Cửu Chuyển Ma Kinh
Chương 44: Trở về Thần Long tông
Sâu trong khu rừng, một thân ảnh chớp động giữa hàng cây, thân ảnh kia đang tăng tốc lại thoáng quẹo, di chuyển không theo bất kỳ một quy tắc nào. Một con yêu thú cấp hai, hồng mao chồn từ góc cây lao ra, thân ảnh kia một đao chém nó thành hai nửa cũng không dừng chân tiếp tục phóng đi. Thân ảnh đó chính là Lý Thiên, sắc mặt hắn giờ đây cực kỳ khó coi, phải nói là hắn đã dùng mọi biện pháp vẫn không cách nào thoát khỏi cái bóng bám theo phía sau. Mặc dù quay đầu không nhìn thấy bất cứ điều gì khác lạ nhưng Lý Thiên luôn cảm nhận thấy sinh vật đó luôn theo sát hắn.
Lý Thiên cố tra cứu tư liệu trong đầu vẫn không cách nào biết sinh vật kia là yêu thú gì, trên người nó không tìm thấy yêu hạch chẳng lẽ đã đạt tới yêu thú cấp năm. Lý Thiên lưng đổ mồ hôi lạnh, trong đầu cấp tốc nghĩ biện pháp, nhưng vẫn vô kế khả thi. Trước sức mạnh tuyệt đối mọi mưu kế tầm thường đều vô tác dụng.
Thân hình dừng trên một cành cây cổ thụ, hai mắt bất giác nhìn về một hướng, dưới ánh trăng lờ mờ soi sáng một khoảng rộng được bao trùm trong làn sương mù mờ ảo ẩn hiện cảnh sắc kỳ lạ, trong sương mù bỗng lóe lên một ánh chớp vặn vẹo kéo dài rồi biến mất. Lý Thiên theo ánh chớp tan biến, hai mắt hắn mở to, nở nụ cười bí hiểm, có vẻ hắn có thể lợi dụng mê trận kia một phen.
"Tiểu hổ ngươi chơi ta nhiều như thế, nhưng lần này ngươi có thể lại vô ý giúp ta rồi"
Lý Thiên hơi nheo mắt, cảm nhận sát khí sau lưng ngày càng đậm, liếc nhìn bầu trời, có lẽ thời gian một ngày sắp hết, con thú kia có vẻ muốn động thủ rồi, phải nhanh lên thôi. Lý Thiên phát lực dưới chân, đạp mạnh lên cành cây bên dưới, bắn người đi xa, cành cây chịu lực đạo cực mạnh, gãy làm đôi rớt xuống đất, nhưng chưa kịp chạm đất hoàn toàn đã bị chấn nát thành vô số mảnh, theo các mảnh cây tán loạn trên không dần rơi xuống, hiện ra thân hình cao lớn của sinh vật hiện thân tối qua, nó xoay đầu nhìn hướng Lý Thiên chạy trốn, không nhanh không chậm, bước theo.
Trăng điểm trên đỉnh đầu, là thời gian sáng nhất trong đêm, hôm nay lại là trăng tròn, cảnh vật theo ánh trăng chiếu rọi càng thêm rõ ràng, Lý Thiên sau lưng đã là phiến sương mù mờ ảo, nhưng hắn vẫn bất động cảnh giác nhìn trước mặt, sinh vật kia đang từ lùm cây đi ra, hai vuốt sắc bén cào trên mặt đất, để lại hai vết sâu hõm trên bề mặt nền đất bên dưới.
"Ha ha, đuổi theo ta cả ngày không nhàm chán sao, có giỏi thì theo ta nữa đi"
Liếc mắt nhìn sương mù đằng sau, Lý Thiên mở miệng cười, thân hình lùi dần khuất sâu trong làn sương mù, sinh vật kia có chút chần chừ tiến bước, nhưng thấy Lý Thiên đã khuất bóng, nó nổi giận há cái miệng đầy răng nanh rống to một tiếng, liền đuổi theo sau.
Lý Thiên bị sương mù bao phủ, cũng không lo lắng sinh vật kia sẽ không vào, bởi vì nó quá thông minh nên mới càng dễ bị lừa. Yêu thú cấp thấp thông thường có bản năng sinh tồn rất lớn, chúng chỉ cần nhận thấy nguy hiểm sẽ không dại gì đâm đầu vào. Nhưng sinh vật kia rất thông minh, tuy nó cảm nhận được có vẻ nguy hiểm, nhưng thấy Lý Thiên dám bình thản đi vào như vậy, thì chính bản thân nó cũng có chút nghi ngờ vào trực giác của mình. Một con kiến mặc nó chơi đùa còn dám làm thì sao nó phải sợ.
Nhìn không gian lờ mờ không nhìn rõ năm ngón tay, Lý Thiên nhíu mày nhớ lại những gì đọc được trong Mê Huyễn Đồ Phổ, hắn bắt đầu ngồi trên nền đất, vẽ ra vài bức họa đồ, mắt nhìn trời cao chỉ có một điểm sáng ẩn hiện trong sương mù.
"Đó hẳn là ánh trăng, hên là chỉ mới vào tầng đầu mê trận, muốn thoát ra không quá khó."
Lý Thiên nhìn theo ánh trăng, một tay đưa lên ước lượng, hai mắt nhìn về một hướng vân vê cằm:
"Hẳn là hướng đó, lúc ta vào là vào từ hướng nam đi đến hướng bắc, vậy giờ chỉ cần làm ngược lại, để xem năm trăm mét kế tiếp lại đổi một lần từ nam đến đông, tiếp tục từ đông đến bắc, cho đến khi đi hết một vòng toàn bộ các hướng."
Nhìn Trận đồ bên dưới có một vòng tròn lớn, mỗi góc của vòng tròn có bốn viên linh thạch, bên trên đề chữ bốn hướng đông, tây, nam, bắc, Lý Thiên đang đứng trên thanh đao của hắn, thanh đao kia được đặt ở tâm của vòng tròn, theo hướng nhìn của Lý Thiên mà xoay tròn, chỉ ra phương hướng cho hắn, trông rất giống một chiếc la bàn.
"Tứ Phương trận này thật tiện lợi, cũng may lúc trước tên Tiêu Phong kia mang theo không ít linh thạch hẳn cũng là cướp được không ít mấy kẻ đáng thương bị y hại"
Lý Thiên tất nhiên không khách khí thu hồi tất cả, hôm nay vừa vặn có dịp để sài, Lý Thiên mỉm cười nhìn theo một hướng, cứ thế mà đi, xa xa trong mê trận hắn có thể nghe thấy tiếng kêu la đau đớn của sinh vật kia, hẳn là nó đã xông vào tầng thứ hai, Mê Hỏa trận, bị liệt hỏa thiêu đốt nên mới
phát ra âm thanh thê lương như vậy
Lý Thiên tất nhiên không hề đồng tình với sinh vật tàn ác này, chỉ là lòng thầm đáng tiếc:
"Nó thể nào cũng là yêu thú cấp năm, yêu hạch của yêu thú cấp năm rất có giá trị, nếu lấy tới tay thế nào cũng bán được không ít linh thạch"
Lý Thiên tuy than thở nhưng cũng không dừng bước chân, cứ đi một lúc hắn lại vẽ ra Tứ Phương trận kiểm tra, cẩn thận bước chân chỉ cần đi lạc vào tầng thứ hai với thực lực của hắn, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Sáng sớm, mặt trời chói chang chiếu xuống, một con Tử Hoa Thỏ từ lùm cây nhảy ra, nó líu ríu vài cái, bẻ lấy một bông hoa há miệng định nuốt, nhưng chưa kịp đưa tới miệng, cặp mắt đỏ của nó bỗng cảnh giác nhìn sương mù phiá trước, nghe thấy tiếng bước chân, nó liền hoảng sợ bỏ bông hoa xuống xoay người nhảy trở lại lùm cây, đưa đôi mắt hiếu kỳ nhìn một tên nhân loại bộ dạng chật vật, mệt mỏi từ trong sương mù bước ra, vừa ra tên kia đã chửi to:
"Móa cái mê trận chết tiệt này đúng là mệt chết mất, nhìn chỗ nào cũng giống nhau, làm ta mém đi lạc mất hai lần, suýt nữa rơi vào tầng hai, chết không toàn thây rồi. Cái con thú chết tiệt kia mong cho ngươi đừng chết trong đó sớm quá, đợi ba năm nữa ta lại tới làm thịt ngươi, lột da ngươi ra làm áo khoác mới hả giận trong lòng được".
Lý Thiên vừa thoát ra đã mệt mỏi ngồi phịch xuống, lấy ra lương khô ăn một lúc có sức mới có thể đi, trước tiên hắn tìm một dòng suối tắm rửa một lúc, trước kia vướng bận nhiều việc quá, làm cả tháng nay hắn chưa tắm rửa, râu tóc cũng dài ra một chút, Lý Thiên cầm lên thanh đao sửa soạng lại ngoại hình một chút. Chỉn chu mọi thứ hắn mới cất bước trở lại Thần Long tông.
Lại qua hai ngày trôi qua, Lý Thiên cuối cùng cũng trở lại Thần Long tông, sờ sờ thì phát hiện một việc hết sức nghiêm trọng, lệnh bài thân phận không biết bay đi đâu từ lúc nào rồi. Lý Thiên buồn rầu, bị hai tên đệ tử canh cổng cản lại:
"Tên kia, từ đâu tới, đây là địa phần Thần Long tông, người ngoài không thể vào, mau đi ra"
Lý Thiên bị tiếng quát làm giật mình, vội vàng tươi cười tiến lại gần:
"Ha ha, là hai vị sư huynh sao, người một nhà cả, sư đệ là đệ tử tạp dịch mới của tông môn, mấy ngày nay vừa ra ngoài lịch lãm"
Một thanh niên đệ tử rất có quy củ nói:
"Có lệnh bài không"
"Ặc, cái này, đệ vô ý làm mất rồi, có thể châm chước không, sư huynh có thể tới thực phòng, đệ làm việc trong đó, mọi người đều có thể chứng minh thân phận cho đệ"
Lý Thiên gãi đầu có chút xâu hổ, tay nhanh nhẹn, cho vào túi, móc ra vài viên linh thạch đưa vào tay hai đệ tử canh cổng:
"Ha ha, có chút quà mọn, mong hai vị sư huynh nhận cho"
Hai tên đệ tử kia có ve tham lam nhìn linh thạch trong tay Lý Thiên, tiếc nuối thu hồi ánh mắt, không chút nể tình lên tiếng
"Không được, quy củ không thể phá, ngươi hối lộ hai huynh đệ bọn ta, là có ý gì đây"
Lý Thiên không để ý hai người giận dữ, cười càng tươi hơn, móc ra thêm mấy khoả linh thạch nữa dúi vào tay hai người:
"Hai vị sư huynh nói thế không đúng rồi, hai vị cực nhóc không ngại mưa gió canh giữ tông môn chúng ta, đây chỉ là chút thành ý của sư đệ thôi, sư đệ có ý gì chứ, trời cao chứng giám đệ chỉ là muốn đóng góp sức nhỏ cho các sư huynh toàn tâm toàn ý vì tông môn thôi"
Ai không thích được vuốt mông ngựa, nhất là hai đệ tử cấp thấp bọn họ, nào giờ chỉ có nịnh hót người khác, giờ có kẻ trắng trơn đề cao như thế, cũng cảm thấy hãnh diện vài phần, ẩn ẩn có chút mất mát
"Đúng, đúng thế anh em ta khổ sở trông coi cũng phải có chút công lao chứ"
Nhìn Lý Thiên thuận mắt thêm vài phần, hai người liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó ra hiệu cho Lý Thiên
"Ngươi cứ ở đây chờ, để ta vào xác nhận thân phân ngươi trước mới có thể cho ngươi vào"
"Được, được, đệ cũng đang rảnh rổi có thể trò chuyện với vì sư huynh đây
Lý thiên gật đầu, nhìn hướng vị sư huynh còn lại:
"Sư huynh là đệ tử ngoại môn sao"
"Đúng thế, ta là Lư Tuấn, ngoại môn đệ tử của Thần Long tông"
Sư huynh tên Lư tuần kia có vẻ tự hào, dù sao đệ tử ngoại môn vẫn bối phận vân cao hơn không ít so với đệ tử tạp dịch.
"Sư huynh lợi hai ghê nha, sư đệ cũng muốn được như sư huynh đó"
Lý Thiên làm như có vẻ áo ước nói, càng làm Lư Tuấn lỗ mũi hướng lên trời:
"Ha ha, cứ cố gắng rồi sẽ được thôi, mấy ngày nữa sẽ tổ chức khảo luyện đệ tử ngoại môn cho đệ tử tạp dịch, nếu vượt qua được, ngươi cũng sẽ giống như ta, đệ tử ngoại môn Thần Long tông"
Lý Thiên đang tươi cười bỗng giật mình, chỉ còn mấy ngày, chết tiệt ta còn chưa báo danh nữa, còn kịp không đây, Lý Thiên thần tình trở nên gấp gáp, nắm lấy tay Lư Tuấn hỏi:
"Sư huynh, thời hạn báo danh chừng nào hết thế"
Lư Tuấn có chút bất ngờ, vô thức nói:
"Hình như đến trưa nay là hết rồi"
Đúng lúc này, một thanh âm hồ hởi vang lên, thân hình béo ụ của mập mạp hiện lên trong tầm mắt, đi cùng còn có vị sư huynh ban nãy:
"Ha ha, ôi tên chết toi này, ngươi đi đâu lâu thế, lão trư ta nhớ chết ngươi rồi"
"Sư đệ Lý Thiên phải không, ngươi có thể qua rồi, nhớ đến phòng nhân sự làm lại lệnh bài thân phận đấy nhé"
Sư huynh kia cũng cười nói, rất nhiệt tình giúp Lý Thiên, nhận tiền của người ta dù sao cũng phải xuất chút lực, chưa kể hắn nhìn Lý Thiên rất thuận mắt. Lý Thiên cũng không nghe kỹ, chỉ biết có thể qua vội vàng chạy lại chỗ hai người, mập mạp thấy thế cũng cảm động giang hai tay lao đến.
"Hão bằng hữu, ngươi đã trở về"
"Cút, lão tử đang gấp"
Một cước đã văng mập mạp, dưới ánh nhìn kinh ngạc của ba người đã không còn bóng dáng, mập mạp ôm đầu, lăn lộn trên đất, vị sư huynh đi cùng khó hiểu nhìn mập mạp rồi lại nhìn Lý Thiên đã mất dạng, ngập ngừng nói:
"Bị sao thế, tào tháo đuổi hả"
Lý Thiên cố tra cứu tư liệu trong đầu vẫn không cách nào biết sinh vật kia là yêu thú gì, trên người nó không tìm thấy yêu hạch chẳng lẽ đã đạt tới yêu thú cấp năm. Lý Thiên lưng đổ mồ hôi lạnh, trong đầu cấp tốc nghĩ biện pháp, nhưng vẫn vô kế khả thi. Trước sức mạnh tuyệt đối mọi mưu kế tầm thường đều vô tác dụng.
Thân hình dừng trên một cành cây cổ thụ, hai mắt bất giác nhìn về một hướng, dưới ánh trăng lờ mờ soi sáng một khoảng rộng được bao trùm trong làn sương mù mờ ảo ẩn hiện cảnh sắc kỳ lạ, trong sương mù bỗng lóe lên một ánh chớp vặn vẹo kéo dài rồi biến mất. Lý Thiên theo ánh chớp tan biến, hai mắt hắn mở to, nở nụ cười bí hiểm, có vẻ hắn có thể lợi dụng mê trận kia một phen.
"Tiểu hổ ngươi chơi ta nhiều như thế, nhưng lần này ngươi có thể lại vô ý giúp ta rồi"
Lý Thiên hơi nheo mắt, cảm nhận sát khí sau lưng ngày càng đậm, liếc nhìn bầu trời, có lẽ thời gian một ngày sắp hết, con thú kia có vẻ muốn động thủ rồi, phải nhanh lên thôi. Lý Thiên phát lực dưới chân, đạp mạnh lên cành cây bên dưới, bắn người đi xa, cành cây chịu lực đạo cực mạnh, gãy làm đôi rớt xuống đất, nhưng chưa kịp chạm đất hoàn toàn đã bị chấn nát thành vô số mảnh, theo các mảnh cây tán loạn trên không dần rơi xuống, hiện ra thân hình cao lớn của sinh vật hiện thân tối qua, nó xoay đầu nhìn hướng Lý Thiên chạy trốn, không nhanh không chậm, bước theo.
Trăng điểm trên đỉnh đầu, là thời gian sáng nhất trong đêm, hôm nay lại là trăng tròn, cảnh vật theo ánh trăng chiếu rọi càng thêm rõ ràng, Lý Thiên sau lưng đã là phiến sương mù mờ ảo, nhưng hắn vẫn bất động cảnh giác nhìn trước mặt, sinh vật kia đang từ lùm cây đi ra, hai vuốt sắc bén cào trên mặt đất, để lại hai vết sâu hõm trên bề mặt nền đất bên dưới.
"Ha ha, đuổi theo ta cả ngày không nhàm chán sao, có giỏi thì theo ta nữa đi"
Liếc mắt nhìn sương mù đằng sau, Lý Thiên mở miệng cười, thân hình lùi dần khuất sâu trong làn sương mù, sinh vật kia có chút chần chừ tiến bước, nhưng thấy Lý Thiên đã khuất bóng, nó nổi giận há cái miệng đầy răng nanh rống to một tiếng, liền đuổi theo sau.
Lý Thiên bị sương mù bao phủ, cũng không lo lắng sinh vật kia sẽ không vào, bởi vì nó quá thông minh nên mới càng dễ bị lừa. Yêu thú cấp thấp thông thường có bản năng sinh tồn rất lớn, chúng chỉ cần nhận thấy nguy hiểm sẽ không dại gì đâm đầu vào. Nhưng sinh vật kia rất thông minh, tuy nó cảm nhận được có vẻ nguy hiểm, nhưng thấy Lý Thiên dám bình thản đi vào như vậy, thì chính bản thân nó cũng có chút nghi ngờ vào trực giác của mình. Một con kiến mặc nó chơi đùa còn dám làm thì sao nó phải sợ.
Nhìn không gian lờ mờ không nhìn rõ năm ngón tay, Lý Thiên nhíu mày nhớ lại những gì đọc được trong Mê Huyễn Đồ Phổ, hắn bắt đầu ngồi trên nền đất, vẽ ra vài bức họa đồ, mắt nhìn trời cao chỉ có một điểm sáng ẩn hiện trong sương mù.
"Đó hẳn là ánh trăng, hên là chỉ mới vào tầng đầu mê trận, muốn thoát ra không quá khó."
Lý Thiên nhìn theo ánh trăng, một tay đưa lên ước lượng, hai mắt nhìn về một hướng vân vê cằm:
"Hẳn là hướng đó, lúc ta vào là vào từ hướng nam đi đến hướng bắc, vậy giờ chỉ cần làm ngược lại, để xem năm trăm mét kế tiếp lại đổi một lần từ nam đến đông, tiếp tục từ đông đến bắc, cho đến khi đi hết một vòng toàn bộ các hướng."
Nhìn Trận đồ bên dưới có một vòng tròn lớn, mỗi góc của vòng tròn có bốn viên linh thạch, bên trên đề chữ bốn hướng đông, tây, nam, bắc, Lý Thiên đang đứng trên thanh đao của hắn, thanh đao kia được đặt ở tâm của vòng tròn, theo hướng nhìn của Lý Thiên mà xoay tròn, chỉ ra phương hướng cho hắn, trông rất giống một chiếc la bàn.
"Tứ Phương trận này thật tiện lợi, cũng may lúc trước tên Tiêu Phong kia mang theo không ít linh thạch hẳn cũng là cướp được không ít mấy kẻ đáng thương bị y hại"
Lý Thiên tất nhiên không khách khí thu hồi tất cả, hôm nay vừa vặn có dịp để sài, Lý Thiên mỉm cười nhìn theo một hướng, cứ thế mà đi, xa xa trong mê trận hắn có thể nghe thấy tiếng kêu la đau đớn của sinh vật kia, hẳn là nó đã xông vào tầng thứ hai, Mê Hỏa trận, bị liệt hỏa thiêu đốt nên mới
phát ra âm thanh thê lương như vậy
Lý Thiên tất nhiên không hề đồng tình với sinh vật tàn ác này, chỉ là lòng thầm đáng tiếc:
"Nó thể nào cũng là yêu thú cấp năm, yêu hạch của yêu thú cấp năm rất có giá trị, nếu lấy tới tay thế nào cũng bán được không ít linh thạch"
Lý Thiên tuy than thở nhưng cũng không dừng bước chân, cứ đi một lúc hắn lại vẽ ra Tứ Phương trận kiểm tra, cẩn thận bước chân chỉ cần đi lạc vào tầng thứ hai với thực lực của hắn, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Sáng sớm, mặt trời chói chang chiếu xuống, một con Tử Hoa Thỏ từ lùm cây nhảy ra, nó líu ríu vài cái, bẻ lấy một bông hoa há miệng định nuốt, nhưng chưa kịp đưa tới miệng, cặp mắt đỏ của nó bỗng cảnh giác nhìn sương mù phiá trước, nghe thấy tiếng bước chân, nó liền hoảng sợ bỏ bông hoa xuống xoay người nhảy trở lại lùm cây, đưa đôi mắt hiếu kỳ nhìn một tên nhân loại bộ dạng chật vật, mệt mỏi từ trong sương mù bước ra, vừa ra tên kia đã chửi to:
"Móa cái mê trận chết tiệt này đúng là mệt chết mất, nhìn chỗ nào cũng giống nhau, làm ta mém đi lạc mất hai lần, suýt nữa rơi vào tầng hai, chết không toàn thây rồi. Cái con thú chết tiệt kia mong cho ngươi đừng chết trong đó sớm quá, đợi ba năm nữa ta lại tới làm thịt ngươi, lột da ngươi ra làm áo khoác mới hả giận trong lòng được".
Lý Thiên vừa thoát ra đã mệt mỏi ngồi phịch xuống, lấy ra lương khô ăn một lúc có sức mới có thể đi, trước tiên hắn tìm một dòng suối tắm rửa một lúc, trước kia vướng bận nhiều việc quá, làm cả tháng nay hắn chưa tắm rửa, râu tóc cũng dài ra một chút, Lý Thiên cầm lên thanh đao sửa soạng lại ngoại hình một chút. Chỉn chu mọi thứ hắn mới cất bước trở lại Thần Long tông.
Lại qua hai ngày trôi qua, Lý Thiên cuối cùng cũng trở lại Thần Long tông, sờ sờ thì phát hiện một việc hết sức nghiêm trọng, lệnh bài thân phận không biết bay đi đâu từ lúc nào rồi. Lý Thiên buồn rầu, bị hai tên đệ tử canh cổng cản lại:
"Tên kia, từ đâu tới, đây là địa phần Thần Long tông, người ngoài không thể vào, mau đi ra"
Lý Thiên bị tiếng quát làm giật mình, vội vàng tươi cười tiến lại gần:
"Ha ha, là hai vị sư huynh sao, người một nhà cả, sư đệ là đệ tử tạp dịch mới của tông môn, mấy ngày nay vừa ra ngoài lịch lãm"
Một thanh niên đệ tử rất có quy củ nói:
"Có lệnh bài không"
"Ặc, cái này, đệ vô ý làm mất rồi, có thể châm chước không, sư huynh có thể tới thực phòng, đệ làm việc trong đó, mọi người đều có thể chứng minh thân phận cho đệ"
Lý Thiên gãi đầu có chút xâu hổ, tay nhanh nhẹn, cho vào túi, móc ra vài viên linh thạch đưa vào tay hai đệ tử canh cổng:
"Ha ha, có chút quà mọn, mong hai vị sư huynh nhận cho"
Hai tên đệ tử kia có ve tham lam nhìn linh thạch trong tay Lý Thiên, tiếc nuối thu hồi ánh mắt, không chút nể tình lên tiếng
"Không được, quy củ không thể phá, ngươi hối lộ hai huynh đệ bọn ta, là có ý gì đây"
Lý Thiên không để ý hai người giận dữ, cười càng tươi hơn, móc ra thêm mấy khoả linh thạch nữa dúi vào tay hai người:
"Hai vị sư huynh nói thế không đúng rồi, hai vị cực nhóc không ngại mưa gió canh giữ tông môn chúng ta, đây chỉ là chút thành ý của sư đệ thôi, sư đệ có ý gì chứ, trời cao chứng giám đệ chỉ là muốn đóng góp sức nhỏ cho các sư huynh toàn tâm toàn ý vì tông môn thôi"
Ai không thích được vuốt mông ngựa, nhất là hai đệ tử cấp thấp bọn họ, nào giờ chỉ có nịnh hót người khác, giờ có kẻ trắng trơn đề cao như thế, cũng cảm thấy hãnh diện vài phần, ẩn ẩn có chút mất mát
"Đúng, đúng thế anh em ta khổ sở trông coi cũng phải có chút công lao chứ"
Nhìn Lý Thiên thuận mắt thêm vài phần, hai người liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó ra hiệu cho Lý Thiên
"Ngươi cứ ở đây chờ, để ta vào xác nhận thân phân ngươi trước mới có thể cho ngươi vào"
"Được, được, đệ cũng đang rảnh rổi có thể trò chuyện với vì sư huynh đây
Lý thiên gật đầu, nhìn hướng vị sư huynh còn lại:
"Sư huynh là đệ tử ngoại môn sao"
"Đúng thế, ta là Lư Tuấn, ngoại môn đệ tử của Thần Long tông"
Sư huynh tên Lư tuần kia có vẻ tự hào, dù sao đệ tử ngoại môn vẫn bối phận vân cao hơn không ít so với đệ tử tạp dịch.
"Sư huynh lợi hai ghê nha, sư đệ cũng muốn được như sư huynh đó"
Lý Thiên làm như có vẻ áo ước nói, càng làm Lư Tuấn lỗ mũi hướng lên trời:
"Ha ha, cứ cố gắng rồi sẽ được thôi, mấy ngày nữa sẽ tổ chức khảo luyện đệ tử ngoại môn cho đệ tử tạp dịch, nếu vượt qua được, ngươi cũng sẽ giống như ta, đệ tử ngoại môn Thần Long tông"
Lý Thiên đang tươi cười bỗng giật mình, chỉ còn mấy ngày, chết tiệt ta còn chưa báo danh nữa, còn kịp không đây, Lý Thiên thần tình trở nên gấp gáp, nắm lấy tay Lư Tuấn hỏi:
"Sư huynh, thời hạn báo danh chừng nào hết thế"
Lư Tuấn có chút bất ngờ, vô thức nói:
"Hình như đến trưa nay là hết rồi"
Đúng lúc này, một thanh âm hồ hởi vang lên, thân hình béo ụ của mập mạp hiện lên trong tầm mắt, đi cùng còn có vị sư huynh ban nãy:
"Ha ha, ôi tên chết toi này, ngươi đi đâu lâu thế, lão trư ta nhớ chết ngươi rồi"
"Sư đệ Lý Thiên phải không, ngươi có thể qua rồi, nhớ đến phòng nhân sự làm lại lệnh bài thân phận đấy nhé"
Sư huynh kia cũng cười nói, rất nhiệt tình giúp Lý Thiên, nhận tiền của người ta dù sao cũng phải xuất chút lực, chưa kể hắn nhìn Lý Thiên rất thuận mắt. Lý Thiên cũng không nghe kỹ, chỉ biết có thể qua vội vàng chạy lại chỗ hai người, mập mạp thấy thế cũng cảm động giang hai tay lao đến.
"Hão bằng hữu, ngươi đã trở về"
"Cút, lão tử đang gấp"
Một cước đã văng mập mạp, dưới ánh nhìn kinh ngạc của ba người đã không còn bóng dáng, mập mạp ôm đầu, lăn lộn trên đất, vị sư huynh đi cùng khó hiểu nhìn mập mạp rồi lại nhìn Lý Thiên đã mất dạng, ngập ngừng nói:
"Bị sao thế, tào tháo đuổi hả"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương