Đá Em Trai Ra Chuồng Gà
Chương 2
3
“Thật ra, chị hoàn toàn không biết gì về hệ thống này, cho nên dù tốt dù xấu, em phải tự chịu trách nhiệm.”
“Được rồi, đừng nói nhiều nữa, trói định một tháng mà còn không biết gì, mày ngu ngốc thật đấy! Nhanh lên, trói tao, trói tao!”
Hệ thống không nói nhiều, nhưng hành động lại rất nhanh nhẹn.
Ngay sau đó, trong đầu vang lên một tiếng “Đinh”, giống như tiếng chuông lò vi sóng.
[Đã trói định thành công.]
Tiếng chuông trong đầu Tưởng Vũ khiến cậu ta sôi sục nhiệt huyết, xoa tay hăm hở, nôn nóng muốn thử.
Năm phút trôi qua.
Cậu ta thu lại nụ cười ngớ ngẩn trên mặt: “Không có âm thanh gì à?”
“Ừ.” Tôi thấy vậy cũng không trách.
“Nó chưa nói gì cả, quy tắc, nhiệm vụ gì đều chưa nói!”
“Ừ.”
“Vậy là xong rồi à?”
Tôi mất kiên nhẫn bước ra khỏi phòng cậu ta: “Đã nói với em rồi, hệ thống kỳ quặc này chẳng biết dùng thế nào.”
Bỗng dưng, tiếng Tưởng Vũ vang lên trong đầu tôi.
Cậu ta nói với giọng điệu hân hoan: “Tao biết rồi, mày là hệ thống vận may, không có nhiệm vụ, nhưng chỉ cần trói định là có thể gặp vận may như con chị của tao đúng không?”
[Không phải.]
Tưởng Vũ ở phương diện này biết nhiều hơn tôi, cậu ta đọc lướt qua hàng chục loại hệ thống, mà tất cả đều bị phủ định.
Cuối cùng, cậu ta thở dài: “Mày có tác dụng gì đó mà đúng không, đừng lừa tao chứ.”
[Đúng vậy.]
“Vậy thì được thôi, tao sẽ thử nghiệm xem, nhất định có thể đoán được!”
Nếu cậu ta học hành mà quyết tâm, kiên nhẫn được như vậy thì đã không chỉ thi được chừng đó điểm.
Cuối cùng, tôi mở ra bài tập.
Bài giảng hôm nay của thầy giáo có hai câu hỏi lớn mà tôi giải vẫn còn hơi mất sức, tôi định làm thêm vài câu hỏi tương tự để cho nhớ.
Trước đây, khi đối mặt với những câu hỏi hóc búa, tôi cũng vậy, không ngừng làm đi làm lại, có khi làm nhiều lần sẽ đột nhiên lĩnh hội được, dù không thể nhớ hết để áp dụng vào kỳ thi, nhưng vẫn có thể nắm bắt được một số bước đi.
Tôi biết mình không thông minh, bố mẹ đã nói đúng về điểm này, tuy nhiên trên đời này có bao nhiêu thiên tài đâu.
Mục tiêu của tôi chưa bao giờ là trở thành thiên tài, tôi chỉ muốn từng bước một, cố gắng đi xa hơn.
Một tiếng “Đinh” nhỏ vang lên trong đầu, có điều hệ thống vẫn im lặng, thế nên tôi cũng không chú ý. Tôi sao chép đề bài sang vở mới, rồi đánh rơi bút. Lúc này, tôi nhận ra kiến thức mà thầy giáo đã giảng giải hiện ra vô cùng rõ ràng trong đầu tôi.
Sương mù tan biến, kiến thức mạch lạc cùng bẫy rập trong đề bài hiện ra trước mắt.
Tôi tỉ mỉ giải từng bước một, sau đó tính ra đáp án, hoàn toàn chính xác.
Tiếp tục với những đề bài tương tự, tôi giải từng câu một, càng viết càng nhanh. Cuối cùng, tôi thậm chí còn nghĩ ra hai cách giải khác.
Tim tôi đập thình thịch, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Thời gian như ngừng trôi, mệt mỏi cũng tan biến.
Khi tôi buông bút thì đã ba giờ sáng, tôi nhẹ nhàng đi đến nhà vệ sinh.
Đi qua phòng Tưởng Vũ, tôi thấy cửa phòng hé mở.
Nhìn vào trong, tôi thấy Tưởng Vũ đang nằm ngửa trên giường ngủ say sưa, tay vẫn cầm chiếc máy chơi game. Bài tập về nhà trên bàn của cậu ta vẫn trắng tinh như mới.
Tưởng Vũ vốn là một người hay lười biếng, nhưng bình thường cũng không đến mức trắng trợn như vậy.
Cậu ta vốn cẩn thận, khi chơi game thường đóng cửa phòng lại. Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cậu ta sẽ giả vờ đang học bài.
Vì vậy, Tưởng Vũ không thể quang minh chính đại chơi game đến mức ngủ quên. Trừ phi bố mẹ đang không ở nhà.
Lén lút đi đến cửa phòng ngủ chính, tôi nghe thấy tiếng ngáy vang vọng từ bên trong. Thật kỳ quái!
4
Ngày hôm sau diễn ra như mọi ngày, tôi đến trường sớm, tôi cầm vở bài tập đã làm xong đưa cho bạn cùng bàn Lâm Cẩm Hoán. Dùng cái này đổi bữa sáng của cậu ấy.
Tưởng Vũ mỗi ngày được bố mẹ cho năm trăm tiền ăn sáng.
Còn tôi thì không có gì cả, vì bọn họ đã “trừ nợ vào tiền sinh hoạt” của tôi, dù vậy thì hết ba năm cấp ba tôi vẫn không trả hết được ba mươi triệu kia.
“Cậu làm hết đề nâng cao luôn à?” Lâm Cẩm Hoán vừa cắn bánh mì vừa lật xem sách bài tập.
“Ừ.” Bụng tôi sôi lên ùng ục, tôi bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Cắn hai miếng bánh mì, tôi cúi đầu nhìn xuống, thấy trong phần ăn sáng của mình không chỉ có trứng ốp la, lạp xưởng mà còn có thịt thăn thái mỏng với gà rán.
Tôi vội vàng nuốt thức ăn trong miệng, hỏi cẩn thận: “Có phải tôi lấy nhầm phần ăn sáng của ai đó không?”
“Không, là do lương tâm của tôi lên tiếng. Vì cậu đã làm bài tập cho tôi ba tuần, tôi không thể bóc lột sức lao động của cậu quá nhiều.”
Cậu ấy hài lòng khép lại sách bài tập, giao cho đại diện lớp thu lại.
Lâm Cẩm Hoán là một thiên tài. Chỉ cần nghe giảng trên lớp mà không cần làm bài tập, cậu ấy vẫn có thể đứng ổn định ở top 10 trong khối.
Cậu ấy từng nói: “Bài tập chỉ để kiểm tra hiệu quả học tập, đối với tôi thì đó là việc thừa thãi.”
Buổi sáng sớm, tôi lơ mơ suy nghĩ. Có lẽ do tối hôm qua ngủ không đủ giấc nên đi học hôm nay cảm thấy rất mệt mỏi.
Tuy nhiên, khi ghé đầu vào bàn học, tôi lại không thể cưỡng lại được cơn buồn ngủ. Tiếng đọc sách vang vọng từ phía sau bàn học khiến tôi vô thức ôn lại bài học.
Bỗng giật mình, tôi hỏi hệ thống: “Cậu là hệ thống học tập phải không?”
[Không phải.]
Tôi hoang mang nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng cảm nhận được khả năng học tập của mình khác biệt so với mọi ngày.
Ngay lúc đó, tiếng cười của Tưởng Vũ vang lên trong đầu tôi. Cậu ta đã nghe được cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“Cười chết! Chỉ biết học tập như con ngốc vậy thôi à? Tao đã biết hệ thống này để làm gì rồi. Nếu muốn biết, hãy đến cầu xin tao đi…”
Cậu ta thở hổn hển, định nói tiếp nhưng rồi lại thôi.
“Cái thứ này quả là lợi hại, cho mày đúng là lãng phí.”
Bên tường rào, mấy bóng người đang chạy về phía nơi rào thấp nhất muốn nhảy ra ngoài. Bảo vệ đã nhìn thấy, chỉ vào bọn họ nói gì đó.
Có người ngoan ngoãn dừng lại, có người quay đầu bỏ chạy, có người lấy hết can đảm leo lên tường rào nhưng bị bảo vệ túm xuống.
Chỉ có Tưởng Vũ, ung dung đi ra ngoài.
5
Trong giờ học, tôi vừa xoay bút vừa chuẩn bị bài cho tiết học tiếp theo.
Lâm Cẩm Hoán lười biếng ghé vào bàn học, ngón tay khẽ búng nhẹ khiến chiếc bút bi xoay tròn trong không trung rồi rơi xuống.
“Cậu vất vả thật.”
Câu nói của cậu ấy nghe có vẻ như đang khen ngợi, nhưng lại thiếu đi sự chân thành.
“Người chậm thì phải bắt đầu sớm thôi.”
“Ai trong lớp này từ nhỏ không được khen thông minh? Học hành cũng chỉ là học vẹt thôi, cậu lại không hề giả vờ chút nào nhỉ?”
Tôi lấy lại chiếc bút, vẽ nguệch ngoạc trên sách giáo khoa, nói: “Thế nào? Tôi thực sự đặc biệt? Khiến cho Lâm thiếu gia cậu chú ý à?”
“Cậu…”
Cậu ấy thấy không thú vị nên ngoảnh mặt đi.
Trước đây tôi cũng rất chăm chỉ học tập, nhưng so với hiện tại khi phải tranh giành từng giây phút để nâng cao trình độ, thì vẫn còn kém xa.
Tôi không biết sức mạnh phi thường của mình đến từ đâu nữa.
Tôi chỉ nhận thức được rằng càng học hỏi, kiến thức càng trở nên dễ tiếp thu hơn. Khả năng giải thích và ghi nhớ của tôi cũng đều được cải thiện rõ ràng.
Tuy nhiên, tôi không dám lơ là dù chỉ một chút.
Tôi sợ rằng tất cả những điều này đều do hệ thống mang lại.
Chỉ là ảo ảnh phù du chóng tàn.
Một ngày nào đó, hệ thống sẽ rời đi, niềm vui sướng tột độ như cá gặp nước của tôi sẽ tan biến hoàn toàn.
Vì vậy, tôi cần phải nắm chặt thời gian, học càng nhiều càng tốt, ghi nhớ càng kỹ càng tốt.
Một ngày tan học, tôi chưa kịp ra khỏi lớp học đã nhìn thấy bố mẹ đứng ở cổng trường từ xa.
Lúc này tôi và Tưởng Vũ không cần ai đón đưa nữa, lòng tôi bỗng căng thẳng, lo lắng trong nhà có chuyện gì gấp, bèn chạy như bay về phía họ.
Chạy đến gần mới nhìn rõ, bố mẹ tôi đang nói chuyện với cô chủ nhiệm lớp Tưởng Vũ.
Tưởng Vũ đứng sau hai người, hai tay đút túi, nhai kẹo cao su.
“Tuần này đã trốn học ba lần rồi, thằng bé này thật ranh mãnh, không ai trốn học tài ba như nó. Nếu có chuyện gì xảy ra thì ai chịu trách nhiệm?!” Cô chủ nhiệm cau mày nói.
Mẹ tôi cười nói: “Nó thông minh mà.”
Cô chủ nhiệm thở dài, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng vẫy tay: “Không được có lần sau.”
Bố mẹ chạy đi khắp từng con phố tìm Tưởng Vũ, cuối cùng sau một buổi trưa mới tìm ra.
Trước đây, mỗi lần bị mời phụ huynh bọn họ lại giả vờ đánh mắng cậu ta đến khi giáo viên chạy tới can mới thôi.
Mặc dù sau đó họ luôn dỗ dành Tưởng Vũ bằng cách cho ăn ngon, mua đồ chơi, nhưng thái độ của họ trước mặt cô giáo lần này khiến tôi thực sự khó hiểu.
Khi cô giáo đi khỏi, mẹ ôm lấy Tưởng Vũ: “Ôi chao, con sợ à? Cô giáo này cũng thật là, chuyện bé xé ra to, đáng gì phải mắng con thế.”
“Đúng vậy.” Bố lấy cặp từ trên vai em trai tôi xuống, cầm lấy: “Giáo viên phải là người nên ngẫm lại bản thân mới đúng, nghĩ xem tại sao mình không thu hút được học sinh đến lớp.”
Mẹ quay qua thấy tôi thì nói: “Cặp sách của mày đâu? Mày mà làm mất cái cặp mấy trăm ngàn đó đi, xem tao có đánh chết mày không!”
Nói xong, bà ta quay sang kéo tay Tưởng Vũ: “Hôm qua không phải con nói muốn ăn bò bít tết sao, đi, mẹ dẫn con đi ăn ngay.”
Ba người họ đi khỏi, bỏ lại tôi đứng sững sờ tại chỗ.
[Đinh ——]
Tưởng Vũ quay đầu lại, nháy mắt với tôi.
Trong đầu, cậu ta nói với hệ thống: “Cảm ơn nhé, hệ thống.”