Cửu Chuyển Ma Kinh
Chương 19: Ảo Cảnh
Tiểu hổ kín miệng như bưng không hé cho Lý Thiên chút gì hữu ích, Lý Thiên đành hậm hực nói:
"Mau chỉ ta lối ra đi, ta phải tranh thủ thời gian mau chóng tăng cường thực lực"
Lý Thiên nhìn đại môn phía xa tỏa ra khí thế cường đại, hắn từng thử lại gần nhưng khi cách xa gần trăm mét lại không cách nào tiến tới nữa, cảm giác như ngọn núi lớn đè nặng trên vai, cảnh giới luyện thể tầng sáu của hắn không giúp bản thân chống cự bao nhiêu, rất nhanh đã bị cỗ khí thế vô hình kia đè ép có chút không thở nổi, hắn đành bất lực quay về, liếc mắt nhìn thấy tiểu hổ cười chế nhạo bản thân, Lý Thiên đành cười khổ bất lực thử hỏi:
"Ngươi xem ta đạt tới cảnh giới nào mới không bị luồng khí thế vô hình kia chèn ép"
Tiểu hổ như cười như không:
"He he chỉ cần ngươi đạt đến lập tinh cảnh đệ nhất tầng là đủ, kẻ không đạt đến đẳng cấp đó không xứng bước vào cửa tông môn ta. Ngươi nói xem ba năm vượt qua ba đại cảnh giới, từ cổ chí kim, mới chỉ một người làm được."
"Ta thấy ta có thể làm người thứ hai được đấy"
Lý Thiên cười cười nói. Ánh mắt tiểu hổ trắng dã nhìn Lý Thiên:
"Lần đầu tiên ta gặp một tên, năng lực thì có hạn mà tự tin thì vô biên nha"
Hai người cười giỡn một phen, tiểu hổ đã lâu không gặp người lạ, mà ai gặp nó từ trước tới giờ mà không cung cung kính kính, cho dù thực lực cao cường hơn cũng phải nể tông môn sau lưng nó. Nào đâu có một tên dị loại không sợ trời, không sợ đất như Lý Thiên, hai người vừa nói vừa đá đểu nhau, cảm giác mới lạ này làm lòng tiểu hổ có chút cảm giác thân thiết, bất giác nó coi Lý Thiên như một tên khá thú vị, nếu không phải thực lực Lý Thiên quá yếu thật có thể kết bạn với nhau.
Lý Thiên thân mật nhìn tiểu hổ cười cười:
"Này ta dù sao cũng là ân nhân của tông môn ngươi đúng không, không thể để ta ra ngoài mà không có chút quà mọn gì đấy chứ"
Với cách nhìn của Lý Thiên với cái tông môn thần bí này, chỉ cần trên thân con trâu này nhổ một cọng lông cũng là báu vật vô giá. Tiểu hổ cũng khá thích tên nhân loại này, cộng thêm việc tông chủ lúc nãy bí mật truyền âm cho nó bảo nó dẫn Lý Thiên đi bảo khố cầm đi một món trong đó. Nên rất nhiệt tình dẫn Lý Thiên xuyên qua đại môn, lần này Lý Thiên đi cùng tiểu hổ, khí thế lúc nãy vừa tập trung đã bị luồng uy áp trên người tiểu hổ đánh tan, hai người không nhanh không chậm xuyên qua đại môn, rảo bước qua từng hàng dài kiến trúc nguy nga, tráng lệ nhưng in hằn dấu vết của thời gian, khung cảnh tĩnh lặng không một bóng người biến cả không gian thành một vùng đất chết đáng sợ.
Rất nhanh hai người đã dùng trước một tòa nhà nhỏ, bình thường như bao kiến trúc bên cạnh, nếu không nhìn tấm biển bên trên có hai chữ "Bảo Khố", thì đến chính Lý Thiên cũng không tin đây là nơi cất giữ báu vật trong tông. Tiểu hổ cũng không giải thích nhiều, chỉ là hai bàn tay nhỏ bắt đầu kết những ấn ký kì lạ, hai bàn tay đan xen vào nhau liên tục với tốc độ chóng mặt, Lý Thiên nhìn mà hoa cả mắt chỉ thấy muôn vàn tàn ảnh theo đôi bàn tay đó biến hóa không ngừng. Một vòng tròn bao quanh tòa nhà lấy mắt thường dần hiện ra rồi bắt đầu từ từ tiêu tan.
Đợi cấm chế xung quanh biến mất, tiểu hổ mới ngừng kết ấn, đưa tay ra hiệu Lý Thiên theo hắn tiến vào. Chân vừa bước qua cửa, hai mắt Lý Thiên mở to, cơ thể không tự giác được ngừng cước bộ, không gian trước mắt hắn bỗng biến thành một tòa thành thị tấp nập người qua kẻ lại, bản thân Lý Thiên hiện đang đứng bên trong một khu chợ, bên cạnh hắn vang lên từng tiếng rao bán của thương nhân, tiếng ý ới chửi nhau, tiếng cò kè mặc cả khắp nơi
"Này sao lại đứng ở chỗ này mau đi đi, thật cản đường cản lối"
Lý Thiên bị một bàn tay đầy từ phía sau, một thanh niên mặt áo vải tay bê một thùng trái cây tức giận nhìn Lý Thiên. Lý Thiên cũng không trả lời tự giác bước đi nhìn cảnh phồn hoa bên cạnh, cảm giác kỳ lạ bao quanh suy nghĩ trong lòng, hắn đưa tay tóm lấy một quả cam trong thùng của thanh niên ban nãy, đưa vào miệng cắn một miếng, một luồng nước mát lạnh thanh khiết chạy qua cổ họng, cảm giác ngon ngọt bao trùm khoang miệng rất lâu không tiêu tan.
"Này giữa ban ngày ngươi dám lấy đồ của ta sao, hả còn ăn luôn, mau mau trả tiền đây, trái cam đó là hàng cao cấp giá hai đồng đấy, này này có nghe ta nói không trả tiền đây, muốn ăn quỵt hả"
Cảm giác chân thật khiến đầu óc Lý Thiên như mơ hồ, lại bị thanh niên kia túm lấy tay, hắn vô ý giật mạnh tay làm thanh niên kia văng mạnh ra, va vào mấy người đứng sau, khắp nơi vang lên tiếng mắng chửi:
"Móa tên nào thế"
"thằng đếch nào dám đẩy ngã ta, lăn ra đây coi"
"Là mày à, dám xô ta, muốn chết à"
"Móa, là tên đằng trước tự nhiên ngã ra làm ta ngã theo, ta cũng là người bị hại"
"Mau chỉ ta lối ra đi, ta phải tranh thủ thời gian mau chóng tăng cường thực lực"
Lý Thiên nhìn đại môn phía xa tỏa ra khí thế cường đại, hắn từng thử lại gần nhưng khi cách xa gần trăm mét lại không cách nào tiến tới nữa, cảm giác như ngọn núi lớn đè nặng trên vai, cảnh giới luyện thể tầng sáu của hắn không giúp bản thân chống cự bao nhiêu, rất nhanh đã bị cỗ khí thế vô hình kia đè ép có chút không thở nổi, hắn đành bất lực quay về, liếc mắt nhìn thấy tiểu hổ cười chế nhạo bản thân, Lý Thiên đành cười khổ bất lực thử hỏi:
"Ngươi xem ta đạt tới cảnh giới nào mới không bị luồng khí thế vô hình kia chèn ép"
Tiểu hổ như cười như không:
"He he chỉ cần ngươi đạt đến lập tinh cảnh đệ nhất tầng là đủ, kẻ không đạt đến đẳng cấp đó không xứng bước vào cửa tông môn ta. Ngươi nói xem ba năm vượt qua ba đại cảnh giới, từ cổ chí kim, mới chỉ một người làm được."
"Ta thấy ta có thể làm người thứ hai được đấy"
Lý Thiên cười cười nói. Ánh mắt tiểu hổ trắng dã nhìn Lý Thiên:
"Lần đầu tiên ta gặp một tên, năng lực thì có hạn mà tự tin thì vô biên nha"
Hai người cười giỡn một phen, tiểu hổ đã lâu không gặp người lạ, mà ai gặp nó từ trước tới giờ mà không cung cung kính kính, cho dù thực lực cao cường hơn cũng phải nể tông môn sau lưng nó. Nào đâu có một tên dị loại không sợ trời, không sợ đất như Lý Thiên, hai người vừa nói vừa đá đểu nhau, cảm giác mới lạ này làm lòng tiểu hổ có chút cảm giác thân thiết, bất giác nó coi Lý Thiên như một tên khá thú vị, nếu không phải thực lực Lý Thiên quá yếu thật có thể kết bạn với nhau.
Lý Thiên thân mật nhìn tiểu hổ cười cười:
"Này ta dù sao cũng là ân nhân của tông môn ngươi đúng không, không thể để ta ra ngoài mà không có chút quà mọn gì đấy chứ"
Với cách nhìn của Lý Thiên với cái tông môn thần bí này, chỉ cần trên thân con trâu này nhổ một cọng lông cũng là báu vật vô giá. Tiểu hổ cũng khá thích tên nhân loại này, cộng thêm việc tông chủ lúc nãy bí mật truyền âm cho nó bảo nó dẫn Lý Thiên đi bảo khố cầm đi một món trong đó. Nên rất nhiệt tình dẫn Lý Thiên xuyên qua đại môn, lần này Lý Thiên đi cùng tiểu hổ, khí thế lúc nãy vừa tập trung đã bị luồng uy áp trên người tiểu hổ đánh tan, hai người không nhanh không chậm xuyên qua đại môn, rảo bước qua từng hàng dài kiến trúc nguy nga, tráng lệ nhưng in hằn dấu vết của thời gian, khung cảnh tĩnh lặng không một bóng người biến cả không gian thành một vùng đất chết đáng sợ.
Rất nhanh hai người đã dùng trước một tòa nhà nhỏ, bình thường như bao kiến trúc bên cạnh, nếu không nhìn tấm biển bên trên có hai chữ "Bảo Khố", thì đến chính Lý Thiên cũng không tin đây là nơi cất giữ báu vật trong tông. Tiểu hổ cũng không giải thích nhiều, chỉ là hai bàn tay nhỏ bắt đầu kết những ấn ký kì lạ, hai bàn tay đan xen vào nhau liên tục với tốc độ chóng mặt, Lý Thiên nhìn mà hoa cả mắt chỉ thấy muôn vàn tàn ảnh theo đôi bàn tay đó biến hóa không ngừng. Một vòng tròn bao quanh tòa nhà lấy mắt thường dần hiện ra rồi bắt đầu từ từ tiêu tan.
Đợi cấm chế xung quanh biến mất, tiểu hổ mới ngừng kết ấn, đưa tay ra hiệu Lý Thiên theo hắn tiến vào. Chân vừa bước qua cửa, hai mắt Lý Thiên mở to, cơ thể không tự giác được ngừng cước bộ, không gian trước mắt hắn bỗng biến thành một tòa thành thị tấp nập người qua kẻ lại, bản thân Lý Thiên hiện đang đứng bên trong một khu chợ, bên cạnh hắn vang lên từng tiếng rao bán của thương nhân, tiếng ý ới chửi nhau, tiếng cò kè mặc cả khắp nơi
"Này sao lại đứng ở chỗ này mau đi đi, thật cản đường cản lối"
Lý Thiên bị một bàn tay đầy từ phía sau, một thanh niên mặt áo vải tay bê một thùng trái cây tức giận nhìn Lý Thiên. Lý Thiên cũng không trả lời tự giác bước đi nhìn cảnh phồn hoa bên cạnh, cảm giác kỳ lạ bao quanh suy nghĩ trong lòng, hắn đưa tay tóm lấy một quả cam trong thùng của thanh niên ban nãy, đưa vào miệng cắn một miếng, một luồng nước mát lạnh thanh khiết chạy qua cổ họng, cảm giác ngon ngọt bao trùm khoang miệng rất lâu không tiêu tan.
"Này giữa ban ngày ngươi dám lấy đồ của ta sao, hả còn ăn luôn, mau mau trả tiền đây, trái cam đó là hàng cao cấp giá hai đồng đấy, này này có nghe ta nói không trả tiền đây, muốn ăn quỵt hả"
Cảm giác chân thật khiến đầu óc Lý Thiên như mơ hồ, lại bị thanh niên kia túm lấy tay, hắn vô ý giật mạnh tay làm thanh niên kia văng mạnh ra, va vào mấy người đứng sau, khắp nơi vang lên tiếng mắng chửi:
"Móa tên nào thế"
"thằng đếch nào dám đẩy ngã ta, lăn ra đây coi"
"Là mày à, dám xô ta, muốn chết à"
"Móa, là tên đằng trước tự nhiên ngã ra làm ta ngã theo, ta cũng là người bị hại"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương