Cửu Thiên Tuế
Chương 3
“Tiểu thư, người nói… Trưởng Công chúa cũng không phải thần tiên gì, làm sao lại biết phía nam sẽ xảy ra động đất chứ?”
“Nghe nói nàng ấy đã bố trí ổn thoả hết thảy từ lâu, còn cứu được rất nhiều người nha.”
Ta chỉ cười cười, không nói gì.
Đương nhiên Trưởng Công chúa không thể nào dự báo được thiên tai nhân hoạ.
Cho nên, là ta âm thầm nói cho nàng ấy biết.
11.
Hoàng hôn buông xuống, Trưởng Công chúa truyền lời đến.
Nàng ấy gọi ta tới bí mật bàn bạc.
Lúc ta đến thì Lâu Nguyệt Hành cũng đang ở đó.
Trưởng Công chúa ngồi trên vị trí chủ vị, trên người mang khí chất tự nhiên trời sinh của người thuộc tầng lớp chí cao.
Nàng ấy vừa mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề:
“Nửa tháng trước, ngươi bảo Lâu Nguyệt Hành đưa cho bản cung một bức thư mật”
“Ngươi nói, ba quận phía nam kinh thành sẽ xảy ra tai hoạ động đất, để ta sớm sắp xếp, cứu trợ cho người dân gặp nạn.”
“Đúng thật là để ngươi đoán đúng.”
Ta cụp mi giấu mắt đi:
“Vâng.”
Nàng ta lười biếng chống cằm:
“Lỡ như lúc đó bản cung không tin ngươi, không bố trí cứu viện từ trước, vậy ngươi sẽ làm thế nào?”
Ta ôn tồn nói:
“Ta tin rằng, sự việc liên quan đến tính mạng của lê dân bách tính ba quận, cho dù người không tin ta thì cũng sẽ có đề phòng phát sinh đột xuất, bố trí từ sớm.”
Đây chính là sự khác biệt giữa Trưởng Công chúa và Lý Hoài Cẩn.
Quả nhiên, nàng nghe xong thì bật cười:
“Thế mà ngươi lại rất biết đoán tâm ý bản cung.”
“Thần nữ không dám.”
Ta cho rằng tiếp theo, nàng ấy chắc chắn sẽ hỏi ta làm sao mà biết trước chuyện động đất.
Thế nhưng nàng lại không hề truy hỏi nữa, giọng điệu ấm áp, tựa như đang ôn lại chuyện xưa:
“Lâm Lang, thực ra ngươi cũng không muốn làm Hoàng hậu phải không?”
Ta cân nhắc xem nên trả lời thế nào cho phải.
Dù sao thì Trưởng Công chúa cũng không ngu xuẩn như tên Lý Hoài Cẩn kia.
Nàng giỏi quyền mưu, cũng tinh thông chính trị.
Chỉ tiếc nàng thân là con gái.
Tiên đế dẫu có yêu thương nàng thì cũng vẫn truyền ngôi vị cho Lý Hoài Cẩn.
Đời trước ——
Sau khi Lý Hoài Cẩn lên ngôi đã bị ám sát một lần.
Thời khắc mấu chốt, chính Trưởng Công chúa đã suy nghĩ cho đại cục, chắn cho hắn ta một đao.
Nhưng Lý Hoài Cẩn lại tuyệt nhiên không hề ghi nhớ ơn nàng.
Mà lại thừa dịp nàng dưỡng thương, điên cuồng chèn ép thế lực của nàng, buộc nàng giao trả quyền lực.
Thời điểm Bắc Nhung đánh vào Đại Lương, Lý Hoài Cẩn cũng chẳng thèm nghĩ xem làm thế nào để đánh lui quân địch, mà chỉ muốn đem gả Trưởng Công chúa đi Bắc Nhung.
Nhưng khi đó Bắc Nhung đã hạ được mấy toà thành rồi, há lại vì một công chúa hoà thân mà lui binh?
Đời này ——
Ta muốn đẩy cho Trưởng Công chúa một phen.
Để nàng thấy rõ Lý Hoài Cẩn ngu xuẩn thế nào.
Càng muốn để nàng trân trọng cơ hội ngay trước mắt.
Thế là ——
Ta không còn gọi nàng ta là điện hạ nữa.
Mà gọi nàng một tiếng:
“Ninh Ngọc tẩu tẩu.”
Ánh mắt Trưởng Công chúa chấn động, thần sắc sững sờ nhìn về phía ta.
Trên đời này, trừ ta ra, có lẽ không một ai hay biết…
Nàng ấy cùng huynh trưởng Tạ Vân Châu của ta từng có một đoạn tình cảm.
Khi đó ta còn nhỏ, đều lén gọi nàng là “Ninh Ngọc tẩu tẩu”.
Nàng rất hưởng thụ cách xưng hô thế này.
Chỉ có điều…
Vại nước không vỡ ở xa miệng giếng, tướng quân khó tránh khỏi lâm trận vong (5).
(5)Tục ngữ, ý là: thân là tướng sĩ khó tránh khỏi việc tử trận nơi sa trường. Nghĩa ẩn dụ gần với câu “đi đêm lắm có ngày gặp ma” của VN.
Tạ tiểu tướng quân của nàng vĩnh viễn vùi thân giữa tuyết trắng Bắc Cương.
Ta mất đi ca ca.
Nàng mất đi người yêu.
Vì chuyện đó, nàng ngã bệnh một trận, khỏi bệnh rồi thì chỉ một lòng nhào vào triều chính.
Từ đó ta cũng không dám mở miệng nhắc đến ca ca trước mặt nàng nữa.
Nháy mắt đã nhiều năm trôi qua.
“Công chúa điện hạ, người còn nhớ huynh trưởng nhà ta không?”
Trên đại điện, đàn hương vương vấn.
Trưởng Công chúa nhẹ vuốt ve chuỗi ngọc châu trên cổ tay, khẽ thở dài.
Ngọc châu kia là do huynh trưởng ta tặng cho nàng làm lễ vật năm nàng cập kê.
Khi ngước mắt lên lần nữa, đôi mắt của nàng đã phủ một tầng hơi nước ửng đỏ.
“Ngươi nói xem? Ai ai cũng đều nói, chế/t là hết (6).”
“Nhưng trong lòng bản cung, chàng vẫn luôn sống mãi.”
(6) Đầy đủ là: 逝者已逝,生者如斯, nghĩa là: người chế/t là hết, là không còn gì nữa, người sống vẫn phải tiếp tục sống như cũ.
Như thế, là đủ rồi.
Ta cung kính cụp mắt, cúi mình bái lạy:
“Lâm Lang xin lấy danh nghĩa huynh trưởng cùng dòng họ ra thề. Lý Hoài Cẩn đức hạnh không xứng làm Hoàng đế. Nếu quân quyền rơi vào tay hắn ta, giang sơn ắt sẽ bị chà đạp. Lâm Lang nguyện chọn chủ để hầu (7), dâng lên toàn bộ năng lực của tấm thân này, ủng hộ Công chúa Điện hạ lên ngôi Hoàng đế, bảo đảm con dân Đại Lương vạn an.”
(7)擇主而事: đầy đủ là: “chim khôn chọn cành làm tổ, tướng khôn chọn chủ để hầu.
12.
Sau một khoảng im lặng, cuối cùng Trưởng Công chúa cũng chậm rãi mở miệng:
“Bản cung đã muốn nói từ lâu, thói đời này có nhiều bất công với phụ nữ.”
“Đạo di chỉ kia của phụ hoàng tuy rằng trói buộc chung thân ngươi cả đời, nhưng nếu ngươi cố gắng hết sức lực, chưa hẳn đã không thể phá lồng giam.”
“Huống chi, Lý Hoài Cẩn là một kẻ mắt mù ngu đần, ngươi mà bị trói chặt với hắn ta, ắt sẽ phải chịu giày vò.”
“Ngươi nên đứng ở bên cạnh bản cung.”
Ta ngước lên, thấy nàng khẽ nhếch môi.
Lần này, nụ cười của nàng không còn mang vẻ xa cách khách khí nữa.
Mà là vui mừng, và cả dã tâm không che đậy.
Mà từ đầu đến cuối, Lâu Nguyệt Hành đều chỉ im lặng đứng một bên, vẻ mặt lạnh lùng, không nói một lời.
Lúc ta rời đi đã là chạng vạng tối.
Trên đường đưa ta về cung, Lâu Nguyệt Hành chẳng nói chẳng rằng.
Mãi đến khi cho người hầu lui hết xuống, hắn mới mở miệng, giọng điệu lạnh lùng như sương giá, mang theo chút tự giễu:
“Lâm Lang cô nương quả đúng là tính toán tỉ mỉ không chút sơ hở.”
“Cô nương đã sớm dự đoán được trận động đất kia Trưởng Công chúa chắc chắn sẽ giao cho ta âm thầm sắp xếp.”
“Để thành công, cô nương không tiếc hạ mình lấy lòng ta… ôm ấp yêu thương, dùng thân thể làm mồi nhử.”
“Thật ra, cô nương không cần phải như vậy… coi rẻ bản thân.
Lâu Nguyệt Hành quá thông minh, vừa đoán liền trúng.
Nhưng có một điểm, hắn lại nghĩ sai.
Ta đối với hắn, tui có lòng lợi dụng, nhưng ôm ấp yêu thương cũng được, lấy thân làm mồi cũng được.
Ta đều chưa bao giờ cảm thấy coi khinh.
Chỉ là hiện giờ, dáng vẻ hắn ăn giấm ủy khuất, nhưng lại cố làm ra vẻ lạnh lùng, thật sự là đáng yêu.
Thế là, ta cũng không vội vã giải thích, mà trêu tức hắn:
“Vậy Lâu Đốc chủ, nếu lần sau ta lại lấy thân làm mồi, ngài liệu vẫn đồng ý cắn câu chứ?”
Nói xong, ta liền sáp lại gần bên môi hắn, nháy mắt.
Khoảng cách tới vị trí lần trước hôn hắn chỉ còn một tí ti nữa thôi.
Thân hình Lâu Nguyệt Hành cứng đờ, lạnh lùng tự giễu:
“Lại muốn gạt ta?”
Ta bất đắc dĩ nói:
“Lừa ngươi làm cái gì? Lâu Nguyệt Hành, ta thích ngươi, chẳng lẽ ngươi không nhìn ta được sao?”
Hắn khẽ giật mình, tình ý nơi đáy mắt dâng trào.
Tiếp đó, yết hầu di chuyển, khàn giọng trúc trắc nói:
“Tạ Lâm Lang, ta xuất thân nghèo hèn, dơ bẩn đáng khinh, vượt xa những gì cô nương có thể tưởng tượng rất nhiều.”
“Nếu như cô nương lại trêu đùa ta, ta thực sự sẽ không bỏ qua.”
Ta thở một hơi như hoa lan (8), quàng tay lên cổ hắn, từng câu từng chữ nói rõ cho hắn biết:
“Vậy sao?”
“Vậy ngươi nhất định, nhất định… không được bỏ qua ta …”
(8) Ám chỉ hơi thở của người đẹp thơm như hương hoa lan hoặc chỉ người con gái có học thức cao, lời nói hoa mỹ; nghĩa thứ 2: dũng cảm tiến lên.
13.
Kiếp trước, sau khi chết, hồn phách của ta cũng không tiêu tan.
Mà ở lại trần gian lang thang, trở thành một cô hồn.
Lý Hoài Cẩn chẳng thèm đến nhặt xá/c cho ta.
Thi thể của ta bị ném đến bãi tha ma trong núi hoang.
Khi đó, Lâu Nguyệt Hành và Trưởng Công chúa đều không ở kinh thành.
Trưởng Công chúa tự mình bôn ba khắp nơi tìm kiếm viện quân.
Lâu Nguyệt Hành thì xâm nhập vào Bắc Nhung, thiết kế ám sát ba hoàng tử của Bắc Nhung, khiến cho hoàng tộc Bắc Nhung rối như mớ bòng bong.
Bên này Đại Lương liền có cơ hội chuyển bại thành thắng.
Chỉ là núi non đường xa, trong kinh thành hỗn loạn một nùi, tin tức không thông.
Mãi về sau Lâu Nguyệt Hành mới biết được tin ta đã chế/t.
Hắn đỏ mắt giết vào trại địch, bắt tướng địch làm tù binh, rút gân lột da, mới moi được vị trí thi thể của ta từ trong miệng chúng.
Khi đó, ta thịt nát xương tan, trông rất kinh khủng.
Từ trước đến nay, Lâu Nguyệt Hành ở trước mặt thuộc hạ luôn rất tỉnh táo, chưa từng mất kiểm soát.
Nhưng ngày đó, hắn ôm xá/c ta, hai mắt đỏ bừng, vô cùng đau khổ nôn ra một ngụm má/u.
Má/u của hắn nhuộm lên hài cố/t của ta.
Từ khoảnh khắc đó, ta có thể nghe thấy tiếng lòng hắn.
Ta chưa từng nghĩ tới, kẻ luôn lạnh lùng gọi ta một tiếng “Hoàng hậu nương nương” lại cất giấu ta tận sâu trong đáy lòng như vậy.
Trong tâm trí, hắn hết lần này đến lần khác xin lỗi ta:
“Là ta tới muộn.”
“Chờ ta báo thù cho nàng xong, ta liền tự vẫn đi tìm nàng.”
“Đến lúc đó, nàng lại đánh, lại mắng ta, vậy có được không?”
Tiếng lòng của hắn vô cùng dịu dàng, nhưng cũng đầy bi thương.
Sau đó, hắn tự mình chọn cho ta một nơi phong thủy cực tốt để xây mộ phần.
Có người khuyên ngăn hắn:
“Chưởng ấn đại nhân, Hoàng hậu nương nương hẳn là nên được chôn cất ở Hoàng lăng mới phải.”
Ngoài miệng hắn nói:
“Tạ thị đã bị Hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ, không còn mặt mũi nào mà được vào Hoàng lăng.”
Nhưng trong lòng lại nghĩ:
“Lâm Lang, ta không muốn… để nàng và kẻ kia cùng hợp táng.”
“Hắn ta sẽ làm vấy bẩn đoạn đường luân hồi của nàng….”
“Nàng đơi ta… ta rất nhanh liền đi giế.t người kia.”
“Để hắn ta cũng nếm thử cảm giác đau đớn của tan xươ/ng ná/t thị/t, bị thú hoang gặm nhấm được không?”
Sau khi chôn cất cho ta xong, Lâu Nguyệt Hành liền ngã bệnh.
Trong những năm tháng ở Đông Xưởng kia, người người đều nói hắn tàn nhẫn xảo quyệt.
Nhưng không ai biết rằng…
Thân là tâm phúc trung thành của Hoàng gia, việc hắn phải làm luôn là những việc bán cả mạng sống.
Thái y nói, vết thương cũ chồng lên vết thương mới, lại thêm đau buồn quá độ tổn hại thân thể, nên mới dẫn đến nôn ra má/u, dẫn phát bệnh tim.
Hắn nhanh chóng tiều tụy đến mắt thường cũng có thể thấy rõ.
Mà khi sốt cao đến hôn mê, hắn lại chỉ luôn lẩm nhẩm tên ta.
“Lâm Lâm, Lâm Lang…”
Ta nghĩ thế nào cũng không ra.
Tình cảm của hắn đối với ta sao lại đến mức độ này chứ?
Cho đến một lần, trong lúc hắn tắm nước thuốc, ta tận mắt thấy hắn cởi áo ngoài, lộ ra một con dao găm giấu bên trong áo lót.
Con dao găm rất nhỏ, trên vỏ khảm mấy viên đá quý tinh xảo.
Ta liền nhận ra ngay…
14.
Đó là con dao của ta.
Ta xuất thân dòng dõi võ tướng, tuy là nữ tử nhưng từ nhỏ cũng đã tập võ luyện đao.
Nhiều năm trước, huynh trưởng phụng mệnh về kinh, từng điều tra một vụ án tham ô quân lương.
Vụ án liên quan đến một hoạn quan khét tiếng gian ác triều trước – Tần Trung.
Lúc đó ta còn nhỏ tuổi, đi theo huynh trưởng, tới phủ đệ của lão hoạn quan kia một lần.
Huynh trưởng ở sảnh ngoài quần nhau với lão hoạn quan, ta thấy chán quá liền chạy vào sân sau, đi bừa vào một cái kho củi vắng vẻ.
Bên trong kho củi là một thiếu niên cả người đầy máu đang nằm.
Trông hắn lớn hơn ta khoảng ba bốn tuổi.
Gầy yếu tiều tụy, thương tích đầy người.
Chỉ có khuôn mặt là còn tạm coi như không tổn hại gì, nhưng bẩn thỉu đến mức sắp không nhận ra nguyên dạng.
Mọi người ai cũng bảo Tần lão thái giám thân thể khiếm khuyết, sở thích biến thái, thường hay sưu tập mấy thiếu niên trắng trẻo xinh đẹp đem về nuôi trong phủ, ngày đêm giày vò.
Ta nhìn ánh mắt của thiếu niên, mơ hồ đoán được, chắc là hắn không chịu khuất phục mới đến nông nỗi này.
“Này, ngươi có sao không?”
Hắn chỉ nhìn ta một cái, liền xấu hổ nghiêng đầu đi chỗ khác.
Trong khoảng khắc ấy, ánh mắt hắn chế/t lặng, tựa như đã đánh mất mong muốn được sống tiếp.
Nhờ thói quen do xuất thân võ tướng thế gia, giống như phụ huynh, ta luôn mang theo thuốc trị thương bên người.
Thấy hắn tội nghiệp, ta liền bôi thuốc cho hắn.
Lại lấy bánh đào mới mua từ hẻm Vĩnh Hoa chia cho hắn ăn.
Hắn chẳng động đậy, một bộ dạng như lẳng lặng chờ chế/t.
Ta bèn ngồi xổm xuống, tự mình đưa đến bên môi hắn:
“Đây chính là bánh đào của Trần gia trong hẻm Vĩnh Hoa đấy, ta mua rồi còn không nỡ ăn, vẫn luôn giấu trong lòng đây này.”
“Ngươi mà không ăn thì lãng phí lắm đó nha.”
“Ôi, ta giơ ra cho ngươi đến mỏi cả tay rồi đây này.”
“Cho người ta chút thể diện đi, ăn một miếng thôi được không?
Hắn kinh ngạc nhìn ta rất lâu.
Cuối cùng cũng nghe lời cắn một miếng.
Lúc đó ta nghĩ, hắn hẳn là một người dễ mềm lòng.
Rõ ràng bản thân chẳng muốn sống nữa, lại không đành lòng thấy ta mất công mất sức.
Thế là ta tiếp tục lải nhải khuyên bảo.
Hắn im lặng lắng nghe.
May thay, có miếng thứ nhất liền có miếng thứ hai.
Cuối cùng, hắn toàn thân bê bết máu vì trọng thương, khó khăn ăn những cái bánh ngọt ấy.
Ta thấy hắn quá thê thảm, bèn nói cho hắn biết:
“Hôm nay ta chỉ có thể cho ngươi chút thuốc với đồ ăn, không cứu ngươi ra khỏi đây được.”
“Nhưng mấy ngày nữa huynh trưởng ta hẳn là sẽ tống được cái lão già biến thái Tần Trung kia vào thiên lao. Ngươi cố gắng chịu đựng một chút, rồi sẽ qua thôi.”
Rốt cuộc hắn cũng mở miệng, “Ừm” một tiếng khe khẽ.
Lúc chuẩn bị đi, ta sợ hắn lại bị bắt nạt chết mất, bèn lấy toàn bộ bạc trên người đưa cho hắn, còn kín đáo đưa thêm một con da/o găm:
“Con da/o này cho ngươi đấy, nếu lại bị lão già biến thái kia làm nhục thì khi cần thiết có thể dùng để tự vệ.”
“Chờ sau khi ra khỏi được đây rồi, nếu ngươi khó khăn có thể nhờ người truyền tin, hoặc tự đi đến phủ tướng quân tìm ta…”
“Ta tên là Tạ Lâm Lang.”
“Nhớ kĩ chưa?”
Hắn siết chặt chuôi dao, nhẹ giọng nói:
“Ừm, nhớ rồi.”
Về sau ——
Huynh trưởng nói được làm được, không mất mấy ngày đã tống được mấy tên tham quan vào thiên lao rồi.
Trong đó có cả lão thái giám Tần Trung kia.
Sau khi làm xong mọi việc cần làm, huynh trưởng quay về Bắc Cương, trong kinh thành lại chỉ còn một mình ta.
Ta lại đến Tần phủ một chuyến, thử tìm thiếu niên kia xem sao.
Chỉ tiếc là người hầu kẻ hạ đã thừa dịp loạn lạc mà bỏ trốn hết, để lại một mảnh hỗn độn.
Hắn mang theo con dao của ta, từ đó biến mất khỏi nhân gian.
Mấy tháng sau, tin báo tang truyền đến, phụ thân cùng huynh trưởng chế/t trận.
Trong một đêm, ta từ trên mây rơi xuống mặt đất, trở thành bé gái mồ côi của Tạ thị.
Triều đình lại mở ra một vòng tranh đấu quyền lực mới.