Cửu Chuyển Ma Kinh
Chương 56: Phàm Nhân Quyền
Vào lúc Lý thiên còn nghi hoặc nhìn quyển Cửu Chuyển Thần Công đang trôi nổi trên không trung thì quyển sách kia bỗng mở ra, trang đầu tiên được lật ra trên đó có một hình vẽ một người đang vung quyền, ngoài ra không có bất cứ hình vẽ nào khác, Lý thiên tò mò lại gần phát hiện bên dưới hình vẽ có vài dòng chú thích, không ngờ môn tâm pháp này còn có cả vũ kỹ:
"Phàm Nhân Quyền"
"Phàm nhân là gì, thế tục là chi, phàm nhân cho dù mạnh tới đâu vẫn là một phàm nhân, không thể dụng tiên thuật càng không đụng nổi cấm ngôn, võ kỹ của phàm nhân ngoài các môn công phu quyền cước phàm tục thì có gì đặc sắc, người đời truyền miệng châm ngôn, đại lục có cửu thiên, cảnh giới thì có cửu tầng, tầng một luôn là tầng của phàm nhân, đã là phàm nhân vĩnh viễn nên cam chịu số phận của một phàm nhân, phàm nhân vĩnh viễn chỉ có thể ngước nhìn tiên nhân. Nhưng ta lại không cho là như thế, ta là một phàm nhân nhưng những kẻ tự xưng là tiên nhân kia cũng phải khuất phục dưới tay ta. Một quyền phàm tục độ hóa vô số kiếp tiên nhân.
Lý Thiên chăm chú đọc hết chú giải cũng không hiểu gì nhiều, đại khái là có một vị đại năng thời còn luyện thể đã có thể dùng một môn võ kỳ thần kỳ nào đó đánh bại được tiên nhân. Lý thiên vuốt cằm ngẫm nghĩ
"Tiên nhân ở đây chắc hẳn là cao thủ luyện tâm cảnh, xem ra thời kỳ của vị đại năng này, luyện thể vẫn chưa được xem là một cảnh giới, dưới luyện tâm hẳn đều được cho là phàm nhân"
Lý Thiên suy tư cũng thấy có lý, luyện thể vẫn chưa sử dụng được linh lực, mọi võ kỹ thông thường đều dùng quyền cước chủ yếu, may ra có vài người lãnh ngộ nguyên tố lực có thể quán chú vào vũ khí hoặc quyền cước thông qua các võ kỹ, nhưng rõ ràng vẫn rất nhỏ yếu, trừ khi dùng đến mấy tấm tiên phù như tên Thẩm Phong kia, căn bản luyện thể chẳng thể xài nổi một môn võ kỹ nào ra hồn.
Nghĩ đến đây Lý thiên bỗng sáng mắt, hai mắt tỏa tinh quang nhìn vào hình vẽ khổng lồ trên trang sách, một võ kỳ ngay thời kỳ luyện thể có thể đánh bại luyện tâm cảnh, không cần nói cũng biết khủng bố cỡ nào, nên biết luyện tâm cảnh có thể sử dụng linh khí, tạo ra linh lực hộ thân, luyện thể ngay cả chéo áo của cao thủ luyện tâm cảnh còn không thể chạm vào nữa là.
Lý thiên học theo hình vẽ khụy một gối, một tay đấm ra, một tay co lại có vẻ giống học một môn võ học bình thường, rõ ràng đây không hẳn cái tinh túy trong đó, đang lúc nhíu mày suy nghĩ, động tác của Lý Thiên vừa vặn trùng khớp với hình vẽ trên trang sách thì hình vẽ kia bỗng chốc cử động, dọa cho Lý Thiên hoảng sợ một phen, chỉ thấy hình vẽ kia nhảy ra khỏi trang sách, múa quyền giữa hư không, thanh âm như từ khoảng không văng vẳng quanh tai Lý thiên:
"Phàm nhân không có tâm hạch không thể lưu trữ linh khí, càng không có thần tâm thao túng linh khí ngoại giới, nhưng linh khí vẫn luôn tồn tại xung quanh chúng ta, nó là một thứ vô hình, vô vị, ta không thể dùng mắt thường mà trông thấy, nhưng lại có thể dùng tâm mà cảm được, Phàm Nhân quyền chính là dùng tâm để cảm nhận dòng chuyển động của linh khí, dùng các động tác bình thường của phàm nhân như đấm, đá, cắt, móc, gọt để điều chỉnh luồng linh khí ấy theo ý ta, ta không phải tiên nhân thao túng linh khí mà là phàm nhân thuận theo linh khí, cứ thế võ kỹ của ta không có linh khí nhưng lại dẫn động được linh khí, như hư mà thực, như vô hình nhưng lại hữu hình, trông như vô lực nhưng lại ẩn chứa lực lượng vô cùng lớn."
Lý Thiên như chìm vào trong cảnh giới vô ngã, cả người thả lỏng toàn thân thuận theo giọng nói trầm thấp kia mà diễn luyện theo hình vẽ, trong không gian tối đen ẩn hiện chút ánh sáng phát ra từ Cửu Chuyển Thần Công có hai bóng người một hư, một thực nhưng cử động giống nhau như đúc, một phát một thu, có lúc như dòng nước mềm mại, có khi như ngọn lửa hừng hực, một lúc trầm trọng như đại địa, lại chuyển sang sắc bén như kim thiếc, dẻo dai như một sợi dây deo, cuối cùng biến hóa qua lại giữa ngũ hành tuần hoàn.
"Linh khí là vô thuộc tính nhưng nó lại là cội nguồn của ngũ hành, ngũ hành sinh thế giới, linh khí sinh ngũ hành, muốn cảm được linh khí, phải cảm được ngũ hành".
Giọng nói kia lại phảng phất vang lên, Lý Thiên gần như một con rối, tất cả hành động đều như vô thức tự tiến hành. Không biết qua bao lâu, Lý Thiên một quyền đấm ra, một quyền rất bình thường nhưng hắn lại cảm giác được linh khí trong không gian như theo điều động của hắn mà lao về một hướng, mặc dù không có đối tượng để cảm nhận sức mạnh của một quyền khi nãy, nhưng Lý Thiên biết một quyền của hắn đã mạnh hơn rất nhiều.
Nhìn sang bên cạnh, hình vẽ kia đã quay trở lại trang sách, Cửu Chuyển Thần Công dưới ánh mắt của hắn, cũng từ từ đóng lại, kéo theo một cơn gió lao về phía đó, cơn gió không làm Lý Thiên tốc áo tung bay, cũng không làm hắn cảm giác lạnh lẽo, nếu là lúc trước Lý Thiên sẽ không nhìn thấy nhưng giờ hắn biết đó là linh khí, linh khí đang được quyển Cửu Chuyển Thần Công trước mắt thu trở về. Lý Thiên như ngộ ra mọi việc:
"Thảo nào trong đây lại có linh khí, thì ra là do quyển sách này phát ra cho hắn luyện tập võ kỹ"
Lý Thiên nắm tay lại thành nắm đấm giơ lên trước mặt lật qua lật lại cười khẽ:
"Phàm Nhân Quyền cái tên thật tục, nhưng cũng thật đúng với ý nghĩa của nó, phàm nhân, quyền của phàm nhân, quyền của một người bình thường"
Lý Thiên cười cười hai chữ phàm nhân như nhớ ra những lời sư phụ nói khi trước
"Nhất chuyển, chuyển thân, thân hãm phàm tục"
"Liệu mấy thứ đó có thật sự là pháp quyết tu luyện, nó giống như một kẻ ngộ ra tất cả đạo lý của trời đất, tự nhìn lại toàn bộ cuộc đời của mình mà cho ra kết luận, đời của người đó giống như chín cảnh giới mà mình đã vượt qua, nhất chuyển, cảnh giới thứ nhất, luyện thể, tất cả chẳng phải đều là phàm nhân sao, thân hãm phàm tục, không phải là thân vẫn còn trong hồng trần sao"
Lý Thiên tựa cười tựa không, như thấu hiểu thêm vài thứ, lòng bất giác thanh thản đi nhiều
"Có vẻ nên rời khỏi đây rồi, chắc là ta chưa chết nếu không cũng không xuất hiện ở đây, dù sao đây cũng là trong đầu mình mà"
Nhìn ngắm không gian tối đen xung quanh, lại liếc nhìn quyển Cửu Chuyển Thần Công đang lơ lửng, Lý Thiên chợt nhíu mày:
"Lẽ nào quyển Cửu Chuyển Thần Công kia có ý thức, lúc nãy là nó giúp mình"
Không thể trách Lý Thiên nghĩ như thế, lúc nãy hắn cảm nhận rõ ràng trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, ngay khi Lý thiên đã nghĩ đến cái chết, liền có một luồng năng lượng mạnh mẽ xuyên qua đầu hắn, không những giúp hắn đột phá bình cảnh mà còn cưỡng ép tâm thần hắn tiến vào không gian nội thị, rõ ràng là có gì đó rất bất thường.
Suy nghĩ nhiều không có chút tiến triển, Lý Thiên liền muốn thoát ra, hắn đưa mắt nhìn xung quanh liền xuất hiện vấn đề rất đau đầu.
"Làm sao ra khỏi đây"
Lần trước cũng có một lần như vậy lúc gặp sư phụ tiện nghi nhưng lần đó hình như là do sư phụ trước khi tan biến cưỡng ép hắn thoát ra, còn bây giờ chỉ có một mình, Lý Thiên cũng không biết làm sao. Đang lúc còn đang loay hoay tìm đường thì có một giọng nói già nua vang lên trong không trung.
"Chưa từng thấy tên nào ngu như ngươi, ngay cả thoát trạng thái nội thị mà cũng không biết"
Lý thiên vừa nghe liền bị dọa cho giật nảy mình, đây là trong đầu ta mà làm sao lại có giọng nói khác xuất hiện, cũng không quản giọng nói kia châm trọc, lòng vô cùng lo lắng, chẳng lẽ ta bị tâm thần phân liệt, đưa mắt nhìn quanh không có ai, hắn có chút cảnh giác nói to:
"Ai đó, ngươi là ai làm sao lại xuất hiện trong đầu ta"
"ha ha, ngày nào ta chẳng ở ngay bên cạnh ngươi, dến giờ ngươi còn không biết ta là ai sao"
Giọng nói kia lại lần nữa lên tiếng càng dọa cho Lý Thiên sợ hãi, luôn bên cạnh hắn, vậy chỉ có mấy cái đồ vật hắn luôn mang theo bên mình, lão rốt cuộc là ai, là ngọc bội, hắc thạch, hay là thanh đao kia.
"Phàm Nhân Quyền"
"Phàm nhân là gì, thế tục là chi, phàm nhân cho dù mạnh tới đâu vẫn là một phàm nhân, không thể dụng tiên thuật càng không đụng nổi cấm ngôn, võ kỹ của phàm nhân ngoài các môn công phu quyền cước phàm tục thì có gì đặc sắc, người đời truyền miệng châm ngôn, đại lục có cửu thiên, cảnh giới thì có cửu tầng, tầng một luôn là tầng của phàm nhân, đã là phàm nhân vĩnh viễn nên cam chịu số phận của một phàm nhân, phàm nhân vĩnh viễn chỉ có thể ngước nhìn tiên nhân. Nhưng ta lại không cho là như thế, ta là một phàm nhân nhưng những kẻ tự xưng là tiên nhân kia cũng phải khuất phục dưới tay ta. Một quyền phàm tục độ hóa vô số kiếp tiên nhân.
Lý Thiên chăm chú đọc hết chú giải cũng không hiểu gì nhiều, đại khái là có một vị đại năng thời còn luyện thể đã có thể dùng một môn võ kỳ thần kỳ nào đó đánh bại được tiên nhân. Lý thiên vuốt cằm ngẫm nghĩ
"Tiên nhân ở đây chắc hẳn là cao thủ luyện tâm cảnh, xem ra thời kỳ của vị đại năng này, luyện thể vẫn chưa được xem là một cảnh giới, dưới luyện tâm hẳn đều được cho là phàm nhân"
Lý Thiên suy tư cũng thấy có lý, luyện thể vẫn chưa sử dụng được linh lực, mọi võ kỹ thông thường đều dùng quyền cước chủ yếu, may ra có vài người lãnh ngộ nguyên tố lực có thể quán chú vào vũ khí hoặc quyền cước thông qua các võ kỹ, nhưng rõ ràng vẫn rất nhỏ yếu, trừ khi dùng đến mấy tấm tiên phù như tên Thẩm Phong kia, căn bản luyện thể chẳng thể xài nổi một môn võ kỹ nào ra hồn.
Nghĩ đến đây Lý thiên bỗng sáng mắt, hai mắt tỏa tinh quang nhìn vào hình vẽ khổng lồ trên trang sách, một võ kỳ ngay thời kỳ luyện thể có thể đánh bại luyện tâm cảnh, không cần nói cũng biết khủng bố cỡ nào, nên biết luyện tâm cảnh có thể sử dụng linh khí, tạo ra linh lực hộ thân, luyện thể ngay cả chéo áo của cao thủ luyện tâm cảnh còn không thể chạm vào nữa là.
Lý thiên học theo hình vẽ khụy một gối, một tay đấm ra, một tay co lại có vẻ giống học một môn võ học bình thường, rõ ràng đây không hẳn cái tinh túy trong đó, đang lúc nhíu mày suy nghĩ, động tác của Lý Thiên vừa vặn trùng khớp với hình vẽ trên trang sách thì hình vẽ kia bỗng chốc cử động, dọa cho Lý Thiên hoảng sợ một phen, chỉ thấy hình vẽ kia nhảy ra khỏi trang sách, múa quyền giữa hư không, thanh âm như từ khoảng không văng vẳng quanh tai Lý thiên:
"Phàm nhân không có tâm hạch không thể lưu trữ linh khí, càng không có thần tâm thao túng linh khí ngoại giới, nhưng linh khí vẫn luôn tồn tại xung quanh chúng ta, nó là một thứ vô hình, vô vị, ta không thể dùng mắt thường mà trông thấy, nhưng lại có thể dùng tâm mà cảm được, Phàm Nhân quyền chính là dùng tâm để cảm nhận dòng chuyển động của linh khí, dùng các động tác bình thường của phàm nhân như đấm, đá, cắt, móc, gọt để điều chỉnh luồng linh khí ấy theo ý ta, ta không phải tiên nhân thao túng linh khí mà là phàm nhân thuận theo linh khí, cứ thế võ kỹ của ta không có linh khí nhưng lại dẫn động được linh khí, như hư mà thực, như vô hình nhưng lại hữu hình, trông như vô lực nhưng lại ẩn chứa lực lượng vô cùng lớn."
Lý Thiên như chìm vào trong cảnh giới vô ngã, cả người thả lỏng toàn thân thuận theo giọng nói trầm thấp kia mà diễn luyện theo hình vẽ, trong không gian tối đen ẩn hiện chút ánh sáng phát ra từ Cửu Chuyển Thần Công có hai bóng người một hư, một thực nhưng cử động giống nhau như đúc, một phát một thu, có lúc như dòng nước mềm mại, có khi như ngọn lửa hừng hực, một lúc trầm trọng như đại địa, lại chuyển sang sắc bén như kim thiếc, dẻo dai như một sợi dây deo, cuối cùng biến hóa qua lại giữa ngũ hành tuần hoàn.
"Linh khí là vô thuộc tính nhưng nó lại là cội nguồn của ngũ hành, ngũ hành sinh thế giới, linh khí sinh ngũ hành, muốn cảm được linh khí, phải cảm được ngũ hành".
Giọng nói kia lại phảng phất vang lên, Lý Thiên gần như một con rối, tất cả hành động đều như vô thức tự tiến hành. Không biết qua bao lâu, Lý Thiên một quyền đấm ra, một quyền rất bình thường nhưng hắn lại cảm giác được linh khí trong không gian như theo điều động của hắn mà lao về một hướng, mặc dù không có đối tượng để cảm nhận sức mạnh của một quyền khi nãy, nhưng Lý Thiên biết một quyền của hắn đã mạnh hơn rất nhiều.
Nhìn sang bên cạnh, hình vẽ kia đã quay trở lại trang sách, Cửu Chuyển Thần Công dưới ánh mắt của hắn, cũng từ từ đóng lại, kéo theo một cơn gió lao về phía đó, cơn gió không làm Lý Thiên tốc áo tung bay, cũng không làm hắn cảm giác lạnh lẽo, nếu là lúc trước Lý Thiên sẽ không nhìn thấy nhưng giờ hắn biết đó là linh khí, linh khí đang được quyển Cửu Chuyển Thần Công trước mắt thu trở về. Lý Thiên như ngộ ra mọi việc:
"Thảo nào trong đây lại có linh khí, thì ra là do quyển sách này phát ra cho hắn luyện tập võ kỹ"
Lý Thiên nắm tay lại thành nắm đấm giơ lên trước mặt lật qua lật lại cười khẽ:
"Phàm Nhân Quyền cái tên thật tục, nhưng cũng thật đúng với ý nghĩa của nó, phàm nhân, quyền của phàm nhân, quyền của một người bình thường"
Lý Thiên cười cười hai chữ phàm nhân như nhớ ra những lời sư phụ nói khi trước
"Nhất chuyển, chuyển thân, thân hãm phàm tục"
"Liệu mấy thứ đó có thật sự là pháp quyết tu luyện, nó giống như một kẻ ngộ ra tất cả đạo lý của trời đất, tự nhìn lại toàn bộ cuộc đời của mình mà cho ra kết luận, đời của người đó giống như chín cảnh giới mà mình đã vượt qua, nhất chuyển, cảnh giới thứ nhất, luyện thể, tất cả chẳng phải đều là phàm nhân sao, thân hãm phàm tục, không phải là thân vẫn còn trong hồng trần sao"
Lý Thiên tựa cười tựa không, như thấu hiểu thêm vài thứ, lòng bất giác thanh thản đi nhiều
"Có vẻ nên rời khỏi đây rồi, chắc là ta chưa chết nếu không cũng không xuất hiện ở đây, dù sao đây cũng là trong đầu mình mà"
Nhìn ngắm không gian tối đen xung quanh, lại liếc nhìn quyển Cửu Chuyển Thần Công đang lơ lửng, Lý Thiên chợt nhíu mày:
"Lẽ nào quyển Cửu Chuyển Thần Công kia có ý thức, lúc nãy là nó giúp mình"
Không thể trách Lý Thiên nghĩ như thế, lúc nãy hắn cảm nhận rõ ràng trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, ngay khi Lý thiên đã nghĩ đến cái chết, liền có một luồng năng lượng mạnh mẽ xuyên qua đầu hắn, không những giúp hắn đột phá bình cảnh mà còn cưỡng ép tâm thần hắn tiến vào không gian nội thị, rõ ràng là có gì đó rất bất thường.
Suy nghĩ nhiều không có chút tiến triển, Lý Thiên liền muốn thoát ra, hắn đưa mắt nhìn xung quanh liền xuất hiện vấn đề rất đau đầu.
"Làm sao ra khỏi đây"
Lần trước cũng có một lần như vậy lúc gặp sư phụ tiện nghi nhưng lần đó hình như là do sư phụ trước khi tan biến cưỡng ép hắn thoát ra, còn bây giờ chỉ có một mình, Lý Thiên cũng không biết làm sao. Đang lúc còn đang loay hoay tìm đường thì có một giọng nói già nua vang lên trong không trung.
"Chưa từng thấy tên nào ngu như ngươi, ngay cả thoát trạng thái nội thị mà cũng không biết"
Lý thiên vừa nghe liền bị dọa cho giật nảy mình, đây là trong đầu ta mà làm sao lại có giọng nói khác xuất hiện, cũng không quản giọng nói kia châm trọc, lòng vô cùng lo lắng, chẳng lẽ ta bị tâm thần phân liệt, đưa mắt nhìn quanh không có ai, hắn có chút cảnh giác nói to:
"Ai đó, ngươi là ai làm sao lại xuất hiện trong đầu ta"
"ha ha, ngày nào ta chẳng ở ngay bên cạnh ngươi, dến giờ ngươi còn không biết ta là ai sao"
Giọng nói kia lại lần nữa lên tiếng càng dọa cho Lý Thiên sợ hãi, luôn bên cạnh hắn, vậy chỉ có mấy cái đồ vật hắn luôn mang theo bên mình, lão rốt cuộc là ai, là ngọc bội, hắc thạch, hay là thanh đao kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương