Đại Chúa Tể
Chương 33: Hồi doanh
Lá khô phủ trên đất, hào quang ngọc bích phát tán ra, Ngọc Linh quả tròn tròn xanh biếc bóng bẩy, hương thơm mê người khiến yết hầu mọi người đều không nhịn được mà chuyển động, ánh mắt háo hức mong chờ.
- Tổng cộng có ba mươi quả, vốn có thể hái nhiều hơn nữa, nhưng giao chiến với Hỏa Linh Viên Vương khiến không ít Ngọc Linh quả bị hỏng mất.
Lôi Thành mỉm cười, rồi tự tay đem 15 trái Ngọc Linh quả đưa cho Mục Trần:
- Mục Trần Tiểu ca, tuy ngươi nói chỉ lấy ba thành, bất quá chuyện hôm nay ngươi bỏ công nhiều nhất, 15 trái Ngọc Linh quả là ngươi xứng đáng nhận, lợi tức như thế chúng ta không giành được.
- Vốn ba phần đã tốt lắm rồi, vậy ta đa tạ Lôi Thành đại ca.
Mục Trần vừa định cự tuyệt, nhưng nhìn thấy Lôi Thành kiên quyết như thế, cũng đành cười bất đắc dĩ, cũng không già mồm nói dóc, nhận lấy 15 quả, Hắn nhìn về nhóm bạn bè, nói:
- Các ngươi cũng bỏ công không ít, mỗi người một quả đi, thế nào?
- Hé hé hé
Mặc Lĩnh cũng nhịn không được đắc ý cười sảng khoái. Ngay cả Khương Lập, Đằng Dũng cũng rất kích động, nhận được Ngọc Linh quả trong tay Mục Trần, thần tình như muốn nói cái gì, nhưng có vẻ ngắc ngứ không tốt lắm, chỉ không ngừng nhe răng cười cười ngu ngốc
- Nè, ngươi cũng có một trái
Mục Trần cũng đưa cho Đường Thiên Nhi một quả. Cô gái xinh xắn tay cầm Ngọc Linh quả, miệng cười ngọt ngào
Mục Trần phân phát xong, trong tay còn lại 8 quả, cũng nhịn không được nhoẻn miệng cười. Có Ngọc Linh quả, hẳn là đã đủ linh lực ngưng luyện Sâm La Tử Ấn đạo thứ hai rồi nhỉ?
Đoàn người vẫn ngồi lại nghỉ ngơi trong rừng, vừa thành công thoát ra, ai cũng thần tình vui sướng, quan hệ bỗng dưng tốt lên rất nhiều. Đám đệ tử như Mặc Lĩnh cũng nhân cơ hội thỉnh giáo vài thủ đoạn liệp sát linh thú của thành viên Bạo Lôi tiểu đội, còn Lâm Trung thì nước bọt như mưa huyên thuyên những thành tích hung hiểm mà bọn hắn từng trải qua, khiến đám thiếu niên ngây ngô như Mặc Lĩnh nghe đến sáng mắt, kích động không ngớt
Mục Trần nhìn không khí hòa hợp cũng mỉm cười. Lúc này Lôi Thành bước tới, chẳng biết hắn lấy đâu ra một lọ liệt tửu đưa cho Mục Trần, cười nói:
- Thế nào? Uống được chứ?
Mục Trần trợn mắt nhìn cái món nước tía dặn chưa được uống trong chén này, bất quá lại không cự tuyệt, nhận lấy hớp một ngụm. Cái cảm giác nóng rát cả cổ họng khiến thiếu niên mặt đỏ như gấc, mắt như muốn lồi ra há mồm thở dốc, rồi ho khục khặc liên hồi
- Uống ít thôi
Đường Thiên Nhi bên cạnh thấy thế, tay ngọc mềm mại vỗ nhẹ lên lưng Mục Trần, trách cứ
- Ha ha ha, nhiều năm qua cũng gặp không ít người trẻ tuổi, bất quá lại chưa có ai lợi hại như Mục Trần Tiểu ca như vậy, nếu sau này có rảnh, ghé qua tham gia với Bạo Lôi tiểu đội chúng ta...
Lôi Thành vui vẻ sảng khoái nói
- Phụ thân hắn là Mục vực chủ, ngươi lôi hắn vào làm thám hiểm giả, Mục thúc không lột da ngươi mới lạ
Đường Thiên Nhi trợn trắng mắt liếc Lôi Thành giọng điệu trách móc.
- Mục vực chủ?
Lôi Thành sửng sốt, chợt kinh ngạc nhìn qua Mục Trần:
- Thì ra Mục Trần Tiểu ca là thiếu chủ Mục vực, thực là có mắt mà như mù. Ha ha ha, lúc trước ta cũng theo đại ca của ta diện kiến Mục Phong vực chủ, quả nhiên là hổ phụ vô khuyển tử a!
Mục Trần nhìn chòng chọc Đường Thiên Nhi, cô gái cũng le lưỡi, biết mình nhất thời lanh mồm lanh miệng lỡ nói ra việc không nên nói
- Mục Trần Tiểu ca, thời gian tới chúng ta vẫn qua lại trong Bắc Linh Nguyên này, nếu ngươi có cái gì cần hỗ trợ, cứ việc đến tìm chúng ta, xem như chúng ta đây đã nợ ngươi một ân tình đi
Lôi Thành khảng khái nói.
- Lôi đại ca khách khí rồi, chúng ta đã gọi là hợp tác, ta dĩ nhiên là phải toàn lực hỗ trợ
Mục Trần mỉm cười
- Hợp tác là hợp tác, nhưng ngươi đã cứu sống Bạo Lôi tiểu đội, cũng là sự thật
Lôi Thành cũng chân thành đáp lời
Mục Trần chỉ còn cách bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trong lòng cũng đối với vị hảo hán này thêm hảo cảm
Đoàn người thỏa thích tán gẫu hồi lâu, sắc trời cũng dần tối, Mục Trần thấy vậy cũng dẫn theo nhóm bạn bè từ biệt Lôi Thành, sau đó hướng về doanh trại ngoài bìa rừng mà đi.
Dọc theo đường đi, bọn Mặc Lĩnh vẫn còn đang chìm đắm trong cái tinh thần hưng phấn. Hôm nay quả thật rất mạo hiểm, nhưng vượt qua mạo hiểm kích động như thế khiến cả bọn hưng phấn không hiểu được, không ngớt nói chuuyện với nhau bàn tán hồi chiến đấu kịch liệt trong sơn cốc đó.
Mục Trần đối với sự hưng phấn của họ cũng không cảm thấy phiền lòng gì, nhưng cũng không tham gia. Mạo hiểm thế này đối với hắn khi ở trong LInh Lộ còn nhiều hơn cơm bữa, nên hắn hoàn toàn tỏ ra bình thường
Trên đường trở về cũng không có trở ngại gì, chỉ sau nửa canh giờ cả bọn đã về gần đến doanh trại. Từ xa nhìn thấy những cái chóp lều trắng toát xếp hàng đông đúc, những thiếu niên kia cũng thở dài nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Mục Trần cũng đang nhìn những chóp lều đó, bỗng dưng cau mày lại, vì hắn thấy nơi cửa rừng phía trước, đang có hơn mười bóng người đứng sẵn đó. Kẻ đứng đầu đới với hắn rất quen thuộc, chính là Liễu Dương và Trần Thông, sau lưng họ làm đám thiếu niên đang cợt nhã, hẳn nhiên đều là đệ tử tây viện
- Là bọn Trần Thông
Mặc Lĩnh cũng đã thấy, hơi sửng sốt, sắc mặt có vẻ không tốt lắm:
- Mục Trần, có vẻ như đang nhắm vào ngươi.
Mà khi Mục Trần phát hiện đám người Trần Thông, những tên kia cũng thấy được đoàn người đang trở về bên này, liền mang gương mặt bất hảo tiến lên chặn đường
- Trần Thông, các ngươi muốn làm gì?
Mặc Lĩnh thấy thế, nhíu mày nói
- Ha ha ha, không có gì, chỉ định giao lưu với hắn một chút. Mặc Lĩnh, việc này không can hệ tới ngươi, ta nghĩ ngươi cũng đừng có nhiều chuyện nhúng tay a! Lỡ như mà đắc tội Liễu ca, ta e ngươi cũng không thoải mái đâu!
Trần Thông cười nói
Liễu ca trong miệng Trần Thông, dĩ nhiên chính là Liễu Mộ Bạch. Mặc Lĩnh nghe vậy, sắc mặt cũng hơi đổi, với Liễu Mộ Bạch hắn cũng rất kiêng dè
- Khương Lập, Đằng Dũng, hai người các ngươi cũng đứng xem đi, ta biết các ngươi và Mục Trần cũng có chút lễ lộc, đúng lúc ta giúp các ngươi một chút.
Trần Thông lại nhìn về Khương Lập cất giọng nói
Hắn nhìn sơ qua đã tính toán rất chính xác. Đám người trước mặt ngoại trừ Đường Thiên Nhi, những người còn lại hầu như không quen biết, mà Khương Lập và Đằng Dũng vốn đối với Mục Trần cũng không vừa mắt, chỉ cần dọa Mặc Lĩnh sẽ không còn ai khác giúp đỡ Mục Trần
Nhưng bất ngờ, tính toán của hắn hoàn toàn đổ vỡ. Đám người Khương Lập, Đằng Dũng lại lạnh lùng nhìn hắn, một chút dấu hiệu rời khỏi cũng không có, mà còn hất hàm trả lời:
- Ngươi muốn đụng tới Mục ca, thì phải hỏi xem bọn ta có cho phép không đã
Trước kia quả đúng là Mục Trần không chút nào vừa mắt, nhưng trải qua hồi chiến đấu mạo hiểm hôm nay, những thành kiến trước kia đối với Mục Trần đã hoàn toàn xoay chuyển. Bất kể là Mục Trần giúp bọn hắn giải vây, hay là đủ loại hành động trong sơn cốc, cho đến việc chia chác sòng phẳng Ngọc Linh quả, cũng khiến những thiếu niên kiêu hãnh này sinh ra tâm bội phục. Những chuyện cũ vốn đã hoàn toàn bị vứt bỏ ra khỏi lòng, tiếng Mục ca vừa thốt ra, lại không hề cảm thấy ngượng mồm chút nào
- Các ngươi...?
Trần Thông, Liễu Dương nhất thời sửng sốt, sắc mặt xanh mét nhìn những người kia vây quanh Mục Trần, căm tức trơ mắt nhìn mà trong lòng không thể hiểu nổi. Mục Trần bất quá chỉ là một tên thái điểu mới đặt chân đến thiên giới đông viện, tại sao những tên đệ tử cũ mốc như họ cũng bao che cho hắn?
Mục Trần từ đầu đến giờ gương mặt vẫn phẳng lặng như cũ, chẳng hề biến đổi chút nào, cũng không hề nói ra nửa chữ, lúc này mới vỗ vai Khương Lập, khẽ nói:
- Đi thôi!
Hắn cũng chẳng thèm nói cái gì, hay là tỏ thái độ gì với bọn Trần Thông, Liễu Dương. Thái độ đó của hắn càng khiến Trần Thông sắc mặt càng khó coi hơn, quát lên:
- Muốn chạy ư? Tiểu tử càn quấy!
Tiếng quát cất lên, bàn tay vung ra, định vồ lấy áo Mục Trần
"Xoẹt!"
Bất quá nháy mắt hắn ra tay với Mục Trần, ánh mắt tên kia trở nên lạnh như băng, lật tay cầm một vật màu đen. Bàn tay Trần Thông vừa chạm vào cổ áo hắn, một thanh trủy thủ đen huyền vẫn còn vương chút máu đỏ đã dán vào yếu hầu Trần Thông.
Yết hầu lạnh lẽo, khiến Trần Thông trố mắt, môi run lên, mấp máy nói:
- Ngươi muốn làm gì?
- Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi sao?
Mục Trần trừng trừng nhìn Trần Thông, nhẹ giọng hỏi
Giọng Mục Trần nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến Trần Thông và đám người Liễu Dương dựng tóc gáy, lạnh cả xương cốt. Đó chân chính là sát khí!
Đám thiếu niên sau lưng Trần Thông cũng bị ánh mắt đen thui như bóng đêm âm u huyền bí mà lạnh lẽo dọa cho kinh sợ, nhất thời không ai dám mở miệng
- Các ngươi đang làm cái gì đó?
Một giọng nói trầm thấp vang lên đánh vỡ không khí căng thẳng đang giằng co. Hầu hết thiếu niên vội vàng nhìn qua, thấy Mạc sư chẳng biết khi nào đã đứng cách đó không xa, nghiêm khắc nhìn bọn hắn chằm chằm
- Mạc sư!
Đám Mặc Lĩnh thấy lão, vội vàng cung kính hành lễ
Mục Trần nhìn thấy Mạc sư xuất hiện, cũng thu hồi trủy thủ, gương mặt hờ hững mới nãy cũng hiện lên nụ cười nhu hòa xiểm nịnh, nhìn qua như không có gì nguy hiểm
- Mạc sư, Mục Trần muốn giết ta!
Trần Thông đỏ mặt giận dữ tố giác Mục Trần
- Thực khinh thường ta mắt mờ không thấy cái gì hết sao?
Mạc sư thản nhiên liếc nhìn Trần Thông, nhẹ nhàng nói
Trần Thông giật bắn người, cúi đầu sờ mũi, ánh mắt liếc đi chỗ khác, mặt xám mày tro dẫn đám kia nhanh chóng bỏ đi, không quên để lại một cái nhìn đe dọa với Mục Trần
- Các ngươi cũng về doanh trại đi!
Mạc sư nhẹ nhàng bảo đám người Mặc Lĩnh, Đường Thiên Nhi. Cả đám nghe vậy, hơi do dự, nhưng cũng đàng lục tục rời đi
Sau khi mọi người đã đi hết, Mạc sư mới đến gần Mục Trần, nhìn cái gương mặt nhu hòa thoải mái của thiếu niên kia, đôi mắt lão không nhịn được đảo tròng, lắc đầu nói:
- Tiểu tử nhà ngươi cũng dám dẫn người theo đội thám hiểm đi làm cái chuyện hung hiểm như vậy....
- Mạc sư đã biết chúng ta đi làm cái gì sao?
Mục Trần tinh vi hỏi
- Đàm Thanh Sơn trở về báo cáo, ta liền lập tức chạy tới. Bất quá từ đầu tới cuối không hiện thân, nhưng mọi hành động của ngươi đều thấy rất rõ
Mạc sư nhìn chằm chằm Mục Trần, trong lòng cũng cuồn cuộn nổi sóng, lão thấy rõ Mục Trần một mình dẫn dụ Hỏa Linh Viên Vương, vốn muốn ra tay, nhưng ai ngờ hắn có thể kéo ra một đầu Ngân Giác Long Báo hóa nguy thành an, chiêu thức khu hổ thôn lang ấy, tinh diệu tới mức lão cũng không thể nào không khen.
- Thì ra Mạc sư bí mật bảo hộ ta, nếu sớm biết thế, ta cũng không cần bị đuổi giết chật vật đến vậy
Mục Trần nhe răng cười, biết có cường giả Thần Phách cảnh đang âm thầm bảo vệ, chẳng ai vui vẻ chạy hết khu rừng như vậy
- Tiểu tử nhà ngươi....
Mạc sư cũng chỉ biết lắc đầu, Mục Trần tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng trong lòng tâm tư kín kẽ, dám đi cùng hợp tác với Bạo Lôi tiểu đội kia, hẳn nhiên đã liệu trước đối phương không dám nổi ý xấu bất chợt
- Thôi quên đi, trở về là tốt rồi, về lều đi
Mạc sư phất tay, cũng xoay người đi về doanh trại. Mục Trần cười lớn cất bước đi theo
Hai người xuyên qua rừng cây, cũng vào đến doanh trại, ánh mắt Mục Trần quét một vòng ngang doanh trại, đột nhiên nhìn thấy các đó không xa có hơn mười thân ảnh cường tráng, khí tức kinh người, sát khí lượn lờ, không hề tầm thường.
- Những kẻ kia....
Mạc sư cũng khẽ cau mày nhìn đội ngũ lạ hoắc đằng xa. Đến khi họ tiến gần một chút, thấy rõ huy chương trên ngực, lão mới lẩm bẩm:
- Người của Liễu vực? Họ tới đây làm gì?
- Tổng cộng có ba mươi quả, vốn có thể hái nhiều hơn nữa, nhưng giao chiến với Hỏa Linh Viên Vương khiến không ít Ngọc Linh quả bị hỏng mất.
Lôi Thành mỉm cười, rồi tự tay đem 15 trái Ngọc Linh quả đưa cho Mục Trần:
- Mục Trần Tiểu ca, tuy ngươi nói chỉ lấy ba thành, bất quá chuyện hôm nay ngươi bỏ công nhiều nhất, 15 trái Ngọc Linh quả là ngươi xứng đáng nhận, lợi tức như thế chúng ta không giành được.
- Vốn ba phần đã tốt lắm rồi, vậy ta đa tạ Lôi Thành đại ca.
Mục Trần vừa định cự tuyệt, nhưng nhìn thấy Lôi Thành kiên quyết như thế, cũng đành cười bất đắc dĩ, cũng không già mồm nói dóc, nhận lấy 15 quả, Hắn nhìn về nhóm bạn bè, nói:
- Các ngươi cũng bỏ công không ít, mỗi người một quả đi, thế nào?
- Hé hé hé
Mặc Lĩnh cũng nhịn không được đắc ý cười sảng khoái. Ngay cả Khương Lập, Đằng Dũng cũng rất kích động, nhận được Ngọc Linh quả trong tay Mục Trần, thần tình như muốn nói cái gì, nhưng có vẻ ngắc ngứ không tốt lắm, chỉ không ngừng nhe răng cười cười ngu ngốc
- Nè, ngươi cũng có một trái
Mục Trần cũng đưa cho Đường Thiên Nhi một quả. Cô gái xinh xắn tay cầm Ngọc Linh quả, miệng cười ngọt ngào
Mục Trần phân phát xong, trong tay còn lại 8 quả, cũng nhịn không được nhoẻn miệng cười. Có Ngọc Linh quả, hẳn là đã đủ linh lực ngưng luyện Sâm La Tử Ấn đạo thứ hai rồi nhỉ?
Đoàn người vẫn ngồi lại nghỉ ngơi trong rừng, vừa thành công thoát ra, ai cũng thần tình vui sướng, quan hệ bỗng dưng tốt lên rất nhiều. Đám đệ tử như Mặc Lĩnh cũng nhân cơ hội thỉnh giáo vài thủ đoạn liệp sát linh thú của thành viên Bạo Lôi tiểu đội, còn Lâm Trung thì nước bọt như mưa huyên thuyên những thành tích hung hiểm mà bọn hắn từng trải qua, khiến đám thiếu niên ngây ngô như Mặc Lĩnh nghe đến sáng mắt, kích động không ngớt
Mục Trần nhìn không khí hòa hợp cũng mỉm cười. Lúc này Lôi Thành bước tới, chẳng biết hắn lấy đâu ra một lọ liệt tửu đưa cho Mục Trần, cười nói:
- Thế nào? Uống được chứ?
Mục Trần trợn mắt nhìn cái món nước tía dặn chưa được uống trong chén này, bất quá lại không cự tuyệt, nhận lấy hớp một ngụm. Cái cảm giác nóng rát cả cổ họng khiến thiếu niên mặt đỏ như gấc, mắt như muốn lồi ra há mồm thở dốc, rồi ho khục khặc liên hồi
- Uống ít thôi
Đường Thiên Nhi bên cạnh thấy thế, tay ngọc mềm mại vỗ nhẹ lên lưng Mục Trần, trách cứ
- Ha ha ha, nhiều năm qua cũng gặp không ít người trẻ tuổi, bất quá lại chưa có ai lợi hại như Mục Trần Tiểu ca như vậy, nếu sau này có rảnh, ghé qua tham gia với Bạo Lôi tiểu đội chúng ta...
Lôi Thành vui vẻ sảng khoái nói
- Phụ thân hắn là Mục vực chủ, ngươi lôi hắn vào làm thám hiểm giả, Mục thúc không lột da ngươi mới lạ
Đường Thiên Nhi trợn trắng mắt liếc Lôi Thành giọng điệu trách móc.
- Mục vực chủ?
Lôi Thành sửng sốt, chợt kinh ngạc nhìn qua Mục Trần:
- Thì ra Mục Trần Tiểu ca là thiếu chủ Mục vực, thực là có mắt mà như mù. Ha ha ha, lúc trước ta cũng theo đại ca của ta diện kiến Mục Phong vực chủ, quả nhiên là hổ phụ vô khuyển tử a!
Mục Trần nhìn chòng chọc Đường Thiên Nhi, cô gái cũng le lưỡi, biết mình nhất thời lanh mồm lanh miệng lỡ nói ra việc không nên nói
- Mục Trần Tiểu ca, thời gian tới chúng ta vẫn qua lại trong Bắc Linh Nguyên này, nếu ngươi có cái gì cần hỗ trợ, cứ việc đến tìm chúng ta, xem như chúng ta đây đã nợ ngươi một ân tình đi
Lôi Thành khảng khái nói.
- Lôi đại ca khách khí rồi, chúng ta đã gọi là hợp tác, ta dĩ nhiên là phải toàn lực hỗ trợ
Mục Trần mỉm cười
- Hợp tác là hợp tác, nhưng ngươi đã cứu sống Bạo Lôi tiểu đội, cũng là sự thật
Lôi Thành cũng chân thành đáp lời
Mục Trần chỉ còn cách bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trong lòng cũng đối với vị hảo hán này thêm hảo cảm
Đoàn người thỏa thích tán gẫu hồi lâu, sắc trời cũng dần tối, Mục Trần thấy vậy cũng dẫn theo nhóm bạn bè từ biệt Lôi Thành, sau đó hướng về doanh trại ngoài bìa rừng mà đi.
Dọc theo đường đi, bọn Mặc Lĩnh vẫn còn đang chìm đắm trong cái tinh thần hưng phấn. Hôm nay quả thật rất mạo hiểm, nhưng vượt qua mạo hiểm kích động như thế khiến cả bọn hưng phấn không hiểu được, không ngớt nói chuuyện với nhau bàn tán hồi chiến đấu kịch liệt trong sơn cốc đó.
Mục Trần đối với sự hưng phấn của họ cũng không cảm thấy phiền lòng gì, nhưng cũng không tham gia. Mạo hiểm thế này đối với hắn khi ở trong LInh Lộ còn nhiều hơn cơm bữa, nên hắn hoàn toàn tỏ ra bình thường
Trên đường trở về cũng không có trở ngại gì, chỉ sau nửa canh giờ cả bọn đã về gần đến doanh trại. Từ xa nhìn thấy những cái chóp lều trắng toát xếp hàng đông đúc, những thiếu niên kia cũng thở dài nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Mục Trần cũng đang nhìn những chóp lều đó, bỗng dưng cau mày lại, vì hắn thấy nơi cửa rừng phía trước, đang có hơn mười bóng người đứng sẵn đó. Kẻ đứng đầu đới với hắn rất quen thuộc, chính là Liễu Dương và Trần Thông, sau lưng họ làm đám thiếu niên đang cợt nhã, hẳn nhiên đều là đệ tử tây viện
- Là bọn Trần Thông
Mặc Lĩnh cũng đã thấy, hơi sửng sốt, sắc mặt có vẻ không tốt lắm:
- Mục Trần, có vẻ như đang nhắm vào ngươi.
Mà khi Mục Trần phát hiện đám người Trần Thông, những tên kia cũng thấy được đoàn người đang trở về bên này, liền mang gương mặt bất hảo tiến lên chặn đường
- Trần Thông, các ngươi muốn làm gì?
Mặc Lĩnh thấy thế, nhíu mày nói
- Ha ha ha, không có gì, chỉ định giao lưu với hắn một chút. Mặc Lĩnh, việc này không can hệ tới ngươi, ta nghĩ ngươi cũng đừng có nhiều chuyện nhúng tay a! Lỡ như mà đắc tội Liễu ca, ta e ngươi cũng không thoải mái đâu!
Trần Thông cười nói
Liễu ca trong miệng Trần Thông, dĩ nhiên chính là Liễu Mộ Bạch. Mặc Lĩnh nghe vậy, sắc mặt cũng hơi đổi, với Liễu Mộ Bạch hắn cũng rất kiêng dè
- Khương Lập, Đằng Dũng, hai người các ngươi cũng đứng xem đi, ta biết các ngươi và Mục Trần cũng có chút lễ lộc, đúng lúc ta giúp các ngươi một chút.
Trần Thông lại nhìn về Khương Lập cất giọng nói
Hắn nhìn sơ qua đã tính toán rất chính xác. Đám người trước mặt ngoại trừ Đường Thiên Nhi, những người còn lại hầu như không quen biết, mà Khương Lập và Đằng Dũng vốn đối với Mục Trần cũng không vừa mắt, chỉ cần dọa Mặc Lĩnh sẽ không còn ai khác giúp đỡ Mục Trần
Nhưng bất ngờ, tính toán của hắn hoàn toàn đổ vỡ. Đám người Khương Lập, Đằng Dũng lại lạnh lùng nhìn hắn, một chút dấu hiệu rời khỏi cũng không có, mà còn hất hàm trả lời:
- Ngươi muốn đụng tới Mục ca, thì phải hỏi xem bọn ta có cho phép không đã
Trước kia quả đúng là Mục Trần không chút nào vừa mắt, nhưng trải qua hồi chiến đấu mạo hiểm hôm nay, những thành kiến trước kia đối với Mục Trần đã hoàn toàn xoay chuyển. Bất kể là Mục Trần giúp bọn hắn giải vây, hay là đủ loại hành động trong sơn cốc, cho đến việc chia chác sòng phẳng Ngọc Linh quả, cũng khiến những thiếu niên kiêu hãnh này sinh ra tâm bội phục. Những chuyện cũ vốn đã hoàn toàn bị vứt bỏ ra khỏi lòng, tiếng Mục ca vừa thốt ra, lại không hề cảm thấy ngượng mồm chút nào
- Các ngươi...?
Trần Thông, Liễu Dương nhất thời sửng sốt, sắc mặt xanh mét nhìn những người kia vây quanh Mục Trần, căm tức trơ mắt nhìn mà trong lòng không thể hiểu nổi. Mục Trần bất quá chỉ là một tên thái điểu mới đặt chân đến thiên giới đông viện, tại sao những tên đệ tử cũ mốc như họ cũng bao che cho hắn?
Mục Trần từ đầu đến giờ gương mặt vẫn phẳng lặng như cũ, chẳng hề biến đổi chút nào, cũng không hề nói ra nửa chữ, lúc này mới vỗ vai Khương Lập, khẽ nói:
- Đi thôi!
Hắn cũng chẳng thèm nói cái gì, hay là tỏ thái độ gì với bọn Trần Thông, Liễu Dương. Thái độ đó của hắn càng khiến Trần Thông sắc mặt càng khó coi hơn, quát lên:
- Muốn chạy ư? Tiểu tử càn quấy!
Tiếng quát cất lên, bàn tay vung ra, định vồ lấy áo Mục Trần
"Xoẹt!"
Bất quá nháy mắt hắn ra tay với Mục Trần, ánh mắt tên kia trở nên lạnh như băng, lật tay cầm một vật màu đen. Bàn tay Trần Thông vừa chạm vào cổ áo hắn, một thanh trủy thủ đen huyền vẫn còn vương chút máu đỏ đã dán vào yếu hầu Trần Thông.
Yết hầu lạnh lẽo, khiến Trần Thông trố mắt, môi run lên, mấp máy nói:
- Ngươi muốn làm gì?
- Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi sao?
Mục Trần trừng trừng nhìn Trần Thông, nhẹ giọng hỏi
Giọng Mục Trần nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến Trần Thông và đám người Liễu Dương dựng tóc gáy, lạnh cả xương cốt. Đó chân chính là sát khí!
Đám thiếu niên sau lưng Trần Thông cũng bị ánh mắt đen thui như bóng đêm âm u huyền bí mà lạnh lẽo dọa cho kinh sợ, nhất thời không ai dám mở miệng
- Các ngươi đang làm cái gì đó?
Một giọng nói trầm thấp vang lên đánh vỡ không khí căng thẳng đang giằng co. Hầu hết thiếu niên vội vàng nhìn qua, thấy Mạc sư chẳng biết khi nào đã đứng cách đó không xa, nghiêm khắc nhìn bọn hắn chằm chằm
- Mạc sư!
Đám Mặc Lĩnh thấy lão, vội vàng cung kính hành lễ
Mục Trần nhìn thấy Mạc sư xuất hiện, cũng thu hồi trủy thủ, gương mặt hờ hững mới nãy cũng hiện lên nụ cười nhu hòa xiểm nịnh, nhìn qua như không có gì nguy hiểm
- Mạc sư, Mục Trần muốn giết ta!
Trần Thông đỏ mặt giận dữ tố giác Mục Trần
- Thực khinh thường ta mắt mờ không thấy cái gì hết sao?
Mạc sư thản nhiên liếc nhìn Trần Thông, nhẹ nhàng nói
Trần Thông giật bắn người, cúi đầu sờ mũi, ánh mắt liếc đi chỗ khác, mặt xám mày tro dẫn đám kia nhanh chóng bỏ đi, không quên để lại một cái nhìn đe dọa với Mục Trần
- Các ngươi cũng về doanh trại đi!
Mạc sư nhẹ nhàng bảo đám người Mặc Lĩnh, Đường Thiên Nhi. Cả đám nghe vậy, hơi do dự, nhưng cũng đàng lục tục rời đi
Sau khi mọi người đã đi hết, Mạc sư mới đến gần Mục Trần, nhìn cái gương mặt nhu hòa thoải mái của thiếu niên kia, đôi mắt lão không nhịn được đảo tròng, lắc đầu nói:
- Tiểu tử nhà ngươi cũng dám dẫn người theo đội thám hiểm đi làm cái chuyện hung hiểm như vậy....
- Mạc sư đã biết chúng ta đi làm cái gì sao?
Mục Trần tinh vi hỏi
- Đàm Thanh Sơn trở về báo cáo, ta liền lập tức chạy tới. Bất quá từ đầu tới cuối không hiện thân, nhưng mọi hành động của ngươi đều thấy rất rõ
Mạc sư nhìn chằm chằm Mục Trần, trong lòng cũng cuồn cuộn nổi sóng, lão thấy rõ Mục Trần một mình dẫn dụ Hỏa Linh Viên Vương, vốn muốn ra tay, nhưng ai ngờ hắn có thể kéo ra một đầu Ngân Giác Long Báo hóa nguy thành an, chiêu thức khu hổ thôn lang ấy, tinh diệu tới mức lão cũng không thể nào không khen.
- Thì ra Mạc sư bí mật bảo hộ ta, nếu sớm biết thế, ta cũng không cần bị đuổi giết chật vật đến vậy
Mục Trần nhe răng cười, biết có cường giả Thần Phách cảnh đang âm thầm bảo vệ, chẳng ai vui vẻ chạy hết khu rừng như vậy
- Tiểu tử nhà ngươi....
Mạc sư cũng chỉ biết lắc đầu, Mục Trần tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng trong lòng tâm tư kín kẽ, dám đi cùng hợp tác với Bạo Lôi tiểu đội kia, hẳn nhiên đã liệu trước đối phương không dám nổi ý xấu bất chợt
- Thôi quên đi, trở về là tốt rồi, về lều đi
Mạc sư phất tay, cũng xoay người đi về doanh trại. Mục Trần cười lớn cất bước đi theo
Hai người xuyên qua rừng cây, cũng vào đến doanh trại, ánh mắt Mục Trần quét một vòng ngang doanh trại, đột nhiên nhìn thấy các đó không xa có hơn mười thân ảnh cường tráng, khí tức kinh người, sát khí lượn lờ, không hề tầm thường.
- Những kẻ kia....
Mạc sư cũng khẽ cau mày nhìn đội ngũ lạ hoắc đằng xa. Đến khi họ tiến gần một chút, thấy rõ huy chương trên ngực, lão mới lẩm bẩm:
- Người của Liễu vực? Họ tới đây làm gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương