Đại Lực Thần Đan Phái Mao Sơn
Chương 3
20.
Bạn trai Lý Hiểu Nhã nhìn màn hình, đã tức giận đến cả người phát run, gân xanh nổi lên!
Nhưng tại một khắc Lý Hiểu Nhã chống đỡ không được té xỉu, cậu ta liền vọt tới.
Tôi rốt cuộc nén không được lửa giận ngập trời, chuẩn bị trực tiếp xông tới phòng hiệu trưởng xé hai tên quỷ súc sinh kia.
Hoàng Kỳ bỗng nhiên thấp giọng nói: “Hiệu trưởng chỉ có thứ Năm mới ở văn phòng!”
Tôi thấy cách nói chuyện của Hoàng Kỳ rất là kỳ quái, hắn làm sao lại muốn chỉ điểm cho tôi?
Lôi Bách dưới khán đài cũng dùng ánh mắt bảo tôi không nên xúc động!
Tôi hung hăng nắm chặt nắm đấm, cố gắng để mình bình tĩnh lại.
21.
Tiếp theo là phần bỏ phiếu của Lý Hiểu Nhã.
Hiện trường giơ tay biểu quyết, kết quả rất nhanh đã có!
1. Chuyện tốt (13 phiếu) 2. Chuyện xấu (1927 phiếu) 3. Không tốt không xấu (50 phiếu).
Tôi cướp micro của Hoàng Kỳ: “Mười ba người vừa bỏ phiếu đây là ‘chuyện tốt’ hãy đứng lên!””
Một đám người ăn mặc như lưu manh đứng lên!
“Không biết nhân quyền sao? Có hiểu quyền tự do bầu cử là gì không?”
“Không phải pháp thuật là dành cho quỷ à? Tôi là người…”
“Nghe nói người có dị năng, người tu luyện nếu như đối với người bình thường sử dụng pháp thuật sẽ bị cấm và ngay lập tức bị đánh chết…”
Tôi u ám gằn từng chữ: “Thì ra không có pháp thuật và dị năng cũng là chuyện tốt.”
22.
Thủ lĩnh đám côn đồ biến sắc: “Mày không phải người tu luyện sao?”
“Không thể nào, tao rõ ràng nhìn thấy…”
Tôi đi tới trước mặt gã khẽ mỉm cười: “Mày nhìn thấy cái gì? Là như thế này sao?”
Tôi tung ra một chưởng, đánh thẳng vào cánh tay phải của gã.
“A…” Một tiếng kêu thảm thiết, tên côn đồ trực tiếp bay ra ngoài, một ngụm máu tươi phun ra.
Cha tôi quả nhiên nhìn xa trông rộng, khả năng kiểm soát sức mạnh của tôi vẫn còn kém.
Tôi chỉ muốn phế một tay của gã, không ngờ gã bị đánh bay đi.
Đám côn đồ vừa rồi còn rất kiêu ngạo, bây giờ đã câm lặng…
Nhưng tôi có thể bắn cung từ trái sang phải, và lòng bàn tay của tôi giống như thần thánh!
Trong phòng học, tiếng “Bùm”, “Phụt”, “A”, “Rầm”, “Răng rắc” liên tiếp vang lên.
Lôi Bách thấy thế, vội vàng kéo tôi.
“Nguyễn Nguyễn, đánh nữa thì bọn họ sẽ chết thật đấy!”
23.
“Lôi tiền bối xin yên tâm, bọn nó không chết được!”
Nói xong, tôi hướng mỗi tên côn đồ nhét vào miệng một viên [Trị liệu đan].
Đây là ưu đãi đặc biệt của phái Mao Sơn. Chỉ chữa vết thương bên trong, không chữa bên ngoài.
“Nếu bọn mày cảm thấy đây là chuyện tốt thì ngày mai hãy ăn mặc rồi thử làm hoa khôi của lớp và cùng tao đi đến phòng hiệu trưởng nha!”
Sau khi vứt lại những lời này, tôi trở lại sân khấu.
Nam sinh trong đôi tình nhân đang bị xét xử.
Cậu ta tên Nghiêm Kỳ, một đoạn ký ức lấy ra là đang chăm sóc cho Lý Hiểu Nhã khi thần trí đã không còn tỉnh táo.
Cuộc bỏ phiếu diễn ra suôn sẻ và gần như tất cả đều tốt.
24.
Sau khi phán xét Nghiêm Kỳ xong, trong video xuất hiện trí nhớ của nam sinh còn lại, tự xưng là Lãnh thiếu.
Một đám nam sinh chiếm một nửa tiệm net, nhảy 2Q.
Bốp bốp bốp… bốp!
Hình ảnh vừa chuyển, trên màn hình lớn trong phòng học xuất hiện hình ảnh 2Q.
“Bạn hỏi tôi cái gì là cô đơn?”
“Là hộp dầu 250ml treo lơ lửng.”
“Một ngàn lần là 3294!”
Tôi: “…”
Đoạn ký ức này rất khó phán định là tốt hay xấu.
Lúc giơ tay biểu quyết, tôi bỏ phiếu cho chuyện tốt trước, sau đó hung hăng trừng mắt liếc đám quỷ lưỡi dài một cái.
Đám quỷ lưỡi dài nhanh chóng giơ tay lên…
Hơn nữa rất nhiều bạn học thiện lương cũng cùng nhau chọn chuyện tốt, Lãnh thiếu cũng coi như miễn cưỡng vượt qua kiểm tra!
25.
Cuối cùng cũng đến lượt tôi…
Tôi bước vào vòng tròn nến trắng đã tắt.
Hoàng Kỳ bắt đầu thắp nến!
Cũng không biết vì sao, nến không đốt được…
Thật là phế vật!
Tôi đoạt lấy diêm trong tay Hoàng Kỳ, tự mình ra tay!
Một ngàn ba trăm tám mươi mốt!
A!
Một ngàn ba trăm tám mươi hai!
A!
Một ngàn ba trăm tám mươi ba!
A!
Theo một tiếng thét chói tai khàn khàn nhìn lên màn hình lớn phòng học rốt cục xuất hiện ký ức của tôi.
26.
Một buổi chiều nắng đẹp, tôi mới bảy tuổi lười biếng ngồi trên cỏ.
Một cương thi lông xanh đang nằm bên cạnh tôi…
Mà tôi đang vui vẻ một bên nhổ bộ lông xanh của cương thi, một bên đếm.
Sư huynh sư tỷ ở một bên còn đang không ngừng thổi rắm cầu vồng!
Sư huynh: “Nguyễn Nguyễn thật lợi hại! Bảy tuổi đã có thể đếm đến hơn 1000 rồi!”
Nhị sư tỷ: “Sư huynh, đã nói rồi, huynh đếm số lẻ, em đếm số chẵn!”
Cương thi: ?
Đoạn ký ức này khiến bạn học cùng đám quỷ lưỡi dài nhìn đến sững sờ.
Ngay cả Hoàng Kỳ mặt than cũng bị chuột rút!
Cuối cùng, với 2000 phiếu bầu tốt, tôi đã vượt qua phiên tòa.
Ánh mắt quần chúng vẫn sáng như sao!
27.
“Nguyễn Nguyễn, nhiệm vụ lần này đẳng cấp đã vượt xa cấp B!”
“Theo anh phán đoán, vừa mới xuất hiện nữ hiệu trưởng đã đột phá cấp A! Mà tang thi kia hẳn là cấp S!”
“Cấp S sẽ có cõi quỷ riêng! Ở cõi quỷ của hắn, những người có cấp độ thấp hơn hắn không thể sử dụng sức mạnh và phép thuật!”
Lôi Bách nói xong liền lấy điện thoại di động ra: “Chúng ta nên yêu cầu hỗ trợ!”
Tôi gật đầu: “Trong trường nhiều bạn học như vậy, người trong cục càng có thể bảo vệ an toàn cho họ.”
Nhưng Lôi Bách thử nhiều lần, điện thoại không gọi được!
Lúc này, sắc mặt Lôi Bách lập tức trở nên nghiêm trọng…
“Nguyễn Nguyễn, xem ra lần này chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình!”
28.
Thứ Năm!
Vốn tôi chỉ muốn đeo theo mười ba tên côn đồ đến văn phòng hiệu trưởng.
Thế nhưng Hoàng Kỳ lại nói cho tôi biết, mười bảy hoa khôi của lớp chính là “chìa khóa” mở ra văn phòng hiệu trưởng.
Đang lúc tôi đang khó khăn suy nghĩ dẫn ai đi theo thì Lãnh thiếu là người đầu tiên đứng ra!
Tiếp theo là thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Các nữ sinh mắt ngấn lệ trang điểm cho bọn họ, thay váy hoa.
Ai cũng không biết lần này đi kết quả sẽ là gì.
Đang lúc tất cả mọi người đều thương cảm, Lãnh thiếu mở miệng.
“Quả nhiên có thể xứng với Lãnh thiếu ta cũng chỉ có ta khi hóa thành nữ nhân…”
29.
Tôi mang theo một đám “hoa khôi lớp”, gõ cửa phòng hiệu trưởng.
Lôi Bách thì phụ trách bảo vệ những bạn học còn lại.
Cửa “Két két” một tiếng, mở ra.
Văn phòng âm u giống như trong ký ức của Lý Hiểu Nhã, một cỗ oán khí vây quanh văn phòng.
Nữ hiệu trưởng vẫn ngồi ở vị trí đó, bất quá lần này cô ta thay đổi một bộ áo đỏ.
Thấy chúng tôi đi vào, nữ hiệu trưởng cũng không ngẩng đầu lên.
Cô ta bay tới bên cạnh một cỗ quan tài trong phòng làm việc, đẩy ra nắp quan tài thật dày.
Mao Cương cứng đờ chậm rãi từ trong quan tài ngồi dậy…
“Thắp nến đi…”
Nghe vậy, nữ hiệu trưởng lại đốt một cây nến trắng.
Mao Cương đánh giá “các thiếu nữ nửa mùa” trước mắt.
Ánh mắt tà ác quan sát qua lại mấy lần, tay nâng lên lại buông xuống mấy lần.
Cuối cùng hắn chỉ vào tên côn đồ bên cạnh Lãnh thiếu…
30.
Tên côn đồ hoàn toàn bối rối…
Hai chân tên đó không ngừng run rẩy, nói chuyện cũng đã không còn lưu loát.
“Cầu… Cầu… Cứu… Tôi!”
Không đợi tôi mở miệng, Lãnh thiếu gia bên cạnh đã lên tiếng.
“Cương thi này lúc còn sống bị mù à?”
“Đúng là heo rừng không ăn được cám mịn!”
Nữ hiệu trưởng cùng Mao Cương không ngờ tới chuyện này, trên mặt đều xuất hiện biểu cảm không tự nhiên.
Nhưng trong phút chốc, đôi mắt của nữ hiệu trưởng biến thành màu đỏ khát máu!
Tóc cô ta trong nháy mắt dài ra giống như một con mãng xà màu đột nhiên quấn chặt Lãnh thiếu.
31.
Mắt thấy tóc càng siết chặt, từ trong túi càn khôn, tôi lấy ra Yển Nguyệt Đao trực tiếp chém một phát, chẻ tóc thành hai nửa.
Lãnh thiếu ngã ngồi dưới đất, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm: “Người xấu thường gây chuyện!”
Những lời này, trực tiếp đốt lên lửa giận của nữ hiệu trưởng!
Một tiếng kêu thê lương vang vọng cả trường học!
“Đi chết cho ta!”
Dứt lời, cô ta bay nhanh về phía Lãnh thiếu!
Tôi vung nắm đấm, dùng toàn lực đấm vào mặt nữ hiệu trưởng.
Một quyền này, tôi không cần khống chế sức lực nữa.
Lôi Bách dặn dò tôi, nữ hiệu trưởng có thể đã là lệ quỷ cấp A!
Tôi phải dùng toàn lực giải quyết cô ta trước, dù sao vẫn còn một cương thi lông đen cấp S.
“Bùm” một tiếng!
Nữ hiệu trưởng bị tôi một quyền đánh bay vào tường.
Nhưng cô ta cũng không có giống như con quỷ giữ cửa cấp D kia bị tôi đánh cho tan thành mây khói, nhưng xem ra cũng bị thương!
Cô ta hung ác nhìn chằm chằm tôi, sau đó quay đầu lộ ra ánh mắt cầu xin với cương thi lông đen!
32.
Khặc khặc khặc…
Cương thi lông đen đầu tiên cười quái dị, sau đó mở miệng nói: “Trên người ngươi không hề có pháp thuật cùng dị năng, vậy mà có thể thương tổn Thúy Hoa.”
“Phụt… Ha ha ha ha, Thúy Hoa!”
Lãnh thiếu nghe qua liền cười mỉa mai.
Thúy Hoa oán hận nhìn thoáng qua cương thi lông đen, oán khí trên người càng nặng!
Nếu không phải kiêng kỵ tôi, sợ rằng cô ta đã xé nát Lãnh thiếu rồi.
Cương thi lông đen cũng không để ý tới Lãnh thiếu, mà nhìn chằm chằm Yển Nguyệt Đao trên tay tôi.
“Ngươi có phải là người tu luyện thể chất không? Nếu không, ngươi sẽ không thể cầm nổi một thanh đao nặng như vậy.”
“Thanh đao này là một thanh đao tốt, nhìn qua cũng mấy trăm cân!”
“Nhưng nó không làm tổn thương ta!”
Nói xong, cương thi lông đen liền lộ ra móng tay xanh đen, nhào thẳng về phía tôi.
33.
Tôi bổ ra một đao.
Hung hăng chém về phía cổ cương thi lông đen.
Chỉ nghe “leng keng” một tiếng giòn vang!
Thanh Yển Nguyệt Đao mấy trăm cân của tôi lại gãy, còn cương thi lông đen lại không tổn hao gì…
Tôi ném Yển Nguyệt Đao trong tay xuống, lại toàn lực vung quyền, hung hăng đập vào đầu cương thi lông đen.
Cương thi lông đen dường như rất tự tin với “Da đồng xương sắt” của mình. Hắn thấy tôi vung quyền cũng không thèm né tránh.
“Bùm” một tiếng, tôi đánh thẳng vào mặt cương thi.
Hắn bị tôi đánh lui về phía sau vài bước, nhưng rất nhanh đã ổn định thân hình.