Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Cửu Thiên Tuế

Chương 2



6.

Rất nhanh, ta đã nghe được vì để lập Thẩm Khanh Khanh làm Hậu, Lý Hoài Cẩn đã đến tẩm cung của Thái hậu náo loạn một trận.

Thái hậu tức giận đến mức mắng cho hắn một trận.

Lý Hoài Cẩn không cam tâm, lại náo lên tận triều, cuối cùng bách quan đều biết chuyện, nhao nhau dâng tấu.

Ta là con dâu Hoàng gia do Tiên đế chỉ định.

Hành động của Lý Hoài Cẩn lần này không khác gì kháng lại di chỉ của Tiên đế.

Nhưng hắn ta đã hạ quyết tâm nâng đỡ Thẩm Khanh Khanh.

Hắn còn nhận định, mình đã là đế vương, không cần dựa vào ta, cũng có thể tiếp chưởng quân quyền.

Bách quan khuyên can không được, Thái hậu không kiềm được cơn giận.

Ta lại lẳng lặng bàng quan:

“Gần đây, tiền triều với hậu cung đều thật náo nhiệt nha!”

Ta cứ tưởng không ai hay biết ——

Tất cả những điều này đều là cục diện do ta cố ý thúc đẩy mà thành.

Ai ngờ lại không thoát khỏi tầm mắt của Lâu Nguyệt Hành.

Lúc hắn trở lại, hơi nhướng mắt lên, ý cười như có như không liếc nhìn ta:

“Đến cùng vẫn là Lâm Lang cô nương có miệng lưỡi chế/t người, chỉ dăm ba câu là có thể kích thích Hoàng thượng thành dạng này.”

Hiển nhiên, tất cả những chuyện xảy ra khi Lý Hoài Cẩn đến cung của ta đều đã đến tai hắn.

Bên người ta chỉ có Phù Xuân, chắc chắn Phù Xuân không thể nào nói với người ngoài được.

Thế thì chỉ có một khả năng… Người hầu bên cạnh Lý Hoài Cẩn, cũng là người của Lâu Nguyệt Hành.

Con hồ ly gian xảo này, không hổ là hoạn quan đầu lĩnh, tai mắt ở khắp mọi nơi.

Ta làm ra vẻ vô tội:

“Lời này của Lâu đốc chủ không thể nói bừa, ta thế nhưng rất ngoan ngoãn phụng chỉ vào cung đó.”

“Bản thân Hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ ta, ta cũng không có cách nào nha!”

Ngoài mặt nói qua loa cho xong, ta liền kéo Lâu Nguyệt Hành lại gần, đưa môi tới gần bên tai hắn nói:

“Lâu đốc chủ thấy biểu hiện bây giờ của ta thế nào?”

“Ngươi có thích không?”

7.

Lâu Nguyệt Hành nhìn có vẻ bình tĩnh, thực ra vốn không chịu đựng được việc bị thả thính.

Ta mới nói vài câu, yết hầu hắn đã chuyển động mãnh liệt, con ngươi đen láy nhìn ta chằm chằm, cứ như là cái móc câu vậy.

Nếu không phải hắn đang mặc bộ mãng phục Hoàng gia ban cho, ai mà tin nổi hắn là thái giám chứ?

Ta thấy thú vị, vừa định trêu hắn thêm vài câu nữa, đã thấy…

Hắn quay đầu, nhìn chòng chọc vào đống giấy vẽ trên bàn, bỗng nhiên giống như đổ bình giấm nói:

“Cô nương đã không muốn làm Hoàng hậu thì còn vẽ mấy cái này để lấy lòng nam nhân kia làm gì?”

Ôh, quên mất còn đống linh tinh này nữa.

Tuy ta đã chọc cẩu Hoàng đế Lý Hoài Cẩn tức giận mà bỏ đi rồi, nhưng mấy hôm nay vẫn tiếp tục tô tô vẽ vẽ.

Ai không rõ tình hình, còn tưởng ta đang suy nghĩ làm như thế nào để lấy lòng hắn ta, níu kéo hắn.

Kiếp trước, vì để làm Hoàng hậu của Lý Hoài Cẩn, ta đã tìm hiểu sở thích của hắn ta, quả thực là đã luyện tập thư pháp và hội hoạ trong thời gian dài, hy vọng có thể lọt được vào mắt xanh của hắn.

Nhưng cho dù ta có cố gắng thế nào, Lý Hoài Cẩn cũng sẽ luôn tìm ra khuyết điểm.

Hắn nói chữ ta xấu, tranh cũng chả ra gì.

Ta không cam tâm, viết viết vẽ vẽ hết lần này đến lần khác.

Rốt cuộc, hắn ta cũng mất hết kiên nhẫn mà nói thật:

“Thôi bỏ đi, Tạ Lâm Lang, tay ngươi chỉ có thể cầm đao, sao có thể cầm bút được chứ?”

“Chưa nói đến việc làm ra trò cười cho người ta, còn lãng phí bao nhiêu mực quý nữa.”

Lúc đó ta đã hiểu ra.

Lý Hoài Cẩn vốn ghét không phải chữ viết hay tranh vẽ của ta.

Mà là đôi tay có vết chai vì múa đao vung kiếm của ta.

Hắn ta thích bàn tay của Thẩm Khanh Khanh.

Cho dù Thẩm Khanh Khanh có vẽ uyên ương như vịt trời, vẽ phượng hoàng như gà rừng, hắn ta cũng cảm thấy sinh động đáng yêu.

Vì thế, ta từng khổ sở khóc lóc cả một đêm.

Sau này, ta vứt bỏ hết tranh chữ đã vẽ vì Lý Hoài Cẩn.

Lại đúng lúc bị Lâu Nguyệt Hành đi vào bắt gặp.

Hắn lặng im không nói, nhặt từng tờ bản thảo ta đã ném xuống đất lên, cẩn thận cất giữ kỹ càng.

Sau đó còn nhặt những bức tranh ta xé nát và dán chúng lại, coi như bảo vật.

Ta thẹn quá hoá giận chất vấn hắn:

“Thứ xấu xí như vậy, ngươi còn gắn lại làm gì?”

Còn nhớ khi đó, Lâu Nguyệt Hành vuốt ve cuộn tranh, đầu ngón tay trắng bệch, giọng điệu lạnh lẽo mà cố chấp:

“Không xấu. Là do hắn ta ngu ngốc, không hiểu được chỗ quý giá, không xứng được thưởng thức.”

“Hắn ta” mà Lâu Nguyệt Hành ám chỉ là ai, không cần nói cũng biết.

Trong lòng ta không khỏi xúc động.

Trong Hoàng cung này đâu đâu cũng tai vách mạch rừng, sao hắn dám làm thế chứ?

Không cẩn thận, là muốn mất mạng.

Thế là ta liền ra vẻ lạnh lùng mắng hắn:

“Câm mồm! Một hoạn quan như ngươi thì hiểu cái gì?”

Ta không bao giờ quên được dáng vẻ hắn sau khi nghe câu nói kia, thân mình cứng đờ, ánh sáng nơi đáy mắt lụi tắt, gương mặt như tro tàn.

Hiện giờ sống lại, sau một kiếp cứ như một giấc mơ.

Ta muốn giữ tia sáng ấy lại.

Giờ phút này…

Lâu Nguyệt Hành thấy ta không nói gì, sắc mặt lạnh xuống, ánh mắt tối sầm, ảm đạm hỏi:

“Cô nương vẫn còn nghĩ về việc làm Hoàng hậu của hắn?”

“Tạ cô nương cứ thích đùa bỡn lòng người như vậy sao?”

Ta vừa buồn cười vừa đau lòng, vẽ thêm mấy nét cuối cùng lên giấy, rồi quay bức vẽ lại chuyển tới cho hắn:

“Lâu Nguyệt Hành, ngươi nhìn kĩ lại đi, rốt cuộc là ta vẽ ai?”

Hắn nhìn người trong bức hoạ, không khỏi sửng sốt.

Chỉ trong chớp mắt, hàng lông mày lạnh lùng và u ám lúc đầu lập tức được vuốt phẳng ra…

Bởi vì người ta vẽ không phải ai khác mà chính là hắn.

Kiếp trước ta vất vả luyện vẽ, từ lâu đã luyện được tay nghề đỉnh cao.

Ta có thể đảo ngược, vẽ theo hướng ngược lại, chưa đến nét bút cuối cùng thì người khác không thể nào nhìn ra hình dạng thực sự của bức tranh.

Lâu Nguyệt Hành nói không sai.

Tên cẩu Hoàng đế Lý Hoài Cẩn kia có mắt như mù.

Hắn ta không hiểu sự quý giá, cũng không xứng được thưởng thức.

Hắn ta đến một ngón tay của Lâu Nguyệt Hành cũng không sánh nổi.

Giờ phút này, ta nhìn người trước mặt, cười hỏi:

“Lâu đốc chủ, tranh ta vẽ ngươi có thích không?”

“Nếu thích, không ngại mang về phủ để trên đầu giường, hàng đêm ôm lấy mà chìm vào giấc ngủ, vừa vặn rất tốt?”

Cho dù bình thường Lâu Nguyệt Hành có giả bộ tốt thế nào thì giờ đây cũng vẫn nắm chặt cuộn tranh không nỡ buông.

Ánh mắt hắn rực sáng, nhìn chằm chằm vào ta.

Nói thích cũng không phải.

Nói không thích thì lại càng không phải.

Cuối cùng, hắn lười cả giả vờ luôn.

Lúc mở lời, thanh âm hơi khàn, từng câu từng chữ đều mang đầy mê luyến:

“Ôm nó chìm vào giấc ngủ? làm sao mà đủ?”

“Cô nương biết rõ ta thực sự muốn ôm là ai.”

Ta lẳng lặng thưởng thức dáng vẻ hắn vì ta mà gần như nổi điên, cười khúc khích, mềm mại chui vào trong ngực hắn, gần như mê hoặc:

“Vậy ngươi ôm đi!”

8.

Toàn thân Lâu Nguyệt Hành cứng đờ.

Nếu như viết thành kịch bản, hắn sẽ là một thần phật hạ phàm, còn ta sẽ là người làm lỡ con đường tu đạo của hắn, dụ dỗ hắn sa đọa vào tình ái.

Ta từng chút một thăm dò.

Nhẹ vân vê vạt áo, cọ vào yết hầu của hắn.

Ôm lấy cổ hắn.

Đời trước, bởi vì thân phận Hoàng hậu, ta luôn đoan trang tiết chế, cho dù bị giam vào lãnh cung, cũng chưa từng lấy sắc đẹp dụ người.

Mà cẩu Hoàng đế Lý Hoài Cẩn thì chỉ chăm chăm dính chặt lấy Thẩm Khanh Khanh như keo chó, chưa từng chạm vào ta.

Cho nên, đến tận lúc chết ta vẫn là một thân xử nữ, không có chút kinh nghiệm dụ dỗ nam nhân nào hết.

Nhưng khi ta đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Lâu Nguyệt Hành, lại giống như không học mà hiểu.

Ta hôn nhẹ lên đôi môi mỏng cấm dục của hắn, đùa:

“Lâu đốc chủ, cơ hội đã trao vào tay ngươi rồi đó, còn không ôm thì ta đi đây!”

Ta giả vờ thật sự muốn rời đi.

Lâu Nguyệt Hành không nhịn được mà nhắm mắt lại, trên tay dùng sức, một tay kéo lấy ta về lại trong ngực:

“…… Không cho phép đi.”

Giọng hắn khàn đến không còn nghe rõ nữa.

Vừa nói dứt lời, liền khó lòng tự chủ mà hôn xuống.

Trời đất quay cuồng, kín không kẽ hở.

Tựa như một con sói con mới được nếm qua vị thịt, không biết thoả mãn.

Khi thân thể ta gần như mềm nhũn ra, không khỏi cảm thán trong lòng.

Hắn chỗ nào giống một tên hoạn quan?

Rõ ràng là yêu nghiệt mà.

Nhưng mà cứ phải vào đúng lúc như này, bên ngoài lại truyền đến giọng nói cao vút bén nhọn:

“Hoàng thượng giá lâm!”

Là Lý Hoài Cẩn tới.

Hắn ta đúng là ông hoàng phá hoại, kẻ hủy diệt bầu không khí.

Nghe thấy tiếng bước chân của Lý Hoài Cẩn ngày càng gần, ta không thể không dứt ra khỏi lồng ngực của Lâu Nguyệt Hành, miệng nhỏ thở hổn hển, một bên điều chỉnh hô hấp, một bên chỉnh lại trang phục đầu tóc, động tác có vẻ hơi bối rối.

Vẻ động tình ửng đỏ nơi đuôi mắt của Lâu Nguyệt Hành còn chưa rút hết đi:

“Thế nào? Hiện tại mới biết sợ?”

Vừa nói, hắn vừa rút xuống từ trên tóc ta một cây trâm ngọc.

Một tay hắn miết lấy thân trâm, một tay vuốt ve hoa văn chạm khắc trên đầu trâm.

Ngón tay thon dài trắng trẻo càng tôn lên vẻ đẹp của miếng ngọc trắng như mỡ dê.

“Trả ta.”

Ta đưa tay muốn đoạt lại.

Hắn lại nhét cây trâm vào ngực áo, giấu sát bên người.

Như thế, nếu ta muốn lấy thì phải lột áo ngoài của hắn ra mới được.

Tay ta dừng lại giữa không trung, tiến không được mà lùi cũng không xong.

“Không phải Lâu đốc chủ muốn giữ chứng cứ, sau này suy nghĩ lại thì muốn trị ta tội bất kính với Chưởng ấn Đông Xưởng đấy chứ?”

Lâu Nguyệt Hành hiếm hoi nhếch khoé môi, cười đến mê người:

“Sao cơ? Lâm Lang cô nương dám làm mà không dám nhận à?”

Ta: “…”

Rõ ràng là hắn hôn trước được chưa?

Chỉ là, không kịp nói nhiều, cửa phòng đã bị đẩy ra…

9.

Lý Hoài Cẩn dắt theo Thẩm Khanh Khanh, hung hăng nói:

“Trẫm có việc muốn nói riêng với Lâm Lang, người ngoài không nên quấy rầy.”

Lý Hoài Cẩn lạnh mặt, sốt ruột phất phất tay, ý bảo Lâu Nguyệt Hành lui ra.

Nhưng Lâu Nguyệt Hành lại đứng im như phỗng.

Khuôn mặt hắn tựa như băng giá, ánh mặt lạnh lẽo đáng sợ.

Ta nghi ngờ có khi nào hắn sắp chặt Lý Hoài Cẩn ra đến nơi không?

Dù sao thì ở kiếp trước hắn cũng làm việc này thật mà…

Mặc dù Lý Hoài Cẩn chó thật, nhưng suy cho cùng vẫn mang cái mác Hoàng đế.

Dẫu có thực sự muốn xử hắn ta thì cũng không đáng để bản thân mình nhiễm mùi hôi tanh.

Thế là ta liều mạng nháy mắt ra hiệu cho Lâu Nguyệt Hành.

Lúc này, Lâu Nguyệt Hành mới chịu rời đi.

Lý Hoài Cẩn chẳng hề nghi ngờ, chờ Lâu Nguyệt Hành đi rồi, liền dắt Thẩm Khanh Khanh đến trước mặt ta.

Hắn ta vừa mở mồm đã mỉa mai:

“Tạ Lâm Lang, ngươi thắng rồi.”

“ ? ”

Ta không biết hắn ta lại phát điên cái gì nữa.

Hắn từ trên cao nhìn xuống, không khiên nhẫn nhìn ta, cứ như là bố thí cho tên ăn mày vậy:

“Ngươi dụ được quần thần lên tiếng thay cho mình, dân chúng vì ngươi mà bất bình, không phải chính là vì muốn gả cho trẫm sao? Trẫm có thể đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi tuyên bố với bên ngoài: tự nguyện bỏ Hậu vị, nhường cho Thẩm Khanh Khanh, trẫm sẽ chịu lùi một bước, cho ngươi một cái phi vị.”

Suýt chút nữa ta đã bị mấy lời ngu xuẩn này của hắn làm cho tức giận cười ra tiếng:

“Thẩm Khanh Khanh làm Hoàng hậu, còn ta làm phi?”

Hắn ta đây là muốn ta ngày ngày quỳ gối dưới gót chân Thẩm Khanh Khanh để thỉnh an ấy hả?

Lý Hoài Cẩn lạnh lùng cảnh cáo:

“Lâm Lang, ngươi và trẫm coi như là quen biết từ nhỏ, trẫm hứa cho ngươi phi vị cũng đã là dựa trên tình nghĩa rồi, không muốn để ngươi quá khó coi. Ngươi chớ có được đằng chân lại lân đằng đầu, lòng tham không đáy.”

Thẩm Khanh Khanh cũng tiến lên góp mặt, hai mắt đỏ hồng, một vẻ ép dạ cầu toàn:

“Tạ cô nương, ta biết cô yêu thích A Cẩn, nhưng A Cẩn là Hoàng thượng, chàng không muốn bị một đạo di chỉ khống chế, chàng chỉ muốn cưới nữ nhân mình thực sự thích làm Hoàng hậu thôi.

“Cô có thể đừng bức ép A Cẩn nữa được không?”

Mở miệng một tiếng A Cẩn.

Nghe thấy ta cũng buồn nôn.

Ta giương mắt nhìn hai người họ, khinh bỉ bĩu môi:

“Không cần, Hoàng thượng đã thích Thẩm cô nương, vậy thần nữ xin miễn góp vui.”

Sắc mặt Lý Hoài Cẩn âm trầm đến khó coi, lúc mở miệng, liền biến thành uy hiếp:

“Tạ Lâm Lang! Trẫm biết ngươi thương tâm khổ sở, nhưng ngươi cứ dây dưa như thế cũng không làm nên chuyện gì, trẫm không yêu ngươi.”

“Vào cung làm phi cũng chính là đường lui cuối cùng của ngươi.”

“Nếu như bị trẫm huỷ bỏ hôn ước, thiên hạ này sẽ không còn ai dám cưới ngươi.”

“Ngươi chỉ có thể xuống tóc làm ni cô, hoặc là chết già trong khuê phòng!”

Ta nhướng mắt lên nhìn hắn ta một lúc lâu, cuối cùng không nhịn nổi mà bật cười:

“A, vậy thần nữ tình nguyện chế/t già trong khuê phòng.”

Đến giờ hắn ta còn không hiểu.

Căn bản không phải là hắn không muốn ta.

Là ta, không thèm hắn.

10.

Lý Hoài Cẩn lại một lần nữa cùng ta tan rã trong không vui.

Không thể không nói, hắn ta không hề có năng lực trị quốc, nhưng mưu hèn kế bẩn lại khá nhiều.

Hắn ta cố ý đem theo Thẩm Khanh Khanh đến khiến ta buồn nôn một phen, sau khi rời đi liền tuyên bố hắn ta đã nhượng bộ, để ta làm phi, làm hoà với ta.

Nhưng ta lại không đồng ý, là không biết tốt xấu.

Chỉ tiếc, bàn tính của hắn đánh sai rồi.

Bởi vì…

Mấy ngày nay, khi hắn ta đang tranh cãi gay gắt với quần thần vì chuyện lập Thẩm Khanh Khanh làm hậu, ngoài kinh đô trăm dặm có ba quận huyện xảy ra động đất.

Sau cơn địa chấn, núi sông nứt gãy, xá/c chế/t khắp nơi.

Thế là cả Đại Lương đều biết, Lý Hoài Cẩn vì muốn để Thẩm Khanh Khanh làm Hoàng hậu, gây sự với triều thần, nhiều ngày không lên triều xử lý chính vụ ——

Đến khi Lý Hoài Cẩn biết tin và muốn ra tay ngăn chặn, ngoại trừ mở kho phát thóc, liền thúc thủ vô sách.

Hắn ta vốn đăng cơ chưa lâu, chưa có niềm tin của mọi người, bây giờ lại rơi vào cảnh lòng dân tan rã.

Thẩm Khanh Khanh cũng không có chỗ nào tốt.

Nàng ta xuất thân từ một nhà quan nhỏ trong phủ Thái y, không quyền không thế, chỗ dựa duy nhất là sự ưu ái của Lý Hoài Cẩn.

Người đời không dám mắng Hoàng đế, thế là tất cả lời trách cứ đều đổ hết lên đầu nàng ta.

Thẩm Khanh Khanh trở thành yêu nữ dụ dỗ Hoàng thượng, nhiễu loạn đất nước.

Mà trong mớ hỗn loạn này, lại có một người nhận được tất cả sự tán dương của người dân.

Đó là Trưởng Công chúa Lý Ninh Ngọc.

Nàng ấy cứ như là đã sớm dự đoán được tai ương, điều động quan viên sơ tán người dân từ trước, bố trí dân lưu vong ổn thoả, lập lều cháo cứu trợ, hạ tỉ lệ thương vong xuống mức thấp nhất.

Phù Xuân vừa mài mực, vừa không hiểu hỏi ta:

Chương trước Chương tiếp
Loading...