Đại Chúa Tể
Chương 26: Thợ săn lão luyện
- Bọn tây viện kia thật sự rất đáng ghét.
Dưới bóng cây trải rộng trong rừng rậm, gương mặt Đường Thiên Nhi giận tím tái, bọn người kia nhiều lần kiếm Mục Trần gây chuyện, cái tượng đất cũng không nhịn được nộ nữa là.
- Không bị người ta ghen tị chỉ là hạng tài trí tầm thường.
Mục Trần cười nhẹ, ánh mắt thoáng nhìn một hướng xa xa phía sau, nói:
- Bất quá ta thấy Liễu Mộ Bạch đúng là ghen ghét với ta không ít chút nào a. Trước tới nay ta cũng đâu có mấy khi cùng xuất hiện?
- Liễu Mộ Bạch?
Đường Thiên Nhi nhíu mày liễu:
- Hắn sẽ đối phó ngươi sao?
- Bằng không ngươi cho rằng với cái loại Liễu Dương mới thăng lên thiên giới sao lại có Trần Thông ra mặt giúp hắn? Phía sau không thể thiếu tay chân Liễu Mộ Bạch động vào, người này... thực ra so với mấy tên biến thái của Linh Lộ cũng khá giống, nhưng mà cái trình vẫn còn kém hơn.
Mục Trần thản nhiên.
- Kẻ đó cũng đáng ghét.
Đường Thiên Nhi lạnh băng, chợt lo lắng:
- Liễu Mộ Bạch cũng không dễ đối phó đâu, Liễu Dương so với hắn, vốn không cùng cấp bậc, từ khi vào Bắc Linh Viện tới nay, Liễu Mộ Bạch vẫn luôn giữ chắc danh hiệu đệ nhất Bắc Linh Viện, mấy năm nay hình như hắn chưa bao giờ thua trận nào.
- Đúng vậy, Mục Trần, ngươi nên cẩn thận nhiều hơn một chút. Liễu Mộ Bạch kia ta nhìn không thấu, ta từng giao thủ với hắn, nhưng thảm bại. Mà lần đó hắn không hề dùng đến thực lực chân chính.
Mặc Lĩnh bên cạnh lời nói càng thêm trịnh trọng.
- Mặc Lĩnh học trưởng thực lực đã là Linh Động cảnh hậu kỳ, nếu hắn dễ dàng đánh bại ngươi, vậy...
Đàm Thanh Sơn hơi kinh ngạc, phân tích.
Mặc Lĩnh chậm rãi gật đầu:
- Liễu Mộ Bạch rất có thể đã tiến vào Linh Luân cảnh, kẻ đó... rất lợi hại a.
Đường Thiên Nhi càng thêm nghiêm mặt. Nếu thật như vậy, thì phiền toái quá lớn, Linh Luân cảnh và Linh Động cảnh chênh lệch thực sự quá xa.
Nghĩ vậy, nàng nhìn qua Mục Trần, nhưng thiếu niên kia vẫn một nét bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, khóe miệng vẫn mang nét cười nhu hòa. Cái vẻ điềm tĩnh trấn định này cũng khiến cho Đường Thiên Nhi, Mặc Lĩnh, Đàm Thanh Sơn bất giác an tâm hơn nhiều.
Biểu hiện thong dong của hắn như có ma lực, làm cho người ta không tự chủ tin rằng hắn có thể làm ra những chuyện mà người thường không thể nghĩ bàn.
- Linh Luân cảnh tuy lợi hại, bất quá cũng không phải là cái gì mà không thể chạm vào được. Dù cũng phiền toái thật, nhưng Liễu Mộ Bạch thật muốn muốn động thủ mà nói, e rằng hắn cũng chẳng có kết cục tốt đẹp đâu.
Mục Trần nhẹ giọng nói, ngôn ngữ đều đều như không có gì, có điều bất kể Linh Lộ hay Đại Thiên thế giới, kẻ nào có tâm tư đụng chạm đến hắn, kết quả thế nào thì cũng phải trả giá không nhỏ.
- Quên đi, không nói chuyện đó nữa, Bắc Linh Nguyên tu hành đã bắt đầu, chúng ta cũng làm việc thôi. Hai vị hiện tại, xem như là đối thủ cạnh tranh của chúng ta nha.
Mục Trần tủm tỉm cười liếc mắt nhìn hai người Mặc Lĩnh.
- Vậy chúng ta đây.... tiên hạ thủ vi cường!
Còn tưởng hai tên đó ra tay đánh lén, nào ngờ Mặc Lĩnh và Đàm Thanh Sơn liếc nhau, co giò phóng về trước bỏ chạy nhanh như thỏ. Hiện tại họ vẫn còn ở bên ngoài Bắc Linh Nguyên, linh thú rất thưa thớt, phải vào trong một chút mới dễ gặp hơn.
Mục Trần nhìn hai vị kia vắt giò lên cổ chạy mất, cũng nhịn không được cười lớn, nhẹ nhàng xoa xoa tay, trong con ngươi đen láy dũng mãnh trào ra sự phấn khởi vô tận.
Đã lâu lắm quên mất cái khí vị khi làm thợ săn a, nếu mà còn không động thủ, e là phải lục nghề mất.
- Chúng ta cũng đi thôi.
Mục Trần vung tay gọi Đường Thiên Nhi, cả hai nện bước đi nhanh. Bất quá hắn cũng chưa định ra lộ tuyến của đội, cứ đi tới trước. Kinh nghiệm rèn luyện trong Linh Lộ, khiến cho hắn hiểu rõ cách thức tìm ra tung tích linh thú.
Hai người đi nhanh hơn, mười phút sau cũng dần xâm nhập Bắc Linh Nguyên, thỉnh thoảng xa xa chung quanh vang lên đủ loại tiếng rống của linh thú.
Đường Thiên Nhi bám sát phía sau Mục Trần, hai má xinh đẹp lộ rõ vẻ khẩn trương. Nàng hiểu rõ tại nơi nguy hiểm này, nếu đi lạc vào ở linh thú, bị chúng nó bao vây sẽ có kết cục thế nào.
Lúc nàng còn lo lắng quan sát chung quanh, Mục Trần phía trước đột ngột dừng lại, nàng chưa kịp phản ứng liền tông phải hắn, thân thể mềm mại lả lướt dán sát vào lưng Mục Trần. Cái loại tiếp xúc gây ra cái cảm giác mềm mại thế này, khiến cho Mục Trần nhịn không được trợn mắt nhìn, còn Đường Thiên Nhi phía sau lại cúi đầu đỏ bừng mặt, vội vàng lui lại, nhưng Mục Trần nắm chặt tay nàng.
- Suỵt.
Đường Thiên Nhi hoảng hốt còn chưa kịp giãy giụa, Mục Trần đã nhẹ nhàng đưa ngón trỏ lên miệng, ánh mắt xuyên qua cây cối, nhìn thẳng phía trước. Đường Thiên Nhi cũng nhìn theo, tại bãi đất trống phía trước, hai con vật toàn thân màu đỏ, trên trán có một cái sừng màu đen, nhìn giống như hổ, lại giống heo nhàn nhã bước đi, những tiếng gầm gừ khe khẽ không ngừng phát ra.
- Là linh thú sơ cấp, Huyết Trư Hổ.
Mục Trần nhẹ giọng nói, hai con Huyết Trư Hổ xem ra thực lực cũng có Linh Động cảnh trung kỳ, bất quá loại linh thú này da dày thịt béo, thừa sức chống đỡ một kích toàn lực của cường giả Linh Động cảnh hậu kỳ, hơn nữa khi chúng nó phát điên, thì còn hung ác khác thường hơn.
- Mỗi người một con, có vấn đề gì không?
Mục Trần quay nhìn Đường Thiên Nhi hội ý, gương mặt cô gái bỗng dưng hơi tái, nhưng cũng quật cường gật đầu, có lẽ cô nàng này vẫn là lần đầu tiên giao phong với loài linh thú hung tàn như thế.
- Không phải sợ, có ta ở đây.
Mục Trần mỉm cười an ủi.
- Ừ.
Đường Thiên Nhi khẽ cắn môi, hai tay nắm chặt, một thanh đoản kiếm xuất hiện, nàng cũng không muốn làm kẻ vướng chân Mục Trần, vì thành tích của hai người, nàng phải cố gắng.
- Lên!
Mục Trần khẽ quát nhẹ, dẫn đầu xông ra.
"HoooRoooaarar!"
Mục Trần vừa hiện thân, hai đầu Huyết Trư Hổ ngay lập tức phát hiện đỏ mắt gầm rống phóng qua, trên cơ thể toát ra hào quang huyết sắc đậm đặc.
"Rầm rầm rầm rầm.."
Một con nện bước rung chuyển đất rừng, như một đạo huyết quang sấm chớp lao đến Mục Trần, con thú kia vừa định chạy theo, một đám đá vụn bén ngót có linh lực bao bọc hung hăng oanh tạc cái mũi của nó, khiến nó phải dừng lại, đưa ánh mắt đỏ ngầu nhìn về thân ảnh cô gái nhỏ bé yếu ớt bên này, lại rống lên dữ tợn lao qua tấn công.
Mục Trần nhìn chăm chú đầu Huyết Trư Hổ đang tập trung công kích chính mình, ánh mắt không hề kích động, nhưng tràn ngập hưng phấn, bàn chân giẫm đất, thẳng tắp lao lên.
Một người một thú lao vào nhau, cuồng phong thổi quét lá khô đầy trên đất. Lúc hai bên sắp va chạm với nhau, Mục Trần mạnh mẽ nghiêng người bước qua, tay phải nắm chặt một thanh trủy thủ, linh lực ám hắc quấn quanh bao bọc lấy.
Tay phải vẽ thành một đường cong tinh tế, hướng qua cơ thể Huyết Trư Hổ, hắc ám hiện ra, hàn quang xuyên qua hai mắt linh thú, máu tươi bắn ra tung tóe.
"Uỳnh!"
Thân thể Huyết Trư Hổ nện dữ dội vào một thân đại thụ phía sau, khiến cho thân cây đứt gãy rồi ẩm ầm đổ sụp xuống, đất đai rung lên một hồi. Huyết Trư Hổ cũng điên cuồng rống thảm, đôi mắt đỏ ngầu của nó đã bị Mục Trần chọc mù đi.
"HoooRoooaarar!"
Đau nhức khiến Huyết Trư Hổ trở nên điên cuồng, ngửi mùi trong không khí định hướng, cuồng bạo tấn công lần nữa về phía Mục Trần, lông trên cơ thể cứng như gai nhọn dựng thẳng lên, lao đi như một tòa thành thép.
Đối mặt Huyết Trư Hổ đã điên loạn, Mục Trần lại có vẻ thong thả, giẫm chân nhảy cao tại chỗ, tùy ý Huyết Trư Hổ lướt qua lướt lại. Mà mỗi lần như thế, lưỡi sắc bén của trủy thủ lại vương thêm một loạt máu tươi đỏ thẫm.
Máu tươi vương vãi, tốc độ Huyết Trư Hổ càng lúc càng chậm, đã bắt đầu kiệt sức. Mục Trần thừa lúc nó còn đang lảo đảo, nhanh như cắt lao vào, hàn quang lóe sáng, trủy thủ có linh lực bao bọc, sắc bén đến mức chỉ nhìn đã khiến người ta lạnh gáy, nhanh như sấm chớp xuyên vào cổ họng Huyết Trư Hổ.
Máu tươi nóng hổi theo trủy thủ cuồn cuộn chảy ra, Huyết Trư Hổ phát tiếng gầm nho nhỏ thê lương, thân thể khẽ giãy giụa một chốc, rồi lặng yên nằm đó không còn nhúc nhích.
Mục Trần bình tĩnh rút trủy thủ ra, đẩy cái xác Huyết Trư Hổ to lớn qua một bên, ra tay lão luyện, ngay cả những người thám hiểm vào sinh ra tử với nghề liệp sát linh thú cũng không bằng. Bản lĩnh cỡ này, không phải những tên thiếu niên chưa ra đời có thể có được.
Giải quyết nhanh chóng đầu Huyết Trư Hổ, Mục Trần nhìn qua phía Đường Thiên Nhi, cô gái có vẻ chật vật khó khăn. Tuy trên cơ thể Huyết Trư Hổ đã có không ít vết máu, nhưng vốn da dày thịt béo như Huyết Trư Hổ, chút vết thương đó không có mấy tác dụng.
"Hooo...Roooaarar!"
Đang giằng co với Đường Thiên Nhi, Huyết Trư Hổ có lẽ đã nhận thấy đồng bạn đã chết, gầm lên thê lương, đôi mắt càng đỏ bừng lên, thân hình vốn đã to lớn, lại càng phìng to hơn nữa.
- Phát cuồng?
Mục Trần thấy thế, nhíu mày.
- Á.
Đường Thiên Nhi hốt hoảng thét lên, đoản kiếm chém vào Huyết Trư Hổ đã phát cuồng kia, cũng bị phản chấn rời tay, nàng vội nhảy lui về sau mấy bước. Sau đó nàng chỉ cảm thấy cái bóng to lớn bao phủ lấy cơ thể, mùi tanh hôi đập vào mặt, Huyết Trư Hổ nhảy lên rất cao, như một tảng đá to lớn hung hăng ép xuống bên dưới.
Nhìn cái bóng đen cực kỳ nặng nề kia, Đường Thiên Nhi mặt tái mét, thân thể sợ hãi đến mức không nhúc nhích được.
"Phốc."
Một bóng người lao qua, tay ôm lấy cái eo mảnh khảnh tinh tế của nàng, trủy thủ trong tay hướng lên trời, linh lực ám hắc phóng lên, như một mũi nhọn u ám xuyên tới cái bụng to như cái trống của Huyết Trư Hổ trên cao.
"Phụp."
Máu tươi lập tức đổ xuống mang theo nội tạng tanh tưởi trào ra.
Mục Trần ôm Đường Thiên Nhi lăn qua vài vòng, tránh được sức nặng vài trăm cân của Huyết Trư Hổ. Sau khi rơi xuống đất nảy lên một cái, rốt cuộc không thể động đậy, hiển nhiên đã mất đi sinh cơ.
- Phù.
Mục Trần nhìn thấy hai đầu Huyết Trư Hổ đã được giải quyết gọn ghẽ, cũng thở ra một hơi, chợt cảm thấy cô gái đang ôm trong lòng khẽ cục cựa, mới buông nàng ra, cười hỏi:
- Không sao chứ?
Đường Thiên Nhi đỏ mặt lắc đầu, ánh mắt nhìn qua hai đầu Huyết Trư Hổ bất động, đôi mắt đẹp hiện rõ nét sợ hãi. Nàng hiểu rõ, có thể nhanh chóng giải quyết hai linh thú sơ cấp này, tất cả công lao đều từ Mục Trần mà ra.
- Sao ngươi có thể lợi hại như vậy, ta giằng co với nó như vậy cũng chưa tổn thương nặng đến nó được.
Đường Thiên Nhi cảm thán thốt lên.
- Nhằm vào chỗ yếu hại đánh một kích là được, cứ đi liệp sát dần sẽ quen.
Mục Trần mỉm cười, đứng dậy đi tới thi thể hai đầu Huyết Trư Hổ, trủy thủ rạch mở cái đầu chúng ra, hai luồng sáng tràn ngập màu máu to chừng nắm tay chậm rãi lơ lửng. Bên trong luồng sáng hiện rõ hình thể Huyết Trư Hổ mơ hồn có linh lực dao động cuồng bạo phát ra.
Đó là tinh phách linh thú.
Mục Trần cầm lấy hai khỏa tinh phách linh thú, đưa cho Đường Thiên Nhi. Nàng tò mò tiếp nhận, lật qua lật lại xem tới xem lui, có vẻ như đối với chiến lợi phẩm đầu tiên rất vừa ý.
Mục Trần thấy thế, không khỏi mỉm cười, lau đi vết máu trên trủy thủ, ánh mắt nhìn vào sâu trong rừng, khẽ liếm môi. Dường như huyết tinh lúc nãy đã khơi dậy đã khơi dậy ham muốn mà hắn đè nén bấy lâu.
- Đi thôi, lúc này chỉ mới là bắt đầu...
Mục Trần hất đầu nói với Đường Thiên Nhi, cả hai cất bước. Thực lực linh thú cỡ này vẫn chưa đủ thách thức a....
Dưới bóng cây trải rộng trong rừng rậm, gương mặt Đường Thiên Nhi giận tím tái, bọn người kia nhiều lần kiếm Mục Trần gây chuyện, cái tượng đất cũng không nhịn được nộ nữa là.
- Không bị người ta ghen tị chỉ là hạng tài trí tầm thường.
Mục Trần cười nhẹ, ánh mắt thoáng nhìn một hướng xa xa phía sau, nói:
- Bất quá ta thấy Liễu Mộ Bạch đúng là ghen ghét với ta không ít chút nào a. Trước tới nay ta cũng đâu có mấy khi cùng xuất hiện?
- Liễu Mộ Bạch?
Đường Thiên Nhi nhíu mày liễu:
- Hắn sẽ đối phó ngươi sao?
- Bằng không ngươi cho rằng với cái loại Liễu Dương mới thăng lên thiên giới sao lại có Trần Thông ra mặt giúp hắn? Phía sau không thể thiếu tay chân Liễu Mộ Bạch động vào, người này... thực ra so với mấy tên biến thái của Linh Lộ cũng khá giống, nhưng mà cái trình vẫn còn kém hơn.
Mục Trần thản nhiên.
- Kẻ đó cũng đáng ghét.
Đường Thiên Nhi lạnh băng, chợt lo lắng:
- Liễu Mộ Bạch cũng không dễ đối phó đâu, Liễu Dương so với hắn, vốn không cùng cấp bậc, từ khi vào Bắc Linh Viện tới nay, Liễu Mộ Bạch vẫn luôn giữ chắc danh hiệu đệ nhất Bắc Linh Viện, mấy năm nay hình như hắn chưa bao giờ thua trận nào.
- Đúng vậy, Mục Trần, ngươi nên cẩn thận nhiều hơn một chút. Liễu Mộ Bạch kia ta nhìn không thấu, ta từng giao thủ với hắn, nhưng thảm bại. Mà lần đó hắn không hề dùng đến thực lực chân chính.
Mặc Lĩnh bên cạnh lời nói càng thêm trịnh trọng.
- Mặc Lĩnh học trưởng thực lực đã là Linh Động cảnh hậu kỳ, nếu hắn dễ dàng đánh bại ngươi, vậy...
Đàm Thanh Sơn hơi kinh ngạc, phân tích.
Mặc Lĩnh chậm rãi gật đầu:
- Liễu Mộ Bạch rất có thể đã tiến vào Linh Luân cảnh, kẻ đó... rất lợi hại a.
Đường Thiên Nhi càng thêm nghiêm mặt. Nếu thật như vậy, thì phiền toái quá lớn, Linh Luân cảnh và Linh Động cảnh chênh lệch thực sự quá xa.
Nghĩ vậy, nàng nhìn qua Mục Trần, nhưng thiếu niên kia vẫn một nét bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, khóe miệng vẫn mang nét cười nhu hòa. Cái vẻ điềm tĩnh trấn định này cũng khiến cho Đường Thiên Nhi, Mặc Lĩnh, Đàm Thanh Sơn bất giác an tâm hơn nhiều.
Biểu hiện thong dong của hắn như có ma lực, làm cho người ta không tự chủ tin rằng hắn có thể làm ra những chuyện mà người thường không thể nghĩ bàn.
- Linh Luân cảnh tuy lợi hại, bất quá cũng không phải là cái gì mà không thể chạm vào được. Dù cũng phiền toái thật, nhưng Liễu Mộ Bạch thật muốn muốn động thủ mà nói, e rằng hắn cũng chẳng có kết cục tốt đẹp đâu.
Mục Trần nhẹ giọng nói, ngôn ngữ đều đều như không có gì, có điều bất kể Linh Lộ hay Đại Thiên thế giới, kẻ nào có tâm tư đụng chạm đến hắn, kết quả thế nào thì cũng phải trả giá không nhỏ.
- Quên đi, không nói chuyện đó nữa, Bắc Linh Nguyên tu hành đã bắt đầu, chúng ta cũng làm việc thôi. Hai vị hiện tại, xem như là đối thủ cạnh tranh của chúng ta nha.
Mục Trần tủm tỉm cười liếc mắt nhìn hai người Mặc Lĩnh.
- Vậy chúng ta đây.... tiên hạ thủ vi cường!
Còn tưởng hai tên đó ra tay đánh lén, nào ngờ Mặc Lĩnh và Đàm Thanh Sơn liếc nhau, co giò phóng về trước bỏ chạy nhanh như thỏ. Hiện tại họ vẫn còn ở bên ngoài Bắc Linh Nguyên, linh thú rất thưa thớt, phải vào trong một chút mới dễ gặp hơn.
Mục Trần nhìn hai vị kia vắt giò lên cổ chạy mất, cũng nhịn không được cười lớn, nhẹ nhàng xoa xoa tay, trong con ngươi đen láy dũng mãnh trào ra sự phấn khởi vô tận.
Đã lâu lắm quên mất cái khí vị khi làm thợ săn a, nếu mà còn không động thủ, e là phải lục nghề mất.
- Chúng ta cũng đi thôi.
Mục Trần vung tay gọi Đường Thiên Nhi, cả hai nện bước đi nhanh. Bất quá hắn cũng chưa định ra lộ tuyến của đội, cứ đi tới trước. Kinh nghiệm rèn luyện trong Linh Lộ, khiến cho hắn hiểu rõ cách thức tìm ra tung tích linh thú.
Hai người đi nhanh hơn, mười phút sau cũng dần xâm nhập Bắc Linh Nguyên, thỉnh thoảng xa xa chung quanh vang lên đủ loại tiếng rống của linh thú.
Đường Thiên Nhi bám sát phía sau Mục Trần, hai má xinh đẹp lộ rõ vẻ khẩn trương. Nàng hiểu rõ tại nơi nguy hiểm này, nếu đi lạc vào ở linh thú, bị chúng nó bao vây sẽ có kết cục thế nào.
Lúc nàng còn lo lắng quan sát chung quanh, Mục Trần phía trước đột ngột dừng lại, nàng chưa kịp phản ứng liền tông phải hắn, thân thể mềm mại lả lướt dán sát vào lưng Mục Trần. Cái loại tiếp xúc gây ra cái cảm giác mềm mại thế này, khiến cho Mục Trần nhịn không được trợn mắt nhìn, còn Đường Thiên Nhi phía sau lại cúi đầu đỏ bừng mặt, vội vàng lui lại, nhưng Mục Trần nắm chặt tay nàng.
- Suỵt.
Đường Thiên Nhi hoảng hốt còn chưa kịp giãy giụa, Mục Trần đã nhẹ nhàng đưa ngón trỏ lên miệng, ánh mắt xuyên qua cây cối, nhìn thẳng phía trước. Đường Thiên Nhi cũng nhìn theo, tại bãi đất trống phía trước, hai con vật toàn thân màu đỏ, trên trán có một cái sừng màu đen, nhìn giống như hổ, lại giống heo nhàn nhã bước đi, những tiếng gầm gừ khe khẽ không ngừng phát ra.
- Là linh thú sơ cấp, Huyết Trư Hổ.
Mục Trần nhẹ giọng nói, hai con Huyết Trư Hổ xem ra thực lực cũng có Linh Động cảnh trung kỳ, bất quá loại linh thú này da dày thịt béo, thừa sức chống đỡ một kích toàn lực của cường giả Linh Động cảnh hậu kỳ, hơn nữa khi chúng nó phát điên, thì còn hung ác khác thường hơn.
- Mỗi người một con, có vấn đề gì không?
Mục Trần quay nhìn Đường Thiên Nhi hội ý, gương mặt cô gái bỗng dưng hơi tái, nhưng cũng quật cường gật đầu, có lẽ cô nàng này vẫn là lần đầu tiên giao phong với loài linh thú hung tàn như thế.
- Không phải sợ, có ta ở đây.
Mục Trần mỉm cười an ủi.
- Ừ.
Đường Thiên Nhi khẽ cắn môi, hai tay nắm chặt, một thanh đoản kiếm xuất hiện, nàng cũng không muốn làm kẻ vướng chân Mục Trần, vì thành tích của hai người, nàng phải cố gắng.
- Lên!
Mục Trần khẽ quát nhẹ, dẫn đầu xông ra.
"HoooRoooaarar!"
Mục Trần vừa hiện thân, hai đầu Huyết Trư Hổ ngay lập tức phát hiện đỏ mắt gầm rống phóng qua, trên cơ thể toát ra hào quang huyết sắc đậm đặc.
"Rầm rầm rầm rầm.."
Một con nện bước rung chuyển đất rừng, như một đạo huyết quang sấm chớp lao đến Mục Trần, con thú kia vừa định chạy theo, một đám đá vụn bén ngót có linh lực bao bọc hung hăng oanh tạc cái mũi của nó, khiến nó phải dừng lại, đưa ánh mắt đỏ ngầu nhìn về thân ảnh cô gái nhỏ bé yếu ớt bên này, lại rống lên dữ tợn lao qua tấn công.
Mục Trần nhìn chăm chú đầu Huyết Trư Hổ đang tập trung công kích chính mình, ánh mắt không hề kích động, nhưng tràn ngập hưng phấn, bàn chân giẫm đất, thẳng tắp lao lên.
Một người một thú lao vào nhau, cuồng phong thổi quét lá khô đầy trên đất. Lúc hai bên sắp va chạm với nhau, Mục Trần mạnh mẽ nghiêng người bước qua, tay phải nắm chặt một thanh trủy thủ, linh lực ám hắc quấn quanh bao bọc lấy.
Tay phải vẽ thành một đường cong tinh tế, hướng qua cơ thể Huyết Trư Hổ, hắc ám hiện ra, hàn quang xuyên qua hai mắt linh thú, máu tươi bắn ra tung tóe.
"Uỳnh!"
Thân thể Huyết Trư Hổ nện dữ dội vào một thân đại thụ phía sau, khiến cho thân cây đứt gãy rồi ẩm ầm đổ sụp xuống, đất đai rung lên một hồi. Huyết Trư Hổ cũng điên cuồng rống thảm, đôi mắt đỏ ngầu của nó đã bị Mục Trần chọc mù đi.
"HoooRoooaarar!"
Đau nhức khiến Huyết Trư Hổ trở nên điên cuồng, ngửi mùi trong không khí định hướng, cuồng bạo tấn công lần nữa về phía Mục Trần, lông trên cơ thể cứng như gai nhọn dựng thẳng lên, lao đi như một tòa thành thép.
Đối mặt Huyết Trư Hổ đã điên loạn, Mục Trần lại có vẻ thong thả, giẫm chân nhảy cao tại chỗ, tùy ý Huyết Trư Hổ lướt qua lướt lại. Mà mỗi lần như thế, lưỡi sắc bén của trủy thủ lại vương thêm một loạt máu tươi đỏ thẫm.
Máu tươi vương vãi, tốc độ Huyết Trư Hổ càng lúc càng chậm, đã bắt đầu kiệt sức. Mục Trần thừa lúc nó còn đang lảo đảo, nhanh như cắt lao vào, hàn quang lóe sáng, trủy thủ có linh lực bao bọc, sắc bén đến mức chỉ nhìn đã khiến người ta lạnh gáy, nhanh như sấm chớp xuyên vào cổ họng Huyết Trư Hổ.
Máu tươi nóng hổi theo trủy thủ cuồn cuộn chảy ra, Huyết Trư Hổ phát tiếng gầm nho nhỏ thê lương, thân thể khẽ giãy giụa một chốc, rồi lặng yên nằm đó không còn nhúc nhích.
Mục Trần bình tĩnh rút trủy thủ ra, đẩy cái xác Huyết Trư Hổ to lớn qua một bên, ra tay lão luyện, ngay cả những người thám hiểm vào sinh ra tử với nghề liệp sát linh thú cũng không bằng. Bản lĩnh cỡ này, không phải những tên thiếu niên chưa ra đời có thể có được.
Giải quyết nhanh chóng đầu Huyết Trư Hổ, Mục Trần nhìn qua phía Đường Thiên Nhi, cô gái có vẻ chật vật khó khăn. Tuy trên cơ thể Huyết Trư Hổ đã có không ít vết máu, nhưng vốn da dày thịt béo như Huyết Trư Hổ, chút vết thương đó không có mấy tác dụng.
"Hooo...Roooaarar!"
Đang giằng co với Đường Thiên Nhi, Huyết Trư Hổ có lẽ đã nhận thấy đồng bạn đã chết, gầm lên thê lương, đôi mắt càng đỏ bừng lên, thân hình vốn đã to lớn, lại càng phìng to hơn nữa.
- Phát cuồng?
Mục Trần thấy thế, nhíu mày.
- Á.
Đường Thiên Nhi hốt hoảng thét lên, đoản kiếm chém vào Huyết Trư Hổ đã phát cuồng kia, cũng bị phản chấn rời tay, nàng vội nhảy lui về sau mấy bước. Sau đó nàng chỉ cảm thấy cái bóng to lớn bao phủ lấy cơ thể, mùi tanh hôi đập vào mặt, Huyết Trư Hổ nhảy lên rất cao, như một tảng đá to lớn hung hăng ép xuống bên dưới.
Nhìn cái bóng đen cực kỳ nặng nề kia, Đường Thiên Nhi mặt tái mét, thân thể sợ hãi đến mức không nhúc nhích được.
"Phốc."
Một bóng người lao qua, tay ôm lấy cái eo mảnh khảnh tinh tế của nàng, trủy thủ trong tay hướng lên trời, linh lực ám hắc phóng lên, như một mũi nhọn u ám xuyên tới cái bụng to như cái trống của Huyết Trư Hổ trên cao.
"Phụp."
Máu tươi lập tức đổ xuống mang theo nội tạng tanh tưởi trào ra.
Mục Trần ôm Đường Thiên Nhi lăn qua vài vòng, tránh được sức nặng vài trăm cân của Huyết Trư Hổ. Sau khi rơi xuống đất nảy lên một cái, rốt cuộc không thể động đậy, hiển nhiên đã mất đi sinh cơ.
- Phù.
Mục Trần nhìn thấy hai đầu Huyết Trư Hổ đã được giải quyết gọn ghẽ, cũng thở ra một hơi, chợt cảm thấy cô gái đang ôm trong lòng khẽ cục cựa, mới buông nàng ra, cười hỏi:
- Không sao chứ?
Đường Thiên Nhi đỏ mặt lắc đầu, ánh mắt nhìn qua hai đầu Huyết Trư Hổ bất động, đôi mắt đẹp hiện rõ nét sợ hãi. Nàng hiểu rõ, có thể nhanh chóng giải quyết hai linh thú sơ cấp này, tất cả công lao đều từ Mục Trần mà ra.
- Sao ngươi có thể lợi hại như vậy, ta giằng co với nó như vậy cũng chưa tổn thương nặng đến nó được.
Đường Thiên Nhi cảm thán thốt lên.
- Nhằm vào chỗ yếu hại đánh một kích là được, cứ đi liệp sát dần sẽ quen.
Mục Trần mỉm cười, đứng dậy đi tới thi thể hai đầu Huyết Trư Hổ, trủy thủ rạch mở cái đầu chúng ra, hai luồng sáng tràn ngập màu máu to chừng nắm tay chậm rãi lơ lửng. Bên trong luồng sáng hiện rõ hình thể Huyết Trư Hổ mơ hồn có linh lực dao động cuồng bạo phát ra.
Đó là tinh phách linh thú.
Mục Trần cầm lấy hai khỏa tinh phách linh thú, đưa cho Đường Thiên Nhi. Nàng tò mò tiếp nhận, lật qua lật lại xem tới xem lui, có vẻ như đối với chiến lợi phẩm đầu tiên rất vừa ý.
Mục Trần thấy thế, không khỏi mỉm cười, lau đi vết máu trên trủy thủ, ánh mắt nhìn vào sâu trong rừng, khẽ liếm môi. Dường như huyết tinh lúc nãy đã khơi dậy đã khơi dậy ham muốn mà hắn đè nén bấy lâu.
- Đi thôi, lúc này chỉ mới là bắt đầu...
Mục Trần hất đầu nói với Đường Thiên Nhi, cả hai cất bước. Thực lực linh thú cỡ này vẫn chưa đủ thách thức a....
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương