Cửu Thiên Tuế
Chương 1
1.
Sau khi sống lại, ta trở về cái năm mà Lâu Nguyệt Hành vừa tới phủ nhà ta truyền chỉ.
Hôm đó, ta uống say, ngả mình trên cái ghế nằm nơi đình viện ngủ thiếp đi.
Mở mắt ra lần nữa.
Trước mắt chính là hoàng hôn dần buông…
Còn có hắn đang đứng dưới ánh tà dương, mặc một bộ mãng phục đỏ tươi.
Vị đại hoan quan biến thái Cửu thiên tuế trong truyền thuyết này, đang lẳng lặng canh giữ bên cạnh ta.
Mà trên người ta đang đắp một tấm chăn mỏng.
Người người đều nói, hắn lòng dạ độc ác, nham hiểm.
Mỗi ngày, trong ngục giam của Đông Xưởng ——
(2) Đông Xưởng là một cơ quan gián điệp và mật thám do vua Minh Thành Tổ lập ra, do các hoạn quan điều hành, chịu trách nhiệm theo dõi nhân sự nhà nước ở mọi cấp bậc, điều tra và bắt giữ nghi phạm giao cho Cẩm y vệ thẩm vấn. Cuối thời Minh, Đông xưởng sở hữu lực lượng chiến thuật và nhà tù riêng, lớn mạnh đến mức các quan chức nhà nước cũng phải hành lễ với lãnh đạo của Đông Xưởng.
Không phải đang mổ bụng, móc mắt.
Thì cũng là xẻo thịt, lóc xương người.
Nhưng một kẻ điên như thế lại sợ ta ngủ thiếp đi sẽ bị lạnh.
“Lâu Nguyệt Hành…”
Ta gọi hắn một tiếng.
Hắn hơi giật mình, cứng đờ lùi về phía sau nửa bước.
Rõ ràng là chỉ mới vừa nãy, nam nhân này còn đang nhìn ta không chút kiêng kị gì, trong ánh mắt là tình cảm khao khát không hề che giấu.
Nhưng khi phát hiện ra ta đã tỉnh lại, hắn liền khôi phục vẻ mặt lạnh lùng hung ác, người sống chớ đến gần như bình thường kia.
Ta lập tức nắm chặt ống tay áo của hắn:
“Đừng nhúc nhích, để ta nhìn một chút.”
Toàn thân hắn cứng đờ, sắc mặt căng thẳng, nhưng thực sự không hề động đậy.
“Nhìn cái gì?”
Ta từ từ đứng dậy, vươn tay chạm vào phần da cổ mềm mại của hắn.
Không còn dáng vẻ máu tươi chảy hết, sức sống cạn kiệt nữa.
Một năm này, hắn vẫn còn sống, thân ở địa vị cao, bình yên vô sự.
Chỉ là một giây sau, bàn tay của ta lại bị Lâu Nguyệt Hành nhẹ nhàng nắm lấy.
“Nô tài là một tên hoạn quan ghê tởm, không xứng với ngón tay tôn quý của cô nương. Dù cho muốn bóp chết nô tài, cũng không cần phải làm bẩn tay mình.”
Ta: “…”
Sờ hắn một cái thôi, thế mà lại cho rằng ta muốn bóp chết hắn.
Đầu lưỡi kia của hắn như có độ/c, thật đúng là khiến người nghẹn chế.t mà.
Chỉ trách, hắn là hoạn quan đứng đầu Đông Xưởng.
Lúc trước ta tin lời đồn đại, không những chẳng tử tế gì với hắn mà còn mắng hắn lấn thế lộng quyền, sớm muộn cũng có ngày bị người ta chơi ch/ế/t.
Hết lần này tới lần khác những lời này cứ thế mà truyền đến tai hắn.
Thế nhưng chính cái người ngoài mặt lạnh lùng, tay đầy m/á/u tươi ấy lại luôn âm thầm bảo vệ ta.
Nhớ tới kiếp trước khi ta ch/ế/t, dáng vẻ hắn ôm th/i th/ể của ta, nôn ra má/u, cổ họng ta liền nghẹn ngào.
Lâu Nguyệt Hành không biết trong lòng ta có điều suy nghĩ, còn đang cố tỏ ra nghiêm khắc, lạnh nhạt nói:
“Nếu Lâm Lang cô nương đã tỉnh rượu rồi thì mời nghe chỉ.”
“Ừ, ngươi đọc đi.”
Đúng lúc ta muốn nghe giọng nói của hắn nhiều chút.
Hương án bày xong, nhấp đôi môi mỏng, dùng giọng điệu chẳng có chút cảm xúc nào đọc xong thánh chỉ.
Ý chỉ không rõ ràng, chỉ là bảo ta vào cung hầu hạ, học chút quy củ lễ nghi trong cung.
Nhưng mọi người đều hiểu, đây là chuẩn bị cho việc lập ta làm Hậu sau này thôi.
Ta ngẩng đầu nhìn về phía Lâu Nguyệt Hành, cố ý thăm dò:
“Lâu đốc chủ, hy vọng ta vào cung sao?”
Hắn cụp mắt xuống, bóng cây xuyên qua song cửa sổ rơi trên thân hình hắn, giọng nói lạnh lùng trong trẻo, tựa như trong mộng:
“Bay lên cành cao, ai chẳng mong cầu.”
Ta tiện tay ném thánh chỉ sang một bên, cong mắt cười một tiếng, tiến đến bên tai hắn:
“Làm Hoàng hậu chính là bay lên cành cao sao? Nhưng ta càng muốn làm đốc chủ phu nhân hơn.”
“Chi bằng đốc chủ thu ta?”
Ánh mắt hắn chấn động mạnh mẽ, nhưng trong chớp mắt lại khôi phục bình tĩnh, nhỏ giọng khàn khàn nói:
“Lâm Lang cô nương, trêu ghẹo nô tài vui lắm sao?”
Ta được voi đòi tiên cười, sờ yết hầu của hắn:
“Lâu Nguyệt Hành, ngươi khi quân.”
Đám hoạn quan tịnh thân từ nhỏ, đa phần đều không có yết hầu.
Lâu Nguyệt Hành lại khác biệt.
Theo sự đụng chạm của đầu ngón tay ta, yết hầu của hắn hơi di chuyển, cực kỳ mê người.
Hắn hiếm khi không còn giả bộ khiêm tốn nữa, mà hơi nghiêng đầu liếc xéo ta:
“Gia đình nô tài gặp biến cố, mười lăm tuổi mới vào cung làm việc, cho nên mới có yết hầu.”
“Tội khi quân, tất nhiên là không dám phạm.”
Ta lại khinh thường:
“Không dám khi quân? Ha, nói nhảm.”
Rõ ràng ngay cả thí Quân hắn cũng dám làm.
Đời trước, ta vào cung làm Hoàng hậu, lại bị cái tên hôn quân Lý Hoài Cẩn kia hại ch/ế/t.
Mà sau khi ta chết, một người thân mang áo tím đai vàng rút kiếm xông vào cung, chặt đầu Hoàng đế đương triều, còn băm thi thể hắn ta thành từng mảnh vụn rồi vứt cho chó hoang ăn.
Không phải Lâu Nguyệt Hành hắn thì còn ai vào đây nữa?
2.
Dù ta có ý định khác, nhưng cũng không tiện kháng chỉ.
Cho nên, vẫn là đúng hẹn vào cung.
Sau khi bái kiến Thái hậu cùng Trưởng công chúa, Trưởng Công chúa liền cho gọi một đám tiểu thái giám khôi ngô nhanh nhẹn tiến vào:
“Lâm Lang, ngươi nhìn xem ai thuận mắt, thì cứ mang đi mà dùng.”
Ta lại có mục tiêu chuẩn xác, nhìn về phía Lâu Nguyệt Hành bên cạnh Trưởng Công chúa.
Ở kiếp trước, hắn đã phải bỏ rất nhiều công sức mới đến được bên ta.
Kiếp này không cần hắn nhọc lòng, ta sẽ tự mình muốn hắn.
“Nghe nói Lâu đốc chủ thiện xạ, Công chúa Điện hạ có thể để hắn đến chỉ giáo cho ta mấy ngày được không?”
Trưởng Công chúa trầm ngâm một lát, rồi phân phó Lâu Nguyệt Hành:
“Công việc ở Đông Xưởng của ngươi cũng trôi chảy rồi, mỗi ngày dành ra hai canh giờ tới dạy Lâm Lang đi!”
Lâu Nguyệt Hành cụp mắt: “Vâng.”
Từ đó về sau, Lâu Nguyệt Hành bắt đầu đến chỗ ta điểm danh mỗi ngày.
Môi ngày ta chỉ luyện bắn có nửa canh giờ, thời gian còn lại thì ——
Ta đọc sách, hắn châm trà.
Ta luyện chữ, hắn mài mực.
Ta vẽ tranh, hắn đưa giấy.
“Nghe nói Hoàng thượng thích nữ phân dịu dàng ấm áp, giỏi thư họa là lợi thế.”
Ta vừa vẽ vời vừa cố tình hỏi Lâu Nguyệt Hành:
“Đốc chủ, ngươi nói Hoàng thượng liệu có thích tranh của ta không?”
Sắc mặt hắn thực sự là không tốt cho lắm.
Cũng không trách hắn.
Dù sao hiện tại mọi người đều cho rằng ta cố gắng vẽ tranh là muốn lấy lòng Hoàng đế.
Lâm Nguyệt Hành cứ như là bị ngâm vào bình giấm chua vậy, chỉ đứng yên ở đó thôi mà mùi chua đã nồng nặc rồi.
Nhưng vẫn cứ cho rằng bản thân mình giả vờ giỏi lắm cơ!
Thấy hắn chẳng nói chẳng rằng, ta bèn tiếp tục nửa trách cứ nửa thăm dò nói:
“Lâu đốc chủ, nói gì đi chứ, sao lại yên lặng thế? Cứ như là khúc gỗ vậy.”
Hắn liền nghiêm mặt, giọng điệu mang theo mấy phần mỉa mai:
“Lâm Lang cô nương không phải vẫn luôn nói nô tài là một tên điên sao?”
“Không khéo lại lỡ lời, sợ hù dọa cô nương.”
Âm dương quái khí.
(3) 陰陽怪氣: “âm dương quái khí”, thành ngữ, ý chỉ việc cố tình nói mơ hồ, cách làm bí ẩn; mô tả lời nói và hành vi lập dị và kì cục, hoặc lời nói và thái độ không thành thật và khó đoán.
Giấm sắp tràn ra khỏi bình rồi kìa.
Nhìn buồn cười chết đi được.
Thôi bỏ đi, cục diện còn chưa bố trí xong, cứ để hắn ghen chút cũng được.
3.
Mọi việc tiến triển giống như kiếp trước, dưới sự thúc giục của Thái hậu, hoàng đế mới đăng cơ – Lý Hoài Cẩn liền đích thân đến thăm ta.
Hôm đó, Lâu Nguyệt Hành không có mặt, một mình ta tự luyện bắn tên.
Trên bia ngắm cắm mười mấy mũi tên, cái nào cũng trúng hồng tâm.
Lý Hoài Cẩn nhíu chặt mày lại.
Hắn ta vẫn luôn không thích nữ tử múa đao múa kiếm.
Quả nhiên, một khắc sau, hắn liền cười đi lên trước, ném cung tên của ta đi:
“Lâm Lang, đã vào cung rồi còn luyện mấy cái này làm gì? Quá nguy hiểm, chớ làm mình bị thương.”
Ta thưởng thức cái bộ dạng ra vẻ thâm tình này của hắn ta, rồi liếc nhìn nữ tử phía sau hắn ta:
“Thẩm Khanh Khanh.”
—— Bạch nguyệt quang của Lý Hoài Cẩn.
Năm đó Tiên đế để lại ý chỉ, bất kể vị hoàng tử nào lên ngôi thì đều phải lập ta là Hoàng hậu.
Nguyên nhân chỉ vì giang sơn Đại Lương này là nhờ vào phụ huynh ta trấn giữ.
Sau khi cha mẹ cùng huynh trưởng táng thân ở Bắc Cương, ta trở thành hậu duệ duy nhất còn lại của Tạ gia.
Nếu Tân Hoàng muốn thu lại binh quyền, lập ta làm Hoàng hậu là cách đơn giản nhất để được lòng người.
Ở kiếp trước, ta nhớ tới phụ thân cùng huynh trưởng hy sinh, không đành lòng thấy triều đình hỗn loạn, bèn ngoan ngoãn an phận vào cung, gả cho Lý Hoài Cẩn.
Nhưng người Lý Hoài Cẩn thực sự thích là vị Thẩm Khanh Khanh này.
Sau khi lợi dụng ta xong, hắn lập tức phong Thẩm Khanh Khanh làm Quý Phi.
Để nắm chắc quân quyền trong tay, hắn tìm đủ loại lý do, chèn ép thuộc hạ cũ của cha ta.
Những vị thúc bá dành cả đời để chiến đấu giữ gìn non sông Đại Lương, lần lượt bị buộc tội oan uổng, cách chức.
Có thể cởi giáp về quê đã là điều xa xỉ.
Kết cục bi thảm, thậm chí còn bị bức chế/t.
Đáng tiếc, năng lực của Lý Hoài Cẩn lại không theo kịp dã tâm của hắn ta.
Hắn ta quên mất, binh quyền trong tay nhưng tướng soái lại khó có được.
Khi chiến loạn xảy ra, những võ tướng thân tín mà hắn ta phái đi kia tất cả đều là một lũ vô dụng.
Quân giặc thẳng một đường xuống phía Nam, Đại Lương liền mất mười toà thành.
Lại còn có thích khách đột nhập vào trong cung, làm hại ta cùng Thẩm Khanh Khanh đồng thời bị bắt.
Về sau, Lý Hoài Cẩn không tiếc cắt sáu quận làm đại lễ đổi lấy Thẩm Khanh Khanh.
Lại chắp tay dâng Hoàng hậu là ta đây cho quân giặc.
Ta tuyệt vọng chất vấn hắn làm sao đến mức này?
Hắn ta bóp mặt ta, nụ cười như là chất độc:
“Tạ Lâm Lang, có trách thì trách bản thân ngươi chiếm Hậu vị của Khanh Khanh, hạ độc nàng, khiến nàng sảy thai, cho nên phải lấy mạng ra mà đền!”
Ta cảm thấy thật buồn cười.
Rõ ràng lúc trước chính là hắn gắn chặt ta lên cái Hậu vị này.
Về phần hạ độc mà hắn nói, Thẩm Khanh Khanh vu oan cho ta quá nhiều lần.
Lý Hoài Cẩn chưa bao giờ quan tâm xem ta có bị oan hay không, Thẩm Khanh Khanh nói gì thì hắn ta liền tin cái đó.
Sau đó, ta bị quân giặc lột phượng bào.
Bọn chúng nói, muốn thử mùi vị của Hoàng hậu Đại Lương.
Ta không cam lòng chịu nhục, bèn nhảy xuống tường thành, tan xương nát thịt mà chết.
Bây giờ, cách một thế trùng phùng.
Một Lý Mang Cẩn, một Thẩm Khanh Khanh.
Có hoá thành tro ta cũng vẫn nhận ra được.
4.
Thẩm Khanh Khanh vừa thấy ta, liền chậm rãi quỳ xuống, giống như sợ hãi:
“Gặp qua Tạ cô nương.”
Ta ghét nhất chính là cái bộ dạng chưa ai làm gì đã chực khóc này của nàng ta.
Bất quá ta chỉ gọi tên của nàng ta mà thôi, nàng ta lại biểu hiện giống như là ta muốn r/ó/c xươn/g l/ó/c thịt nàng vậy.
Hết lần này tới lần khác, Lý Hoài Cẩn lại tự mình tới nâng nàng ta dậy:
“Được rồi Khanh Khanh, nàng vì hái thuốc cho trẫm mà bị thương ở chân, phải chăm sóc thật tốt mới được, mau đứng lên đi.”
Thẩm Khanh Khanh khẽ đáp “Vâng”, rúc vào lòng Lý Hoài Cẩn, khó khăn đứng dậy, dáng vẻ yếu đuối lung lay gió thổi phát là bay.
Nhưng ánh mắt lén liếc về phía ta lại mang theo sự khoe khoang.
——Đời trước, lúc Lý Hoài Cẩn bỏ ta mà chọn nàng, cũng là cái vẻ mặt này.
Dỗ dành Thẩm Khanh Khanh xong, Lý Hoài Cẩn lại quay sang ta nói:
“Lâm Lang, mau cho người mang mấy thứ binh khí này đi, chớ doạ người khác.”
Như này là đang trách ta hù doạ bạch nguyệt quang của hắn đây mà.
Ta bèn tiện tay bắn một mũi tên, không kiêng nể gì mà nói:
“Sợ à? Thế đừng đến nữa là được.”
Thẩm Khanh Khanh nghẹn ngào.
Lý Hoài Cẩn nhíu nhíu mày, nhưng vẫn tiếp tục kiên trì hướng ta nói:
“Được rồi Lâm Lang, không nói mấy thứ này nữa.”
“Hoa sen ở Thanh Đường nở rồi, trẫm đưa nàng đi ngắm được không?”
Ta cười nhạo:
“Hoa sen nở thì có gì đẹp mà xem chứ?”
Ta chỉ muốn nhìn đầu hắn nở hoa (4) thôi.
(4) Ý là đầu chảy má/u như một bông hoa đang nở rộ.
5.
Lần này, Lý Hoài Cẩn triệt để lạnh mặt.
Thẩm Khanh Khanh bắt đầu rơi nước mắt:
“Tâm tình của Tạ cô nương không tốt, có phải đang trách ta quấy rầy cô cùng Hoàng thượng không?”
“Nếu thật sự là thế thì đều là do ta không tốt, không nên tới thêm phiền.”
Nàng ta khóc đến hai mắt đỏ lên.
Ta lại ra vẻ bối rối hỏi:
“Ngươi đã biết mình không nên tới, cứ thế mà cút đi là được. Sao còn uốn éo ở đây làm cái gì?”
Thẩm Khanh Khanh sửng sốt trong chốc lát.
Sau đó, sắc mặt nàng ta tái mét, cắn chặt môi, ra vẻ khuất nhục hướng ta cùng Lý Hoài Cẩn bái một cái, liền quay đầu rời đi.
“Khanh Khanh!” Lý Hoài Cẩn sốt sắng gọi nàng ta một tiếng, sau đó trừng mắt nhìn ta: “Tạ Lâm Lang, sao ngươi lại ngang ngược như vậy?”
Ta chỉ vào bóng lưng Thẩm Khanh Khanh chạy đi, cười chế nhạo:
“Không phải nàng ta bị thương ở chân, đến đứng còn không vững sao?”
“Còn chạy nhanh như vậy.”
Lý Hoài Cẩn sững sờ, thuận thế nhìn về phía Thẩm Khanh Khanh, lúc này mới hiểu rõ.
Nhưng hắn vẫn tiếp tục che chở cho nàng ta:
“Tạ Lâm Lang, lời nói và cử chỉ của ngươi, đúng là không xứng với vị chí hậu vị chút nào.”
Ta cười:
“A, vậy ai cùng ngươi mới xứng?”
“Thẩm Khanh Khanh sao?”
“Cũng phải, khẩu phật tâm xà, trước mặt người khác giả vờ khóc lóc bệnh tật, quả thực vô cùng xứng đôi với ngươi.”
Lý Hoài Cẩn bị ta làm tức đến đỏ cả mặt, chỉ vứt lại một câu:
“Nếu ngươi không phải họ Tạ, ngươi cho rằng trẫm sẽ đồng ý cất nhắc ngươi sao?” Liền phẩy tay áo bỏ đi.
Phù Xuân đứng bên cạnh ta, cẩn thận từng li từng tí hỏi:
“Tiểu thư, người thực sự không muốn gả cho Hoàng thượng? đối chọi gay gắt như vậy, Hoàng thượng hình như rất tức giận.”
Ta lại cười khẽ:
“Tức giận lại như thế nào? Nói chung người vô dụng cuồng nộ, đều là hành động như vậy.”
Huống chi, ta vốn là cố ý.
Chỉ khi hắn ta hận rồi, giận rồi, mới có thể trở nên hung ác mất lý trí, bắt đầu phạm sai lầm.