Cửu Chuyển Ma Kinh
Chương 5: Thần Long Tông
Phụ cận Thiên Long thành nằm ở trung tâm Bắc Nguyên, cách thành không xa là ám ảnh sâm lâm nổi tiếng, từ trong thành nhìn về hướng bắc ẩn sâu trong ám ảnh sâm lâm lờ mờ trông thấy một ngọn núi lớn hùng vĩ, ẩn hiện dưới lớp mây mù. Ngọn núi đó tên Thần Long sơn, ngự trên đỉnh núi là sơn môn của Thần Long Tông.
Thần Long tông nằm ở bìa rừng cách không xa Thiên Long thành, tuyến đường chính thông ra tông môn giờ đây cực kỳ náo nhiệt, đại hội chiêu thu đệ tử bốn năm một lần sắp diễn ra, bao nhiêu người mộng tưởng thành tiên, mang theo khát khao hi vọng bước chân trên con đường dài hướng vào Thần Long tông.
Lý Thiên ngồi trên lưng chim nhìn cảnh náo nhiệt phía dưới, con chim khổng lồ rất nhanh đã bay vào trong tông, nhẹ nhàng đáp xuống một quảng trường rộng lớn. Trên quảng trường chen đầy người, ai nấy vẻ mặt chờ mong, có vài người mặt tràn đầy căng thẳng. Phần lớn có mặt là các thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết, vài người lớn tuổi nhất cũng không quá bốn mươi.
Đây chính là quy định tuyển chọn bắt buộc của Thần Long tông, Lý Thiên cũng chỉ vừa mới biết, lúc tuyển chọn ở Hôn Nguyên thành cũng có vài người bị đuổi ra nguyên do là như thế. Lý Thiên cơ thể này chỉ mới hai mươi hoàn toàn đủ tiêu chuẩn tuyển chọn.
Mặt trời đã lên đỉnh đầu, lúc này người đi vào quảng trường càng lúc càng thưa. Từ phương xa xuất hiện vài đạo bóng đen ngày càng to, khi đến gần Lý Thiên phát hiện mấy đạo bóng đen đó nguyên lai là mấy con hạc trắng, thân hạc khổng lồ, trắng tuyết tuyệt mĩ, trên lưng hạc mang theo vài bóng người mơ hồ không rõ. Đến khi bốn con hạc phân biệt đáp xuống trên một bình đài được dựng sẵn giữa quãng trường, hiện ra thân ảnh ba nam một nữ. Nam tuấn tú phi thường, nữ xinh đẹp mĩ lệ.
Người trung niên trông có vẻ lớn tuổi nhất bước ra trước, nhàn nhạt nói:
"Ta là Phạm tuấn ngoại môn trưởng lão của Thần Long tông, vòng thứ nhất do ta chủ trì, vòng một là khảo luyện nghị lực"
Dừng lại một chút Phạm Tuấn nhìn quanh đám người phía dưới, lại nhìn về hướng xa, có một bậc đá chạy thẳng lên đỉnh núi khuất mình giữa lớp sương mù mờ ảo, cất giọng:
"Bậc đá đó dẫn lên tông môn Thần Long tông ta, mọi người chỉ cần trong thời gian ba ngày lên tới tông môn là qua vòng thứ nhất"
Mọi người phía dưới nghe thế nghị luận sôi nổi, một vài người không kìm được vui mừng hô nhỏ:
"Vòng thứ nhất quá đơn giản, ta nhắm mắt cũng qua được"
Có người lại tỏ ra ngờ vực:
"Ta thấy không đơn giản như thế đâu, đề phòng cẩn thận thì hơn"
Lại thêm vài người thông minh trầm ngâm nhìn bậc đá khuất dưới lớp sương mù suy tư. Lý Thiên trong hàng người cũng nhìn hướng đó, ngẫm nghĩ:
"Bậc thang đó không biết dẫn đi đâu, rõ ràng không nhìn ra điểm cuối, như vậy phải ít nhất cũng phải hơn cả ngàn bậc."
Thời gian trôi qua rất nhanh, vòng thứ nhất đã bắt đầu hơn năm tiếng đồng hồ, Lý Thiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng hai chân như nhũn ra, mồ hôi đổ thành dòng. Bậc đá nhìn như đơn giản này lại vô cùng khó nhai, bậc đá độ dốc rất lớn, lại gồ ghề, không bằng phẳng, hai bên đường là dốc núi dựng đứng, sơ xẩy một chút là mất mạng như chơi. Lại nhìn sương mù che khuất tầm mắt phía trước, đích đến có vẻ còn lâu mới xuất hiện, cảm giác tuyệt vọng bất giác xuất hiện trong lòng hắn.
Lý Thiên cũng coi như kiên trì, có không ít người đã bỏ cuộc, xung quanh hắn vẫn còn rất nhiều người, ai nấy cũng mồ hôi thành dòng, mệt mỏi nhấc chân từng bước. Phía trước Lý Thiên lờ mờ ẩn hiện vài bóng người, chắc hẳn là nhóm dẫn đầu rõ ràng cách hắn xa như vậy, mắt thường không cách nào nhìn thấy.
Kiên trì cắn răng nhấc chân từng bước trên thềm đá, phía trước Lý Thiên bỗng xuất hiện tiếng động, âm thanh càng lúc càng lớn, gần hơn như nghe ra:
"AAA, ai cản ta lại với, chết mất thôi, cứu mạng"
Âm thanh càng lớn theo đạo bóng đen xuất hiện, một thân hình mập mạp đang lăn nhanh xuống chỗ Lý Thiên, máu me bê bết nhìn mà rung động không thôi. Lý Thiên ngay cả sức cũng không có, làm gì đỡ nỗi con heo mập này, nhưng sức để tránh hắn cũng thiếu, lại nhìn sang đám người kế bên mặt trắng bệch không khác gì hắn. Đột nhiên một người hô lớn:
"Nhanh, nhanh, mọi người mau hợp sức chặn hắn lại, để hắn đụng trúng coi như chết cả đám"
Mấy người khác đồng thanh gật đầu, con heo mập kia cuối cùng cũng lăn tới, va chạm làm mấy người đứng đầu xiêu vẹo, ngã nghiêng, vài người té lăn ra mém rớt xuống sườn núi bên cạnh, mấy người phía sau ra sức giữ lại. Thềm đá rất hẹp chỉ cỡ ba người cùng đi một lúc, cố lắm đoàn người mới ngăn lại được, có không ít người bị tông đến thương tích đấy mình, tay chân cọ với thêm đá, trầy xước khắp người.
Lý Thiên rất nghĩa khí kéo tên mập lên, chưa đứng vững, tên mập đã tức khí la lớn:
"Trần hưng, tên khốn khiếp nhà ngươi dám đẩy lão trư ta, ta với người không chết không thôi"
Nói đến câu cuối, tên mập ngửa mặt lên trời, hôn mê bất tỉnh, đè thẳng lên người Lý Thiên làm hắn té lăn xuống thềm đá, mặt đầy mồ hôi Lý Thiên thất thanh kêu lên:
"Moá, nặng chết mất, đè chết ta rồi, nhanh kéo hắn ra"
Mất một lúc ba tên thân hình cường tráng mới kéo tên mập ra khỏi người Lý Thiên, không chút khách khí quẳng hắn sang một bên. Có vài tên hảo tâm giúp hắn bóp nát viên ngọc trên người, rất nhanh một đệ từ Thần Long tông, cưỡi hạc bay đến bắt lấy tên mập nhẹ nhàng bay xuống quảng trường bên dưới.
Lý Thiên phủi bụi trên người, xoa xoa vài chỗ bầm tím trên cơ thể, hắn nắn nắn viên ngọc trong túi áo, thầm nghĩ không biết mình có cần dùng đến nó không, bóp ngọc tương ứng với bỏ cuộc, nhưng nếu đứng trước sinh tử tồn vong chắc cũng không còn cách nào khác.
Lại trôi qua một ngày, Thần Long tông chỉ cho ba ngày thời gian, Lý Thiên mất một ngày, hai chân gần như không còn cảm giác, lại vô tình nhìn xung quanh, cũng có không ít người như hắn đang nghỉ ngơi ăn uống, hoặc xoa bóp bắp chân đau nhức, lại có không ít người vẫn cố gắng bước tiếp, hai mắt đục ngầu kiên định, những người như vậy làm Lý Thiên vô cũng ngưỡng mộ, hắn tự nghĩ bản thân không làm được như thế. Cho dù không kịp thời gian bị loại cũng không nên đem mạng sống ra mạo hiểm, Lý Thiên vẫn còn rất yêu đời.
Nghỉ ngơi một lúc, như bị cảm hoá, hắn cảm thấy vẫn nên cố gắng một chút, tiếp tục bước tiếp. Thơi gian rất nhanh trôi qua, đã hai ngày từ khi xuất phát, xung quanh Lý Thiên gần như không còn ai, mà bản thân hắn đầu óc cũng mơ màng, hai mắt cứ mờ dần gần như không còn nhìn thấy đường đi phía trước.
"Rầm"
Lý Thiên bị cơn đau bất ngờ tập kích, đau đớn làm hắn tỉnh táo vài phần, nhìn mình đang ngã trên thềm đá, thầm than mình cũng đến giới hạn rồi, hai tay cố sức chống lên lại cảm giác dưới chân mềm mại, quay đầu nhìn lại phát hiện một người đang nằm dưới chân hắn, thì ra lúc nãy không phải tự ngã mà là vấp phải người này.
Nhìn thanh niên trước mắt áo lụa hoa lệ, hai mắt nhắm nghiền, mặt không còn chút máu. Lý Thiên thầm nghĩ đúng là liều mạng, cố đến hôn mê cũng không bóp viên ngọc trong túi, Lý Thiên lấy nước bên người cho thanh niên kia hớp vài ngụm, nước đến, mặt có vài phần hồng hào, thanh niên nọ lơ mơ nói mớ:
"Không, ta không thể bỏ cuộc, ta phải tiếp tục, cha me đặt hết kỳ vọng vào ta, sao ta có thể bỏ cuộc, không, không thể bỏ cuộc"
Lý Thiên do dự một lúc cũng bóp viên ngọc lấy từ trong ngực thanh niên kia, hắn tự cho không phải người tốt nhưng cũng không phải hạng người thấy chết không cứu. Đặt thanh niên nằm xuống Lý Thiên như có thêm vài phần kiên định, hướng phía trước đi tới, hắn tự nhủ trong lòng:
"Hừ, một tên công tử bột cũng cố gắng hơn ta, Lý Thiên ta sao chấp nhận được, liều mạng thì liều mạng"
Không biết qua bao lâu, Lý Thiên gần như không cảm nhận được, đến bây giờ hắn đã không còn bước nữa mà cố lết từng bước về phía trước, nhiều lần muốn bỏ cuộc, ngọc cầm đến tay lại thu về, nghĩ về ánh mắt kiên định của đám người lúc tối, lại nhớ đến câu nói của thanh niên nọ. Lý Thiên lại hét lớn:
"Ta không tin ta không qua được, ta là nhân vật chính ta sẽ không thua tại đây"
Từ khi biết mình xuyên việt, hắn tự cho mình là trung tâm, có ngạo khí làm sao chấp nhận thua kém người khác, tự phụ đôi khi là tự tìm đường chết, đôi lúc lại là động lực làm con người ta mạnh mẽ hơn rất nhiều, vượt cả giới hạn bản thân. Lý Thiên dường như không còn điều khiển được cơ thể như một chấp niệm tự vận hành. Trong đầu mơ màng bao điều, hắn đến thế giới này làm gì, mục đích tồn tại của hắn, ước mơ của hắn, tất cả như câu hỏi không lời giải, hắn muốn sống cuộc sống bình thường trong một vùng quê hẻo lánh, cố chút lại trở thành một thương nhân giàu có, cưới vài cô vợ đẹp sống nốt quãng đời còn lại, đó thật sự là điều hắn mong muốn.
Không, từ khi hắn xem tờ giấy trong nhà, đến khi nắm giữ quyển sách trong ngực, thế giới quan của hắn đã thay đổi, cái ánh mắt của ông lão làm hắn sợ hãi kia lại càng làm Lý Thiên hắn ước ao. Đúng ước muốn của hắn lúc này là trở nên như thế, một cuộc sống nhàm chán đã quá đủ cho một kiếp, hắn muốn mới lạ, hắn muốn kích thích, hắn phải tu tiên.
"GAAAAAAA"
Lý Thiên ngửa mặt lên trời thét dài, cơ thể thấm đẫm máu tươi, hai chân đã không còn cử động, hai tay hắn vẫn bám lấy thềm đá, cọ sát thân thể tiến về trước, máu thịt bầy nhầy hoà trộn với máu tươi quyện thành một vệt đỏ tươi kéo dài theo hắn. Nhưng hai mắt Lý Thiên vẫn rất kiên định nhìn thằng phía trước, đó chính là cuộc sống của hắn.
Thần Long tông nằm ở bìa rừng cách không xa Thiên Long thành, tuyến đường chính thông ra tông môn giờ đây cực kỳ náo nhiệt, đại hội chiêu thu đệ tử bốn năm một lần sắp diễn ra, bao nhiêu người mộng tưởng thành tiên, mang theo khát khao hi vọng bước chân trên con đường dài hướng vào Thần Long tông.
Lý Thiên ngồi trên lưng chim nhìn cảnh náo nhiệt phía dưới, con chim khổng lồ rất nhanh đã bay vào trong tông, nhẹ nhàng đáp xuống một quảng trường rộng lớn. Trên quảng trường chen đầy người, ai nấy vẻ mặt chờ mong, có vài người mặt tràn đầy căng thẳng. Phần lớn có mặt là các thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết, vài người lớn tuổi nhất cũng không quá bốn mươi.
Đây chính là quy định tuyển chọn bắt buộc của Thần Long tông, Lý Thiên cũng chỉ vừa mới biết, lúc tuyển chọn ở Hôn Nguyên thành cũng có vài người bị đuổi ra nguyên do là như thế. Lý Thiên cơ thể này chỉ mới hai mươi hoàn toàn đủ tiêu chuẩn tuyển chọn.
Mặt trời đã lên đỉnh đầu, lúc này người đi vào quảng trường càng lúc càng thưa. Từ phương xa xuất hiện vài đạo bóng đen ngày càng to, khi đến gần Lý Thiên phát hiện mấy đạo bóng đen đó nguyên lai là mấy con hạc trắng, thân hạc khổng lồ, trắng tuyết tuyệt mĩ, trên lưng hạc mang theo vài bóng người mơ hồ không rõ. Đến khi bốn con hạc phân biệt đáp xuống trên một bình đài được dựng sẵn giữa quãng trường, hiện ra thân ảnh ba nam một nữ. Nam tuấn tú phi thường, nữ xinh đẹp mĩ lệ.
Người trung niên trông có vẻ lớn tuổi nhất bước ra trước, nhàn nhạt nói:
"Ta là Phạm tuấn ngoại môn trưởng lão của Thần Long tông, vòng thứ nhất do ta chủ trì, vòng một là khảo luyện nghị lực"
Dừng lại một chút Phạm Tuấn nhìn quanh đám người phía dưới, lại nhìn về hướng xa, có một bậc đá chạy thẳng lên đỉnh núi khuất mình giữa lớp sương mù mờ ảo, cất giọng:
"Bậc đá đó dẫn lên tông môn Thần Long tông ta, mọi người chỉ cần trong thời gian ba ngày lên tới tông môn là qua vòng thứ nhất"
Mọi người phía dưới nghe thế nghị luận sôi nổi, một vài người không kìm được vui mừng hô nhỏ:
"Vòng thứ nhất quá đơn giản, ta nhắm mắt cũng qua được"
Có người lại tỏ ra ngờ vực:
"Ta thấy không đơn giản như thế đâu, đề phòng cẩn thận thì hơn"
Lại thêm vài người thông minh trầm ngâm nhìn bậc đá khuất dưới lớp sương mù suy tư. Lý Thiên trong hàng người cũng nhìn hướng đó, ngẫm nghĩ:
"Bậc thang đó không biết dẫn đi đâu, rõ ràng không nhìn ra điểm cuối, như vậy phải ít nhất cũng phải hơn cả ngàn bậc."
Thời gian trôi qua rất nhanh, vòng thứ nhất đã bắt đầu hơn năm tiếng đồng hồ, Lý Thiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng hai chân như nhũn ra, mồ hôi đổ thành dòng. Bậc đá nhìn như đơn giản này lại vô cùng khó nhai, bậc đá độ dốc rất lớn, lại gồ ghề, không bằng phẳng, hai bên đường là dốc núi dựng đứng, sơ xẩy một chút là mất mạng như chơi. Lại nhìn sương mù che khuất tầm mắt phía trước, đích đến có vẻ còn lâu mới xuất hiện, cảm giác tuyệt vọng bất giác xuất hiện trong lòng hắn.
Lý Thiên cũng coi như kiên trì, có không ít người đã bỏ cuộc, xung quanh hắn vẫn còn rất nhiều người, ai nấy cũng mồ hôi thành dòng, mệt mỏi nhấc chân từng bước. Phía trước Lý Thiên lờ mờ ẩn hiện vài bóng người, chắc hẳn là nhóm dẫn đầu rõ ràng cách hắn xa như vậy, mắt thường không cách nào nhìn thấy.
Kiên trì cắn răng nhấc chân từng bước trên thềm đá, phía trước Lý Thiên bỗng xuất hiện tiếng động, âm thanh càng lúc càng lớn, gần hơn như nghe ra:
"AAA, ai cản ta lại với, chết mất thôi, cứu mạng"
Âm thanh càng lớn theo đạo bóng đen xuất hiện, một thân hình mập mạp đang lăn nhanh xuống chỗ Lý Thiên, máu me bê bết nhìn mà rung động không thôi. Lý Thiên ngay cả sức cũng không có, làm gì đỡ nỗi con heo mập này, nhưng sức để tránh hắn cũng thiếu, lại nhìn sang đám người kế bên mặt trắng bệch không khác gì hắn. Đột nhiên một người hô lớn:
"Nhanh, nhanh, mọi người mau hợp sức chặn hắn lại, để hắn đụng trúng coi như chết cả đám"
Mấy người khác đồng thanh gật đầu, con heo mập kia cuối cùng cũng lăn tới, va chạm làm mấy người đứng đầu xiêu vẹo, ngã nghiêng, vài người té lăn ra mém rớt xuống sườn núi bên cạnh, mấy người phía sau ra sức giữ lại. Thềm đá rất hẹp chỉ cỡ ba người cùng đi một lúc, cố lắm đoàn người mới ngăn lại được, có không ít người bị tông đến thương tích đấy mình, tay chân cọ với thêm đá, trầy xước khắp người.
Lý Thiên rất nghĩa khí kéo tên mập lên, chưa đứng vững, tên mập đã tức khí la lớn:
"Trần hưng, tên khốn khiếp nhà ngươi dám đẩy lão trư ta, ta với người không chết không thôi"
Nói đến câu cuối, tên mập ngửa mặt lên trời, hôn mê bất tỉnh, đè thẳng lên người Lý Thiên làm hắn té lăn xuống thềm đá, mặt đầy mồ hôi Lý Thiên thất thanh kêu lên:
"Moá, nặng chết mất, đè chết ta rồi, nhanh kéo hắn ra"
Mất một lúc ba tên thân hình cường tráng mới kéo tên mập ra khỏi người Lý Thiên, không chút khách khí quẳng hắn sang một bên. Có vài tên hảo tâm giúp hắn bóp nát viên ngọc trên người, rất nhanh một đệ từ Thần Long tông, cưỡi hạc bay đến bắt lấy tên mập nhẹ nhàng bay xuống quảng trường bên dưới.
Lý Thiên phủi bụi trên người, xoa xoa vài chỗ bầm tím trên cơ thể, hắn nắn nắn viên ngọc trong túi áo, thầm nghĩ không biết mình có cần dùng đến nó không, bóp ngọc tương ứng với bỏ cuộc, nhưng nếu đứng trước sinh tử tồn vong chắc cũng không còn cách nào khác.
Lại trôi qua một ngày, Thần Long tông chỉ cho ba ngày thời gian, Lý Thiên mất một ngày, hai chân gần như không còn cảm giác, lại vô tình nhìn xung quanh, cũng có không ít người như hắn đang nghỉ ngơi ăn uống, hoặc xoa bóp bắp chân đau nhức, lại có không ít người vẫn cố gắng bước tiếp, hai mắt đục ngầu kiên định, những người như vậy làm Lý Thiên vô cũng ngưỡng mộ, hắn tự nghĩ bản thân không làm được như thế. Cho dù không kịp thời gian bị loại cũng không nên đem mạng sống ra mạo hiểm, Lý Thiên vẫn còn rất yêu đời.
Nghỉ ngơi một lúc, như bị cảm hoá, hắn cảm thấy vẫn nên cố gắng một chút, tiếp tục bước tiếp. Thơi gian rất nhanh trôi qua, đã hai ngày từ khi xuất phát, xung quanh Lý Thiên gần như không còn ai, mà bản thân hắn đầu óc cũng mơ màng, hai mắt cứ mờ dần gần như không còn nhìn thấy đường đi phía trước.
"Rầm"
Lý Thiên bị cơn đau bất ngờ tập kích, đau đớn làm hắn tỉnh táo vài phần, nhìn mình đang ngã trên thềm đá, thầm than mình cũng đến giới hạn rồi, hai tay cố sức chống lên lại cảm giác dưới chân mềm mại, quay đầu nhìn lại phát hiện một người đang nằm dưới chân hắn, thì ra lúc nãy không phải tự ngã mà là vấp phải người này.
Nhìn thanh niên trước mắt áo lụa hoa lệ, hai mắt nhắm nghiền, mặt không còn chút máu. Lý Thiên thầm nghĩ đúng là liều mạng, cố đến hôn mê cũng không bóp viên ngọc trong túi, Lý Thiên lấy nước bên người cho thanh niên kia hớp vài ngụm, nước đến, mặt có vài phần hồng hào, thanh niên nọ lơ mơ nói mớ:
"Không, ta không thể bỏ cuộc, ta phải tiếp tục, cha me đặt hết kỳ vọng vào ta, sao ta có thể bỏ cuộc, không, không thể bỏ cuộc"
Lý Thiên do dự một lúc cũng bóp viên ngọc lấy từ trong ngực thanh niên kia, hắn tự cho không phải người tốt nhưng cũng không phải hạng người thấy chết không cứu. Đặt thanh niên nằm xuống Lý Thiên như có thêm vài phần kiên định, hướng phía trước đi tới, hắn tự nhủ trong lòng:
"Hừ, một tên công tử bột cũng cố gắng hơn ta, Lý Thiên ta sao chấp nhận được, liều mạng thì liều mạng"
Không biết qua bao lâu, Lý Thiên gần như không cảm nhận được, đến bây giờ hắn đã không còn bước nữa mà cố lết từng bước về phía trước, nhiều lần muốn bỏ cuộc, ngọc cầm đến tay lại thu về, nghĩ về ánh mắt kiên định của đám người lúc tối, lại nhớ đến câu nói của thanh niên nọ. Lý Thiên lại hét lớn:
"Ta không tin ta không qua được, ta là nhân vật chính ta sẽ không thua tại đây"
Từ khi biết mình xuyên việt, hắn tự cho mình là trung tâm, có ngạo khí làm sao chấp nhận thua kém người khác, tự phụ đôi khi là tự tìm đường chết, đôi lúc lại là động lực làm con người ta mạnh mẽ hơn rất nhiều, vượt cả giới hạn bản thân. Lý Thiên dường như không còn điều khiển được cơ thể như một chấp niệm tự vận hành. Trong đầu mơ màng bao điều, hắn đến thế giới này làm gì, mục đích tồn tại của hắn, ước mơ của hắn, tất cả như câu hỏi không lời giải, hắn muốn sống cuộc sống bình thường trong một vùng quê hẻo lánh, cố chút lại trở thành một thương nhân giàu có, cưới vài cô vợ đẹp sống nốt quãng đời còn lại, đó thật sự là điều hắn mong muốn.
Không, từ khi hắn xem tờ giấy trong nhà, đến khi nắm giữ quyển sách trong ngực, thế giới quan của hắn đã thay đổi, cái ánh mắt của ông lão làm hắn sợ hãi kia lại càng làm Lý Thiên hắn ước ao. Đúng ước muốn của hắn lúc này là trở nên như thế, một cuộc sống nhàm chán đã quá đủ cho một kiếp, hắn muốn mới lạ, hắn muốn kích thích, hắn phải tu tiên.
"GAAAAAAA"
Lý Thiên ngửa mặt lên trời thét dài, cơ thể thấm đẫm máu tươi, hai chân đã không còn cử động, hai tay hắn vẫn bám lấy thềm đá, cọ sát thân thể tiến về trước, máu thịt bầy nhầy hoà trộn với máu tươi quyện thành một vệt đỏ tươi kéo dài theo hắn. Nhưng hai mắt Lý Thiên vẫn rất kiên định nhìn thằng phía trước, đó chính là cuộc sống của hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương