Cửu Ca
Chương 3
6.
Để đón chào đại hội tiên môn, chưởng môn đã bỏ lệnh cấm với Trường Ninh, để nàng ta dạy chúng ta thuật pháp tử tế.
Trường Ninh ném một đống bí tịch kiếm phổ cho chúng ta tự học.
Nói sao đi nữa, nàng ta cũng là đồ đệ duy nhất của Hoa Dương tôn giả, tiên cơ duy nhất của Cửu Châu.
Quyển nào trong đống bí tịch ấy cũng vô cùng quý hiếm.
“Cửu Ca, ngươi vào đây với ta.” Nàng ta nói với vẻ mặt lạnh nhạt.
Những người khác cho rằng tiên cơ sắp cho riêng ta đồ tốt, ai nấy đều hâm mộ chết đi được.
Nào ngờ vừa bước qua cửa phòng, một nhát roi cách không khí đã quất mạnh tới.
Ta lập tức bị quật ngã uỵch xuống đất.
Cơn đau lan từ phần lưng ra bốn phía cơ thể, mãi lâu sau ta vẫn chưa thể nhúc nhích.
Trường Ninh lại quất một roi nữa lên mặt ta.
“Ngươi lén báo cáo ta đúng không?” Nàng ta phẫn nộ quát.
Ta thề thốt phủ nhận, nàng ta lại đánh hết roi này đến roi khác, đánh cho lưng ta bong da tróc thịt.
“Chỉ ngươi mới biết bổn cung nuôi dưỡng trai lơ, không phải ngươi thì còn có thể là ai?” Nàng ta hung tợn nhìn ta, ánh mắt kia hận không thể băm vằm ta thành ngàn mảnh.
Ta gian nan đứng dậy, quỳ dưới đất:
“Sư phụ, không phải Tiểu Cửu thật mà…”
“Con lén đưa bọn họ lên núi, nếu chưởng môn biết thì chắc chắn con sẽ bị đuổi xuống núi, trục xuất khỏi sư môn. Vì sao con phải làm chuyện đó?”
“Tiểu Cửu một lòng vì người, sao có thể hại người kia chứ?”
Trường Ninh vung tay lên, chiếc roi dài ấy quấn quanh cổ ta:
“Vậy ngươi nói xem! Tại sao tôn giả và chưởng môn lại đến Trường Nhạc Điện?”
Ta chịu đựng cơn đau, siết chặt nắm tay: “Người nghỉ ngơi sớm trong nhiều ngày liền, có rất nhiều đệ tử sợ người luyện công bị tẩu hỏa nhập ma tiếp nên mới tìm chưởng môn. Con ngăn rồi nhưng bọn họ không nghe con.”
“Con muốn nhắc nhở người, nhưng con không phá được kết giới của người.”
“Sư phụ, Tiểu Cửu thực sự không hai lòng với người đâu ạ!”
Trường Ninh nhíu mày. Nàng ta ngẫm nghĩ một lát rồi buông chiếc roi dài xuống.
Nàng ta đi tới cạnh ta, khom lưng ghé sát bên ta, nói khẽ: “Nếu ngươi có ý đồ khác với bổn cung, bổn cung chắc chắn sẽ để ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.”
Ta cúi đầu càng thấp hơn: “Tiểu Cửu không dám.”
Tuy vậy, ta vẫn bị nàng ta đánh mười roi.
Bởi nàng ta nói: “Để ngươi nhớ cho kỹ.”
Vì chưởng môn nói sẽ giảm nhẹ xử phạt nếu Trường Ninh đạt được hạng nhất tại đại hội, nàng ta không dám trễ nải, ngày ngày giám sát bọn ta tu tập.
Thiên tư ta vốn thông minh, nhận thêm càng nhiều tiên thảo tiên khí mà nàng ta ban thưởng.
“Lần đại hội này, ngươi phải đạt được hạng nhất.”
“Nếu bị trục xuất khỏi sư môn, ta sẽ lấy mạng ngươi!”
7.
Đại hội tiên môn thịnh hội của giới tiên môn, được tổ chức mỗi năm một lần.
Hàng loạt tiên môn sẽ dẫn đệ tử đến giao lưu so tài.
Nếu thắng tại đại hội thì còn được Trường Tiên Sơn tặng pháp bảo tiên khí.
Năm nào Trường Tiên Sơn cũng trụ vững tại vị trí môn phái tu tiên đứng đầu chính bởi bao năm qua luôn đạt hạng nhất.
Năm nay cũng vậy.
Ba người chiến thắng cuối cùng đều là đệ tử Trường Tiên Sơn.
“Năm nay lại như mọi năm.”
“Năm nào chẳng đua với nhau? Ta thấy năm nay đệ tử của Trường Tiên đại trưởng lão lại đạt được vị trí đầu bảng cho xem.”
“Ta thấy chưa chắc đâu. Tiểu cô nương kia có vẻ mạnh lắm.”
“Đệ tử của ai vậy?”
“… Trường Ninh tiên cơ…”
“Tiên cơ suốt ngày chỉ biết ăn nhậu chơi bời, không màng việc chính kia ư?”
“Nhưng ngươi đừng quên nàng ấy là đồ đệ của Hoa Dương tôn giả.”
Trong tay ta là trường kiếm Tranh Minh. Giống với dự đoán của ta. Đối tượng quyết chiến với ta cuối cùng chính là hai sư huynh tư chất kém hơn chút cùng ta lên núi trước kia.”
Bọn họ liếc nhìn nhau, ăn ý quyết định bắt tay xử lý ta trước, tranh vào bán kết trước.
Trường Ninh cũng nhìn ra, sốt ruột đứng dậy: “Hai đánh một? Có biết xấu hổ không vậy?”
Mọi người dưới khán đài bật cười.
Đại trưởng lão lạnh lùng “Hừ” một tiếng: “Trường Minh tiên cơ nhà ngươi không ít lần ỷ người đông thế mạnh bắt nạt người nhỏ yếu mà nhỉ?”
Trường Ninh tức đến méo miệng, suýt nữa mắng hai tiếng “lão khọm” ngay tại chỗ.
Ta đứng khoanh tay, khẽ mỉm cười: “Vậy cùng nhau xông lên đi.”
Các sư huynh rất mạnh, song ta vẫn nhỉnh hơn chút.
Sau khi đá bay bọn họ, Trường Ninh hùng dũng oai vệ ưỡn ngực với khí phách hiên ngang: “Đồ đệ của Trường Ninh ta!”
Ta giành về vị trí đầu bảng. Chưởng môn cũng tuân thủ lời hứa, giảm nhẹ xử phạt với Trường Ninh.
Đêm ấy, Trường Nhạc Điện cử hành một buổi tiệc long trọng.
Trường Ninh tổ chức nó, cho mời mọi người trong Trường Tiên Sơn.
Khi mọi người đang chìm đắm trong buổi tiệc long trọng đầy vui thích, hai tộc ma-yêu lặng lẽ lên núi.
Chờ bọn họ phát hiện, Trường Tiên Sơn đã bị đốt cháy quá nửa.
Chưởng môn và các trưởng lão nhanh chóng kết ấn, miễn cưỡng bảo vệ được những người còn ở Trường Nhạc Điện.
Ba giới ma-yêu-tiên vốn nước sông không phạm nước giếng, ai ở nhà nấy, cũng coi như yên bình.
Nhưng Trường Ninh mặc kệ, gây sự hết với cả hai tộc lúc rèn luyện.
Nàng ta chẳng những giết người mà còn giết cả yêu ma, hành vi vừa độc ác vừa tàn nhẫn.
Hai tộc sớm đã khó chịu với nàng ta lâu ngày, chẳng qua ngại Trường Tiên Sơn phòng vệ nghiêm ngặt, mãi chưa ra tay được.
Nhân buổi tiệc lớn này, tuyến phòng vệ lỏng lẻo, bọn họ bèn nhân cơ hội bắt tay với nhau đánh tới.
Khoảnh khắc sắp phá được tuyến phòng vệ cuối cùng, Hoa Dương tôn giả rốt cuộc cũng về kịp.
Thấy y ở đây, hai tộc không dám lỗ mãng thêm, lui nhanh như gió.
Dẫu vậy, Trường Tiên Sơn vẫn bị hủy hoại.
Cung điện bị đốt, tiên thảo bị phá, đệ tử cũng tử thương quá nửa.
Chưởng môn nhìn thi hài đầy đất và hàng loạt các đệ tử bị thương, hơi buồn bã hụt hẫng.
Một lúc lâu sau, hắn lạnh nhạt nói: “Trường Ninh, ngươi đi đi!”
Trường Ninh tức giận bất bình: “Dựa vào đâu chứ?”
“Nếu không phải do ngươi không chịu quản giáo, trái với chuẩn mực, gây thù chuốc oán khắp nơi thì cớ gì Trường Tiên Sơn phải gặp kiếp nạn này?”
“Từ hôm nay trở đi, ngươi không còn trực thuộc Trường Tiên Sơn nữa. Đất trời bao la, ngươi muốn đi đâu cứ việc đi!”
Trường Ninh đỏ mắt nhìn Hoa Dương tôn giả, cất giọng buồn bã: “Sư phụ, người cũng không cần con nữa sao?”
Hoa Dương tôn giả nhíu mày, quay lưng lại.
Những người khác cũng không dám nói năng gì, thậm chí không dám nhìn nàng ta.
Trường Ninh cười khẩy một tiếng, ánh mắt lần lượt lướt qua mọi người: “Được! Được lắm!”
“Bổn cung chính là công chúa Đại An, tiên cơ đệ nhất Cửu Châu. Các ngươi dám đối xử với bổn cung như thế ư?”
Trong con ngươi nàng ta đầy ngập sự phẫn uất và thù hận:
“Các ngươi đều đáng chết! Toàn bộ đều đáng chết!”
Nói xong, nàng ta ngưng tụ ra một quả cầu lửa, ném vào đám đông.
Hoa Dương tôn giả lật tay hóa giải nó, vung một cái tát đánh nghiêng đầu Trường Ninh:
“Quên rồi à. Thân tiên thuật này của người chính do ta dạy.”
Y treo Trường Ninh lên giữa không trung, rút đi tiên cốt của nàng ta với vẻ mặt vô cảm, phế đi thân tiên thuật của nàng ta.
Trường Ninh chợt cất tiếng cười to, hai mắt đỏ sọng: “Hoa Dương, chúng ta là thầy trò nhiều năm, ngươi quả thực tàn nhẫn đến vô tình! Ngươi quả thực tàn nhẫn đến vô tình! Nhiều năm như vậy, đến con chó còn có tình cảm, nhưng ngươi thì sao? Ngươi chẳng bằng cả con chó, ngươi không có trái tim! Ngươi không có trái tim!”
Trường Ninh bị phế. Cùng lúc đó, người tình nguyện rời khỏi sư môn, phế bỏ thân tu vi còn có ta.
Đại trưởng lão đau đớn khôn cùng: “Ngươi làm gì thế? Ngươi đi theo ta, ta đảm bảo không tới ba năm, ngươi sẽ trở thành đệ tử xuất sắc nhất giới tu tiên!”
Ta bái tạ ông ấy:
“Đa tạ đại trưởng lão nâng đỡ, nhưng Cửu Ca vẫn muốn đi theo tiên cơ.”
Suy cho cùng, nàng ta còn nợ ta một đôi mắt, một mạng người mà.
8.
Trường Ninh bị biếm khỏi vị trí tiên cơ, tuy nhiên nàng ta vẫn là công chúa Đại An.
Vì vậy, ta cõng nàng ta đi từng bước về hoàng cung Đại An.
“Không ngờ ngươi có thể làm tới mức này vì ta.” Trường Ninh cụp mắt.
Hai ta hiện giờ không có tiên thuật, Trường Ninh còn bị rút tiên cốt, thảm hại hơn ta chút.
“Dù không phải tiên cơ nữa nhưng người vẫn là sư phụ của ta.”
“Ta chắc chắn sẽ dẫn người về hoàng cung. Đến lúc đó dưỡng khỏe cơ thể rồi, người vẫn là công chúa Đại An.”
Dường như Trường Ninh đã tỉnh táo hơn chút. Nàng ta ôm ghì cổ ta: “Ngươi nói không sai.”
“Đến lúc đó ta kêu phụ hoàng phong ngươi làm công chúa luôn.”
Lên trấn, Trường Ninh cảm thấy lưng ta cộm đau ngực nàng ta, kêu ta đi thuê chiếc xe ngựa.
Ta ngại ngùng nói: “Sư phụ, con không có tiền…”
Nàng ta trợn trắng mắt: “Trường Ninh công chúa ta thuê ngựa còn cần tiền sao? Ngươi cứ báo thẳng tên của ta là được!”
Ta nghe lời báo tên của nàng ta để thuê xe ngựa, lại bị chủ quán đánh ra.
“Đi đi! Đi đi! Trường Ninh công chúa cái gì chứ. Không có tiền cũng muốn thuê xe ngựa, ngươi điên rồi à?”
Nghe vậy, Trường Ninh lập tức nổi giận. Nàng ta gượng đứng dậy, chỉ thẳng vào cửa hàng trưởng, tức tối mắng: “Tiện dân! Bổn cung chính là công chúa Đại An, là Trường Ninh tiên cơ! Thuê xe ngựa của ngươi là để mắt tới ngươi!”
Chủ quán cười sang sảng: “Trường Ninh tiên cơ? Tiên cơ bị Trường Tiên Sơn biếm kia?”
Mặt Trường Ninh lúc xanh lúc trắng.
Đám đông tụ lại xung quanh.
“Nghe nói bị phế đi, giờ thành một kẻ tàn phế rồi.”
Có người gan lớn, cầm cành cây chọc nàng ta. Trường Ninh phẩy tay theo thói quen, muốn hất cành cây ra.
Tuy nhiên, nàng ta đã quên bây giờ mình là một kẻ tàn phế.
Cứ vậy, những người đó lập tức to gan hơn:
“Không có tiên thuật thật này! Đúng là nàng ta rồi! Ỷ mình biết tiên thuật mà hại con ta thành người tàn tật! Con ta chỉ liếc qua cỗ kiệu của nàng ta một cái ở trên đường mà nàng ta đã đánh gãy chân con ta!”
“Ác thật! Nghe nói trận chiến lớn nổ ra tại Trường Tiên Sơn lần này bị khơi mào từ việc nàng ta gây thù chuốc oán quá nhiều. Chết hơn nửa số người kia mà!”
“Không sai! Nữ nhi của ta chết trong trận chiến lớn này! Toàn là do tiện nhân này khơi mào!”
“Công chúa Đại An thì sao chứ? Ta phải báo thù cho con ta!”
Sau đó, không biết ai dẫn đầu, quăng một chiếc lá cái thối lên đầu Trường Ninh.
Sau thoáng thinh lặng, Trường Ninh hét chói tai: “Ta muốn giết đám tiện dân các ngươi! Giết các ngươi!”
Dân chúng lập tức bị kích động, mọi người ném hết rau cải đến trứng gà vào người nàng ta.
Lát sau thì dứt khoát tay đấm chân đá.
Ta đứng khoanh tay thờ ơ lạnh nhạt bên cạnh.
Khoảnh khắc Trường Ninh hấp hối, sắp bị đánh chết, ta giải tán đám đông.
Lúc này, Trường Ninh đã sắp tắt thở, vết thương đầy rẫy trên người nàng ta.
Ban đầu đã bị rút tiên cốt, tổn hại nguyên khí, giờ lại ăn thêm một trận đòn hiểm.
Đến lời nói cũng không thốt ra nổi.
Ta lấy một viên đan dược ra từ áo trong, đút cho nàng ta:
“Sư phụ, thuốc này con trộm giấu trước khi xuống núi, có thể giúp người phục hồi tinh nguyên.”
Trường Minh nuốt viên thuốc xuống, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Ta lại lấy túi tiền ra, thuê xe ngựa từ chủ quán.
Chủ quán thắc mắc thấy rõ: “Chẳng phải nói không có tiền sao?”
Ta từ từ ngoảnh mặt lại nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên một độ cong quái gở: “Ngươi nói gì?”
Chủ quán vội vàng lẩn trốn: “Không… không có gì! Ta chưa nói gì hết!”