Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Đá Em Trai Ra Chuồng Gà

Chương 1



1
Bữa cơm gia đình trôi qua trong bầu không khí im lặng đến ngột ngạt. Khác hẳn với sự náo nhiệt, phấn khích trước đó khi cả nhà cùng tham dự buổi tiệc em trai lên lớp, giờ đây ai cũng mang vẻ mặt trầm tư.

Là cặp song sinh long phượng, em trai tôi sinh sau tôi hai phút. Ngay từ khi chào đời, cả nhà đã thống nhất quan điểm: “Con gái đỏng đảnh, chiều quá dễ sinh hư, cần được giáo dục nghiêm khắc để có trách nhiệm hơn.”

Lớn lên, tôi luôn phải đóng vai một người chị có trách nhiệm.

Khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh, cả tôi và em trai đều đạt điểm số đủ điều kiện vào trường trung học phổ thông trọng điểm.

Tuy nhiên, điểm khác biệt nằm ở chỗ: tôi thi bằng điểm, còn em trai được ưu tiên xét tuyển nhờ khoản tiền đóng góp bảy trăm triệu đồng cho trường.

Trong bữa tiệc mừng lên lớp, hoa tươi hay bánh kem đều chỉ có tên của em trai tôi.

Bố tôi giơ cao ly rượu, nở nụ cười rạng rỡ: “Kỳ này Tiểu Vũ quá xuất sắc! Con phải biết rằng, rất nhiều học sinh có thành tích kém muốn đóng cả tỷ bạc mà người ta còn không nhận, Tiểu Vũ giúp bố mẹ thật là bớt lo!”.

“Đúng vậy, con vào trường tốt là được rồi, sau này con sẽ không phải lo lắng gì nữa. Con trai mà, chỉ cần chăm chỉ học tập là sẽ thành công!” Mẹ tôi cười hì hì nói.

Tôi không khỏi nhớ lại lần tôi xin năm mươi ngàn mua tài liệu ôn tập mà ăn chửi hết một tuần.

Như thể tôi là đứa đào mỏ, muốn ép chết bố mẹ.

Không có tiền mua tài liệu ôn tập, tôi đành phải mượn của bạn bè rồi thức đêm chép tay những bài tập trọng điểm.

Khi ấy, tôi không thể nào hình dung được rằng, một ngày nào đó, gia đình lại hân hoan chúc mừng vì phải tốn bảy trăm triệu.

Mọi người cùng nhau cụng ly chúc mừng, chỉ có tôi chậm chạp không giơ tay.

“Tưởng Mộng, sao con lại thế này? Ngày vui như vậy mà con lại làm mọi người mất hứng!”

Lấy lại tinh thần, tôi giơ ly nước chanh lên.

Không ai cùng tôi chạm cốc.

Em trai tôi, Tưởng Vũ, nhếch miệng cười khẩy, lấy ly bia của mình cụng vào ly tôi. Nước chanh sóng sánh trào ra, ướt đẫm mu bàn tay tôi.

“Chị à, em nghĩ rằng mấy năm trước chị đã được hưởng quá nhiều vinh quang rồi. Giờ đây, chị nên biết điều mà lùi lại một bước. Lên cấp ba không phải là lúc chị có thể chỉ dựa vào việc học hành chăm chỉ để thành công. Quan trọng là phải có đầu óc.”

Nó ngồi xuống, một hơi uống sạch ly bia, sau đó tùy tiện tựa lưng vào ghế.

“Con gái đầu nhỏ, não cũng nhỏ, dung lượng não nhỏ thì chỉ số thông minh thấp. Đi học làm quái gì cho phí công, không bằng nhận lúc vẫn còn giá trị tìm một người chồng giàu có đi.”

Những người lớn trong gia đình vỗ tay tán thưởng lời nói của Tưởng Vũ.

Ông nội khen ngợi: “Tiểu Vũ thật thông minh, nói có sách mách có chứng, lập luận vô cùng rõ ràng.”

Mẹ tôi liếc nhìn tôi với ánh mắt khinh miệt: “Đáng tiếc là có đứa con gái ngu ngốc, cố chấp, không hiểu ra đạo lý này, không phải chúng ta chỉ muốn tốt cho nó thôi sao?”

Bỗng nhiên, bố tôi nhớ ra điều gì đó: “Nghe nói học sinh thi đạt top 10 sẽ được nhận học bổng ba mươi triệu đấy, là ba mươi triệu đấy!”

“Cái gì?!” Mẹ tôi nghe vậy, giơ tay tát mạnh vào đầu tôi:

“Cái thứ phá của! Muốn học thì sao không học cho tử tế đi, thi được hạng 200 có ích gì?!”

Tôi đang ăn, bà ta vỗ một cái như vậy khiến cho tôi bị sặc.

Khom người ho khan, mắt đỏ hoe, tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh. Bố tôi đưa cho tôi tờ khăn giấy bằng hai ngón tay.

Tôi nhận lấy, nhưng bố tôi vẫn không buông tay.

“Nhớ kỹ, con nợ chúng ta ba mươi triệu. Sẽ trừ dần từ tiền sinh hoạt phí của con.”

Nếu là ngày thường, tôi sẽ cố gắng tranh luận một hai câu. Nhưng hôm nay, tôi im lặng. Nhìn thấy vẻ mặt cam chịu của tôi, họ lại quay sang tán dương em trai tôi.

Không ai biết rằng, trong đầu tôi vang lên một giọng nói kỳ lạ:

[Chúc mừng bạn đã kích hoạt hệ thống trói định. Vui lòng cung cấp một vật chủ khác để trói định trong vòng một tháng để hệ thống chính thức kích hoạt.]

2
“Cậu là hệ thống gì vậy?”

[Bạn có thể tự đoán xem.]

“Công lược?”

[Không phải.]

“Cứu rỗi?”

[Vẫn không phải.]

“Vậy thì hệ thống có nhiệm vụ gì đúng không, kiểu như thành công thì được nhận thưởng, thất bại thì bị phạt…”

[Không phải.]

“Vậy rốt cuộc nó là gì?”

[Hãy tự mình đoán đi.]

Thấy không thể nào moi được thông tin gì từ hệ thống, tôi đành từ bỏ. Cuộc sống của tôi vẫn tiếp diễn như bình thường, ngoại trừ mỗi tối trước khi ngủ, hệ thống lại vang lên tiếng báo:

[Thời gian còn lại để hoàn thành nhiệm vụ là xx ngày.]

Tôi hỏi hệ thống rằng nếu tôi không tìm được vật chủ trói định trong thời gian quy định thì sẽ ra sao, nhưng nó vẫn không chịu tiết lộ.

Liệu hệ thống này là phúc hay họa, tôi không thể nào biết được. Và vì không có lựa chọn nào khác, tôi đành phải tiếp tục tìm kiếm vật chủ trói định phù hợp.

Ánh mắt tôi lướt qua từng khuôn mặt trong phòng học, đều là những người bạn mới. Không ai trong số họ có thể khiến tôi tin tưởng để trói định một hệ thống nguy hiểm và hoàn toàn bí ẩn như vậy.

Thời gian trôi qua, đã gần một tháng thời hạn, tôi vội vàng chuẩn bị cho kỳ thi tháng mà không còn thời gian quan tâm đến hệ thống bí ẩn kia. Dù sao, nếu quá hạn, tôi sẽ tự mình gánh vác hậu quả, chứ không thể để người khác bị hại vì mình.

Cố gắng ôn tập hết sức, nhưng sau khi kết thúc kỳ thi tháng, tôi nhận ra điểm số của mình vẫn chỉ ở mức trung bình trong lớp.

Nhiều ngày trôi qua, tôi không thể nuốt nổi bất cứ thứ gì. Tâm trí tôi hoàn toàn bị chiếm lĩnh bởi suy nghĩ về cách để cải thiện thành tích học tập.

Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của tôi sau kỳ thi, bố tôi cười nhạo:

“Cá không ăn muối cá ươn con cãi cha mẹ trăm đường con hư. Trước kia, mỗi khi thi xong, mày đều tỏ ra hớn hở khiến cho mọi người khó chịu. Tao đã nói con gái không nên học cao, mà mày không tin. Giờ thì đáng lắm.”

Mẹ tôi gật đầu đồng ý, nhìn về phía Tưởng Vũ đang ăn ngon lành.

“Con trai nhà mình tinh thần thật tốt, nhìn là biết có kết quả tốt. Tiểu Vũ, hãy cho chị xem tài năng của con đi, cho nó biết cái gì gọi là thông minh!”

Ngày công bố kết quả thi tháng, cả nhà quây quần bên mâm cơm thịnh soạn. Tưởng Vũ và tôi cùng nhau bước vào nhà.

Mẹ tôi vội vàng đón Tưởng Vũ, hoàn toàn phớt lờ tôi, nhận lấy cặp sách của con trai với nụ cười rạng rỡ đầy mong đợi.

“Tiểu Vũ, con thi thế nào?”

Tưởng Vũ nhếch môi tự tin: “Ổn lắm mẹ! Hồi nhập học con đứng thứ 8 từ dưới đếm lên, còn lần này thì dễ dàng vọt lên vị trí thứ 40.”

Cần lưu ý rằng một lớp có 50 học sinh.

Mẹ tôi ngạc nhiên, như đang cố gắng tính toán điều gì đó, rồi bật cười rộ lên: “Tiến bộ quá con trai! Mẹ biết ngay mà.”

“Đề thi chủ yếu dựa vào kiến thức cơ bản, mà bọn học sinh lớp chuyên được học bài bản từ trước nên có lợi thế hơn. Còn bọn học sinh lớp thường như con chỉ cần không bị tụt lại phía sau thì chính là thiên tài rồi.”

“Con trai của mẹ giỏi quá, đúng là thiên tài!”

Ăn được một nửa bữa, mẹ tôi mới nhớ ra hỏi thành tích của tôi.

“Con thi được bao nhiêu?”

Tôi nuốt một miếng cơm: “Thứ 42 trong lớp…”

Mẹ tôi khẽ bật cười, rồi lập tức cau mày: “Mẹ tưởng mày ít nhất cũng có thể cố gắng một chút, kết quả thi lần đầu đã thua xa Tiểu Vũ. Giờ mày biết chưa, cuộc sống sẽ dạy mày tất cả!”

Bố tôi thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Thôi học hành gì nữa, chỉ làm lãng phí tiền thôi!”

Tôi buông đũa xuống, nói: “Nhưng mà con đạt hạng 98 toàn trường, trong khi Tưởng Vũ chỉ thi được 703 điểm, đứng hạng 343 toàn trường.”

Tăng được 30 hạng so với kết quả thi đầu vào.

Bố mẹ tôi im lặng trong giây lát. Tưởng Vũ liếc nhìn tôi một cái, nhún vai nói: “Học sinh ở lớp chuyên đều là những học trò ngoan ngoãn, muốn chép bài của người ta cũng dễ thôi. Không giống như con, chỉ có thể dựa vào chính mình.”

Mẹ tôi gật đầu đồng ý, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc. Bà ta gắp cho Tưởng Vũ một miếng sườn, nói:

“Đúng vậy, học sinh cấp ba có thể ham học đến vậy sao? Không thể lúc nào cũng dựa vào may mắn, sớm muộn gì cũng sẽ lộ tẩy thôi.”

Tưởng Vũ gặm xương sườn, ánh mắt nhìn tôi đầy nghi ngờ.

Buổi tối sau bữa ăn, Tưởng Vũ kéo tôi lại một góc, hỏi nhỏ: “Làm sao mà mày thi được điểm cao thế? Nói đi, mày có sử dụng hệ thống gì không?”

Gian lận chỉ là cậu ta đang lừa gạt bố mẹ thôi, mà bọn họ lại sẵn sàng tin vào điều đó. Vì vậy, tôi không cãi cọ với cậu ta.

Tuy nhiên, trong lòng Tưởng Vũ biết rõ rằng tôi không phải là kẻ gian lận.

Và rồi, ngày hôm nay cũng là hạn chót để trói định hệ thống.

Có thể nói, Tưởng Vũ chính là người tự mình đưa cơ hội đến cho tôi.

Chương tiếp
Loading...