Đại Lực Thần Đan Phái Mao Sơn
Chương 4
“Nếu ngươi chỉ có một chút bản lĩnh này, vậy hôm nay các ngươi đều phải chết ở chỗ này…”
34.
Móng tay sắc bén như dao, lại đâm về phía tôi!
Mang theo tiếng xé gió, cực kỳ tàn nhẫn.
Tôi tung một cước, hướng ngực hắn đá tới.
Tôi biết, một cước này căn bản không đả thương được hắn, nhưng tôi muốn kéo dài thời gian.
Cương thi lông đen bị tôi đá thất tha thất thểu vài bước…
Nhân cơ hội này, tôi xé xuống phù chú mà cha tôi đã dán trên người tôi.
Vào ngày tôi ăn nhầm đan dược mà tổ sư Mao Sơn để lại, cộng thêm thiếu chút nữa lỡ tay đập chết ông cha chưởng môn của tôi thì cha và lão tổ môn phái đã cùng nhau vẽ phù chú này cho tôi.
“Con gái ngoan, ngày nào đó đánh nhau đánh không lại thì gỡ nó ra!”
Bây giờ, tôi lấy nó ra!
35.
Trong không khí xuất hiện một trận sóng quỷ dị, hư không rung chuyển.
Phía sau tôi lại hiện ra Đại Lực Vương Thần – Dương Tiễn, pháp hiệu “Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân”.
Đương nhiên, đây chỉ là một luồng tàn hồn của Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân.
Nhưng một luồng tàn hồn uy áp này đã đem cương thi lông đen sợ tới quỳ xuống đất, không dám nhúc nhích.
Vậy thừa dịp hắn bị áp chế, tôi sẽ giết hắn!
Một quyền thế như chẻ tre lại đánh ra, tiếng gió gào thét. Trong không khí vang lên tiếng nổ ầm ầm!
Không gian chung quanh tựa hồ đều bị vặn vẹo! Cường độ cực lớn, trực tiếp đánh thủng ngực cương thi lông đen.
Cương thi lông đen bị tôi đánh ngã xuống đất, hấp hối.
“Đại Căn!” Thúy Hoa kêu thảm thiết, trong nháy mắt nhào tới.
Lãnh thiếu ở một bên còn không quên âm dương quái khí nói: “Hoa xanh cùng rễ lớn, hai người thật sự là một đôi hoàn hảo!”
36.
“Làm ơn, đại sư, đừng làm hại Đại Căn!”
Thúy Hoa quỳ rạp xuống đất, liều mạng dập đầu cầu xin tôi.
“Đại sư, chúng tôi vốn là hai người đáng thương trong ngôi trường này…”
Tôi nhấc chân lên, hung hăng giẫm lên nửa người dưới của cương thi lông đen!
“Phụt” một tiếng, thịt nát văng khắp nơi.
Thúy Hoa kêu thảm thiết, không ngừng dập đầu cầu xin tôi…
“Ai rảnh nghe mấy chuyện vớ vẩn của mấy người! Đi chết đi!”
Ngay sau đó, tôi giẫm nổ đầu cương thi lông đen!
Thấy vậy, Thúy Hoa lập tức phát điên.
Cô ta liều lĩnh nhào về phía tôi, nhưng trong nháy mắt bị tôi xé nát như tờ giấy!
37.
Tôi đem lá bùa vừa mới lấy ra, dán lên người lần nữa.
Trở lại phòng học, thấy chúng tôi bình an trở về, các nữ sinh vui mừng khóc lớn.
Mấy nữ sinh nhiệt tình ôm tôi.
Lôi Bách cũng kích động nhảy múa: “Nguyễn Nguyễn thật trâu bò!”
Bây giờ chỉ cần xử lý quy tắc thứ Sáu, nhiệm vụ đầu tiên của tôi cũng coi như thuận lợi giải quyết!
Nhưng thứ Sáu chỉ có một dấu chấm hỏi, quả thực làm cho tôi và Lôi Bách đều không hiểu ra sao.
“Yên tâm, thứ Sáu không có gì nguy hiểm!”
“Mọi người đều mơ thấy mình ở trên sân thể dục, một lát sau liền xuất hiện một mình khác.”
“Và sau đó đều tỉnh dậy từ giấc mơ…”
Các bạn học mồm năm miệng mười bắt đầu nói.
Tôi và Lôi Bách liếc nhau, hiểu được sự tình sẽ không đơn giản như vậy!
38.
Tối thứ Sáu.
Tôi nhanh chóng đi vào mộng đẹp.
Tôi mở mắt lần nữa, phát hiện mình đã xuất hiện trên sân thể dục của trường học.
Quả nhiên giống như lời bạn học đã nói, bên cạnh tôi xuất hiện một “Tôi” khác.
Tôi nhìn về phía hai Lôi Bách cách đó không xa, mở miệng hỏi: “Cái gì là cô độc?
Một người trong số họ trả lời ngay lập tức: “Đó là 3.294 giọt!”
Một Lôi Bách khác gấp đến độ xoay quanh: “Anh mới là Lôi Bách! Nguyễn Nguyễn, em đừng tin hắn!”
Đôi mắt tôi nhìn qua lại giữa hai con người.
“Lúc trước em có cho một tấm bùa hộ mệnh, lấy ra xem.”
39.
Bất cứ thứ gì cũng có thể giả mạo, duy chỉ có đồ của Mao Sơn là không làm giả được.
Bởi vì mỗi tấm [Bùa hộ mệnh sắt thép] đều là cha tôi tự tay vẽ, trên mỗi tấm bùa đều có 9 đạo phù văn, không phải chó mèo nào cũng có thể tạo được!
Hai cái Lôi Bách đồng thời đưa cho tôi [Bùa hộ mệnh sắt thép].
Sau khi nhìn thấy bùa chú, tôi lập tức xác nhận, Lôi Bách nói ra 3.294 giọt là hàng giả.
Tôi đang chuẩn bị ra tay, Lôi Bách vỗ đùi một cái, như là nhớ tới cái gì đó.
“Nguyễn Nguyễn, đây là giấc mơ tái tạo! Là Người Tạo Mộng!”
40.
“Giấc mơ tái tạo? Người tạo mộng?”
Lôi Bách gật đầu: “Nghe nói Người Tạo Mộng rất mạnh, có thể tùy ý du hành đến bất cứ nơi nào với những giấc mơ.”
“Giấc mơ của chúng ta bây giờ hẳn là giấc mơ bản sao trong truyền thuyết! Nếu em không thể đánh bại bản sao của chính mình thì bản sao sẽ thức tỉnh để sống thay em!”
“Nhưng điều kiện tiên quyết là tu vi của người nằm mơ cao hơn người hoặc vật được sao chép, ví như bùa chú vừa rồi!”
Lôi Bách vẻ mặt ngưng trọng: “Anh đã từng xem qua một phần tài liệu bảo mật, thế giới này đã không còn Người Tạo Mộng… Sợ rằng đây là dị giới xâm lấn!”
41.
Bốp! Bốp! Bốp!…
Một tràng vỗ tay vang lên!
Lãnh thiếu gia vừa vỗ tay vừa từ trong đám người đi ra…
“Không nghĩ tới, thật không nghĩ tới!”
“Chỉ ở cấp độ thấp mà lại biết về Người Tạo Mộng, còn biết tôi tái tạo giấc mơ.”
Lôi Bách trầm giọng hỏi: “Cậu chính là Người Tạo Mộng? Rốt cuộc cậu có mục đích gì?”
Lãnh thiếu cười cười: “Dù sao các người cũng sẽ chết, nói ra cũng không sao.”
“Chúng tao đã sớm nhìn trúng tài nguyên tinh khoáng thạch của các người, tao chỉ là tiên phong dò xét tình báo.”
“Vừa rồi tao đã nhận được chỉ thị, giấc mộng này, tao sẽ để cho tất cả người sao chép thay thế các người, trở thành tai mắt trung thành nhất của tao trên thế giới này.”
42.
Tôi chậm rãi tháo phù chú áp chế trên người xuống.
“Rõ ràng ngày hôm qua mày đã nhìn thấy thực lực của tao, sao mày còn dám?”
Lãnh thiếu thấy động tác lấy phù chú của tôi, không hề che giấu vẻ khinh thường.
“Từ thứ Hai đến thứ Năm mày đều ở trong mộng cảnh của tao. Bọn quỷ cũng chỉ là tao tiện tay tạo ra thôi.”
“Vậy mà mày lại dùng hết toàn lực. Mày cho rằng lấy phù chú xuống thì có thể đánh bại tao sao?”
“Phương pháp cứu mạng của mày chẳng qua chỉ là một chút tàn hồn còn sót lại của Chân Thần!”
Lãnh thiếu nheo mắt nhìn tôi, ngạo nghễ nói: “Đừng nói tàn hồn, cho dù thần có thật sự đến đây thì cũng phải nể tao ba phần.”
43.
“Mày xứng để Chân Thần ra tay sao?”
Trong không khí xuất hiện một trận sóng gợn quỷ dị.
Phía sau tôi lần nữa hiện ra Đại Lực Vương Thần – Dương Tiễn!
“Đệ tử Tam Mao Chân Quân, Mao Nguyễn Nguyễn, cung thỉnh Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân mượn một vật yêu thích!”
Một thanh âm trong trẻo uy nghiêm vang vọng phía chân trời: “Có muốn mượn thần binh ba mũi hai lưỡi đao của bổn tọa không?”
“Đệ tử muốn mượn Hạo Thiên Khuyển một chút!”
“Được! Tế khởi Hạo Thiên Khuyển!”
44.
Tóc trắng, eo thon, hình dáng như con voi trắng!
Ngoài trời xa, Hạo Thiên Khuyển xé gió mà đến. Trong mộng cảnh, khí tức trong nháy mắt tăng vọt, ngay cả không khí cũng vặn vẹo.
“Hạo Thiên Khuyển, hãy nuốt giấc mộng này!”
Tình huống kế tiếp khiến Lãnh thiếu bất ngờ.
Hạo Thiên Khuyển chỉ cần cắn một ngụm, mộng cảnh liền bị phá.
Trong phút chốc, Lãnh thiếu thất khiếu chảy máu, bị thương nặng!
Tất cả bạn học, từ trong nháy mắt tỉnh lại.
45.
Sắc trời đã sáng, ánh mặt trời vừa vặn.
Tôi chạy như bay đến ký túc xá của Lãnh thiếu, Lôi Bách cũng theo sát phía sau.
Người Tạo Mộng vừa mới ở trong mộng cảnh còn cực kỳ kiêu ngạo, lúc này đang hấp hối nằm ở trên giường.
Thấy chúng tôi đến, Người Tạo Mộng giãy dụa: “Không thể nào!”
Tôi cười lớn nói: “Thiên Cẩu ngay cả kim ô cũng có thể nuốt, huống chi chỉ là một giấc mơ. Ra cửa cũng không hỏi thăm, còn dám tới nơi diễn trò!”
“Không nghĩ ra à? Về sau lúc đạp máy may cậu từ từ nghĩ đi…”
46.
Sau khi đem Người Tạo Mộng giao cho tổ chức, giấc mơ của trường trung học Vưu Lan hoàn toàn biến mất.
Linh Dị Cục dẫn đầu tìm chuyên gia tâm lý học chuyên nghiệp nhất tiến hành khai thông tâm lý cho toàn bộ học sinh trường Vưu Lan.
Mà tôi cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của mình ở Linh Dị Cục.
Văn phòng Cục trưởng Cục Linh Dị.
Tôi ngồi nghiêm chỉnh!
“Chúc mừng Mao Nguyễn! Nhiệm vụ của trường trung học Vưu Lan đã tăng lên cấp bảo mật cao nhất, cấp bậc của em cũng sẽ tăng lên cấp bảo mật cao nhất.”
Reng reng reng…
Điện thoại văn phòng Cục trưởng vang lên!
“Cái gì? Một lối đi đến dị giới cao hơn đã được phát hiện!”
Sắc mặt Cục trưởng ngưng trọng, thần sắc âm trầm.
“Mao Nguyễn Nguyễn, em có muốn đi một chuyến đến dị giới cấp cao không?”
Tôi: “Có trợ cấp đi công tác không?”
“Có!”
“Đi!”
-HẾT-