, y đứng trong tuyết hồi lâu. Cuối cùng vẫn rời đi.
11.
Mọi chuyện đã đi đến hồi kết, bên cạnh ta có một ngọn lửa quỷ nho nhỏ đang bay.
Tuyết bay lả tả, nhanh chóng nhuộm đất trời thành một màu trắng xóa.
Gió tuyết rợp trời, hoa mai nở càng thêm diễm lệ.
Bên ngoài có người bán rong rao bán kẹo hồ lô. Cổ họng ta đanh lại, đôi mắt lập tức ửng đỏ.
Song cuối cùng vẫn chịu đựng, không muốn rơi nước mắt.
Đốm ma trơi kia vẫn đang bay, càng bay càng nhanh, càng bay càng nhanh.
Ta khụt khịt chiếc mũi đỏ ửng, biến ra một tấm áo choàng đỏ rực khoác lên thân mình.
Sau đó cười khẽ: “Mẫu thân, người cần phải đi rồi.”
Đốm ma trơi bay vòng quanh ta thêm vài vòng, cuối cùng chầm chậm tan biến trước mặt ta.