Đại Mạo Hiểm - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-22 23:04:53
1
Bạn trai , Hứa Vân, thua trò chơi thử thách.
Cô gái chỉ mặt chỉ cần hôn cô một cái là .
Cho mọi biết thêm một điều: chơi trò thật lòng thử thách, nếu làm hoặc trả lời thì thể tự phạt ba ly rượu.
chẳng hề do dự, dậy ngay, ánh mắt sang hỏi : “Được ?”
Được ?
Hứa Vân là trưởng nhóm dự án của .
Lúc mới công ty, giúp đỡ nhiều.
Sau đó tỏ tình, đồng ý.
Một mối quan hệ yêu đương diễn hết sức tự nhiên.
Công ty cấm yêu đương chốn công sở, nhưng bảo sẽ gây ảnh hưởng , nên tạm thời công khai.
Khi đó thấy chuyện công khai cũng chẳng quan trọng nên đồng ý.
Sau , một thực tập sinh đến, tính cách hoạt bát, xinh , còn là con gái lãnh đạo cấp .
Chính là hôm nay chỉ đích danh Hứa Vân hôn một cái.
Cô nhanh chóng thể hiện rõ là thích Hứa Vân, chỗ nào hiểu cũng bắt kèm tay chỉ dạy, khác chỉ thì chịu.
Lúc đó đã bực .
Hứa Vân về nhà dỗ .
Ờ, gì nhỉ?
Hắn bảo: “Linh Linh, em hiểu cho ? Anh chỉ thích em thôi. “Bố của Hạ Lộ là sếp lớn, em cũng biết đấy. Dạo đang tranh chức phó tổng, chuyện quan trọng với . Anh vì mấy chuyện cỏn con mà mất cơ hội. “Nếu em thấy khó chịu, nhất định sẽ chú ý hơn…”
Nghe thế, mềm lòng, thuyết phục.
Giờ thì chỉ tự vả hai cái cho tỉnh.
Người khác thể biết, nhưng Hạ Lộ chẳng lẽ biết và Hứa Vân đang quen ?
Cô hết lần đến lần khác khiêu khích, sỉ nhục .
Thật , là do nhường nhịn từng bước một, và cũng bởi sự cho phép ngầm của Hứa Vân, khiến cô ngày càng tự tin.
Giờ ánh mắt cô như đang : “Thấy , Hứa Vân cũng từ chối mà?”
Nếu đang đây, chắc đã hôn từ đời nào .
Nghĩ tới đây, khẩy vì tức.
Cũng giỏi cho , còn biết giả vờ hỏi một tiếng.
Xung quanh, đám vẫn hiểu gì, cứ tiếp tục reo hò.
Tôi cố dằn cơn giận, mỉm thoải mái, chẳng thèm giữ thể diện cho , đáp: “Có gì , chỉ là trò chơi thôi mà. Với , làm gì, thân lắm hả?”
Hứa Vân sững , nét hoang mang thoáng qua gương mặt.
Mà cũng chẳng biết lo lắng vì thật sự nổi giận, sợ Hạ Lộ nghĩ linh tinh.
Tôi quan tâm.
Nói xong cũng chẳng thèm nữa, mặc kệ sắc mặt .
Khoảnh khắc hôn xuống, tiếng reo hò xung quanh còn vang hơn nữa.
Tôi khẽ nhắm mắt, chỉ thấy ồn ào.
Chỉ ông sếp cạnh là để ý tới cảm xúc của , ông do dự hỏi: “Không chứ?”
Tôi lắc đầu, trong lòng chỉ tìm cái cớ rời .
Sếp , Từ Ân, rót cho một ly nước ấm, khiến tạm dừng suy nghĩ bỏ về.
Tôi cảm ơn, nhấp một ngụm.
Không biết từ lúc nào, chai thử thách xoay trúng .
Mọi bắt đầu hò hét, cũng chọn thử thách.
Nội dung là hôn một khác giới trong bàn tiệc.
Tôi tự giễu , nhưng vẫn đồng ý, sang hôn luôn ông sếp bên cạnh.
Tiếng hét vang lên lập tức làm cả buổi tiệc náo động.
Bởi vì ai cũng biết, sếp công ty là gay, bao giờ tham gia mấy trò vớ vẩn kiểu , càng ai dám lôi ông những trò nhảm nhí như .
chỉ biết, ông gay.
Sắc mặt Hứa Vân lúc đó tái mét, như thể dậy hỏi tại chọn .
Hạ Lộ thì che miệng đầy kinh ngạc.
Tôi biết lý do.
Ngay từ đầu, cô chú ý đến Hứa Vân, mà là Từ Ân.
Hứa Vân chẳng qua chỉ là lựa chọn thứ hai khi cô thể tiếp cận Từ Ân mà thôi.
2
Mọi đều sang Từ Ân, chờ phản ứng tiếp theo của ông .
Nói thật, khoảnh khắc hôn xong, hối hận mấy giây.
Tôi nên mượn cớ giận dỗi lý do gì đó mà tự tiện hôn Từ Ân, dù là trong trò chơi nữa.
Nghĩ , chột , liếc ông mấy lần.
trong cuộc thì vẫn điềm nhiên, chẳng hề lúng túng vì mọi soi mói.
Mọi thấy ông chẳng phản ứng gì đặc biệt thì thất vọng, tiếp tục chơi game.
Đồng nghiệp trong công ty ai cũng biết cách làm khí vui vẻ, chẳng lo chuyện tụt mood.
Suốt buổi, Từ Ân như một ông cụ yên bên cạnh , gì chuyện rời sớm.
Trước đây, mỗi lần công ty tổ chức buổi gặp gỡ thế , ông chỉ ở tầm nửa tiếng là rút.
hôm nay khác.
Cho đến khi buổi tiệc kết thúc.
Từ Ân chủ động với : “Tôi đưa em về nhé.”
Đồng nghiệp công ty: “?”
Tôi còn kịp trả lời thì Hứa Vân đã lên tiếng: “Không cần, …”
Kết quả là Hạ Lộ bước đến, khoác tay Hứa Vân, dịu dàng : “Tổ trưởng Hứa, đưa em về ? Giờ muộn , bắt xe khó lắm.”
Hứa Vân , ánh mắt lộ rõ sự do dự khiến đau lòng.
Tôi đầu , thẳng với Từ Ân: “Đi thôi.”
…
Khi chỉ còn và Từ Ân ở riêng, cảm giác ngượng ngập lập tức hiện .
Tôi cắn răng định lùi xuống hàng ghế .
Từ Ân chặn cửa, nửa nửa : “Gì đây, coi là tài xế ?”
“Tôi… dám.”
Từ Ân khẩy: “Vậy thì ghế .”
Ông giúp mở cửa ghế phụ, ngượng ngùng , đó ông cũng xe.
Xe chạy một lúc, phá vỡ khí ngượng ngùng, nên gượng : “Tối nay trăng nhỉ.”
Từ Ân chẳng buồn hưởng ứng, làm như thấy, lưỡi khẽ đẩy má, ánh mắt trầm xuống, thẳng vấn đề: “Tối nay lấy làm trò giận hờn ?”
Tôi ông đang chuyện trò chơi ban nãy, biết thể né, bèn giải thích: “Chỉ là một trò chơi thôi mà.”
Nói sang liếc ông , lấy can đảm thêm: “Bộ chịu nổi hả?”
Từ Ân khẩy: “Triệu Linh Linh, sợ là em mới chịu nổi đấy, thì ai là cứ tránh mặt mãi?”
Tôi nghẹn lời, giả vờ như thấy.
3
Thật , đây từng quen Từ Ân.
Bọn đã yêu bốn, năm năm.
Tôi quen ông từ thời cấp ba.
Năm lớp 10, chúng học cùng lớp, còn cùng bàn, ông với .
Cuối học kỳ, ông chuyển sang lớp bên cạnh, nhưng vẫn tìm khi nghỉ giải lao.
Cuối tuần còn rủ cùng về nhà.
Mối quan hệ của tụi kéo dài đến giờ, hình như đều là do ông chủ động duy trì.
Hồi đó, ông là nam sinh nổi bật nhất khối.
Đứng ngoài hành lang lớp thôi cũng đủ khiến cả đám con gái len lén .
Mỗi khi tình cờ ngẩng đầu lên từ đống sách vở bừa bộn, ngó cửa sổ, luôn thấy nụ sáng lấp lánh gương mặt ông .
Lúc đó, ông sẽ vẫy tay với sang chuyện với bạn cùng lớp.
Cứ như tất cả đều vô tình.
Nắng chiếu ông , trông như đang phát sáng.
Hình ảnh thiếu niên rạng rỡ khắc sâu trí nhớ .
Những năm đầu biết yêu, mỗi lần nghĩ đến ông , tim đập chậm vài nhịp.
Lúc đăng ký nguyện vọng đại học, lười biếng tựa tường, hỏi : “Em học trường nào?”
Tôi suy nghĩ tên một trường.
Đến khi giấy báo nhập học, vui vẻ chạy đến tìm , còn thở hổn hển vì chạy.
Cậu như đứa trẻ quà, đưa giấy báo nhập học cho xem.
Nhìn tên trường đó, khựng , theo phản xạ giấu tờ giấy của lưng.
Cậu chẳng nghĩ ngợi nhiều, kéo tay .
Khi thấy giấy báo của , nụ mặt cứng đờ.
Hồi lâu , mới lên tiếng: “Điểm của em đủ trường mà, em bảo học trường đó cơ mà?”
Rồi như nghĩ điều gì, ánh mắt sắc : “Hay là… em lừa ? Em sợ đăng ký cùng trường đúng ?”
Tôi vội vàng ngẩng đầu: “Không , em thật sự thích trường em chọn mà.”
Cậu nghẹn lời, mắt đỏ hoe: “Vậy thì vì ?”
Thiếu niên hiếm khi tỏ vẻ ấm ức như , khiến mềm lòng.
Thật lúc Từ Ân hỏi , đã đoán đăng ký cùng trường.
Tôi đã từng hỏi về ngành học và định hướng của .
Tôi và thích ngành khác .
Chúng nên về những nơi phù hợp hơn với .
Lúc đó hỏi, đã tên một trường phù hợp nhất với .
Tôi dứt khỏi dòng suy nghĩ, tránh né câu hỏi của , : “Nếu ngại yêu xa, em tỏ tình.”
“Em gì cơ?”
Từ Ân ngơ ngác, tin nổi.